Dẫn sói vào nhà
← Ch.010 | Ch.012 → |
Chuyên ngành của Giang Quyết là Khoa học nhiệt và kỹ thuật sinh học, nhân dịp nghỉ hè anh tranh thủ theo giáo sư đi thực nghiệm, một tuần thì bốn ngày nhốt mình trong phòng thí nghiệm, dù là bữa sáng hay bữa trưa đều ăn rất qua loa, bưa tối lại càng không nghĩ tới. .
Hôm đó, tám giờ tối Giang Quyết mới kết thúc thực nghiệm, anh lấy điện thoại mở wechat nhắn tin cho Từ Hoãn, "Em ăn cơm tối chưa?".
Mấy phút sau, Từ Hoãn mới trả lời: "Chưa, em đang nấu, anh chưa ăn sao?".
Giang Quyết vui vẻ, nhanh chóng trả lời: "Tôi vừa kết thúc thực nghiệm, đói chết mất *biểu cảm tủi thân*".
Từ Hoãn: "Vậy anh tới đây ăn đi, em làm thêm một phần".
Giang Quyết đắc ý: "Được, tới ngay, đợi tôi mấy phút".
Cất điện thoại, Giang Quyết đạp xe về phía nhà Từ Hoãn.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Từ Hoãn đã nấu cơm xong, cô cởi tạp dề, mở cửa để Giang Quyết vào nhà.
Trên bàn ăn, sắc, hương, vị đều đủ cả, ba món mặn một món canh khơi gợi khẩu vị trong Giang Quyết, đợi Từ Hoãn ngồi xuống, anh cầm đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt, ăn xong, không nhịn được khen gợi: "Từ Hoãn, sao em nấu ngon thế!". .
Từ Hoãn mỉm cười, khẽ đáp: "Nấu nhiều, tích lũy kinh nghiệm, nếu anh muốn ăn thì báo sớm cho em, em nấu thêm cho anh".
"Bây giờ một tuần thì bốn ngày tôi ở trong phòng thí nghiệm, từ thứ hai tới thứ năm, bữa sáng và bữa trưa ăn qua loa ở đấy, thực sự vừa chán lại không no, buổi tối có thể tới nhà em ăn không?". Giang Quyết mong đợi.
"Được, anh có ăn kiêng gì thì nói cho em". Từ Hoãn nghĩ chỉ có bữa tối nên lập tức đồng ý.
"Tôi không kiêng gì cả, em nấu gì tôi cũng thích".
Từ Hoãn cảm giác bị Giang Quyết trêu chọc, thầm nghĩ sao anh lại có thể dễ thỏa mãn như thế thì ai đó lập tức được voi đòi tiên.
"Thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật, liệu tôi có thể cùng ăn với em luôn được không? Nhà tôi không có ai, ăn một mình buồn lắm". Giang Quyết nhìn Từ Hoãn bằng ánh mắt vô cùng chân thành, cố gắng dùng sự đáng thương thuyết phục cô.
"..." Từ Hoãn đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đi quá xa, người đàn ông này lại còn nhíu mày, anh không cảm thấy yêu cầu này quá đáng à? .
Nhận thấy Từ Hoãn có ý từ chối, Giang Quyết bật ra đòn sát thủ: "Về sau bữa sáng tôi đều tới Hoành Ký mua cho em, không phải hôm nào cũng bắt em nấu cơm đâu, tôi biết nhiều quán ngon quanh đây, sẽ thường xuyên mời em đi ăn".
Chiêu này của Giang Quyết đã thành công đánh tan lời cự tuyệt của Từ Hoãn, cô thích ăn món ngon, khó có thể cưỡng lại sự mê hoặc của chúng nó. Cô ra vẻ bình tĩnh, làm bộ miễn cưỡng: "Được thôi". Nghĩ tới sau này có lộc ăn, Từ Hoãn không khỏi rục rịch, ăn nhiều hơn.
Có điều mà Từ Hoãn không biết, một khi đã dẫn sói vào nhà, chuyện sau này cô đã không thể nào kiểm soát nổi nữa. Về sau, đa số thời gian hai người đều ở trên ghế sofa, trong phòng tắm, ở trên giường...... người được hưởng lộc sau này cũng đổi thành Giang Quyết ^? _? ^
Ăn nuống no say, Giang Quyết vẫn chưa muốn về. Anh giúp Từ Hoãn rửa bát, xong xuôi, anh ra ghế sofa nằm, còn cô đi thu quần áo ở ban công. Lúc này, Giang Quyết cảm thấy rất thoải mái, yên bình.
Từ Hoãn cũng ra sofa ngồi, bật một bộ phim khoa học viễn tưởng bom tấn lên xem. Giang Quyết dịch tới gần cô hơn, mắt nhìn TV nhưng tim đã sớm bay tới cạnh Từ Hoãn. Người xưa thường nói: "No ấm thì nghĩ chuyện dâm dục", đúng là chân lý, Giang Quyết nhớ lại nụ hôn lần trước, cổ họng bắt đầu ngứa, anh ra sức kiềm chế nhưng mùi hương từ cơ thể Từ Hoãn tỏa ra khiến dục vọng trong anh mãnh liệt sống lại, đã thế thì mặc kệ nó đi. .
"Từ Hoãn". Tay Giang Quyết khoát lên tay vịn sofa.
Người bị gọi đang chăm chú theo dõi nội dung bộ phim, hoàn toàn không chú ý tới biến hóa của ai đó, cô quay đầu, khó hiểu đáp lời.
Đôi mắt Giang Quyết âm u toát ra ham muốn, hơi thở nóng rực phả vào má Từ Hoãn, đầu anh nghiêng sát lại, chăm chú nhìn đôi môi mọng đỏ của cô.
Từ Hoãn nhìn gương mặt tuấn tú của Giang Quyết, tim đập loạn nhịp, cảm giác khó có thể chống cự. Cô ngẩng đầu khẽ mổ nhẹ lên môi Giang Quyết, hành động này chính là lời cổ vũ lớn lao dành cho anh, anh hung bạo hôn lên môi cô, dùng sức rất lớn. .
Từ Hoãn cho rằng Giang Quyết không khác nào một con sói hung dữ, một khi đã cắn được con mồi, chưa nuốt được vào bụng thì không bao giờ có chuyện buông tha. Đôi môi Từ Hoãn bị một đôi môi khô ráo mút lấy, cho tới khi tê rần thì anh mới nhả ra. Đầu lưỡi anh cuốn lấy đầu lưỡi cô chơi đùa, chiếm đoạt.
Từ Hoãn cảm thấy đại não thiếu dưỡng khí, cô khẽ đẩy anh ra, thở dồn dập. Giang Quyết vẫn chưa hôn đủ, anh lại mổ lên khóe môi cô, do dự giây lát rồi tiếp tục hôn xuống tiếp, tới cần cổ thon thả, anh lè lưỡi liếm mút. Một tay Giang Quyết vuốt ve, nắn bóp vành tai Từ Hoãn, tiếp đó anh ngậm lấy nó, mút mạnh. .
"... Ưm" Từ Hoãn chợt yêu kiều rên lên, dái tai được ngậm mút liên tục đã sớm đỏ bừng, tê dại, ngay cả đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa rồi.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |