Vay nóng Homecredit

Truyện:Gương Yêu - Chương 03

Gương Yêu
Trọn bộ 11 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


"Tiểu Ân—" Trong phòng bếp truyền đến tiếng gào thét với mức đề-xi-ben cao độ, "Lò vi sóng này để ở nấc nào đây?"

"Hạo Lâm, nấc thấp thôi! Đây là việc của tôi, để tôi làm là được rồi!"

"Em không thích! Em muốn chơi! Em đã biết dùng rồi!"

"Em thả ra!"

"Em muốn dùng—"

Ngoài vài mét, trên sô pha rộng rãi, một người đàn ông với khuôn mặt u sầu dựa vào sô pha thở dài, một người khác ôm cằm, cố nín cười.

"Tiểu Ân...... hự hự...... Xin lỗi!" Bạch Giới Đình cuối cùng cũng bật cười, "Hai chúng ta còn chẳng dám gọi cô ấy là Tiểu Ân!"

Bạch Giới Hằng lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, "Duệ Ân chắc cũng cảm thấy vô vị, Hạo Lâm đã quấn lấy cô ấy hai tuần rồi."

"Ừm!" Bạch Giới Đình nhíu mày, "Hành động này không hề giống với Liên Hạo Lâm, cô ấy và Duệ Ân xưa nay cũng không hợp."

"Cô ấy không phải Hạo Lâm." Anh lại thở dài, "Sống chung với cô ấy ở đây, em sẽ cảm thấy căng thẳng thần kinh, vừa mấy ngày hôm trước thôi, một khắc không đi theo cô ấy cũng không được!"

"Thấy rõ như vậy kia à? Duệ Ân còn vội nói em mà không về là không được!"

Hai tuần trước Duệ Ân đã vội gọi điện thoại cho anh, muốn anh dù thế nào cũng phải trở về một chuyến, nói thẳng có người con gái giống hệt Liên Hạo Lâm xuất hiện, chỉ sợ anh cả sẽ vì thế mà thần hồn điên đảo.

Nhưng vài tuần trước anh đang đi công tác, sau khi trở về còn có chuyện phải làm, kéo dài tới bây giờ mới miễn cưỡng bớt chút thời gian, trở lại vùng quê âm u này.

Anh tự nhiên cũng từng gặp mặt vị Liên Hạo Lâm này rồi, ngoài bề ngoài, lại không tìm thấy một điểm giống nhau.

"Cô ấy quá bắng nanhg." Bạch Giới Hằng lại thở dài, "Làm sao anh có thể cho loại phụ nữ này là Hạo Lâm, bỏ đi bề ngoài, những thứ khác cách xa vạn dặm."

Dư âm chưa rơi xuống, phía tây đã truyền đến giọng nói hoảng loạn, tiếng bước chân nặng nề như trâu đi, vừa nghe đã biết là Bành Duệ Ân đi đến.

"Đại thiếu gia—" Cô hổn hển lao tới, "có thể mời cậu đưa người kia đi không?"

"Duệ Ân, bình tĩnh một chút, cô tức giận như thế rất nhanh già đấy!" Bạch Giới Đình vắt chéo chân, mỉa mai nói.

"Không giúp được gì cho tôi thì có thể nín đi giùm cái được không?" Mắt lạnh đảo qua, nhìn ra lửa giận của cô tận trời.

"Cô ấy chỉ muốn học hỏi thôi, để cô ấy ở cạnh nhìn là được mà?" Bạch Giới Hằng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng người đã đứng lên.

"Cô ấy nói muốn làm đồ ăn." Bành Duệ Ân nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một, "Việc này liên quan đến bữa tối của hai cậu......"

"Anh cả!" Bạch Giới Đình lập tức nghiêm lại. Việc này rất nghiêm trọng.

Bạch Giới Hằng bất đắc dĩ bước nhanh đến phòng bếp, có thể nghe thấy tiếng dầu mỡ đang bốc lên, còn có tiếng nồi lẩu, cùng với tiếng hát của Liên Hạo Lâm.

Cô hát trôi chảy bài tiếng Anh, anh cũng chú ý tới điểm này, Liên Hạo Lâm này rất quen với tiếng Anh, tiếng Pháp cũng biết một ít, với việc thưởng trà châu Âu cũng quen, chẳng qua là ở thời đại lâu lắm rồi.

Đi vào cửa phòng bếp, tay Liên Hạo Lâm bê nổi lẩu, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chảo trước mắt, như đang đợi mỡ nóng lên, một bên đặt rau muống, xem ra cô đang tính xào rau.

Nhìn dáng vẻ của cô, Bạch Giới Hằng nhất thời cũng không làm phiền cô, chẳng qua trong đầu dần hiện lên một tầng bọt biển trắng xóa, anh sẽ phải đối mặt với bữa ăn tối của họ.

"Hơ hơ?" Liên Hạo Lâm trừng mắt nhìn mỡ đang sôi, vẻ mặt kinh ngạc, "Sao lại nhiều bọt như thế?" quái lạ, mấy ngày hôm trước khi nhìn Tiểu Ân nấu cơm, không có loại tình hình này mà!

Cô kích động nhìn rổ rau bên cạnh, bây giờ phải đợi hết bọt khí, mới có thể ném rau vào à? Hay là chính xác hơn, là chờ bọt khí bớt được một nửa thì ném vào mới không bị mất vị?

Mắt thấy bọt khí ngày càng nhiều, Liên Hạo Lâm ngày càng hoảng, tim đập thình thịch, giữ lấy một bên rổ...

"Dừng tay—" Bạch Giới Hằng hét lớn một tiếng, bước dài đến đoạt thức ăn trân quý xuống.

"A?" vẻ mặt cô kinh ngạc, "Nồi đang nóng."

"Bọt khí cũng nhiều......" Anh tắt bếp gas đi, "Em cho thứ gì vào?"

"Dầu mà!" Cô nghiêm túc chỉ vào một chai chất lỏng trong suốt bên cạnh, "Em biết xào rau thì phải cho dầu vào trước."

Đúng, phải đun dầu trước, nhưng dầu là bình đặt cạnh thứ cô chỉ kia! Nhưng đây cũng không thể trách cô, vì nhà bếp là "địa bàn" của Duệ Ân, nước rửa bát và dầu ăn cùng một hãng, cô dùng bình giống nhau, chỉ có duy nhất màu là khác.

"Dầu sẽ không có bọt, em vừa cho nước rửa bát vào." Bạch Giới Hằng cố gắng dịu dàng bỏ nồi ra, "Đây ăn vô sẽ chết người đấy!"

"Rửa bát?" A! Cô từng nhìn Tiểu Ân rửa bát, đúng là có bong bóng! "Dầu có thể dùng để rửa bát?"

Cô đúng là mở mang tầm mắt! Chưa bao giờ biết dầu lại có thể lấy để rửa bát, còn có thể rửa sạch như thế!

Bạch Giới Hằng hít sâu một hơi, giữ nội tâm bình tĩnh. Vì sao cô bé này lại đều chỉ nghe một nửa? Đã nói là nước rửa bát ăn vào sẽ chết người, trong đầu cô vẫn chỉ nghĩ đến dầu.

"Trời ạ! Quỷ gì đây!" Giọng Bạch Giới Đình thình lình vang lên ở cửa phòng bếp, "Em muốn độc chết bọn tôi à!"

"Liên Hạo Lâm! Em cho nước rửa bát vào xào rau?!" tiếng rống giận dữ của Bành Duệ Ân truyền đến theo.

Loại thời điểm này, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!

Bạch Giới Hằng đưa chảo cho Bành Duệ Ân, tóm lấy Liên Hạo Lâm, tức tốc chạy ra khỏi phòng bếp—ai, phòng bếp bừa bãi, đúng là tự chuốc phiền toái!

"Liên Hạo Lâm! Từ hôm nay trở đi, tôi không cho phép em bước vào phòng bếp nửa bước!"

Đã đi đến chân cầu thang, còn có thể nghe thấy tiếng hét trong phòng bếp, vọng âm vang dội, ba ngày không dứt a......

Bạch Giới Hằng kéo Liên Hạo Lâm không tình nguyện đi lên lầu tị nạn, bị kéo đi mà còn muốn trở về, vẫn không chịu lên.

"Em an phận đi!" Anh không kiên nhẫn kéo tay cô, "Duệ Ân đang giận, mọi người cũng không thể có ngày lành đâu!"

"Em chỉ muốn xào rau!" Cô cắn chặt môi, nói đến rất uất ức.

Hiếm khi nào được dùng lửa để nấu cơm, hơn nữa có thể nấu ra đồ ăn gì đó ngon ngon, học một chút thì sao? Thức ăn của con người ngon vô cùng, cô không có lúc nào là không muốn ăn.

"Cho em thời gian từ từ học." Anh kéo cô về phòng, "Với bản lĩnh gà mờ của em, chỉ giỏi làm hỏng chuyện. Nếu vừa rồi em thật sự dọn món ăn xuống, bữa tối không phải bị hỏng hết sao? Còn lãng phí thực phẩm kia."

Liên Hạo Lâm nhếch môi, vẻ mặt uất ức đến cực điểm, khi đi vào phòng còn đá chân, dáng vẻ mất hứng.

Đây là dáng vẻ anh chưa bao giờ thấy, cho dù biết đây không phải Liên Hạo Lâm thật sự, nhưng vì ngoại hình giống trăm phần trăm kia, anh không thể bỏ đi cái nhìn quá khứ trên người cô, có lẽ anh còn hi vọng có thể thấy nụ cười quen thuộc kia, cử chỉ cao nhã, cùng với giọng nói dịu dàng.

Nhưng cô gái này luôn cho anh cảm giác không như thế.

Cô thích nhất là dùng đôi mắt to kia lườm anh, luôn khiến cho anh cảm thấy như đang bắt nạt cô, có gì không muốn không thích, động một cái là cắn môi, nếu không thì phồng hai má lên, đứng trong góc hờn dỗi, thỉnh thoảng lại nói một câu: căn bản là anh không hề yêu em.

Nếu là trước đây, anh sẽ vội vàng biểu đạt sự chân thành với Hạo Lâm, nhưng bây giờ......

"Hừ! Làm gì cũng không được!" Liên Hạo Lâm ngồi trên giường quả nhiên bắt đầu oán giận, "Anh căn bản không yêu em!"

Nhìn đi, lại tới nữa! Bạch Giới Hằng lắc đầu, kéo ghế dựa từ bàn trang điểm đến bên giường. Xem ra nhân cơ hội này nói chuyện cũng là hợp lý.

Liên Hạo Lâm lén ngắm anh. Bạch Giới Hằng này đúng là rất kỳ quái, rõ ràng lúc trước khóc thất thanh trước gương, nói yêu Liên Hạo Lâm kia đến chết đi sống lại, ngay cả sinh mệnh cũng không cần, nhưng từ khi cô biến thành Liên Hạo Lâm, ngoài ngày đầu tiên anh vô cùng dịu dàng với cô, che chở bên ngoài, những ngày tiếp theo đều hoàn toàn thay đổi ...

Nói chuyện "tình cảm" càng ngày càng xa, ánh mắt nhìn cô cũng không còn si mê nữa, đúng là anh thường nhìn cô chăm chú, nhưng khác anh ảo ảnh trong gương kia, từ si tình biến thành đánh giá, từ săn sóc biến thành không kiên nhẫn, hơn nữa động tác một chút cũng không hề quý trọng, còn thường thô lỗ kéo cô chạy tới chạy lui.

Lạ nhất là, cô từ trong gương đi ra hơn mười ngày, nếu thật sự yêu đến phát cuồng, ít nhất cũng phải hôn chứ? Hoặc là nửa đêm sờ trên giường?

Toàn bộ đều không có! Ngay cả một cái ôm thâm tình cũng chưa, quái lạ? Liên Hạo Lâm lén nhìn mặt gương đối diện. Đây không phải là dáng vẻ người phụ nữ kia sao? Cuối cùng đã sai lầm ở đâu?

Cô không cảm thấy tình yêu thấu tận tâm can đó!

"Anh có lời muốn nói với em." Bạch Giới Hằng lại khôi phục giọng tình cảm.

Giọng này làm cô nghe thật thoải mái, cho nên cô ngẩng đầu lên, chờ mong nhìn anh.

Bạch Giới Hằng mỉm cười. Thần thái này cũng không thể là Hạo Lâm trước đây, cô không bao giờ trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt chỉ nhìn thoáng qua mũi qua lông mày, đó là cách nhìn lịch sự nhất, cho dù anh đã tỏ tình, cô cũng chưa từng nhìn thẳng vào hai mắt anh.

Mà cô gái trước mắt, lại không hề kiêng kị nhìn anh, hai mắt còn tràn đầy mong đợi.

"Em không phải là Liên Hạo Lâm."

A? Lộ rồi?!

Cô rùng mình. Bạch Giới Hằng này chẳng lẽ có con mắt âm dương? Không, cho dù có con mắt âm dương cũng không nhất định nhận ra cô, cô là yêu, không phải quỷ!

"Em......" Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, giả ngu đến cuối cùng a!

"Anh thật có lỗi, bởi vì dáng vẻ của em rất giống một người bạn cũ của anh...... Cho nên anh mới coi em như cô ấy." Bạch Giới Hằng nghiêm túc nhìn cô, "Cho nên không thể là Liên Hạo Lâm."

"Không phải anh nói em là Hạo Lâm sao?" Vì sao lại tỉnh táo như thế? Coi cô là Liên Hạo Lâm cũng không có vấn đề gì mà.

"Không! Đây là không thể......" Anh cúi đầu, "Cô ấy đã không còn trên đời này."

Vậy coi cô là Liên Hạo Lâm đi, không thành vấn đề, sự tồn tại của cô là để anh nhung nhớ, mê hoặc mà! Nếu anh không yêu cô, vậy cô làm gì có cơm ăn!

Đúng vậy, mấy ngày nay không hôn không ôm, nếu anh chỉ cầm tay cô, ngay cả cơ hội hấp thu tinh khí cô cũng không có, sớm hay muộn cũng chết đói thôi!

"Anh...... rất yêu cô ấy sao?" Liên Hạo Lâm nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay to của anh. A, đói quá đói quá!

"Ừ......" Anh cười khổ, "Yêu đến mức anh nguyện ý chết vì cô ấy."

Thật không? Liên Hạo Lâm bỗng cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó cào, không phải cô chưa từng thấy dáng vẻ bi thương của Bạch Giới Hằng, nhưng vẻ mặt bây giờ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Không chỉ là vô cùng si mê, còn mang theo một loại bất đắc dĩ...... Một tình yêu không oán hận, nhưng lại không thể yêu mà dấy lên thê lương.

Không biết vì sao, cô lại cảm thấy thương tiếc cho người đàn ông này.

Liên Hạo Lâm khẽ cắn môi, rời khỏi giường, quỳ xuống bên cạnh Bạch Giới Hằng, dùng cách mà cô cho là xinh đẹp nhất, đủ quyến rũ nhất để mê hoặc người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bi thương kia.

"Em không nhớ gì cả, anh đã cứu em, lại đối tốt với em như vậy...... Chỉ cần anh muốn, em nguyện ý mãi mãi làm Liên Hạo Lâm kia." Cô dùng hai tay đặt lên bàn tay to của anh, hấp thu nỗi buồn cuồn cuộn không dứt.

Bạch Giới Hằng bỗng rút tay về, điều này làm cho Liên Hạo Lâm hoảng sợ, anh nhẹ nhàng vuốt hai má cô, lắc lắc đầu...... Lại lắc lắc.

"Anh không thể làm thế với em, bởi vì em không phải cô ấy." Anh lộ ra nụ cười thoải mái, "Em rõ ràng là một cô gái khác, làm sao có thể tự nhiên thay thế được?"

A? Cô bỗng rung động đáy lòng, lúc này đây đúng là có cảm giác trái tim bị một cây chùy dùng sức đánh xuống.

Cô là Gương yêu mà, có thể nhìn thấu dục vọng hoặc mong ước ở sâu trong đáy lòng con người, biến thành dáng vẻ thích hợp nhất để mê hoặc con người, nếu luận tình yêu, không ai có thể trốn được người mà cô biến thành, luôn điên cuồng hôn môi, ôm thậm chí là làm tình.

Kẻ cướp lần trước không chỉ nhìn cô trong gương đến say mê, đợi khi cô hóa thân thành người thật, lại điên cuồng không rời được cô, cô nói lời mê hoặc xui khiến bên tai anh, vì yêu điên cuồng mà anh có rất nhiều nhiệt tình và năng lượng, để cô ăn no một thời gian.

Chính là anh quá ham mê thân thể cô, tinh khí tiêu hao quá nhanh, bởi vậy mà khi cướp trên đường thành công, không cần thận bị cô cướp lấy nụ hôn cuối cùng trên xe ngựa.

Trước khi chết còn nói một câu cuối cùng, anh vẫn gọi tên của người yêu.

Mỗi người, đều coi cô là người nhớ nhất trong đáy lòng kia, chưa từng có ai coi cô là một thân thể độc lập khác.

"Em là......"

Cô muốn tiếp tục dụ hoặc anh, nhưng cô lại nói không ra lời. Dưới ánh mắt dịu dàng như thế của chàng trai này, cô đã không còn là người phụ nữ anh mong nhớ ngày đêm kia nữa, nhưng vì sao anh vẫn còn có thể nhìn cô như vậy?

Hù dọa! Cô bỗng thấy rõ ràng! Ánh mắt này không giống như trong gương! Bạch Giới Hằng khóc trong gương có đôi mắt thâm tình, đó là dáng vẻ tràn ngập tình yêu, nhưng bây giờ ánh mắt của anh lại dịu dàng, thậm chí còn mang theo một phần áy náy.

Trời ạ! Liên Hạo Lâm bỗng nhiên rút hai tay về, bối rối lui về phía sau, chống giường đứng lên.

Không không không—anh thật sự coi cô là một người khác, ánh mắt kia không phải là biểu tình với người anh yêu! Toàn thân cô nhịn không được run rẩy, xoay người, lưng quay về phía Bạch Giới Hằng, đối mặt với gương—

Mấy trăm năm, lần đầu tiên, lần đầu tiên...... Cô dựa vào dáng vẻ phản ánh trong gương, rõ ràng là bắt chước đúng như người đó, nhưng đã có người thấy cô!

Có người thấy cô!

"Làm sao vậy?" Bạch Giới Hằng vội đứng lên, "Em không thoải mái à? Thật xin lỗi, anh nói quá vội......"

Đối mặt với một cô gái mất trí nhớ lại hoảng hốt, thật sự anh không nên nói nhiều như thế, nói không chừng cô đã nhận định thân phận 'Liên Hạo Lâm' này, cũng tính sống cuộc sống mới ở đây.

"Anh không có ý đuổi em đi, em có thể yên tâm ở lại đây, anh cũng sẽ cố hết sức giúp em tìm lại người thân hoặc thân thế của mình." Anh vội vàng giải thích, "Anh chỉ muốn cho em biết, em không phải là người anh nói kia, không cần sống thay cô ấy."

Không cần sống thay Liên Hạo Lâm?

Vậy cô có thể làm gì? Cô không phải vì thay người đó mà sống sao? Không làm như vậy, cô ở lại cạnh con người thế nào? Nên hấp thu tinh khí thế nào, thậm chí nhìn con người tự chịu diệt vong?

Mà hiện tại...... Dù cho Bạch Giới Hằng không say đắm cô nữa, cô vẫn có thể tiếp tục sống ở đây ư?

Gương yêu từ từ xoay người, nhìn Bạch Giới Hằng. Làm sao có thể có người như vậy, không chỉ thấy được cô, còn nguyện ý tiếp nhận cô.

"Anh...... thật là......" Cô không có cách nào hình dung ra tâm tình của mình, phức tạp rối rắm.

Là nghi hoặc? Là khó hiểu? Hay là vui sướng vì cô không bị nhận nhầm, nhưng cô rõ ràng cũng không ghét bỏ lẫn muốn chạy trốn.

"Em yên tâm đi, trước khi tìm được người nhà của em, em vẫn có thể ở với anh." Bạch Giới Hằng nghĩ đến mình phải giúp cô mạnh mẽ, "Bây giờ anh cũng đang trong kỳ nghỉ, tạm thời sẽ không rời khỏi đây."

"Cám ơn." Cuối cùng, cô chỉ có thể nói hai chữ này.

"Anh mới phải cảm ơn em, để anh có thể xác định việc Hạo Lâm thực đã bỏ anh mà đi là sự thật." Hơn nữa cho dù anh chờ mong kỳ tích xảy ra, đây cũng không phải là người kia trong lòng anh.

Gương yêu không rõ những lời này có ý gì, sự xuất hiện của cô hẳn lẽ ra là để khiến anh tin tưởng Liên Hạo Lâm không chỉ còn sống, còn trở lại bên cạnh anh mới đúng.

Không bị vùi lấp sâu ngược lại còn tỉnh táo, đây là một trường hợp đầu tiên cô gặp phải.

"Em không hiểu......"

Cô thì thào nhớ lại, lại truyền vào tai Bạch Giới Hằng."Em không cần biết, anh biết là được rồi." Anh nói đến thản nhiên, "Nếu đã biết em không phải Hạo Lâm, sẽ không thể coi em là cô ấy nữa...... Chúng ta đổi tên đi."

"Tên?" Gọi Hạo Lâm được rồi, không cần đổi được không? Đây không phải là tên của người anh để ý à?

Trong lòng Gương yêu cũng nổi lên nghi ngờ, bởi vì cô bây giờ là một người khác, bắt chước tên của Liên Hạo Lâm này, thế nhưng lại làm cô sinh ra cảm giác bị loại bỏ.

"Không thể tiếp tục gọi em là Hạo Lâm, bởi nếu vậy ngay cả anh cũng sẽ cảm thấy băn khoăn nữa." Hơn nữa, rõ ràng là người khác, lại gọi như cô ấy, anh chỉ cảm thấy tự gạt mình."Gọi là gì nhỉ...... Em có ấn tượng gì với tên mình không?"

Gọi gì đây...... Gương yêu bỗng nhiên nhớ lại từ mơ hồ......

Cô sinh ra lúc nào? Vì sao gương lại sinh ra yêu mị, cô biết chính mình từng có một cái tên, không phải gương, cũng không phải Gương yêu, mà là tên một con người—

"Anh Lạc......" Môi hồng nhạt của cô, mấp máy ra hai chữ này.

"A? Anh Lạc?" Bạch Giới Hằng hồ nghi xác nhận lại, "Là ngọc thạch Anh Lạc sao?"

Cô ngẩng đầu, cũng không biết vì sao mình lại thốt ra như thế, nhưng trong đầu cô vừa hiện lên một hình ảnh—có người gọi tên này, mà cô cười quay đầu.

"Thế à?" Chính cô cũng không xác định, "Em tự nhiên nghĩ đến tên này thôi."

"Rất đẹp! Tên này thật thích hợp với em!" Bạch Giới Hằng vui vẻ lạc quan nở nụ cười, "Chắc là em mất trí nhớ tạm thời, cho nên trong tiềm thức vẫn nhớ tên mình."

Thật không? Anh Lạc nhăn mày. Ngay cả cô cũng không nhớ, anh nói lại nói rất tự tin.

"Cho nên em là Anh Lạc sao?" Cô bất an hỏi, cô chưa từng có một cái tên thuộc về mình, nhưng tên Anh Lạc này, lại khiến cô có cảm giác thuộc về chính cô.

"Ừ, Anh Lạc." Bạch Giới Hằng cười dịu dàng, "Vậy thì anh cũng sẽ dần quen, cảm giác em như một người hoàn toàn mới."

"Thật ra có thể không cần miễn cưỡng, nếu dáng vẻ của em giống hệt Liên Hạo Lâm......"

"Em phải là chính em! Anh Lạc là Anh Lạc, Hạo Lâm là Hạo Lâm, cho dù là người sống lại, cũng khác linh hồn." Bạch Giới Hằng nghiêm nghị nói. Hiện nay nhìn Anh Lạc, anh cảm thấy thoải mái hơn, cảm thấy cho cô một cái tên, tất cả đều trở nên hoàn toàn khác biệt.

Anh Lạc ôm lấy hai tay. Cho dù là yêu, cô cũng có được một linh hồn thuộc về mình.

Lời người đàn ông này nói thật làm người ta khó chịu, khó chịu đến mức cô không nhịn được cả người run lên, nhịn không được lệ nóng doanh tròng.

"Cám ơn anh......" Cuối cùng, Anh Lạc có thể nói ra ba chữ này, nhưng lời ra từ đáy lòng, chân thành đến mức cô không thể tưởng tượng được.

"Đừng khách sáo, anh sẽ dùng tên Anh Lạc này giúp em tình người thân. Còn em, chỉ cần an phận ở đây là được—anh nói là an phận." Bạch Giới Hằng cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng kia, "Anh cảm thấy chuyện mất trí nhớ này của em thật đáng sợ, căn bản không giống với người ở thời đại này."

Ừ...... Đó là do thời đại tiến bộ quá nhanh, hoặc là thời gian trôi qua quá nhanh, đây không thể trách cô được!

"Em không biết." Cô nhún vai, giả ngu.

"Không sao, nhưng đừng đi làm phiền Duệ Ân, cô ấy nóng tính, anh cũng không thể thắng cô ấy, em phải nhớ a!" Bạch Giới Hằng trịnh trọng cảnh cáo, "Anh liên thủ với Giới Đình cũng không nhất định sẽ thắng......"

"Tính Tiểu Ân quá tệ, khó trách chỉ có thể làm quản gia!" Anh Lạc nhíu mày. Tiểu Ân động một cái là lại nóng nảy.

"...... Những lời này làm ơn đừng để cô ấy nghe được." Anh bất đắc dĩ tạo hai tay thành chữ thập, "Tuyệt đối không được ra ngoài một mình, muốn ra ngoài nhất định phải có anh đi theo!"

"Biết rồi, hơn nữa còn phải dính bên cạnh anh, không được cho phép không được chạy loạn, cầm đồ phải trả tiền, hơn nữa phải nhìn đèn xanh đèn đỏ, tốt nhất tay không được rời khỏi tay anh!" Anh Lạc thuộc như lòng bàn tay ngâm nga, "Em từng nói anh thật lắm chuyện chưa?"

"......" Bạch Giới Hằng kéo khóe miệng, "Nói rất nhiều lần rồi."

"Chính thế!" Anh là người nhiều chuyện nhất mà cô gặp, lại là mục tiêu kỳ quái khó chơi nhất, nhưng...... Nhưng cũng là dịu dàng nhất, lại là người đầu tiên thừa nhận sự tồn tại của cô.

"Em tưởng anh thích nhiều chuyện à? Cũng không kiểm điểm mình trước đi, em có nghe lời một lần nào không!" Anh tức giận lườm cô, "Nếu là người khác, anh căn bản không cần để ý!"

"Vậy, chắc em còn phải cảm ơn anh nhỉ!" Anh Lạc nghếch cằm lên. Đây là logic gì!

"Đại khái em có thể đi hỏi Giới Đình, một đống phụ nữ ước gì anh có thể nhiều lời với họ, nắm tay họ, anh rất ít khi chăm sóc người khác đấy!" anh thấy cô đúng là có phúc mà không biết hưởng.

"Thật không? Em thấy anh rất tốt với...... Liên Hạo Lâm!" Cô ngừng lại một chút, "Anh cũng có người yêu rồi, còn người phụ nữ nào chờ anh chú ý nữa chứ!"

Chậc chậc! Anh Lạc nhăn mày, dùng ánh mắt không có ý tốt đánh giá Bạch Giới Hằng.

Nói cũng phải, dáng vẻ trắng trẻo như thư sinh, ngũ quan đoan chính lại có khí chất, đúng là rất có tính chất hấp dẫn phụ nữ.

Bạch Giới Hằng không lên tiếng, chỉ nhìn cô liếc mắt một cái rồi đi qua một bên, "Anh rất có nhân phẩm."

"Ừ...... em cũng tin thế." Anh Lạc chân thành gật đầu, "Em trai anh cũng có dáng vẻ rất tuấn tú...... Hai người rất giống nhau, có điều hương vị lại không giống."

"Giới Đình khí phách hơn anh nhiều, anh chỉ lãnh đạm hơn thôi." Đối với những người phụ nữ nhung nhớ mình, ngay cả mắt anh cũng không nhìn qua.

Mãi mãi, chỉ nhìn Hạo Lâm.

"Em biết...... nhìn anh rất giống một người." Anh Lạc cười khanh khách lên, "Trắng trắng sạch sạch, dáng vẻ rất tuấn tú tựa như quý tộc, rất nhiều người phụ nữ đều thích anh ta!"

"A? Em nhớ ra rồi?" Bạch Giới Hằng mở lớn hai mắt.

"Chỉ là một ấn tượng." Cô khoát tay, nụ cười không dấu được.

"Đó là ai? Em quen sao?" Nói không chừng sẽ có manh mối, có thể tìm được người thân của cô.

"Không tính là quen...... Ha ha......" Anh Lạc cười đến vẻ xinh đẹp, còn cắn môi mới có thể không để mình cười đến khoa trương, "Bọn họ luôn có khuôn mặt tươi cười đón người, ai cũng tốt!"

A A ~ trong không khí truyền đến một mùi thơm!

Bành Duệ Ân đã nấu xong thức ăn ở tầng một, bày lên bàn, hơi nóng leo lên theo cầu thang, chạy không khỏi cái mũi nhạy bén của Anh Lạc.

"Em nhìn thấy ở đâu? Có phải ở ngã tư đường hoặc là......"

"Nam kỹ viện đó!" Anh Lạc bỗng bật ra bốn chữ, chợt vui vẻ chạy ra cửa.

Thơm quá a! Xem ra buổi tối lại có món ngon để ăn!

"Nam—Anh Lạc!" Bạch Giới Hằng hổn hển đuổi theo, "Em nói anh giống loại này sao?"

"Cũng rất được hoan nghênh mà!" Cô đứng cầu thang, ngoái đầu lại nhìn nhìn anh, lại là vẻ mặt đương nhiên.

Cái này gọi là rất được hoan nghênh! Nam kĩ tương đương với đẹp trai, tương đương với rất được hoan nghênh sao? Người con gái này suy nghĩ kiểu gì thế, thế này mà cũng nói được à?!

"Em chờ một chút, đây là lý luận gì!"

"Oa, thơm quá! Tiểu Ân, chị làm đồ ăn ngon ghê, hơn nữa còn không có bọt khí!"

"Bởi vì tôi không dùng nước rửa bát xào rau."

"A? Đúng nhỉ...... Dầu này cũng có thể rửa bát nhi!"

"Bạch Giới Hằng! Nhanh đưa cô ta đi!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-11)