Trên xe tôi có bao
← Ch.12 | Ch.14 → |
Nhóm mấy cậu trai mặc quần áo còn cọ tới cọ lui, lưu luyến nhìn Kiều Khương trong hồ.
Miêu Tuyết ngại không nhìn, cả người cứng đờ đứng trên bờ, nói về phía Kiều Khương:
"Chị, em chờ chị ở đây."
Yến Chiêu cũng định lên bờ, mọi người đã bơi hết về bờ, nhưng sau đó phát hiện ra không thấy Kiều Khương trồi lên mặt nước, trong hồ sủi lên một ít bọt khí, sắc mặt Yến Chiêu thay đổi, anh bất ngờ chui vào đáy hồ, ra sức quẫy chân, mò mẫm thăm dò phía dưới. Một tay anh đụng phải mái tóc dài của Kiều Khương, như rong biển cuốn lấy tay anh, nắm lấy tóc cô, kéo người vào trong lồng ngực, ôm cả cơ thể cô trồi lên mặt nước, bơi về phía khu vực nước cạn.
"Con mẹ nó, cô muốn chết ở đây phải không?"
Anh tức đến hộc máu cầm cánh tay cô, một đôi mắt hung tợn trừng trừng nhìn vào mắt cô.
Miêu Tuyết nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại nhìn, gấp gáp hỏi: "Anh Yến, xảy ra chuyện gì? Chị, chị không sao chứ?"
Kiều Khương sặc mấy ngụm nước, ghé vào ngực Yến Chiêu ho khan vài tiếng, trên mặt cô đều là nước, đôi mắt hơi hồng hồng, bên trong có ánh sáng bức bối, cô dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào cơ ngực rắn chắc của Yến Chiêu, ánh mắt lạnh băng quét lên mặt anh: "Tâm trạng của tôi đang không tốt, đừng có chọc tôi."
Cô đã học bơi với chuyên viên huấn luyện, học lặn, nếu không phải vì Yến Chiêu, cô cũng không bị sặc thế này.
"Tôi đéo quan tâm tâm trạng của cô được chưa?"
Kiên nhẫn của Yến Chiêu đối với cô đã hoàn toàn khô cạn, chỉ vào bờ nói:
"Cô đi lên cho tôi."
Anh túm chặt cánh tay cô muốn kéo vào bờ, bất thình lình bị Kiều Khương duỗi tay bắt lấy nơi mềm mại giữa háng, cô dùng sức nắm chặt một cái, giọng nói nhả ra thật nhẹ nhàng:
"Miêu Tuyết còn ở đó, có phải muốn cô bé nhìn thấy việc chúng ta vẫn chưa làm xong lúc chiều đúng không?"
Ánh mắt nặng nề của Yến Chiêu nhìn chằm chằm cô: "Cô cho rằng tôi sợ sao?"
Đây là lời chiều nay cô đã nói rồi.
Đồ vật mềm mại trong tay liền cứng lên, Yến Chiêu đi đến gần một bước, vật cứng rắn thẳng tắp đâm vào lòng bàn tay cô, quy đầu rất lớn, còn cực nóng.
Sai lầm thời gian cùng địa điểm, bao gồm cả nhân vật.
Đáy lòng Kiều Khương phát sinh dục vọng như cỏ dại.
Cô cần thiết phải làm việc gì đó để thoát ra khỏi tình trạng bức bối ngay lúc này.
Yến Chiêu xuất hiện thật đúng lúc.
Đúng lúc giống như ý trời.
Cô duỗi tay búng búng cây gậy th*t đã cương cứng, cằm hất lên, hướng về anh nói: "Trên xe tôi có bao."
*=)) Văn án đây rồi.
Miêu Tuyết đợi một lúc lâu mới thấy Kiều Khương đi lên, chạy nhanh đến đưa quần áo cho cô.
Đồ lót của Kiều Khương đã ướt đẫm, áo sơ mi vừa mặc vào, dính sát cả vào người, lộ ra màu đen dưới chiếc áo trắng.
Miêu Tuyết nhìn về phía Yến Chiêu, người đàn ông trần trụi nửa thân trên, dưới quần sịp phình lên một đống, anh khom lưng lấy quần áo, hai cánh tay đầy gân xanh, vai lưng phồng lên vòng cung của cơ bắp, cả người cường tráng, nhìn qua chỉ thấy Hormone nam tính. Đôi mắt cô bé rất nhanh rời đi, mặt đỏ bừng, chỉ là da cô bé quá đen, không bị người khác phát hiện.
Kiều Khương mặc xong quần áo, nói một câu với Miêu Tuyết:
"Nói với mẹ chị một tiếng, bảo bà ngủ lại đây."
Cô nói xong cất bước đi theo Yến Chiêu.
Miêu Tuyết sửng sốt, đuổi theo hai bước, hỏi: "Chị, chị đi đâu thế?"
Kiều Khương cụp mắt: "Đi ăn khuya."
Bước chân của Yến Chiêu dừng một giây, tiếp tục đi về phía trước.
Miêu Tuyết hé miệng muốn nói gì đó, Kiều Khương đã đi xa.
Trên núi tối đen, cách một thân cây tầm mười mét sẽ có một chiếc đèn nhỏ chiếu sáng, còn có vài lều của nông dân mắc lên để trông coi, một cụ ông thấy Yến Chiêu đi đến, chào xong lại xem chương trình trên di động, âm thanh bật rất lớn, Kiều Khương đã đi được tầm 10 mét, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ trong máy phát ra.
Lúc đi ngang qua một cây lê, Kiều Khương đưa tay hái được một quả lê.
"Ê"
Cô kêu lên với bóng dáng phía trước.
Yến Chiêu dừng lại, xoay người nhìn cô.
Trong tay Kiều Khương cầm quả lê đến gần, cúi đầu lấy áo thun của anh bắt đầu lau thân quả, lau một vòng xung quanh, cô ngẩng mặt, nhìn chằm chặp vào anh, hé miệng cắn một miếng lê.
Thật giòn, thật ngọt.
Cô mút lấy nước lê, cầm bàn tay người đàn ông, mặt để sát vào, đem miếng lê trong miệng phun vào tay anh.
Lúc nào cô cũng khiêu khích.
Không coi ai ra gì, kiêu căng ngạo mạn, như một nữ vương.
Yến Chiêu thu bã lê ở lòng bàn tay nhét vào trong túi, ánh mắt nặng nề nhìn cô một cái, nhấc chân đi về phía trước.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |