Vay nóng Tima

Truyện:Gả Cho Lão Nam Nhân - Chương 02

Gả Cho Lão Nam Nhân
Trọn bộ 71 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Siêu sale Lazada


Edit: Fuly

Bên ngoài băng tuyết ngập trời, trong nhà bởi vì có bếp lò nên ấm áp hơn. Lâm thị đang ngồi may vá, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

"Phụ thân con đến nhà đại cữu cữu đón nhị nha đầu, đã trễ thế này, sao còn chưa về, thật khiến người ta sốt ruột mà."

Lâm thị đột nhiên lên tiếng, dọa tiểu Tứ sợ hết hồn, Dương Nghi ôm hắn vào trong ngực khẽ dỗ, không bao lâu, hắn mới chép chép miệng ngủ tiếp.

"Chắc hẳn phụ thân cũng sắp về rồi." Dương Nghi nhẹ giọng an ủi.

"Hy vọng là vậy, bão tuyết lớn thế này, cũng không biết muội muội con có mặc đủ ấm không, trên đường về mà bị cảm lạnh sẽ không tốt." Lâm thị lo âu nói.

"Nương, người cứ yên tâm đi, coi như phụ thân có quên, đại cữu cữu cũng sẽ nhớ."

Lúc này ngoài cửa lớn có động tĩnh, họ ở trong phòng, xa xa liền nghe thấy tiếng một cô bé gọi nương.

"Đây không phải là đã trở về rồi sao?" Dương Nghi cười nói.

"Nương, con đã trở về ——" đột nhiên, một cô bé toàn thân đầy tuyết vọt vào nhà, nhào vào trong ngực Lâm thị.

"Ai yêu, tiểu tổ tông của ta, con chậm một chút." Lâm thị thư thái nở nụ cười, thấy nhị nữ nhi định bổ nhào vào người Dương Nghi, vội kéo nàng lại, "Từ từ đã, tỷ tỷ con vừa ngã bệnh, con cả người đều là tuyết, đừng quấy nàng." Nói xong, cầm cây chổi lông gà tự chế phủi tuyết trên người nàng.

Dương Du ngoan ngoãn đứng ở đó, để cho nương nàng làm việc, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi Dương Nghi, "Tỷ tỷ, ngươi đỡ hơn chưa?"

Dương Nghi cười khẽ, "Đỡ hơn rồi."

Dương Du lấy lòng nói, "Tỷ tỷ, đại cữu cữu biết tỷ bị bệnh, cho một khối thịt heo cùng bốn cân gạo mang về, tối nay chúng ta nói nương nấu thịt heo hầm cách thủy cho tỷ ăn có được không?"

"Được, tối nay sẽ để nương con làm thịt heo hầm cách thủy cho chúng ta." Dương Đại Dũng xách mấy bao vải đi vào, cười ha hả nói, "Nương bọn nhỏ, ngươi dọn dẹp một chút, thịt heo ta để ở bên trong rồi. Xe trâu vẫn còn ở ngoài, ta phải mang sang trả cho nhà Ngũ thúc cái đã."

"Được rồi, ngươi đi nhanh đi." Lâm thị nhận chiếc túi, lấy hơn nửa cân thịt heo ra, lại đổ bốn cân gạo vào chung một bao, cột lại thỏa đáng, lúc này mới vội vàng đi đến phòng bếp.

Dương Nghi muốn đi giúp, nàng định bảo nhị muội muội ở lại trong phòng chăm sóc Tiểu Tứ, nhưng thấy muội muội cứ trơ mắt nhìn mình, không có cách nào khác, đành phải lấy chăn mền đắp ở ngoài giường, tránh cho tiểu Tứ rớt xuống, sau đó dẫn nàng cùng đi đến phòng bếp.

Dương Nghi vừa nhóm lửa, vừa nghe Dương Du líu ríu kể lại những chuyện ở nhà đại cữu cữu, phòng bếp nho nhỏ nhất thời náo nhiệt không dứt.

Không bao lâu, Dương Uy cũng từ bên ngoài trở lại, chui vào phòng bếp, cùng tỷ muội Dương Nghi chen lấn trên cái ghế trước bếp lò.

"Cả ngày không có nhà, hôm nay sao lại chịu về sớm như vậy? Sao huynh không đợi chúng ta ăn xong cơm tối rồi hẵng về?" Dương Nghi giễu cợt đại ca của nàng.

Dương Uy nhìn chằm chằm nồi thịt nuốt nước miếng, không để ý Đại muội muội giễu cợt.

Lâm thị thấy hắn nhìn chăm chú, mỡ vừa chín xong, liền nhét cho ba huynh muội bọn họ mỗi người một miếng.

Dương Nghi vốn định nói không cần, nhưng khối thân thể này lại tự có phản ứng, miếng mỡ vừa vào miệng, nàng không nhịn được nhai nhai. Nàng thở dài trong lòng, mặc dù đây không phải là món lạ gì, nhưng khối thân thể này của nàng đã thật lâu không dính thức ăn mặn rồi, tự nhiên sẽ sinh ra khát vọng.

Đợi lúc thức ăn được nấu chín, trời đã chập tối, Lâm thị không nỡ đốt đèn dầu, vội bảo mọi người vào ăn cơm.

Tối nay có thêm món ăn, tâm tình của mọi người hình như cao hơn rất nhiều, vẫn là Dương Uy tích cực nhất.

Cả nhà vừa nói cười vừa quây quần bên chiếc bàn ăn, trên đó là món thịt heo hầm cách thủy đang tản ra mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta muốn chảy nước miếng. Không gian nho nhỏ dường như ấm hơn rất nhiều, đối lập với một mảnh băng tuyết lạnh lẽo bên ngoài.

Sức ăn của Dương Nghi không lớn, nhưng trước món ngon thơm nức, cũng ăn được hai chén.

Lâm thị thấy mấy đứa bé ăn đến vui vẻ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, lúc này ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng gõ cửa, thanh âm của đại bá mẫu Niên thị từ xa xa truyền tới, "Đệ muội, mau mở cửa đi."

Lâm thị liếc mắt nhìn trượng phu một cái, hai người cũng rất buồn bực, đại tẩu đến đây lúc này, không biết có chuyện khẩn yếu gì đây?

Niên thị đến phá vỡ sự ấm áp của cả gia đình, làm cho không khí cũng trở nên lúng túng.

Thừa dịp Lâm thị đi mở cửa, Dương Nghi nhanh chóng gắp hết thịt trong mâm vào chén Dương Uy cùng Dương Du, gắp hết thịt rồi, lại múc thêm nhiều cháo hơn vào chén bọn họ, "Ăn nhanh lên." Đại bá mẫu này tính tình như thế nào, Dương Nghi rất rõ ràng, là người mà chút lợi ích nhỏ cũng muốn chiếm của kẻ khác, lại mặt dày, thường nói lời khách sáo nhưng trên thực tế chỉ là giả bộ hồ đồ mà thôi.

Dương Đại Dũng thấy thế, cũng không lên tiếng, mặc cho Dương Uy ăn như hổ đói, Dương Du còn nhỏ, không rõ chân tướng, mặc dù không hiểu, nhưng tốc độ ăn thịt của nàng cũng không chậm.

Thịt này vốn không nhiều, Lâm thị còn lấy thắng chút dầu, nên lại càng ít đi. Nhưng mà phụ thân cùng nương của nàng đều để phần ngon lại cho con cái, còn Dương Nghi lại muốn nhường cho ca ca cùng muội muội, nên cũng không ăn thịt, trong mâm mới còn nhiều một chút.

Lúc Niên thị tiến vào, đĩa thịt gần như đã hết, có chăng cũng chỉ còn vài miếng nhỏ.

"Ơ, thịt heo hầm cách thủy à, nhị đệ, nhị đệ muội, nhà các ngươi càng ngày càng phát đạt nha, tối nay nhà ta cũng chỉ là một món cải trắng xào đơn giản qua bữa mà thôi." Niên Thị vừa vào đến, nhìn thức ăn trên bàn, xuất khẩu chính là những lời chua chát.

"Hôm nay, phụ thân bọn nhỏ đi đón nhị nữ nhi, nhà nương ta cho một miếng thịt cùng vài đấu gạo mang về, nếu tẩu không chê, ngồi xuống cùng ăn một chút đi." Lâm thị khách khí cười nói.

Niên thị quả thật cũng chẳng thèm khách khí, không nói hai lời, ngồi xuống vị trí vốn là của Lâm thị, cũng không bận tâm đến chiếc đũa trước mặt có sạch sẽ hay không, cầm lên vươn tay ra gắp ăn, không bao lâu, số cháo còn lại trên bàn, toàn bộ chui hết vào trong bụng Niên thị.

Dương Uy mím môi không nói lời nào, còn Dương Du thì cố gắng che chở chén của mình thật chặt, chỉ sợ Niên thị tới giành.

Niên Thị nhìn món ăn trống rỗng trên bàn, liếc mắt nhìn đống cháo chất cao trong chén hai đứa bé, mơ hồ còn có thể thấy được những miếng thịt phía dưới, nhưng lại không có mặt mũi giành ăn với trẻ nhỏ, chỉ có thể tiếc nuối để đũa xuống, trong lòng thầm mắng Lâm thị giảo hoạt, mời nàng ta ăn cũng không phải thật tâm.

Dương Đại Dũng mở miệng nói, "Không biết đại tẩu đến đây trễ như vậy, là có chuyện gì?"

"Nhị đệ, ngươi xem, bây giờ cũng sắp bước sang năm mới rồi, trước đó vài ngày ngươi mượn 800 tiền của đại ca ngươi, có phải nên trả rồi không? Cả năm qua cháu gái ngươi cũng chưa có được bộ quần áo mới nào." Niên thị vừa mở miệng liền không khách khí mà hỏi nợ.

"Đại tẩu, cái này cái này ——" mặt Dương Đại Dũng có chút khó xử, trong nhà gom tới góp đi, cũng mới chỉ được 200 tiền, sao có đủ để trả cho nàng ta đây?

"Nhị đệ, không phải ngươi không muốn trả chứ?" Thanh âm Niên thị đột nhiên cất cao, người cũng đứng lên, không chút khách khí quở trách nói, "Mấy trăm tiền đó, là do ta cố gắng gom góp để mua vài miếng vải làm quần áo cho bọn nhỏ, ngươi nói phải cần dùng gấp, đại ca ngươi liền lấy ra cho ngươi mượn, nhưng bây giờ, ta cũng có việc cần rồi, ngươi cũng nên hoàn trả đi."

Dương Đại Dũng nghe nàng ta nói như thế, cũng không muốn nhẹ nhàng phí lời nữa, nhanh chóng nói, "Đại tẩu, ngươi cho ta thời gian ba ngày, ba ngày sau ta sẽ trả lại cho ngươi!"

"Vậy, ta chờ, nhị đệ, nhị đệ muội, các ngươi cũng phải thông cảm cho sự khó xử của người làm nương, làm phụ thân như chúng ta, Hoa ca nhi cùng Tú tỷ nhi đều đòi quần áo mới, ta là bị bọn chúng ầm ĩ đến không còn cách nào khác. Nếu nhị đệ nói ba ngày sau, vậy ba ngày sau đi, ta về trước đây." Trước khi xuất môn, nàng ta còn lầu bầu một câu, "Có bạc mua thịt ăn, lại không có bạc trả nợ, làm gì có đạo lí này chứ."

Sau khi Niên thị đi, sự hào hứng của cả nhà cũng không còn, Dương Uy, Dương Du chủ động chia phần trong bát mình ra cho phụ thân và nương cùng ăn.

Ăn cơm xong, Dương Đại Dũng đốt giường lò, Lâm thị an trí tốt cho ba huynh muội Dương Nghi xong, mới về phòng. Đêm đó phòng ngủ phá đông truyền đến từng đợt thì thầm, mơ hồ có nhắc tới việc vay tiền của ai đó, rất khuya Dương Nghi mới đi ngủ.

****

"Vợ Đại Dũng, có ở đây không?"

"Tới đây tới đây, dì, là ngươi à, bên ngoài lạnh, mau vào trong nói chuyện." Lâm thị vừa nói vừa mời Vương bà tử vào nhà.

Vương bà tử và nương Lâm thị là chị em bạn dâu, Lâm thị xưng bà một tiếng dì cũng không quá đáng.

"Vợ Đại Dũng, đại nữ nhi cùng Tiểu Tứ đã khỏe hơn chưa?"

"Cảm ơn dì, hai ngày nay đại nữ nhi đã tốt hơn nhiều, chỉ là Tiểu Tứ vẫn như vậy." Nói đến Tiểu Tứ, Lâm thị không khỏi thở dài.

"Đêm đó đại nữ nhi thật đúng là hung hiểm, nhưng đứa bé này vừa nhìn liền biết là có phúc, theo như quẻ nói, ngày sau nhất định sẽ bình an." Vương bà tử vào phòng, quan sát một chút, phát hiện cũng sắp bước sang năm mới rồi, chuyện Dương gia giao phó còn chưa làm xong, trong lòng suy nghĩ, chuyện kia, phải phí thêm một phen miệng lưỡi rồi.

"Cảm ơn lời chúc của dì."

Vương bà tử kéo tay Lâm thị, thân thiết hỏi, " Chuẩn bị Tết đến đâu rồi?"

Lâm thị có chút không quen dáng vẻ thân thiết bất ngờ này của bà ta, hơn nữa câu hỏi cũng khiến cho trong lòng nàng không được tự nhiên, nhưng kinh nghiệm sống nhiều năm gian khổ cho nàng biết, không thể vô duyên vô cớ phát giận, đắc tội với người ta, vì vậy nàng tránh nặng tìm nhẹ mà nói, "Tết ấy à, năm nào cũng đều như vậy cả thôi mà?"

"Ai, đứa bé đáng thương. Lại nói, ngươi cũng coi như là cháu gái của ta, nhìn ngươi phải kham khổ như vậy, lòng ta đây cũng cảm thấy chua xót."

Lâm thị thật không biết nói tiếp thế nào.

"Chuyện kia, ngươi định suy tính thế nào?" Vương bà tử lại gần, nhỏ giọng hỏi.

"Chuyện này, phụ thân của đại nữ nhi không đồng ý đâu."

"Hồ đồ!" Vương bà Tử khiển trách, " Hắn không đồng ý, không phải là sợ đại nữ nhi vào Đồng gia chịu khổ ư, sao ngươi cũng không giúp đỡ khuyên nhủ, các ngươi đây là đang trì hoãn tiền đồ của con bé, hiểu chưa?"

Lâm thị không lên tiếng, Vương bà tử tiếp tục nói, "Ta nói thật cho ngươi biết, những năm này Đồng gia rất ít khi mua nha hoàn từ bên ngoài vào, nếu không phải là hai năm sau các tiểu thư, thiếu gia của Đồng gia phải lập gia đình, không đủ người làm, những nha hoàn thiếu này còn chưa tới phiên chúng ta nhớ thương đâu. Nếu không phải gặp gia cảnh nhà ngươi quả thật khó khăn, tiểu cô nương kia dáng dấp xem như đoan chính, lại lanh lợi, ta cũng chẳng đề cập chuyện này với ngươi đâu. Ngươi nên biết, người khác đưa tiền cho ta, ta còn chưa thèm để ý nữa là."

Thấy nàng tựa như không tin, Vương bà tử nói, "Hắc, ngươi không tin à, người đưa tiền cho ta cũng chẳng phải ai khác, chính là vợ của Đại Trụ trong thôn các ngươi đấy. Nàng ta mong muốn con gái mình có thể nở mày nở mặt."

"Không đâu xa, người anh em cột chèo của ngươi, chính là người ở Trần gia kia, nữ nhi nhà hắn mới vừa vào hai, ba năm, sinh được một con trai, liền được thăng lên di nương. Tuy chỉ là di nương, nhưng bắt được lòng của nam nhân, cuộc sống hiện tại của nàng ta cũng chẳng kém hơn chính thất là mấy, người ta hôm nay trải qua những ngày tháng đeo vàng mang bạc tốt đẹp, ngươi cũng không thấy đỏ mắt sao? Đại nữ nhi nhà ngươi cũng chẳng kém hơn Vân Ny kia, nếu thật đến Đồng gia, phúc khí của ngươi còn chờ ở phía sau kìa."

Lâm thị bị những lời nói của Vương bà tử làm xao động không thôi, đời này nàng chỉ mong con cái mình có thể sống vui vẻ. Không hy vọng gì quá xa vời, nhưng ít nhất đừng giống nàng, 'bán mặt cho đất bán lưng cho trời', suốt ngày chỉ vì mấy đấu lương thực mà phải bôn ba ngược xuôi.

Thanh âm của Vương bà tử không nhỏ, Dương Nghi ở bên trong phòng nghe xong cười lạnh không dứt, chỉ mấy câu, nàng liền nhận ra người bên ngoài chính là Vương bà tử. Cũng đúng, căn nhà một nghèo hai trắng này của bọn họ, cũng chỉ có bà ta sẽ nhớ tới. Nếu vậy, kiếp trước của nàng chính là bị Vương bà tử phá hủy, có lẽ tội này gắn ở trên người Vương bà tử có hơi nặng một chút, nhưng khởi nguồn cũng từ chính bà ta mà ra.

Mấy ngày nay nàng thường nghĩ, người, muốn bò lên chỗ cao, muốn có cuộc sống khá hơn một chút, đều là bản năng bình thường, căn bản không sai. Nhưng nàng sai ở chỗ không biết nhìn người, cùng với, không nhận thức rõ được thực tế, không biết tự lượng sức mình. Nàng đi tới nông nỗi này, chính bản thân phải gánh phần lớn trách nhiệm, nhưng có vài người, giống như Vương bà tử, cũng nên gánh vác nghiệp chướng do mình gây ra.

Nàng không phải Diêm Vương Lão gia, không quản được nghiệp chướng của người khác. Nàng cũng chỉ biết tự cười bản thân ngây thơ, vẫn luôn xem Vương bà tử như ân nhân của mình. Cháu gái Vương Mai của bà ta ở Đồng gia, đều là nhờ vào phần cảm ơn này, nàng mới ôm hết việc của nàng ta vào mình, dù bẩn hay mệt vẫn giúp Vương Mai làm, thậm chí, còn chịu tội thay cho nàng ta. Khi nàng dần dần được trọng dụng thì trên người cũng có chút dư dả, mỗi khi sai người mang đồ về nhà, cũng không thiếu phần của Vương bà tử này.

Nhưng không ngờ, chỉ vì vị trí đại nha hoàn, nàng lại bị Vương Mai đâm một đao sau lưng. Lúc ấy, nàng biết rằng chính mình quá khờ dại, sau chuyện đó nàng rút ra được kinh nghiệm, dần dần học được cách dùng thủ đoạn, lòng dạ cũng cứng rắn hơn nhiều.

"Nương, tã để ở đâu? Tiểu Tứ lại tiểu ướt rồi." Loại thời tiết như thế này, tã luôn rất khó khô, bình thường Lâm thị hay treo quần áo cùng tã trong phòng bếp để hong khô. Tiểu Tứ bởi vì tiểu ướt, không thoải mái, nàng không cách nào buông được đứa bé đang khóc rống để đi xuống phòng bếp lấy tã, chỉ đành phải giục Lâm thị.

Lâm thị nghe được thanh âm vội đáp một tiếng, cũng không còn tâm tình ngồi nói huyên thuyên với Vương bà tử nữa, trẻ con rất yếu ớt, loại khí hậu này, nếu bị lạnh lâu sợ rằng sẽ nhiễm bệnh, bệnh rồi lại phải tốn thêm tiền.

"Ngươi có chuyện, ta cũng phải đi, chuyện kia ngươi cứ cẩn thận suy nghĩ đi." Vương bà tử là một người rất biết đoán tâm tư người khác, liền nhanh chóng cáo từ, "Đúng rồi, trong nhà ta còn có mấy quả trứng gà, nếu Tiểu Tứ cần dùng đến, lát nữa bảo tiểu Uy nhà ngươi đến lấy về."

"Này ——" Lâm thị nghe được, thấy động lòng.

Dương Nghi bĩu môi, gọi thêm một tiếng, "Nương, nhanh lên một chút."

Nương của nàng chính là một người quá ngay thẳng, còn tưởng rằng Vương bà tử là thật tâm muốn giúp nhà bọn họ, chẳng qua người ta cũng chỉ nói vài câu khách sáo mà thôi. Nếu bọn họ đi thật, quay đầu lại còn không biết có bao nhiêu lời nói xấu truyền tới đây. Đời trước chính là như thế, nương nàng thật sự kêu đại ca đi cùng Vương bà tử, được hai quả trứng gà trở về, nhưng cũng chính hai quả trứng gà này, khiến nhà bọn họ trở thành chuyện cười trong thôn, bị người khác chê là tầm nhìn hạn hẹp, thậm chí đến thôn lân cận cũng biết

Khi đó cả nhà bọn họ mỗi khi ra cửa, thường thường xấu hổ không dứt. Lúc ấy Vương bà tử còn giả nhân giả nghĩa đến nói giúp cho họ, nàng còn cảm kích bà ta không dứt đấy, bây giờ nghĩ lại, thật là buồn cười đến cực điểm.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-71)