Vay nóng Tima

Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 020

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 020
Chọc giận
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Siêu sale Shopee


Edit: Sen

Beta: Min

Nửa ngày sau, Liên Kiều mới ngẩng đầu, không ngờ lại phát hiện cặp mắt kia còn đang nhìn chằm chằm mình không hề chớp mắt, sợ tới mức cúi đầu xuống.

Trời ạ, mình tại sao lại như vậy? Không phải luôn không sợ trời không sợ đất sao, như thế nào lại sợ ánh mắt của anh, sao hôm nay lại biến thành con người nhu nhược đến vậy?

"Cung Quý Dương, anh——anh sao lại như vậy?"

Liên Kiều vẫn là kiên trì hỏi, hai tay cô ôm lấy cánh tay, ở trước mắt người đàn ông xa lạ này không lạnh không không nhạt hỏi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ánh mắt trở nên trầm trọng, có chút phiền toái vung tay lên:"Không cần gọi anh là Cung Quý Dương!"

Liên Kiều thân mình run lên, bình tĩnh trở lại, anh đang nổi giận phải không? Ngay cả tên mình cũng không cho cô kêu? Chính là, Liên Kiều nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra mình lại đắc tội với anh chỗ nào?

Nhìn ánh mắt cô ảm đạm, Hoàng Phủ sau khi nói xong liền hối hận rồi, Cung Quý Dương, tên này là do anh nói cho cô, cô kêu như vậy cũng là bình thường, vì sao mình lại thấy không thoải mái?

Còn có ——

Con ngươi đen láy của anh nhìn về phía cô, rõ ràng phát hiện nha đầu trước mắt cùng những người phụ nữ trước đây của mình không giống nhau, cô ấy mặc dù chính là quỷ nghịch ngợm, lại làm cho anh có một loại xúc động muốn bảo vệ, là một suy nghĩ muốn bảo vệ xuất hiện từ sâu trong tâm hồn anh.

Chính là, anh đang suy nghĩ gì vậy? Lúc trước vương thất đề xuất đám hỏi, là anh kiên quyết không đồng ý, vì thế mẹ anh thiếu chút nữa dìm chết anh trong đống nước bọt rồi, nha đầu này không phải ai khác, chính là vợ chưa cưới được mai mối của anh.

Anh sao lại có thể có cảm giác với cô như vậy? Nhất định là ảo giác, là ảo giác!

Hoàng Phủ Ngạn Tước đang ảo não suy nghĩ, lúc này, âm thanh bên tai đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

"Oa ——" Liên Kiều đột nhiên khóc lớn lên, nước mắt dọc theo hốc mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, tràn đầy ủy khuất.

"Nha đầu, sao em lại khóc?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước xác thực đã giật mình, anh có chút bối rối rút ra khăn tay giúp cô lau nước mắt.

Thấy nước mắt của cô, còn khó chịu hơn là giết anh!

Liên Kiều cũng đã khóc không thành tiếng, hơn nữa vừa mới sợ hãi nên cô càng khóc lớn hơn nữa

"Anh... Anh lại giận tôi... vứt bỏ tôi, còn không cho... Không cho tôi kêu anh... Tên, anh... anh cũng ghét bỏ tôi... Không cần tôi..."

"Anh nào có như vậy? Không có, nha đầu, không nên suy nghĩ bậy bạ!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước trên trán đầy mồ hôi, anh khi nào thì ghét bỏ cô? Không biết vừa rồi hôn cô thiếu chút nữa là phạm phải sai lầm lớn hơn nữa!

Nếu cô giống như những người phụ nữ kia, luôn luôn giỏi về cường đoạt anh đã sớm không chút do dự muốn cô, nhưng là__________cô chính là cô gái muốn đính hôn cùng anh, anh đã tỏ thái độ của chính mình với mọi người, làm sao có thể xâm phạm cô?

"Anh... Anh thật không có có chán ghét tôi?"

Liên Kiều thực sợ hãi, người đàn ông này rốt cuộc không để ý tới mình, cô ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẫm lệ điềm đạm đáng yêu nhìn anh.

Không biết vì cái gì, chỉ cần có người đàn ông này bên cạnh mình, cô sẽ cảm thấy rất vui vẻ, cũng cảm thấy an toàn, tuy rằng chỉ ở chung vài ngày ngắn ngủi, nhưng loại cảm giác này giống như là đã quen thuộc từ rất lâu rồi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm như bị rút hung hăng, anh giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô: "Yên tâm đi, anh sẽ không chán ghét em, em rất đáng yêu!"

Liên Kiều nghe vậy, nín khóc mà cười, đem khuôn mặt nhỏ nhắn lần thứ hai chôn sâu trong lồng ngực anh, cực kì quyến luyến mà nói rằng:

"Đây là anh nói a..."

Cảm nhận được sự quyến luyến của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy một trận uất ức, anh thâm thở dài một hơi, gật đầu nói:

"Anh là một người biết giữ lời!"

Liên Kiều lúc này mới hoàn toàn yên tâm, cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt không chút nào che dấu sự ỷ lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, từ đáy lòng than nhẹ một tiếng:

"Anh đối với tôi thực tốt, rất thương tôi, giống như ông nội của tôi vậy, kì thật lúc tôi còn bé, cha tôi cũng rất thương tôi, nếu anh là cha tôi thì tốt rồi..."

Đây là cô nói thật lòng, trời mới biết, cô từ lúc 10 tuổi liền ngưỡng mộ những đứa bé có cha mẹ thương yêu, đáng tiếc, cô chỉ có ông nội yêu thương, không hề được hưởng thụ tình yêu thương của cha.

Nghe cô nói vậy, Hoàng Phủ Ngạn Tước chân mày nhíu lại, bàn tay to tìm tòi, khéo léo nâng cằm cô lê, lông mày đột nhiên nhíu lại______

"Em nói cái gì?"

Nếu anh không phải là lão già mắc chứng mất trí nhớ, anh hẳn là không có nghe sai? Nếu anh là cha của cô thì tốt rồi?

Nha đầu chết tiệt kia, thế nào lại có thể nghĩ như vậy?

Liên Kiều kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, đầu lưỡi đều muốn níu lại, cô nói sai gì sao? Vẫn là làm cái gì đắc tội với anh?

"Nha đầu, anh không phải cha của em, em cũng vĩnh viễn không cần có ý nghĩ đem sự yêu thương của anh trở thành tình thương của cha!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi phun ra những lời này, gằn từng tiếng mang theo cảm xúc cực kì mâu thuẫn

Liên Kiều mạnh mẽ nuốt một chút nước miếng: " Tôi______tôi vừa nói chính là nói cách khác mà thôi...anh tuổi đương nhiên không thể làm cha tôi, cùng lắm là anh tôi mà thôi..."

Âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, người đàn ông này như thế nào liền trở mặt như vậy? chẳng nhẽ chính mình ảo tưởng một chút cũng không được sao? Mấy ngày nay anh đối với cô yêu thương thật giống như cha đối với con gái, yêu thương chính mình, bao dung chính mình, cô bướng bỉnh, anh cũng chỉ là mỉm cười tha thứ.

Nhưng —— vừa rồi anh đối với mình không giống như trong dự kiến, tính khí dịu dàng đi đâu mất?

"Hoắc ——" Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên đứng dậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi cùng nghiêm khắc ——

"Tôi cũng không phải anh của em!" Nói xong, vẻ mặt âm trầm tiến ra phía cửa.

"Sầm——"một tiếng, cửa phòng hung hăng đóng lại, che khuất bóng dáng cao lớn của anh.

Trong phòng chỉ còn một mình Liên Kiều, cô sớm trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt mờ mịt không biết làm sao!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-177)