← Ch.04 | Ch.06 → |
Thứ này, thứ này có thể ấn xuống được không...
Diệp Thê nhìn tư thế hiên ngang của "người huynh đệ" nào đó, mặt mày thất sắc.
Chắc là có.
Nàng tự hỏi tự đáp, sau đó ma xui quỷ khiến mà vươn tay chạm vào nó.
Ngay khi xúc cảm trên đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ từ vật kia nàng hoảng hốt lập tức thu tay lại.
Khó có thể hình dung cảm giác của nàng lúc này.
côn th*t động động vài cái, theo bản năng căng chướng to hơn, sung mãn ngẩng đầu, thậm chí trên đỉnh còn rỉ ra chút dịch thể trong suốt.
"A..." Diệp Thê lo lắng, sốt ruột, hoàn toàn không biết phải làm gì, chiếc khăn trong tay bị nắm quá chặt đến nhăn nhúm lại.
Thôi mặc kệ đi, hẳn là không có vấn đề gì đâu, Diệp Thê đánh mắt đi nơi khác.
Thẩm Tương Uyên vẫn say sưa trong giấc mộng, khi ngủ khuôn mặt lãnh khốc, vô tình của chàng hiền hòa, dễ gần hơn dung nhan tuấn tú như tạc tượng khiến người ta không thể rời mắt.
"Lớn lên đẹp trai như thế, vậy mà bên dưới lại dọa người ta chết khiếp." Diệp Thê bất đắc dĩ nói.
Cái vật dọa người đó làm thế nào có thể khiến nữ nhân vui vẻ được nhỏ.
Ban đầu thoáng nghĩ đến vấn đề này còn có chút ngượng ngùng, nhưng đã là nữ nhân đối với mấy thứ chuyện phòng the này luôn có một sự hiếu kỳ, mơ hồ chờ mong không giải thích được.
Lúc ma ma nói nàng cái hiểu, cái không, không bằng nhân cơ hội này tự nghiên cứu một phen.
Về sau chắc gì đã có cơ hội tốt như thế.
Diệp Thê nhớ đến mấy quyển sách vẫn để ở dưới đáy tủ, vốn định hôm động phòng hoa trúc thử áp dụng.
Nàng rón ra rón rén rời giường, cố gắng đi thật nhẹ nhanh chóng tìm sách.
Đến lúc trở về, nàng thở hổn hển một phen, lồng ngực phập phồng lên xuống, tâm trạng hồi hộp, xen lẫn chút sợ sệt.
Đây là thời khắc lớn mật làm càn nhất trong suốt cuộc đời nàng tính đến hiện tại.
Dưới ánh nến mờ mờ ảo ảo, Diệp Thê đặt tay lên bìa sách, chậm rãi mở ra.
Trên tờ giấy tuyên trắng ngần là thân thể trần trụi của nam tử, nữ tử quần áo lả lơi, nửa kín, nửa hở quỳ gối phía trước chàng ta.
Thứ hơi vểnh lên vài phần tương tự cái của Thẩm Tương Uyên dán vào khuôn mặt tinh xảo của nữ tử, chỉ là...
Nhìn tỷ lệ so ra của Thẩm Tương Uyên vẫn lớn hơn một chút.
Diệp Thê đi qua đối chiếu, vươn tay đo đạc "chiếc gậy" của tiểu tướng quân, kích thước ước chừng bằng cổ tay nàng, chiều dài vượt quá một gang tay, thập phần uy vũ.
Không ngoài sở liệu quả thực cái kia của Thẩm Tương Uyên lớn hơn nhiều.
Đo đạc xong xuôi, Diệp Thê hơi cúi người thăm dò thân thể chàng một chút, nàng sợ chạm vào vết thương vì vậy cẩn thận chống tay lên giường, suối tóc đen dài như thác đổ rủ xuống bụng người nằm dưới, lại theo cử động của chủ nhân mà như có như không quét qua lại, vô tình kích thích, trêu chọc dục vọng của ai đó.
Khăn lụa mỏng nào ngăn được nhục côn trở mình, không biết từ lúc nào đã bay xuống dưới giường, vậy là Diệp Thê lại lần nữa "mặt đối mặt" với nó.
Vành tai nàng nóng lên, không phải cảm giác hoảng loạn, sợ hãi như lúc đầu, chỉ là đột nhiên nàng thoáng ngại ngùng, lại không ngăn được ánh mắt chạy loạn trên "nó", tỉ mỉ quan sát nhiều hơn.
Vừa rồi nhìn qua chỉ thấy một trụ thịt đỏ sậm, hiện tại cẩn thận nhìn kỹ còn có thể thấy những đường gân xanh nhạt mạch lạc dưới da.
Phần đầu lớn hơn cán một chút, càng xuống dưới phần da càng thô to hơn, ẩn hiện dưới lớp lông mu hỗn độn, đen nhánh như sào huyệt của ác thú, là hai khối tròn to như trứng ngỗng.
Diệp Thê ngắm đến chăm chú, không chớp mắt, thậm chí còn quan sát được từ trên đỉnh thiết trụ khổng lồ một thứ dịch trắng chậm rãi tiết ra, dần dần chảy xuống.
Nước tiểu à? Nhìn không giống lắm, cũng không giống chất dịch trong sách miêu tả.
Diệp Thê nhanh chóng mở sách mong tìm ra đáp án, đột nhiên đập vào mắt nàng là dòng chữ khiến Diệp Thê bần thần đứng hình.
"Nếu nam tử gắng gượng trong một thời gian dài không được giải tỏa sẽ ảnh hưởng đến năng lực sinh dục..."
Sẽ ảnh hưởng đến... !năng lực sinh dục... !mấy chữ này lần nữa vang vọng trong đầu nàng, tựa như sét đánh giữa trời quang.
"Ảnh hưởng đến năng lực sinh dục..." Diệp Thê run rẩy lẩm bẩm lặp lại dòng chữ kia.
Chuyện sinh con đẻ cái nối dõi tông đường vốn không phải chuyện đem ra đùa được!
Trong lúc ngủ mơ côn th*t của Thẩm tiểu tướng quân càng ngày càng căng trướng, căn bản không tự xẹp đi như phỏng đoán ban đầu của Diệp Thê.
Diệp Thê vốn không hiểu sự tình, lại bị dòng chữ kia kích thích đâm ra sự lo lắng trong lòng càng phóng đại.
Nàng cuống cuồng tra cứu trong sách, vội vã tìm cách giải quyết, vừa lật giấy tay vừa run lên bần bật... !Thôi xong rồi ta phạm phải tội lớn tày đình rồi.
"Trường hợp nam nữ không tiện giao hoan, nữ tử có thể dùng miệng để giải quyết nhu cầu giúp nam tử."
Ngay bên dưới là hình ảnh minh họa sống động như thật: Một nữ tử dùng miệng ngậm côn th*t của nam tử, hai tay xoa nắn đôi trứng ngỗng bên dưới, khuôn mặt đầy si mê.
Diệp Thê hoàn toàn sửng sốt, môi hồng khẽ nhếch, đại ý chính là kinh ngạc đến ngây ngốc.
Trên cao, ánh trăng vén rèm liễu liếc nhìn trang sách trên tay nàng cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng ẩn sau rèm mây..
*****
Nhìn bức vẽ có thể thấy, môi nữ tử căng lên, quai hàm cố gắng bao lấy dương v*t của nam tử.
Diệp Thê chất phác ngây ngô đưa tay sờ sờ cánh môi mình.
Tim nàng bị chấn động không nhỏ, khó khăn lắm mới hoàn hồn.
Phải... !phải dùng miệng... !ngậm thứ kia của một người đàn ông???
Nhưng đã cưỡi lên lưng cọp chẳng dễ dàng leo xuống, một bước sai, từng bước sai theo, đang êm đẹp tự nhiên đi lau người cho tướng quân làm gì cơ chứ, đúng là tự bê đá đập chân mình mà.
Diệp Thê cân nhắc mấy phen, rốt cuộc không dám lấy hậu duệ của Thẩm gia ra đánh cuộc, lại nhìn xuống trang vẽ trên tay: Nếu sách đã viết vậy, ắt hẳn phải có đạo lý của nó.
Lại nói đến các cô nương tuổi nàng con cái đều đã biết bò, nàng gả cho Thẩm Tương Uyên, không sớm thì muộn cũng phải làm việc vợ chồng nên làm... !Được rồi... !Kệ đi.
Đã không làm thì thôi, đã làm thì không chần chờ, Diệp Thê cởi áo khoác, chui lên giường, một tràng tiếng thoát y phục nhanh chóng vang lên mập mờ, ám muội, khiến người ta không khỏi liên tưởng.
Diệp Thê quỳ gối xuống bên cạnh Thẩm Tương Uyên, đầu tiên dùng tay nắm lấy côn th*t, nhưng do khẩn trương, lại là lần đầu còn nhiều bỡ ngỡ không chú ý nặng nhẹ, khiến vị tiểu tướng quân nào đó mẫn cảm khẽ rên lên một tiếng.
Diệp Thê nhạy bén phát hiện, ngại ngùng buông lỏng tay.
Tay nàng không mềm mại, kiều nộn như các vị tiểu thư quyền quý khác.
Mấy năm nay vất vả làm việc sớm đã hình thành những vết chai nhỏ, ráp ráp, vừa vặn điều này lại đem đến cho khoái cảm lúc âu yếm.
Trong sách viết thế nào, Diệp Thê vừa hình dung lại vừa thực hành.
Ngón cái ấn chặn lỗ thông trên bao quy đầu, rốt cuộc Diệp Thê đã có thể chạm vào chất dịch mà nàng tò mò ban nãy, có chút dính, ngón cái nâng lên, dịch thể kia bám trên đầu ngón tay tay thành những sợi chỉ bạc li ti, vô cùng sắc tình.
Nàng không dám chạm nhiều, nghĩ đến chút nữa bản thân mình phải ăn thứ chất lỏng dính dính nhão nhão này, bụng dưới đột nhiên chua chua, cảm giác buồn tiểu ập đến.
Diệp Thê giật cổ tay, lòng bàn tay thuận thế cọ cọ vào cán dương v*t, chất lỏng dính dính kia theo bàn tay nàng chảy xuống.
Ngón cái và ngón trỏ tạo thành vòng tròn quanh bao quy đầu, ma sát thân dương v*t bên dưới, khiến côn th*t như thể đang di chuyển ra vào trong một cái huyệt đạo hư ảo.
Diệp Thê nhớ đến 1 đoạn trong sách viết: Nam nữ giao hợp chính là việc nam tử dùng nam căn của mình đi vào âm hộ của nữ tử, để đạt đến cảnh giới âm dương giao thoa hài hòa.
"Ân..." Nghĩ đến đây Diệp Thê cảm giác cơn buồn tiểu ngày càng đáp úp đến, nàng kẹp chặt mông, không dám nghĩ ngợi lung tung nữa.
Không biết qua bao lâu, lòng bàn tay Diệp Thê nóng lên, mà thứ đồ kia dường như chẳng hề suy giảm kích thước, xem ra quả thực phải dùng miệng rồi.
Nàng buông tay, lòng bàn tay ướt nhẹp dâm dịch, nàng cúi xuống ngửi ngửi, lông mi rũ xuống che khuất đáy mắt đầy si mê... !Tại sao... !có vẻ ta lại thích... !mùi này.
Giữa tâm trạng mông lung, đầy nghi hoặc, Diệp Thê cúi gập người đem thứ kia cho vào trong miệng.
Tư thế này khiến đôi bồng đào tròn trịa rủ xuống tạo thành hình giọt nước mê người, ẩn hiện dưới áo yếm lả lơi, đáng tiếc vị tướng quân nào đó đang ngủ say không có phúc nhìn thấy.
"Ô..."
Bỏ thứ này vào miệng gian nan hơn so với nàng tưởng tượng, quy đầu cực đại đè lên lưỡng nàng khiến vòm họng căng chướng.
Diệp Thê không hiểu cách thức tiến hành, hoàn toàn "làm" theo bản năng, chính là dùng hàm ngậm mút vật kia.
Yết hầu bị quy đầu cắm sâu khiến cảm giác nôn khan tràn đến.
Sau một hồi vận động dương v*t theo bản năng tiết ra dịch thể, Diệp Thê không thể không nuốt vào toàn bộ.
Nàng nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát háng nam nhân.
Ánh đèn mờ mờ ảo ảo.
Sau rèm chướng ánh sáng càng yếu hơn, không thể quan sát, thành ra thính giác, xúc giác nhạy cảm hơn bình thường.
Khoang mũi tràn ngập mùi tanh nồng, không chỉ thế Diệp Thê còn có thể ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt và mùi thảo dược mới đắp và hương đàn ông hòa vào nhau chiếm cứ toàn bộ không khí quanh nàng.
Trong không gian yên tĩnh, thứ âm thanh sắc tình chồng chéo đan vào nhau: tiếng nước chậc chậc, tiếng thở dốc khe khẽ của nam nhân...
Tướng quân thích ta như vậy, Diệp Thê đột nhiên ý thức được điều này, vì vậy động tác liếm mút càng thêm dùng sức.
Truyện Đoản Văn
Đêm khuya tĩnh lặng, bên trong phủ tướng quân, tiếng mèo động dục tìm bạn tình vang vọng quanh sân, sau rèm trướng tướng quân phu nhân ra sức phục vụ phu quân.
Diệp Thê chưa bao giờ nghĩ đến một ngày mình sẽ thỏa mãn dục vọng của phu quân bằng miệng, thậm chí chàng còn đang bất tỉnh nhân sự, mọi việc tùy ý nàng xử lý.
Đúng là đáng kiêu ngạo biết bao.
côn th*t sau một thời gian dài bị ai đó miệt mài liếm mút càng ngày càng nặng trĩu, phình lớn, toàn bộ dục vọng tích tụ nhân lúc Diệp Thê không để ý phun trào, rót toàn bộ vào miệng nàng.
Sự việc quá đột ngột, Diệp Thê bị sặc khó chịu ho khan lại sợ quấy nhiễu đến người đàn ông dưới thân, vì vậy nhanh chóng lấy tay che miệng, nghẹn một hồi cuối cùng nuốt toàn bộ thứ kia xuống, một ít theo khóe môi chảy xuống cằm, thoạt nhìn vô cùng dâm mĩ.
Bắn xong tinh, côn th*t cuối cùng cũng mềm rũ xuống.
Diệp Thê như trút được gánh nặng, toan ngồi dậy bước xuống giường, nhưng chân còn chưa chạm đất, d*m thủy giữa hai chân đã ào ạt chảy ra ướt đẫm quần lót, hơn nữa còn không có dấu hiệu ngừng lại.
Nữ tử yêu kiều rên rỉ một tiếng, quỳ rạp xuống đất, hai bàn tay chậm rãi lần mò vào trong váy tìm kiếm..
← Ch. 04 | Ch. 06 → |