← Ch.36 | Ch.38 → |
Diệp Hạo Ninh suy ngẫm, ánh mắt đen ngưng đọng lại, lực bàn tay cũng giảm nhẹ, cằm Tiếu Dĩnh bị vặn đến mức thấy hơi đau đau, nhưng cô lại không vùng ra.
Lại có lẽ vì quên, vì khiếp sợ mà không vùng ra, cô lại không biết rằng, anh đều có thể nhìn thấu từng nhất cử nhất động của cô, dù cho đó là những suy nghĩ tâm tư đầy nhỏ nhặt.
Giờ thì từng câu từng chữ lạnh lùng hằn học cứ thế thốt lên, ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy hoảng sợ.
Thế nhưng anh dựa vào cái gì mà chỉ trích cô chứ? Những việc này e rằng không phải chỉ riêng mình cô làm.
Thế là tựa như người rơi xuống sông trong lúc cấp bách vội vàng nắm chặt lấy phao cứu hộ, Tiếu Dĩnh nhắm mắt lại, giọng điệu lạnh lùng hỏi vặn lại:" Vậy anh thì sao? Lẽ nào "lịch sử" của anh trong sạch thanh bạch hơn em sao? Anh chẳng phải cũng có người khó quên đó sao, anh đã bao giờ suy nghĩ đến cảm giác của em chưa? Anh trả lời em đi, đằng sau chiếc đồng hồ nữ cũ kỹ đó là ý gì nào? Nó và chiếc đồng hồ anh đang đeo là đồng hồ cặp tình nhân đấy! Con người anh trước nay ăn mặc không dễ gì chấp nhận sự giống nhau, thế mà lại cứ cất giữ một thứ đồ vật như vậy, đằng sau chuyện này có phải là vương vấn một mối tình không? Em nghĩ nhất định là có đấy. Vậy thì, có phải anh vẫn còn vấn vương khó quên với người phụ nữ nào đó không?"
Cứ như thể là đang giận dỗi, cô rút ra kết luận trong giọng điệu giận dữ:"Cho nên Diệp Hạo Ninh, hai chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân, dường như chẳng ai có tư cách để nói ai cả." Nói liền một thôi một hồi xong, cô ngừng lại, thở dốc, con tim cô trong khoảng khắc này dường như đau đớn không gì có thể cưỡng lại, nhìn thẳng vào cặp mắt cùa anh giòn nhẹ đến mức tưởng như vừa chạm vào liền vỡ vụn ra, nhưng lại cố gắng chống cự, không chịu rời đi.
Không chỉ có anh muốn biết đáp án, thật ra cô cũng vậy.
Vốn dĩ cứ ngỡ bản thân mình sẽ làm được, sẽ không để tâm đến, nào ngờ, cuối cùng cô vẫn mất tự chủ. Cho đến vài giây hiện tại nói chuyện cùng anh, cô vẫn không thể nhịn được thăm dò về chuyện giữa anh và người phụ nữ ấy.
Hóa ra ghen tuông đáng sơ như vậy, ngay cả năm xưa ở bên Trần Diệu, cô cũng chưa từng nếm trải qua mùi vị này.
Trong khoang xe bất giác yên tịnh lại, tĩnh lặng đến mức nghe thấy hơi thở của cả hai.
Cằm của Tiếu Dĩnh vẫn đang bị giữ rịt lấy, rõ ràng là đau nhưng cô cắn môi không để lộ ra chút âm thanh nào, chỉ nhìn Diệp Hạo Ninh, hai người dường như đang đối đầu nhau vậy, ai trốn tránh trước thì người đó thua.
Bên ngoài đèn đường sáng choang, bên trái lằn đường thi thoảng có vài chiếc xe lướt nhanh sang. Cũng chẳng rõ là bao lâu sau đó Diệp Hạo Ninh mới thấp giọng nói:" Anh biết em tò mò hiếu kỳ, nhưng anh cũng đã cho em cơ hội, không phải sao. Là em không muốn đi, giữa chừng xuống xe, vậy thì bây giờ còn điều gì bất mãn không hài lòng nữa chứ?"
" Không sai, là em đánh đường lùi. Thế nhưng lúc đó vừa nói xong câu đó chẳng phải anh cũng thấy hối hận đó sao? Đừng có mà không thừa nhận, chứ không thì sao lại để em xuống xe bỏ đi không ngăn cản lại?"
Xem đấy, đây chính là sức mạnh của thời gian, tuy không thể khiến cô hoàn toàn quên đi hẳn một người, nhưng cũng có thể khiến cô dần dà quen với tính cách và tính khí của một người khác.
Rồi có lẽ sẽ có một ngày, thói quen này cũng sẽ thẩm thấu vào mạch máu mãi mãi khó quên thôi, chỉ e là hai người họ chẳng thể có quá nhiều thời gian và cơ hội đến như thế.
Không biết tự lúc nào, chiếc xe đã lại lăn bánh trong hơi thở nhè nhẹ của cô, Diệp Hạo Ninh ngồi thẳng người mắt nhìn thẳng phía trước, gương mặt nhìn nghiêng ánh lên nét nghiêm nghị, nhưng tan biến ngay trong nháy mắt. Trong ánh sáng mập mờ, cô không nhìn rõ được biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy anh bình thản mở miệng nói:" Anh vẫn luôn nhớ đến một người, không có nghĩa là anh còn yêu cô ấy. Vì thế, em đừng lấy em và anh ra để so sánh bình luận." Giọng điệu lạnh lùng, nói thẳng toạc ra là gần như là tàn nhẫn, cô lại không nghe thấy nửa câu sau, sững người chỉ cười nhạt:" Anh cho rằng em dễ mắc lừa lắm sao?" Những lời lẽ không có sức thuyết phục như thế, anh coi cô là đứa trẻ lên ba ư?
Ngón tay thon dài đặt trên vô lăng đang siết chặt, thật ra ngay cả dưới đáy mắt sâu đen đó cũng ẩn chứa sự giận dữ, ngưng một lát, Diệp Hạo Ninh cuối cùng cũng đáp trả lại nụ cười nhạt của cô, nói qua loa:"Lời nói này anh chỉ nói một lần thôi, tin hay không tùy em, thật ra anh cũng không nhất thiết phải có được sự tin tưởng của em"
Ngày thứ hai Tiếu Dĩnh bay về thành phố B, khép lại kỳ nghỉ lễ, bắt đầu quay về với công việc.
Không lâu sau thì Hứa Nhất Tâm phát hiện ra sự khác thường:" Ể, Diệp Hạo Ninh lâu rồi không thấy đến nhỉ?"
Tiếu Dĩnh chỉ chăm chăm nhìn những dòng chữ trên màn hình vi tính, trả lời ậm ờ.
Gần đây nghĩ ngơi không tốt, ngay cả chứng bệnh mất ngủ lâu rồi không gặp cũng lại bắt đầu xuất hiện, tuy là nhẹ không đáng kể, nhưng thật sự chẳng phải là điềm lành. Lúc này nhìn vào những ký tự và chữ số loạn xạ, càng khiến người ta thấy hoa đầu chóng mặt, hai bên huyệt thái dương giần giật không ngừng.
Kết quả là Hứa Nhất Tâm lại hỏi:" Sao vậy? Có phải là đang căng thẳng với nhau không?"
Tuy là đó là sự thật, nhưng cô lại không kìm được tức giận liếc cô ta một cái:" Cậu đúng là người theo chủ nghĩa bi quan. Có lẽ anh ấy chỉ là quá bận rộn không có thời gian thôi thì sao? Tại sao cậu nhất định cảm thấy cả hai bọn tớ đang căng thẳng chứ hả?"Quả là đã kết giao nhầm bạn xấu, tự vạch áo cho người xem lưng đây mà.
Thế nhưng lời lẽ của người đó vẫn rõ mồn một:"Ổ, đó là do đôi mắt ảm đạm trên gương mặt của cậu gần đây cứ thất thần thế nào ấy! Thế nhưng, tớ thấy các cậu trước đây rõ ràng là ngọt ngào nồng thắm khiến người khác phải ngưỡng mộ mà. Mau, mau khai ra đi, đi lễ quốc khánh về rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?"
Tiếu Dĩnh vẫn không chịu nói ra.
Hứa Nhất Tâm đương nhiên cũng không chịu dễ dàng buông tha cho cô, ôm lấy chiếc laptop chạy ra xa xa, sau đó hai người cùng nhau nằm ngửa trên chiếc giường rộng lớn.
" Ầy, còn nhớ cái hồi bọn mình học đại học không, cũng nằm ườn ra thảm cỏ thế này này, ngắm trăng đếm sao trời, tán dóc về chuyện lý tưởng của đời người"
" Lý tưởng đời người?" Tiếu Dĩnh chau mày nhớ lại, " Nhưng tớ nhớ là lý tưởng tình yêu cơ mà"
" Tình yêu không phải là một phần của cuộc đời sao, hà tất phải chấp nhặt nhiều thế"
" Đúng, câu đã từng coi tình yêu là cả cuộc đời"
" Lúc đó còn nhỏ, ấu trỉ, bây giờ đã không thế nữa rồi!"
" Ồ..."
" Thật ra ngoài tình yêu ra, vẫn còn nhiều việc phải làm. Thế nhưng lúc đó cứ khăng khăng nghĩ rằng đó là việc to tát tận chân trời góc bể còn quan trọng hơn cả việc ăn ngủ nữa. Đổi lại bây giờ, mỗi lần công ty bắt tăng ca tớ lại nghĩ, thà là mỗi ngày có thể ngủ hai tiếng đồng hồ, thì cho dù không có bọn đàn ông bên cạnh cũng chẳng hề gì"
" Quả là có lý! Nhớ đến năm xưa lúc chia tay với Trần Diệu tớ khóc một trận nhừ tử, cứ như thể là trời đất sắp sụp đến nơi rồi. Thế mà giờ đây những lúc tớ và Diệp Hạo Ninh không vui vẻ với nhau, cũng chẳng thể nào khóc được nữa.... ." Nói đến đây, giọng Tiếu Dĩnh như tắc nghẹn lại, chủ đề chuyển tới chuyển lui, làm thế nào mà lại vây quanh lấy con người ấy nữa rồi?
Rõ ràng là không muốn nhắc đến anh
Rõ ràng là không muốn nghĩ đến anh
Cô cảm thấy tức giận, tuy đã qua nhiều ngày rồi, nhưng vẫn cảm thấy giận, giận đến nỗi lồng ngực vẫn cảm thấy nhói đau.
Lúc đó giọng điệu anh vờ như không mấy giận dữ chỉ một câu giải thích đơn điệu như thế, hoàn toàn không có sức thuyết phục, lại còn không màng quan tâm đến chuyện cô có tin tưởng hay không nữa.
Thế nhưng, cô mà tin điều đó mới thật sự là kẻ ngốc.
Đồng hồ đeo tay chẳng qua chỉ là một tình tiết nhỏ trong đó mà thôi, ngoài ra còn rất nhiều thứ khác nữa, cô không thể nói ra được, chỉ e là nói ra rồi ngay cả chính cô cũng không kiềm chế được.
Thế nên dường như vẫn đang giận dỗi, anh không tìm cô, cô cũng không tìm anh.
Lúc ban ngày Tiếu Dĩnh suy nghĩ đầy tự hào, , chẳng có người nào rời xa người nào thì không thế sống được cả! Trong thời đại hiên nay, phụ nữ thời đại nên bỏ nhiều công sức và tâm huyết vào sự nghiệp để tranh đấu! Vì thế mà, khoảng thời gian này làm việc cũng vì thế càng đặc biệt chăm chỉ tích cực hơn, cũng có lẽ chính vì thế mà, thời gian mới trôi qua nhanh như bay, chớp mắt đã hết một ngày rồi.
Kết quả là tối đó, cô bất chợt tỉnh giấc mộng, lại có lẽ do mất ngủ nên không thể nào chợp mắt được nữa, lúc này mới cảm thấy hơi hoảng sợ.
Tình cảm 20 năm với Trần Diệu vẫn chẳng mảy may thay đổi, vậy thì với Diệp Hạo Ninh thì sao?
Năm đó sau khi chia tay nhau, cô đã cảm nhận được Trần Diệu nói hoàn toàn đúng, cô không thể mãi dựa dẫm vào anh được, nếu không thế thì cô cũng không đau khổ đến mức trầm trọng như thế. Thế là cô bắt đầu tự kiểm điểm lại mình và cố gắng thay đồi bản thân, chẳng phải để lấy lòng bất kỳ ai cả, mà là suy nghĩ cho chính bản thân mình.
Sau lần khổ đau ấy, cũng vẫn là nỗi lo sợ ấy, vì thế mà cô không dám đặt tình cảm dựa hẳn vào ai nữa.
Ngay cả Diệp Hạo Ninh cũng không phải ngoại lệ.
Cô ngỡ rằng anh cũng không phải là ngoại lệ.
← Ch. 36 | Ch. 38 → |