Truyện:Gả Cho Thẩm Tương Uyên - Chương 12

Gả Cho Thẩm Tương Uyên
Trọn bộ 43 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)

Màn trướng rủ xuống tạo thành một không gian chật hẹp, đôi mắt nam tử như say như mê, cánh môi nữ tử dán sát tai chàng, nhỏ nhẹ thì thầm.

Giọng nói 𝖒ề·〽️ mạ·ï quanh quẩn bên tai.

"Tướng quân... !chàng biết viên phòng là thế nào sao?"

Thính lực của Thẩm Tương Uyên rất tốt, nghe vô cùng rõ ràng.

Chàng thoáng chấn động.

"Tướng quân, chàng biết không?" Giọng nàng như cây cỏ lông chó nghịch ngợm gãi gãi vào tim chàng ngưa ngứa.

Thẩm Tương Uyên trầm mặc, không trả lời, chàng cố gắng trấn định tâm trạng, không muốn để nữ tử này nhìn trộm đáp án.

"Tướng quân nha..." Diệp Thê ung dung kêu lên, con ngươi sáng lấp lánh, hiển nhiên đã đoán ra.

"Cái gì?" Thẩm Tương Uyên giả bộ hư trương thanh thế.

Nam tử lẳng lặng nhìn xuống phía thân dưới của nàng, Diệp Thê nằm thẳng, hai bầu 𝓃●🌀ự●𝐜 ngả sang hai bên đương nhiên không thể đầy đặn như lúc ngồi thẳng, bên trên còn lưu lại dấu răng của trang cùng núm vú hồng hơi sưng, dính nước bọt có điểm ướ*† á*🌴.

Vài sợi tóc dài phân tán rơi toán loạn trên n*🌀*ự*c, trên vai, nửa kín, nửa hở, e ấp dụ hoặc, như thể những trái mâm xôi căng mọng lấp ló sau tán lá.

Thẩm Tương Uyên từng nghe lão nhân nói qua, có một loại trái cây mà loài rắn vô cùng thích, bởi màu sắc khó cưỡng lại.

Có lẽ giống thế này chăng...

"Uyên Nhi, ta dạy chàng." Diệp Thê nheo mắt, đôi con ngươi lấp lánh mê học, lại mang theo vẻ phong tình.

Cánh tay ⓜ●ả𝐧●𝐡 🎋𝒽●ả●п●♓ câu lấy cần cổ chàng, bàn tay dọc theo lưng đi dần xuống dưới, tận lực ve vuốt những vết sẹo lồi lõm trên lưng Thẩm Tương Uyên.

Cái gì mà nai trắng ngây ngô, nàng rõ ràng là xà tinh զ-⛎-𝐲ế-𝐧 𝓇-ũ 𝒸h.ế.✞ người.

Đầu ngón tay nàng hơi lạnh, chạm vào nơi nào lập tức khơi lên 𝒹ụ·𝖈 ✔️·ọ·𝐧·🌀 vơi đó, thanh âm chàng khàn khàn đáp lại trong vô thức: "Được."

"Uyên Nhi trước tiên cởi quần ra đi."

Thẩm Tương Uyên vụng về kéo chiếc quần vướng víu trên người, không có thứ gì trói buộc côn th*t vững vàng dựng lên, hoàn toàn căng trướng.

"Còn của ta." Diệp Thê lần nữa cảm giác toàn thân căng cứng, nàng ưỡn người nâng eo.

Đến khi cởi quần cho thê tử, Thẩm Tương Uyên chẳng kiên nhẫn nổi nữa, chàng trực tiếp xé rách quần lót phía dưới, lộ ra nơi tư mật ư●ớ●t á●✞, vụn vải hỗn độn rơi trên giường, trên tⓗ_â_n тⓗ_ể ngọc ngà dưới thân chàng.

"Nha!!" Diệp Thê bị động tác thô lỗ này của chàng dọa giật mình, kinh hô một tiếng, mà quan trọng là.

- --

Thẩm Tương Uyên phát hiện khi Diệp Thê tránh né động tác xé này của chàng, lập tức theo bản năng một tay chế trụ eo người nào đó, điều này khiến thân dưới của nàng lơ đãng chạm vào nơi mẫn cảm của chàng.

Quy đầu cọ sát cánh hoa, mang đến cho cả hai 𝐤h0*á*ı 𝒸ả*𝐦 vui vẻ, ⓚí·c·ⓗ 𝐭·𝒽í·𝒸·♓.

Không chỉ Diệp Thê, Thẩm Tương Uyển cũng cảm nhận được cơn rùng mình sung 💰ư.ớ.n.ℊ này.

Chàng hồ hởi đè người xuống lần nữa dán côn th*t của mình cọ sát vào cánh hoa 〽️ề.ɱ m.ạ.𝐢 đang h-é 𝐦-ở.

"Tướng quân... !Đừng... !Đừng như vậy, đã ta sẽ dạy chàng từ từ mà."

Vừa mới tìm được thứ khống chế được con ngựa bất kham nào đó, vì vậy Diệp Thê không muốn dễ dàng từ bỏ, hai chân hờ hững vòng quanh eo Thẩm Tương Uyên, giọng nói uyển chuyện dịu dàng, lại mang theo chút hờn dỗi mắng yêu.

Hừ, mới chạm nhẹ chút thôi mà hạ thân nàng đã 𝐜-♓ả-ÿ 𝖓ướ-ⓒ rồi.

Đúng là không có tiền đồ.

"Vậy nàng dạy, ta làm theo." Thẩm Tưởng Uyên nhớ lại lời chính mình đã nói, tạm dừng động tác, chàng luôn vô cùng tuân thủ chữ tín.

Diệp Thê 𝖙𝖍·ở 𝐡ổ·𝖓 ⓗ·ể·𝖓, cố đè nén cơn 𝖐h.🅾️á.ℹ️ 𝐜.ả.m dồn dập đầy thúc dục đang ập đến, nàng không dám nhìn vào mắt chàng, có tâm lý chột dạ của kẻ làm chuyện xấu, luống cuống nói: "Viên phòng chính là... !chàng dùng cái đó của mình..."

"Cái nào?" Hai mắt chàng dán chặt vào sườn mặt thanh tú của người con gái dưới thân, thẳng thắn hỏi: "côn th*t của ta?"

Nơi sung mãn giữa hai chân sớm đã căng chướng dựng thẳng lên, Thẩm Tương Uyên không kìm nổi nói lời thô tục.

Diệp Thê nghe thấy từ kia, bụng dưới lập tức căng thẳng, hoa huy*t trào ra một đợt dâ_ⓜ dịch khác thấm ướt đầu côn th*t đang như có như khâm chạm vào nơi tư mật của mình.

Nàng xấu hổ, muốn nhích người ra xa một chút.

Thẩm Tương Uyên đương nhiên cương quyết không cho, chàng cố chấp truy vấn: "Dùng côn th*t của ta làm gì?"

Không đợi Diệp Thê trả lời, chàng lại nóng nảy nói mấy lời thô tục khác: "Đây là nước tiểu của nàng? Tại sao lại ướt thế?"

Nói rồi chàng hơi nhích eo, nơi tư mật giữa hai người càng dính sát lại, d*m thủy tưới lên bao quy đầu ướ.t á.𝖙, diễm tính.

"Ô..." Diệp Thê nức nở rên lên, ý thức được 𝐤●hο●á●i ↪️●ả●ɱ 𝐥*ê*𝐧 đ*ỉռ*h lần trước mình tự an ủi bản thân căn bản không đáng nhắc đến.

côn th*t của Thẩm Tương Uyên nàng đã từng nếm qua, thứ đó có biết bao mạnh mẽ, thô cứng, kích thước lớn thế nào, đến giở xúc cảm lấp đầu khoang miệng nhỏ vẫn 𝖐_í_𝐜_𝐡 t_𝖍íⓒ_𝖍 nàng như lần đầu tiên.

Hiện tại dù chưa dùng kỹ xảo nào, chỉ cần 🌜.ọ xá.† qua lại cũng khiến nàng bị κíⓒ*𝖍 t*h*íⓒ*𝒽.

Diệp Thê ngăn không được ⓓâ-𝖒 dịch chảy ra như suối nước bên dưới, làm ướt cả một phần cơ bụng săn chắc của Thẩm Tương Uyên và mảng chăn bên dưới.

Lồng 𝖓●ɢ●ự●𝐜 nàng phập phồng lên xuống, nhũ hoa hồng thắm khẽ đong đưa.

"Tiểu thật sự thoải mái đến thế?" Thẩm Tương Uyên chưa bao giờ nghĩ đến mình chỉ nhìn một nữ tử đi tiểu cũng có thể đ-ộ𝓃-𝖌 ✞ìn-♓, chàng tò mò đưa thứ kia lên mũi ngửi ngửi.

Một vị tanh tanh, khai khai, và tình khiến huyết mạch toàn thân chàng dâng trào.

"Tướng quân, không phải nước tiểu.

Chàng không được ngửi." Diệp Thê nhìn động tác của phu quân mà bắt đầu luống cuống, vội vã túm lấy cánh tay chàng.

"Không phải nước tiểu thì là cái gì?" Chàng dùng một tay cũng dễ dàng khóa trụ nàng nằm im trên giường, Thẩm Tương Uyên cúi thấp người, hai †♓â.п 𝐭.h.ể trần trụi cơ hồ dán sát vào nhau, cơ nɢự-𝖈 rắn chắc của nam tử đè ép nên nhũ hoa Ⓜ️ề.Ⓜ️ ⓜ.ạ.❗, 𝖐●♓ê●𝖚 🌀ợ●𝐢 của nữ tử.

"Là ✞-❗-ⓝ-♓ dị-🌜-h của nữ tử tiết ra khi độn●g ✝️ìռ●𝖍." Diệp Thê thẹn thùng nói, không thể thừa nhận rất thích cách Thẩm Tương Uyên trực tiếp đi vào trọng tâm.

"Hả??" Thẩm Tương Uyên cái hiểu cái không ồ lên, thuận tay 🦵_ıế_Ⓜ️ thứ nước ma mị trên tay, chép miệng: "Ngọt."

"Tướng quân!"

"Sao, không được ăn à?"

"Cái đó..."

"Ta muốn nếm thử."

"Tướng quân, tướng quân, Uyên nhi..."

Diệp Thể thất thần ✝️ⓗ●â●𝓃 ⓣ𝐡●ể lõa lồ, vạm vỡ đang đ.è 👢ê.𝖓 𝓃𝐠ườ.i mình, nhanh như cắt đã bẻ hai chân nàng ra, chuẩn bị cúi đầu ⓗ.ô.n lên nơi tư mật bên dưới, lúc này mới phản ứng kịp, đoán ra chàng định làm cái gì, nhanh chóng ôm lấy Thẩm Tương Uyên không cho chàng tiếp tục làm bừa.

Bị động tác này ngăn trở, Thẩm Tương Uyên bất mãn nhìn nàng.

"Tướng quân chúng ta viên phòng trước đã, được không?" Diệp Thê cố đè nén sự xấu hổ, ngượng ngùng, nàng thà để chàng cắm thẳng vào tiểu huyệt phía dưới, còn hơn là để tướng quân dùng lưỡi 𝖑ıế·ɱ chỗ kia.

"Vậy nàng nói đi, muốn côn th*t của ta làm thế nào?" Không nóng vội, viên phòng xong rồi lại đi thưởng thức tiếp thứ nước ngọt như mật kia kể cũng hợp lý, nếu nàng còn không cho, chàng nhất định sẽ trói nàng lại, 𝖑·1ế·ⓜ khắp người đến khi nàng đồng ý mới thôi.

Thẩm Tương Uyên thầm quyết định trong lòng.

Không biết được â.m 𝐦ư.ⓤ của người nào đó, Diệp Thê thành thật nâng ⓜ·ô·𝐧·𝐠, bất chấp cả người đang bủn rủn, đem hoa huy*t xinh đẹp chạm vào bao quy đầu kẽ va chạm: "Muốn tướng quân cắm nó vào đây..."

hoa huy*t 𝐦*ề*𝖒 〽️ạ*❗ cảm nhận được "tình lang", gấp gáp há miệng, cánh hoa ngọt ngào Ⓜ️ú.𝖙 lấy quy đầu như mời gọi, Diệp Thê không kìm nổi г·υ·п 𝖗ẩ·🍸 rên lên nhè nhẹ.

"Tê.." Thẩm Tương Uyên khó khăn hít một hơi, vừa rồi chỉ đơn giản ↪️●ọ ⓧá●𝖙 nhẹ nhàng cũng khiến nơi ấy của chàng căng trướng đến phát đau, chứ đừng nói đến cảm giác trực tiếp bị chiếc miệng nhỏ ԁâ●〽️ d●ụ●𝖈 này mạnh mẽ 〽️ú*ⓣ lấy như vậy.

Tròng mắt chàng đỏ lên, thanh âm khàn khàn, những sợi gân xanh mạnh mẽ nảy lên trên trán: "Nhưng... !nhưng nhỏ như thế, đi vào kiểu gì?"

Đúng thế, Diệp Thê cũng đột nhiên ý thức được vấn đề này, chỉ quy đầu thôi cũng đủ lấp kín miệng hoa huy*t của nàng rồi, vậy phải làm sao mới có thể thuận lợi đi sâu vào trong bây giờ.

Diệp Thê nỗ lực nhớ lại những kiến thức đã đọc trong sách, có đoạn nam tử dùng ngón tay khai thông nơi kia, giúp khai thông đường.

"Tướng quân chàng dùng ngón tay khuếch trương hoa huy*t một chút, được không?" Nàng van cầu lên tiếng.

Thẩm Tương Uyên cầu còn không được, nhanh chóng đưa tay đến vị trí bí ẩn mà chàng luôn tò mò kia, đầy ngón tay không do dự đi vào lỗ huyệt, a nơi này tại sao lại 〽️ề_𝐦 𝐦_ạ_ℹ️, ấm áp như thế, so với vú còn mềm hơn, chàng chỉ sợ ngón tay mình sẽ vô tình làm tổn thương nàng.

"Tướng quân..." Diệp Thê kiều mị rê●𝓃 𝓇●ỉ, nhịp nhàng lắc 〽️ô_𝐧_𝐠, hoa huy*t bên dưới theo động tác này tham lam Ⓜ️_ú_т trọn một đốt ngón tay của chàng.

Sự việc kế tiếp, không cần nữ nhân, Thẩm Tương Uyên cũng tự tìm ra phương pháp tiến hàng, đầu ngón tay ở bên trong 𝐭_♓_â_п т_h_ể nàng moi, đào, di chuyển.

Có một số việc đã có sẵn trong bản năng của đàn ông, trời sinh gặp ắt tự biết, không cần chỉ dẫn.

"Bên trong t𝐡â.ռ 𝖙ⓗ.ể nào thật mềm, thật ướt, ân... !Khó chịu? Ta sẽ sờ tiếp.

A đây là cái gì?" Thẩm Tương Uyên tò mò thăm dò phía trong, đột nhiên chàng chạm đến một tầng ngăn trở không cho chàng tiếp tục tiến vào.

Diệp Thê không nói gì, chỉ biết dùng đôi mắt ướ-t á-t, phong tình không chút uy 𝖍𝖎·ế·𝓅 trừng chàng một cái.

Thẩm Tương Uyên lập tức hiểu ra, đáy mắt trào lên tia 𝖉ụ●c ν●ọ𝖓●🌀 không kìm chế, nhanh chóng tăng tốc độ ma sát trên tay.

Dần dần chàng dùng ba ngón cùng lúc, nam tử bị tình dục khống chế, chẳng biết nông sâu, mỗi lần đi vào đều mạnh bạo vô cùng, d*m thủy theo những lần ra vào đầy tính xâm lược của chàng mà trào ra càng lúc càng ồ ạt.

Còn chưa chính thức ⓖı.𝒶.𝑜 ♓ợ.ρ mà Diệp Thê đã hai lần ⓛ-ê-𝐧 đỉ-ռ-♓, mị nhãn như tơ, thần sắc mơ màng nhìn nam tử vẫn đang cần mẫn khám phá ⓣ-𝐡-â-ռ ⓣ𝒽-ể nàng.

"Có thể viên phòng chưa?" Thẩm Tương Uyên rút ngón tay ra, ăn sạch sẽ d*m thủy dính trên ngón tay, say sưa 👢_ïế_𝐦 ⓜ-ú-ⓣ.

"Ừ..." Câu trả lời của nữ tử như cởi bỏ hoàn toàn gông xiềng trên người mãnh thú..

Chương (1-43)