Tự tin lên một chút
← Ch.074 | Ch.076 → |
Edit: Hân Nghi
Hành động của Phong Khải Trạch đã làm cho những người xung quanh choáng váng, vốn cho rằng anh lạnh lùng như băng tuyết, không ngờ anh lại có một mặt tình cảm như vậy, mọi người cực kì hâm mộ cô gái đã làm cho người đàn ông này trở nên dịu dàng.
Một người đàn ông như vậy là mơ ước của rất nhiều phụ nữ, chỉ tiếc người như vậy chỉ có thể mơ chứ không thể cầu, mà nếu có gặp được cũng chưa chắc đã là của mình.
"Có thật không?" Tạ Thiên Ngưng không phát hiện ra những ánh mắt khác thường ở xung quanh, chỉ mải ngắm nhìn bộ dạng mới thay đổi của mình, khuôn mặt e lệ, nhỏ nhẹ hỏi.
Hiện tại cô có hơi mong muốn nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tạ Minh San để đả kích cô ta.
"Thật." Anh khẳng định, hơi gật đầu.
Cô vẫn hơi nghi ngờ, bèn soi mình trong một cái gương lớn, há mồm trợn mắt kinh ngạc, đưa tay lên nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt, thật không thể tin được người trong gương chính là cô.
Lúc này cô đã thay da đổi thịt, so với trước kia giống như hai người đối lập, không thua kém gì Tạ Minh San.
Cô mặc đầm dài quá gối, màu tím nhạt làm cô trở nên thành thục mà không mất đi sức sống thanh xuân, giày cao gót thủy tinh màu đen nâng đôi chân thon dài trông rất sống động, cộng thêm trang điểm và làm tóc cùng với trang sức trang nhã khiến cô trở nên hoàn mĩ.
Thì ra cô cũng có thể trở nên xinh đẹp như thế.
Nghĩ đến vừa rồi xử lí lông chân đau đến phát khóc, nhưng giờ xinh đẹp thế này là rất đáng giá.
Phong Khải Trạch đi tới bên cạnh cùng cô soi gương, nhìn vào trong gương rất hài lòng cười cười, nhẹ nhàng nói: "Ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin lên một chút thì em sẽ càng xinh đẹp hơn."
"Được". Cô nghe anh nói vậy liền ngẩng đầu ưỡn ngực, tăng thêm chút tự tin.
Giờ toàn thân cô đã hơn hẳn Tạ Minh San rồi, chỉ còn thiếu chút tự tin thôi.
Anh kéo tay cô khoác vào tay anh, ý bảo cô kéo anh đi.
Cô không hiểu, nghi hoặc nhìn anh ngây ngốc hỏi: "Làm gì thế?"
"Giờ em đã là bạn gái của anh, nên mọi khi đi ra ngoài làm gì em cũng phải khoác lấy tay anh, hiểu chưa."
"À". Cô rất nghe lời, nhìn cánh tay anh một lúc, nhớ lại cảnh vừa rồi Tạ Minh San kéo Ôn Thiếu Hoa đi, thì học theo kéo anh đi.
Sau khi khoác lên cánh tay anh, cô lướt nhìn vào hình ảnh trong gương kinh ngạc, thán phục không thôi.
"Thật đẹp".
Một cô gái xinh đẹp phải có một người đàn ông ưu tú bên cạnh mới lột tả hết vẻ đẹp hoàn mĩ.
Rốt cuộc cô đã hiểu tại sao Tạ Minh San lại xinh đẹp như vậy, rõ ràng bề ngoài xinh như thế còn chưa đủ, còn cần phải có thêm một người đàn ông nữa.
"Thế này vẫn chưa là gì, đến ngày tham dự hôn lễ kia, tôi sẽ càng làm cho em đẹp hơn khi xuất hiện trước mặt bọn họ". Phong Khải Trạch cười cười, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
"Còn có thể đẹp hơn nữa sao"? Cô có hơi không tin lắm.
Cô cảm thấy bộ dáng hiện giờ đã đẹp nhất rồi, làm sao có thể đẹp hơn được nữa, trừ phi đi thẩm mĩ thôi.
Cô không cần đi thẩm mĩ.
"Có thể, đi thôi anh dẫn em đi mua đồ".
"A".
Tạ Thiên Ngưng ngây dại đi theo anh, cứ tưởng là đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày.
Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng tan biến, bởi vì cô đã bị anh kéo đi mua quần áo, mà những nhãn hiệu quần áo này cô chưa bao giờ dám nhìn đến, chỉ một cái áo lót nho nhỏ cũng đã có chữ số hàng vạn làm đơn vị, vì thế đừng hòng nói đến những thứ khác.
Thì ra anh nói mua đồ là đi mua quần áo, chứ không phải đi mua đồ dùng hàng ngày.
Cô mới vừa làm tóc trang điểm, nhất định đã tiêu của anh không ít tiền, vậy mà anh còn đưa cô tới đây để tiêu xài hoang phí nữa sao?
Trong lòng cô không ngừng sợ hãi.
Tạ Thiên Ngưng không muốn mua đồ ở tại đây, nên định kéo anh đi ra: "Đi thôi"!
Anh đứng yên, lạnh lùng hỏi: "Tại sao phải đi?"
"Mua một bộ quần áo ở đây tôi sẽ phá sản, nên không đi thì ở đây làm gì? Đi đi thôi"!
"Tạ Thiên Ngưng, anh cảnh cáo em lần nữa, nếu em còn dám nói đến chuyện tiền bạc, ngay bây giờ anh sẽ quăng em xuống sông cho cá ăn đó". Phong Khải Trạch mạnh mẽ kéo cô vào trung tâm mua sắm.
Đây là trung tâm mua sắm đắt đỏ nhất, gồm một chuỗi loại các quần áo cùng trang sức chỉ dành cho phái nữ từ trong ra ngoài, muốn gì có đó.
Một nhân viên bán hàng đi tới, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng hỏi: "Hai vị, xin hỏi hai vị cần gì?"
Phong Khải Trạch vẫn dùng phong cách làm việc như cũ, giao Tạ Thiên Ngưng cho nhân viên bán hàng, ra lệnh: "Từ trong ra ngoài, chọn cho cô ấy mười bộ quần áo mặc thường ngày, mười bộ lễ phục, mười bộ đồ lót, toàn bộ đều là loại tốt nhất".
(tâm tâm: đại gia, đại gia nha, ước gì có ngày có người dẫn mình đi mua đồ kiểu đó
Vinhanh: ham hố vừa thôi em.... Haha.....
Hân Nghi: Vinhanh biết thân biết phận đấy nhỉ)
"A ——" nhân viên bán hàng trợn tròn mắt, lần đầu thấy một khách hàng rộng rãi đến thế.
Đồ ở nơi đây không rẻ, có thể nói là quá xa xỉ, dù là người giàu có cũng chỉ mua có một bộ, hôm nay bỗng một lúc bán được mười mấy bộ, khoảng hơn vài ngàn vạn.
Tạ Thiên Ngưng bị anh dọa sợ khiếp, cả khuôn mặt đều méo xệch, trong lòng run rẩy, cô ghé tai anh, nhỏ giọng trách cứ: "Này, anh cho rằng tiền của tôi là từ trên trời rơi xuống sao, tiêu xài phung phí như vậy ngày mai tôi thành kẻ ăn xin, lại mang thêm nợ nần chồng chất đó".
Cho tới giờ cô vẫn không có ý định dùng tiền của anh, cho nên tất cả chi phí ngày hôm nay, sau này cô sẽ trả lại cho anh.
Nhưng giờ xem ra nợ này cô không thể trả nổi rồi!
"Đã nói mọi chi phí anh lo, sao em còn nói nhiều như vậy?" Anh tức giận trừng mắt nhìn cô.
"Tôi vốn không muốn tiêu một đồng tiền nào của anh, tất cả chi phí ngày hôm nay sau này tôi sẽ trả lại đầy đủ cho anh. Quần áo ở đây tôi không mua nổi, nên chúng ta mau đi thôi". Tạ Thiên Ngưng nói rất nghiêm túc, không chút đùa cợt liền xoay người đi ra.
Nhưng Phong Khải Trạch không chịu, mạnh mẽ kéo cô quay lại, ra lệnh cho nhân viên bán hàng: "Mới vừa rồi là mười bộ, giờ tăng lên mười lăm bộ".
"......"
Tạ Thiên Ngưng hoàn toàn im lặng, đột nhiên cảm thấy anh như mắc bệnh thần kinh.
Nếu không phải bệnh thần kinh thì sẽ không đốt tiền như vậy.
Nhân viên bán hàng sững sờ ngơ ngẩn, kinh ngạc đến không kịp phản ứng, thậm chí còn hoài nghi không biết danh mục khách hàng đưa ra có đúng không, cho nên muốn hỏi lại một chút.
"Tiên sinh, số lượng rất lớn, ngài vẫn quyết định lấy hết sao"?
Mười lăm bộ, ba khoản cộng lại là bốn mươi lăm bộ, còn cả giầy dép, phụ kiện đi kèm, tổng số tiền thanh toán này có thể dọa chết người.
Phong Khải Trạch không trả lời, đưa cho cô một tấm thẻ.
Nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy tấm thẻ này, cặp mắt kinh ngạc lập tức tỏa sáng, vội vàng dẫn Tạ Thiên Ngưng đi thử quần áo: "Tiểu thư, xin mời đi theo tôi".
"Này ——"
Tạ Thiên Ngưng lại thấy tấm thẻ kia, nhưng không biết là thẻ gì, đang muốn nhìn cho rõ thì nhân viên bán hàng đã mang đi.
Rốt cuộc là thẻ gì mà khiến người nào nhìn thấy cũng phấn khích như vậy?
Không thể hiểu nổi.
Phong Khải Trạch tìm một chỗ ngồi xuống, tùy tiện tìm một cuốn tạp chí để đọc, rồi yên lặng chờ đợi.
Không bao lâu sau, Tạ Thiên Ngưng thay một bộ quần áo mới, đi ra đứng ở trước mặt anh.
Anh hơi ngẩng đầu lên, cũng không có bao nhiêu phản ứng chỉ hơi hơi gật đầu, lạnh nhạt nói: "Cái này không tệ, lấy".
"Phong tiên sinh, cho phép tôi nhắc nhở anh một câu, y phục cộng thêm giầy với cả đồ trang sức cùng túi xách, tổng giá trị là hơn 3 trăm vạn, anh vẫn muốn lấy sao?"
Ba trăm vạn, cô làm sao có được số tiền nhiều đến thế?
Quả nhiên tiêu xài hoang phí.
"Mới ba trăm vạn thôi mà, tiếp tục". (ta thích câu này =)))
"......"
Nhân viên bán hàng đứng ở một bên nghe Tạ Thiên Ngưng gọi ' Phong tiên sinh ', cô cho là ' Phong tiên sinh ' lần này còn kích động hơn, nóng lòng muốn đưa Tạ Thiên Ngưng đi đổi bộ khác.
"Tiểu thư, tôi chọn cho cô kiểu dáng khác nhé, đi thôi".
Phong tiên sinh —— chẳng lẽ là người thừa kế duy nhất của Phong thị đế quốc, Phong Khải Trạch.
Tuyệt đối có thể.
Nếu là Phong Khải Trạch, 300 vạn kia với anh mà nói chẳng là gì cả.
Tạ Thiên Ngưng thở hơi dài thườn thượt, tiếp tục cùng nhân viên bán hàng đi thay quần áo, trong lòng đã tính xong chuyện xấu nhất rồi.
Một lúc nữa không có tiền trả, đành phải trả đồ lại, đến lúc đó bọn họ rất mất mặt.
Nên cô chuẩn bị chuyện mất mặt xảy ra thôi.
Nhân viên bán hàng lấy ra toàn bộ những gì tốt nhất, tỉ mỉ phối hợp cho thật tốt, mỗi một bộ đều làm cho Phong Khải Trạch hài lòng, còn trả về hai chữ: lấy đi.
Tạ Thiên Ngưng không để ý tới anh, tận lực thử quần áo, mỗi một lần thay đổi lại thấy mình mới lạ hơn, trong lòng cũng rất thích thú, tưởng tượng cảnh mình mặc những bộ đồ này xuất hiện ở hôn lễ của Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San, như vậy có thể nổi bật hơn cả cô dâu rồi.
Chỉ tiếc những quần áo này còn chưa mặc lên sàn thì, nên cô cũng không dám ôm hi vọng quá lớn.
Hơn một giờ sau, Tạ Thiên Ngưng đã thử tổng cộng mười bốn bộ quần áo, giờ cũng đã mệt đến không còn muốn thử nữa. Nhưng nghĩ đến còn một bộ cuối cùng liền cắn răng gắng gượng đi thay quần áo, để xem thế nào.
Thì ra thử quần áo cũng mệt mỏi như vậy, bây giờ ngay cả đứng cô còn đứng không vững nữa là.
Phong Khải Trạch vẫn đang ngồi, cho nên không thấy mệt chút nào, tiếp tục chờ.
Nhưng lúc này, không đợi được Tạ Thiên Ngưng, mà đợi được một người phụ nữ anh không muốn gặp nhất.
Đúng lúc Hồng Thi Na đi dạo phố với bạn, thuận tiện đi dạo qua khu quần áo một chút, không ngờ đi một vòng ở trung tâm mua sắm thì lại gặp Phong Khải Trạch, hơi nghi ngờ liền đi tới hỏi: "Khải Trạch, sao anh lại ở đây"?
Một người đàn ông thì không thể nào đi dạo một mình trong khu mua sắm của phái nữ được. Nhưng lúc này bên cạnh anh lại không có bạn gái, thật khiến cho người ta thấy rất khó hiểu.
"Không liên quan đến cô, còn nữa tôi với cô cũng không thân thiết, nên không cần gọi thẳng tên tôi ra, hãy nhớ cho kỹ đó". Phong Khải Trạch ngẩng đầu lên, chán ghét nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục xem tạp chí của mình.
Người phụ nữ này, sao lại cố tình xuất hiện vào đúng lúc này chứ?
Một lúc nữa quả táo hung dữ đi ra, anh phải che giấu thế nào đây?
Đang lúc Phong Khải Trạch lo lắng thì Tạ Thiên Ngưng liền chạy ra, có lẽ do có mười bốn lần kinh nghiệm trước đó, cảm thấy quen rồi nên cô không còn khẩn trương chút nào nữa, người còn chưa tới đã hô to hỏi: "Phong tiên sinh, xem bộ cuối cùng này đi".
Mới vừa nói xong liền thấy có một cô gái xa lạ đứng ở bên cạnh, vì vậy cười cười xấu hổ gật đầu với cô ta một cái, sau đó không để ý đến cô ta mà tiếp tục nói chuyện với Phong Khải Trạch: "Này, đây là bộ cuối cùng rồi, như vậy là được rồi chứ, tôi mệt muốn chết, hơn nữa thật sự đói bụng quá rồi."
← Ch. 074 | Ch. 076 → |