Hôn đến nghiện
← Ch.022 | Ch.024 → |
Edit: Sen
Beta: Min
Trong phòng một mảnh tịch mịch, âm thanh nhỏ nhất cũng biến mất...
Liên Kiều kinh ngạc mà nhìn bóng dáng đã sớm biến mất ở cửa, trong lòng càng thêm mất mát...
Anh quả nhiên không thèm để ý đến mình!
Trong lúc cô đang thất thần_______
Chỉ một thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng bước chân hỗn loạn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh
Liên Kiều vẻ mặt hoang mang nhìn về phía cửa kia.
"Nha đầu, lại đây!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu vì sao mình lại một lần nữa quay lại, như thể là cảm xúc cùng sự phẫn nộ vừa nãy dường như chưa từng phát sinh vậy, anh tao nhã tựa vào trên cửa, mang theo khí thế của anh cùng một chút tà khí, khiến cả người anh thoải mái tản ra thứ ánh sáng chói lọi nhìn mà thấy chói mắt. (đoạn này chém)
Liên Kiều vẻ mặt cẩn thận mà bình tĩnh nhìn người đàn ông này, trong lòng lại dâng lên một tia sợ hãi, cô tình nguyện để anh rống to với chính mình, cũng không muốn nhìn tới bộ dạng của anh bây giờ.
Bởi vì, cái bộ dạng nào của anh, Liên Kiều không thể đoán được hiện giờ anh đang nghĩ cái gì.
Cô vẫn chọn ngoan ngoãn đi qua chỗ anh, gần như dựa lưng vào tường từng bước từng bước đi tới, nhận thấy cặp mắt đen như chim ưng của anh đang nhìn về phía mình, cô liền cảm thấy sau lưng mình lạnh run lên.
Chuyện gì đây, rõ ràng là anh không đúng, lai còn mang bộ dạng như đang chuẩn bị hỏi tội người khác? Chẳng lẽ lại muốn cô đi chứng kiến một màn vừa rồi? Trời mới biết nếu như cô sớm đoán được bên trong đang diễn ra một màn xuân cung sống đó, có đánh chết cô cũng sẽ không bước tới nửa bước.
Thời điểm cô đã tới gần anh, chỉ còn một bước chân nữa là tới đột nhiên bị anh kéo lấy, ngay sau đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước đem thân hình cô áp lên tường, hai tay đồng thời chống trên đỉnh đầu của cô, sao đó mới vây quanh cổ cô không cho cô có lối thoát.
"Nói cho tôi biết, vì sao lại khóc?"
Thanh âm trầm thấp vững vàng khôi phục lại, so với tiếng gầm nhẹ vừa nãy của anh cứ như là biến thành một người khác vậy.
Một mùi Long Đản Hương tràn ngập không gian xung quanh hai người, toàn thân từ trên xuống dưới là một mùi hương thảo mộc thanh đạm, hai người ngay cả hít thở đều hoàn toàn mang theo sự tức giận.
"Tôi —— tôi..." Liên Kiều muốn nói lí do, nhưng cũng chỉ ấp úng.
Hàm dưới bị bàn tay to khéo léo của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ nhàng nắm lấy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, chậm rãi mới phun ra:
"Nói, vì sao khóc?"
Anh không biết mình làm sao, thực sự muốn biết suy nghĩ chân thật trong lòng cô.
Liên Kiều nhìn khuôn mặt dịu dàng đang phóng đại trước mặt, nhìn thế nào cũng không có biện pháp thừa nhận người đàn ông vừa rồi mới cùng phụ nữ mây mưa kia cùng người đàn ông này có liên hệ với nhau, nhưng mà____người kia thực sự chính là người đàn ông đang đứng trước mắt cô bây giờ.
Cô mơ hồ nhìn dung nhan anh tuấn của anh, đột nhiên nước mắt tràn ngập mắt cô.
"Anh... Anh không hề thương yêu tôi..."
Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm co rút một chút, nhìn 2 mắt đẫm lệ của cô, hận không thể hung hăng mà kéo cô vào trong ngực, nhưng lại sợ dọa đến cô.
" Tại sao lại nghĩ như vậy?" Anh áp chế rung động trong lòng, thanh âm trầm thấp mà nói:" Vốn chính là!"
Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt như đang lên án: "Tại trong mắt anh chỉ có phụ nữ khác, anh đau lòng cô ta, cô ta là vợ của anh sao? Anh không phải đã nói sẽ thương yêu tôi sao, Ô ô_______"
Tiếng khóc của Liên Kiều lần thứ hai vang lên bên tai.
Hoàng Phủ Ngạn Tước xoa bóp huyệt Thái Dương, lại khóc...
"Được rồi được rồi, nha đầu, đừng khóc..."
Anh chỉ có thể ngu ngốc mà an ủi cô, trong lòng dâng lên một hương vị chua sót.
Anh muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng lại bị cô đẩy ra____
"Không cần, cả người anh đều có mùi của phụ nữ khác, tôi không cần anh ôm!" Cô vừa khóc vừa kêu gào.
Những lời này khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi bất mãn, anh luôn luôn nhẫn nại, mà lại vì tiểu nha đầu này bài xích mình mà cảm thấy thập phần không vui.
Đôi mày rậm nhíu lại, bản tính chiếm giữ trời sinh khiến anh mãnh liệt kéo cô tựa vào trong ngực mình, ngay sau đó, cúi xuống nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn hôn xuống như muốn trừng phạt.
Trận mưa hôn rơi xuống, tiếp xúc đôi môi mềm mại của cô, loại ngọt ngào này khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm lòng nổi mà càng tham lam, làm sâu sắc nụ hôn này, tựa như là chiếm giữ chân bảo vậy, ngập tràn quyến luyến, như là nghiện, làm tâm anh không ngừng rung động.
Liên Kiều không muốn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt còn vương trên gương mặt _______anh đây là đang khi dễ chính mình sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
"Đáng chết, nhắm mắt lại!" Hoàng Phủ Ngạn Tước không dễ dàng tha thứ, không yên lòng, nha đầu này không tim không phổi sao?
Nghe được thanh âm trầm thấp như mệnh lệnh mà phẫn giận bên tai, Liên Kiều sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, tùy ý cho đôi môi nóng rực kia áp lên môi cô, lập tức hôn lên nước mắt của cô.
Cô cảm thấy hai tay đang ôm chính mình dần thắt chặt hơn, khiến cho cô sắp không thở nổi, kì thật, lí do thực sự khiến cô không hít thở không được là cái hôn si ngốc kế tiếp...
Hơi thở nam tính nhét đầy khoang miệng cô, tim cô đang không ngừng nhảy bùm bùm, khêu lên sự yêu thích cùng với nhiệt độ như đốt cháy hai người, cái lưỡi dây dưa khơi dậy cảm giác từ nơi sâu nhất trong cơ thể cô, khiến cô thiếu chút nữa không đứng nổi.
May mà, hai tay to ở phía sau chống đỡ lấy thân mình cô.
Ngay tại thời điểm cô sắp không thở nổi, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới chậm tãi buông cô ra, con ngươi đen sáng quắc khiến trái tim Liên Kiều lỗi nhịp.
"Không cần..." Liên Kiều cắn cánh môi đã sưng lên, hai tay cố sức đẩy anh ra.
Người đàn ông này hôm nay thật là xa lạ, một chút cũng không có cảm giác dịu dàng như trước kia.
Vì sao lại trở thành như vậy?
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, trong lòng như có một sợi lông vũ xẹt qua không khỏi ngứa ngáy, ngón tay thon dài không khống chế nổi mà vuốt ve khuôn mặt cô, hưởng thụ sự mềm mại lan truyền đến từng đầu ngón tay.
" Nha đầu đáng yêu, em làm cho anh nghiện..."
*****
Edit: Sen
Beta: Min
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại cúi xuống lần nữa, môi vẫn khát khao nhẹ nhàng cẩn thận hôn xuống khuôn mặt cô, đầu tiên là dịu dàng rồi triền miên, chậm rãi, sau trở nên vừa thô bạo vừa đầy khí phách, như là muốn chiếm giữ sở hữu linh hồn của cô, làm cho cô hiểu anh không chỉ tức giận, đây chính là cách thể hiện trực tiếp nhất của người đàn ông: mãnh liệt hôn.
Anh dùng sức ôm chặt hai tay của cô đem cô ôm vào trong ngực, hận không thể gập lại thành hai nửa, nhưng nhìn thân hình nhỏ không ngừng run rẩy trong ngực mình, lại khiến anh tự giác mà buông lỏng, hai tay dịu dàng như nước mà vỗ về cái lưng của cô.
Cô ấy đang sợ hãi? Đang sợ chính mình?
Thầm thở dài một hơi, anh lần thứ hai nhẹ ôm cô vào lòng.
Nha đầu này, anh rốt cuộc phải làm như thế nào đây...
※※※※※※※※
"Ai..."
Trong phòng ngủ của nữ sinh, Liên Kiều bộ dáng sống dở chết dở đang nằm bẹp trên giường trên, liên tục thở dài, bên dưới là bàn học vẫn còn mới tinh của cô, cơ hồ không nhìn ra là sách về y học và chương trình học.
Mà ở đầu giường với vách tường bên cạnh tràn ngập tiếng những cô gái nhỏ theo thói quen tra xét giấc mơ của nhau, một nửa đang khoa trương bàn tán về tấm áp phích có hình Châu Du Dân, Phi Luân Hải hay là Cổ Thiên Lạc, bức tranh có chữ kí cùng ảnh chụp của minh tinh, còn có những món đồ chơi lớn nhỏ dường như đã chiếm một nửa diện tích.
Phỉ NHi đang ngồi đọc sách tại bàn học nghe tiếng thở dài của cô, mới ngẩng đầu nhìn cô, cười nói:
"Tớ nói tiểu tổ tông à, cậu làm sao từ sáng tới giờ bần thần thở dài lần thứ ba trăm rồi, tớ thiếu chút chảy nước mũi thay cậu, chuyện gì làm cậu nghĩ mãi không ra vậy>?"
Liên Kiều trở mình, lần thứ hai thở dài, đôi mắt di động lập tức nhìn về phía Phỉ Nhi: "Phỉ Nhi à, mình bị bệnh..."
Phỉ Nhi bị dọa sốc, vội vàng buông sách trong tay, chạy tới bên cạnh Liên Kiều, khẩn trương hỏi han:
"Sinh bệnh? Bệnh thế nào, chỗ nào không thoải mái?"
Liên Kiều vươn tay chỉ chỉ vào chính ngực mình: " Chỗ này của mình luôn thấy rầu rĩ, muốn khóc mà không khóc được!"
Phỉ Nhi cực kỳ nghiêm túc nhìn cô, nghĩ lại: "Liên Kiều à, có phải cậu đã gặp phải chuyện gì không? Ngày hôm qua từ lúc cậu từ chỗ anh ta trở về, cả đêm liền rầu rĩ không vui!"
Liên Kiều chon mặt vào lòng bàn tay, giọng nói rầu rĩ: " Mình nhìn thấy anh ấy đang ở cùng người phụ nữ khác, nhưng mà anh ấy nói anh ấy hiểu rõ mình nhất, hơn nữa...Hơn nữa_____"
Cô ngẩng đầu lên, "Hơn nữa anh ấy còn hôn mình lần thứ hai..."
"Cái gì?" Phỉ Nhi cất cao thanh âm, lắc lắc lỗ tai mềm mại của Liên Liều.
"Hắn có khi dễ cậu không? Có hay không____ách, hắn chiếm tiện nghi của cậu?"
Nha đầu ngốc này, không có việc gì lại chạy tới chỗ cái tên kia, bị người ra ăn cũng không biết, hắn chính là một người đàn ông không hơn không kém, chỉ có cái tiêu nha đầu đơn thuần ngu ngốc này mới chủ động đưa tới cửa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Liên Kiều đột nhiên trở nên suy sụp: " Bị anh ấy hôn còn không tính là bị khi dễ sao?"
Phỉ Nhi thả lòng một hơi, tốt rồi, không có chuyện gì phát sinh, nếu không mình làm bạn tốt nhất nhất định sẽ thấy áy náy đến chết.
"Liên Kiều, bây giờ mình hỏi cậu một vấn đề rất quan trọng!" Biểu tình của cô cực kì nghiêm túc nhìn Liên Kiều.
"Được rồi, cậu hỏi đi!" Liên Kiều gật đầu một cái, bộ dạng trông cực kì nhu thuận.
Phỉ Nhi liếm môi, nói rằng: "Mình biết lúc trước cậu cùng tới Cung tiên sinh ở cùng một chỗ là do tồn tại 1 vấn đề, một là Judy, hai là do cái người kia ngay cả mặt mũi của vị hôn phu Hoàng Phủ Ngạn Tước cậu cũng chưa từng thấy qua, vị Cung tiên sinh này lại là bạn tốt của vị hôn phu của cậu, hiện tại 1 chút tin tức cũng không có, chứng tỏ vị hôn phu của cậu cũng không thèm để ý, nhưng mà Judy lại thành công chiếm được, Liên Kiều, cậu không nghĩ với Cung tiên sinh này tách ra sao?"
"Tách ra? Vì sao lại muốn tách ra?"Liên Kiều vẻ mặt khó hiểu hỏi lại.
"Nha đầu ngốc này!"
Phỉ Nhi vươn tay dí nhẹ đầu cô: " Cậu cũng nói, cậu đã nhìn thấy hắn cùng phụ nữ khác, chẳng lẽ cậu cho rằng tình cảm của hắn đối với cậu là nghiêm túc sao? Tớ lo là cậu sẽ bị tổn thương!"
Liên Kiều nghe thấy không hiểu: " Phỉ Nhi, cậu đang nói gì vậy? Cái gì tình cảm giả tình cảm thực? tớ thực vất vả mới tìm được 1 chỗ dựa vững chắc, hơn nữa anh ấy cũng nói, về sau sẽ thương yêu tới, như vậy mà nói, xem ai còn dám khi dễ tớ!"
Phỉ Nhi thật muốn nhảy từ cửa sổ xuống mất, cô có lúc đã thấy hết hi vọng, bởi vì cô rốt cuộc đã hiểu được phần nào tâm tư trong lòng của Liên Kiều.
"Liên Kiều, cậu yêu Cung tiên sinh sao?"
Cô chỉ biết, chính mình vẫn nên hỏi cho rõ ràng, Liên Kiều cái người này về phương diện khác đều rất khôn khéo, nhưng về phương diện tình cảm thì thật ngu ngốc.
Ai ngờ, Liên Kiều còn không hề lo lắng, trực tiếp trả lời: "Yêu, nhưng mà__ lúc anh ấy tức giận, tớ liền không yêu, thật là đáng sợ, nhưng mà thời điểm khác anh ấy lại thật quan tâm tớ, như là anh trai tớ vậy!"
Phỉ Nhi nuốt một chút nước miếng_______-
Quả nhiên, đúng như suy nghĩ của cô, Liên Kiều can bản không hề biết yêu và không yêu khác nhau chỗ nào.
Cô nhìn thấy vài con quạ đen đang bay lượn trên đỉnh đầu mình...
Đang lúc Phỉ Nhi muốn giải thích cho nha đầu này 2 thứ tình cảm yêu và thích khác nhau chỗ nào, từ phòng ngủ một nữ sinh khác đột nhiên chạy nhanh vào, vẻ mặt hưng phấn.
"Tần Hinh, cậu làm gì mà hưng phấn vậy?"Liên Kiều lập tức dời sự chú ý tới Tần Hinh đang tươi cười kia, theo tiếng nhạc đứng lên.
Trong phòng này, Liên Kiều là nhỏ tuổi nhất, tiếp đó là tần Hinh, 1 người bọn họ là kém nhau nửa năm, Phỉ Nhi với 1 nữ sinh khác Trang Lăng đều 24 tuổi, cho nên tự nhận là chị, 4 người đều là nghiên cứu sinh tài năng của học viện
Tần Hinh cực kỳ phấn khởi giơ tấm vé trong tay mình lên_____
"Liên Kiều, cậu có biết trong tay tớ là vé gì không? Tớ nói nha, khẳng định cậu sẽ hưng phấn mà nhảy dựng lên!"
← Ch. 022 | Ch. 024 → |