Vay nóng Tima

Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 010

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 010
Kế hoạch luyến ái
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Siêu sale Lazada


Hoàng Phủ Ngạn Tước sắc mặt càng thêm âm trầm, không biết phải làm sao Liên Kiều tuổi trẻ không nhìn ra hướng gió đã thay đổi.

"Ôh? Anh tức giận sao? Bất quá tôi nói đều là sự thực mà, tôi đã từng thấy ếch nhất là hiện tại anh tức giận đó, càng giống ếch hơn vì nó tức giận thì phình...."

Câu nói cuối cùng được phát ra, Hoàng Phủ Ngạn Tước hận không thể giết người giệt khẩu.

"A? Phải không?"

Anh mạnh mẽ áp chế tư tưởng muốn giết người. Bàn tay to đột nhiên vòng ra kéo người phụ nữ không biết trời cao đất dày này vào trong ngực.

"Vậy cô giống cái gì?"

"Ách?"

Liên Kiều nhìn cặp mắt đoán không ra, con ngươi đen trong lúc nhất thời không biết trả anh như thế nào?

"Tôi...Tôi..."

"Không biết sao? Tôi đây sẽ giúp cô thể nghiệm xem rốt cuộc cô giống cái gì!" Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ bàn tay to lên lập tức cởi một hai cái cúc áo của cô.

"Này, này ...Anh sắc lang!!!"

Liên Kiều bị dọa sợ, cô không nghĩ tới người đàn ông này hư hỏng đến vậy, không hề cảnh cáo cô mà trực tiếp khinh bạc cô thế này?

"Nha đầu cô dùng từ đã xuất hiện hai cái sai lầm!" Hoàng Phủ Ngạn Tước thực ra cũng chỉ muốn đùa giỡn cô một chút thôi: "Mà thôi thứ nhất cô không phải nói chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ sao? Đây cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa gì; thứ hai là Liên Kiều tiểu thư ra vẻ tâm tình xúc động nhìn lén tại hạ chứ?"

Anh nói chầm chậm, bên môi ngập ý cười.

"Cắt—— đó nhất định là phi lễ anh sao? Còn có, bổn tiểu thư là nhất thời tò mò, chứ ai rảnh đi nhìn thân thể anh!" Liên Kiều vẻ mặt khinh thường không một chút sợ hãi mà nhìn anh.

"Chậc chậc!!!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng lớn tiếng hơn: "Nếu cô không giải thích cho thỏa đáng, tôi đây sẽ nghĩ cô có dụng ý khác!"

"Hừ!"

Liên Kiều không được tự nhiên mà thoát khỏi vòng tay anh, nhanh chóng chạy ra ngồi chỗ ghế nghỉ cạnh bể bơi hai tay ôm lấy đầu.

"Anh cho rằng tôi thích lái xe lên đỉnh núi sao? Tôi tới đây chẳng qua vì hai việc mà thôi!!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không truy cứu sự khinh suất của một cô nhóc làm gì. Nhẹ nhàng cười sau cũng đi tới ngồi dưới tán che nắng đối diện cô.

"Nói đi!"

Liên Kiều bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, cô gằn giọng nói: "Chuyện thứ nhất, quan hệ của hai chúng ta hiện tại trên dưới trong ngoài đều biết là quan hệ gì. Tôi đây là muốn đính chính một chút tiến độ của kế hoạch cho tốt!"

Tiến độ kế hoạch? Hoàng Phủ Ngạn Tước anh minh không có nghe lầm chứ?

"Phàm là việc đều phải "Tử* rồi sau đó động" đi. Phàm là làm việc thì đều phải có bản kế hoạch, anh đường đường là đại Tổng giám đốc lại không biết chuyện này?" Liên Kiều vẻ mặt đắc ý nhìn người đàn ông đối diện nghẹn đến khó thở không có ngôn từ nào để nói thêm.

Tử rồi sau đó động? Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe rất thoải mái nghe hiểu ý tứ của cô! Sau đó anh hảo tâm mà sửa lại cho đúng: "Phải là "Tư rồi sau đó động" mới đúng! Là tự hỏi!"

*Tử: ở đây chị Kiều hiểu lầm~ vì hai từ này phát âm gần giống nhau~ nên chị ấy nói Tư sang Tử."Tư" có nghĩa là suy nghĩ~ mà chị ấy nói "Tử" là chết đó!!!!

*****

Liên Kiều nhíu lại mày cẩn thận ngẫm nghĩ, lập tức khoát tay nói: "Mặc kệ là tử hay là tư, tóm lại anh đã nói giúp tôi là phải giúp tới cùng. Cả đêm qua rốt cục tôi đã nghĩ ra kế hoạch luyến ái trọn vẹn!!!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng của chính mình. Anh nhìn cô nhóc đang thao thao bất tuyệt đối diện mình như quái vật —— kế hoặc luyến ái? Làm cái gì? Loại chuyện này còn cần kế hoạch sao?

Nhìn bộ dáng khó hiểu của anh, Liên Kiều càng dương dương tự đắc. Cô vội vàng đưa ra bản tốc kí của mình tới trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước:

"Anh có thể nhìn xem, đây chính là tôi liệt kê ra từ thứ hai tới thứ sáu những việc cần làm. Anh cũng nói anh sẽ ở Hồng Kông nửa tháng, cho nên tôi liền lập ra bản kế hoạch dùng trong khoảng nửa tháng thôi!!!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước buồn cười mà nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô. bất đắc dĩ mà lắc đầu sau đó ánh mắt dừng trên bản tốc kí trên laptop không ngưng được cười.

Thật sự là mỗi ngày đều phấn khích để đi xem mấy bộ phim điện ảnh, lên núi ngắm mặt trời mọc, trước như thế nào sau như thế ấy —— đi tản bộ trong rừng, dạy cô đàn Piano!!!

Đây rốt cuộc là cái thứ gì???

Nhìn anh hơi nhíu nhíu mày, Liên Kiều sợ anh xem không hiểu vội vàng giải thích: "Là như thế này, mấy ngày cuối cùng chính là lúc tôi thi cho nên không nằm trong kế hoạch!!"

Nửa tháng sau? Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy mặt sau trống rỗng liền cắt ngang lời cô:

"Nửa tháng sau? Nửa tháng sau như thế nào?" Liên Kiều không có hiểu được ý của anh, nghi hoặc mà nhìn nhìn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước "Đem bản kế hoạch làm thành kế hoạch của nửa tháng sau, vậy đầu kế hoạch để đâu??"

"Ah~ thì ra anh hỏi cái này!!"

Liên Kiều bừng tỉnh cô cười nói: "Chính là nửa tháng sau, anh muốn đi đâu thì tùy cần phải theo bản kế hoạch nữa sao?

"Ý cô nói, nửa tháng sau chúng ta —— không có bất cứ quan hệ nào?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước lơ đãng nhíu mày, không biết vì cái gì mà tự đáy lòng anh bài xĩhs những lời này, cũng không hiểu tại sao lại bài xích~.

Liên Kiều vô tâm vô phế gật gật đầu: "Là tôi nghĩ đến lúc đó cây đu đủ cái Judy kia cũng sẽ không nói lại cái chuyện này nữa! Lại nói tôi cũng không thể lôi kéo anh mãi không thả đi.."

"Vì cái gì không thể?" Hoàng Phủ Ngạn Tước theo bản năng hỏi, nói xong mới kịp phản ứng tại sao mình lại đi nói mấy lời này.

Liên Kiều có chút nao nao sau đó cô cười nói: "Tôi biết anh quan tâm tôi, nhưng không có vấn đề gì đến lúc đó tôi sẽ nói...anh bị tôi vứt bỏ, .../ hô hô!!!"

Cô càng nghĩ càng thấy vui vẻ, quả thực cười đến đứt ruột mất rồi.

Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng chốc lạnh băng —— anh thật đúng là lần đầu tiên gặp phải người phụ nữ vô tâm vô phế như vậy!!

Nhưng mà điều anh thấy phiền muộn nhất là —— tự mình nghe những lời cô nói vậy, sau đó lại xuất hiện cảm giác chán ghét, chán ghét cô nói những câu như vậy...

*****

Nhìn cô cười như một tiểu ác ma đang vui vẻ, Hoàng Phủ Ngạn Tước áp chế cỗ không thoải mái trong lòng, đem bản kế hoạch tới trước mặt cô nói: "Kế hoạch luyến ái như vậy.... quả thực quá mất mặt!!!"

Liên Kiều lập tức sửng sốt nụ cười giống như bông hoa hồng của mấy diễn viên hát hí khúc cũng cứng ngắc tại chỗ!!!

Kính nhờ, đây chính là thành quả cô suy nghĩ cả đêm qua a. không, phải nói chính xác là cô phải đem tất cả tư liệu có liên quan để tham khảo, đáng ra cô còn phải coi thêm hai bộ sách tình ái nữa. Trên mạng còn có rất nhiều kế hoạch luyến ái giống như vậy nữa.

Như thế nào đã bị mà bị anh ta nói là mất mặt??

Nhìn bộ dáng không hiểu chút gì của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi tò mò hỏi: "Nha đầu, cô năm nay hai mươi tuổi, ngàn vạn lần đừng nói với tôi yêu đương cô chưa thử qua một lần nha~~"

Liên Kiều mặt lập tức hồng, cô hơi giật mình một chút sau đó lắc lắc đầu.

"Ha ha!!" (Lúc này anh Hoàng Phủ đang cười gian manh!!)

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài ý muốn cười lớn, không biết vì cái gì khi anh biết nha đầu này xác thực không có kinh nghiệm yêu đương thì tâm anh lại rất vui vẻ. Anh tuyệt đối tin tưởng cô bé này không có kinh nghiệm yêu đương lại có thể đề xuất kế hoạch luyến ái ác liệt thế này, nếu có kinh nghiệm thì....

Nhìn mỗi hạng mục cô liệt kê, cô xác thực không biết hai người yêu nhau chân chính làm gì, theo cô thì đó là hai người chung một chỗ không phải đi xem phim thì là hẹn nhau đi ăn tối. yêu là gì nha đầu này cũng không hiểu!!!

Nghĩ đến đây tâm tình của Hoàng phủ Ngạn Tước thực vui sướng!!

Liên Kiều thấy thế hai mắt quắc mắt tức giận đứng dậy: "Này, Cung Quý Dương có cái gì buồn cười? Tôi chỉ là chưa có kinh nghiệm lần đầu yêu đương, có cái gì đáng cười đến mức đó hả?"

"Nói, nói chuyện thứ hai của cô đi!" Hoàng Phủ Ngạn Tước thình lình quăng ra một câu.

"Ách?"

Liên Kiều giật mình con người này sao cứ thích cắt ngang lời cô nói thế!!!

"Chuyện thứ hai, kì thực với chuyện bơi lội khi nãy của anh có liên quan chút xíu!!

Cô có chút khó nhọc nói ra, sau đó ánh mắt nhìn tới bể bơi có chút sợ hãi.

"Bơi lội?" Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy không hiểu nổi.

Liên Kiều thầm thở dài một tiếng giống như oán phụ mà nói: "Trường học mỗi năm lại tổ chức cuộc thi bơi lội một lần. Nhưng ả đu đủ cái kia lại đem tên tôi cũng báo lên trên, tôi mới không muốn thua cô ta!!!"

"Cô cũng sẽ không bại bởi cô ta!!!" Hoàng Phủ Ngạn Tước nói ra mong muốn trong lòng cô.

"Đó, đó vậy nên anh nhất định phải giúp tôi, không thể thua đu đủ cái kia được thật mất mặt!" Liên Kiều giơ cùi trỏ kéo xuống thể hiện quyết tâm.

Hoàng Phủ Ngạn Tước buồn cười mà hỏi cô: "Kỹ thuật bơi của Judy tốt lắm sao?"

"Hẳn là không kém đi, nghe nói cô ta học bơi từ năm sáu tuổi đó!" Liên Kiều nghĩ nghĩ.

"Vậy còn cô?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước không hề coi thường cô, nhưng khi nãy thấy được một tia sợ hãi trong mắt cô, vì cái gì lại sợ hãi như vậy?

*****

Liên Kiều nghe vậy gãi gãi đầu, sau đó nhỏ giọng rầm rì một tiếng, sau đó âm thanh biến mất dần....

Hoàng Phủ Ngạn Tước thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Không có chuyện gì tự dưng lại chủ động đi hỏi cô chuyện thứ hai, anh thật không ngờ nha đầu này một chút kinh nghiệm bơi đều không có mà lại muốn thắng Judy?

Anh trầm mặc không nói gì.

Liên Kiều thấy anh không nói lời nào, vẻ mặt rầu rĩ mà đứng dậy đi đến trước mặt anh, giống như cô nhóc muốn đòi kẹo đường túm lấy tay áo anh đung đưa:

"Kính nhờ, tôi vừa thấy anh bơi tốt vậy dạy tôi đi. Những huấn luyện viên ở trường học tôi đều không tin tưởng được!!!"

Nhìn cô giống như con chó nhỏ đáng thương không ai muốn, trong ánh mắt đều là đau khổ động lòng người.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thoát ra khỏi trầm mặc, anh ngẩng đầu nhìn cô nhất thời có chút mê mẩn.

"Nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ bị Judy kia chê cười khẳng định sẽ rất mất mặt nếu không đi, nếu tôi mà đi chắc chắn sẽ chết!!!"

"Được, tôi giúp cô! Hai việc này cô đều giao cho tôi đi!!" Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài ý muốn bật ra mấy lời này.

"Thật?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều bỗng sáng lên.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhếch môi cười: "Tôi sẽ không lừa cô, hơn nữa nếu cô thua không phải tôi đây cũng sẽ bị mất mặt sao?"

Anh dùng lí do như vậy để tự nói với mình, không biết vì sao khi anh thấy bộ dáng ảm đạm thất thần của cô thì lòng lại không thoải mái.

Liên Kiều kích động vỗ tay sau ôm lấy gáy anh —— gần gương mặt anh tuấn của anh thêm một chút.

"Cung Quý Dương, tôi quả thực yêu chết anh rồi ha ha —— Như vậy đu đủ cái kia chết chắc, cô ta muốn tôi xấu mặt đến lúc đó chính là cô ta xấu mặt ha ha..." Cô hưng phấn mà kho chân mua tay vui sướng!!

Yêu chết anh? Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ, đây là ý nghĩa yêu mà cô nhóc này lí giải sao?

"Một khi đã như vậy liền bắt đầu từ hôm nay đi"

Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng dậy, đôi đồng tử đen nhánh nhìn cô từ trên xuống dưới sau đó bất mãn lắc đầu: "Xem ra hẳn là phải may cho cô bộ đồ bơi mới!!!"

"Không muốn, không muốn, tự tôi chọn mới tốt!" Liên Kiều quật cường nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai vậy thì tùy cô đi!!!

"Này, Cung Quý Dương anh vừa nói hai việc anh sẽ phụ trách, vậy kế hoạch luyến ai của tôi...."

"Trở thành phế thải! tất cả tôi sẽ sắp xếp!!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghĩ đến những điều đầu tiên trong kế hoạch của cô, cô bé này có phải quá ngây thơ ngu ngốc không? Yêu đương không phải phương thức tiến hành theo bản kế hoạch như vậy. ?

Liên Kiều chu miệng nhỏ bất mãn, lẩm bẩm: "Cái gì nói trở thành phế thải liền vứt bỏ, người ta chính là thức suốt đêm mới làm được, để xem kế hoạch của anh ra sao? Hừ"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-177)