Cài bẫy
← Ch.070 | Ch.072 → |
Phong Khải Trạch đưa Tạ Thiên Ngưng đến một nhà hàng cao cấp, bên trong hay bên ngoài đều toát ra vẻ sang trọng, ưu nhã, càng tiến sâu vào càng thể hiện rõ địa vị thân phận, cảm giác mỗi người đều là thìa vàng, cô cảm giác mình không phải thuộc về nơi này.
Vì thế, cô hơi xấu hổ, thấp giọng với người đàn ông dắt cô tới nói: " Chúng ta đổi chỗ ăn khác đi, có được không?"
Ở nơi này cô cảm thấy rất gò bó, cô không hề thích người nơi này, cô không thích vì bọn họ đều có bộ dáng cao cao tại thượng không dễ chọc.
Tóm lại đối với nhân vật lớn này cô chỉ muốn cách thật xa, bởi vì đám nhân vật này có thể vì một việc nhỏ như hạt mè hạt đậu mà làm ra những việc long trời lở đất.
Kẻ càng có tiền càng khó ở chung, cho nên cô không thích tiếp xúc với người có tiền.
Ôn Thiếu Hoa có là con nhà giàu có, nhưng chỉ vì hắn là hôn phu của cô nên cô không có nhiều phản cảm lắm, nhưng đối với kẻ có tiền khác, cô có cảm giác bài xích mãnh liệt.
Phong Khải Trạch cảm giác được cô đang sợ hãi, siết chặt tay cô và lôi cô đến một chỗ ở góc, đè mạnh cô ngồi xuống, rồi mới an ủi: "Những thứ em ăn hôm qua là của nhà hàng này, em xác định muốn đổi sao?"
"À, nơi này thoạt nhìn thật sự rất mắc, anh không sợ tôi làm anh phá sản sao? Vấn đề quan trọng nhất là anh có mang đủ tiền không?" Cô nghiêng người về phía trước, lấy tay che miệng mình cố hết sức hạ thấp giọng nói, sợ bị người khác nghe thấy.
Vừa rồi ra khỏi nhà cô cũng không mang theo bao nhiêu tiền, không muốn bị mắc kẹt lại, quỷ mới biết anh đưa cô đến nhà hàng cao cấp này ăn cơm, bằng không thì cô đã mang nhiều tiền hơn khi đi ra ngoài rồi.
Một hồi ăn xong mà không có tiền trả, chẳng phải là rất mất mặt sao?
Tới chỗ này ăn đều là người coi trọng mặt mũi, đương nhiên không vì không có tiền mà có thể vứt bỏ mặt mũi, nhất là đối với những kẻ nào rất sĩ diện mà nói.
Đừng nhìn bề ngoài anh trông giàu có, kỳ thực cô biết xe nổi tiếng của anh đều là đi mượn, cao thấp trên người anh chỉ sợ cũng không phải của chính anh. Đàn ông có khuôn mặt đẹp vậy, nếu vì không tiền trả mà mất mặt, chỉ sợ xấu hổ mà dẫn đến xung đột quá.
Vì tránh bi kịch phát sinh, cô vẫn nên đổi chỗ ăn khác thì tốt hơn.
Sau khi trong lòng Tạ Thiên Ngưng suy nghĩ rất nhiều liền quyết định, không chờ Phong Khải Trạch có phản ứng cô đã đứng lên, muốn kéo anh đi ra ngoài.
Nhưng mà vừa mới đứng dậy đã bị anh kéo lại.
"Em muốn đi đâu hả?"
"Phong tiên sinh, không phải tôi muốn đả kích anh, nhưng trước tiên anh nên nhìn xem túi tiền của mình có đầy hay không? Nếu không đầy thì chúng ta nên sớm đi thôi, đừng chờ đến lúc đi tính tiền thì mất mặt lắm."
"..........."
Cô gái này, tưởng có vấn đề gì chứ, lại nghĩ lệch đi đâu rồi?
"Hôm nay tôi không mang theo nhiều tiền, không đủ để trả tiền một ly nước nữa, đi thôi." Cô lại muốn kéo anh đi.
Nhưng vẫn không thành công.
Phong Khải Trạch đặt tay lên bờ vai của cô, nhẹ nhàng dùng sức ấn cô trở lại để cô ngồi yên, cười nhạt một tiếng, ôn hòa nói: "Vấn đề này không cần em phải quan tâm, muốn ăn gì cứ việc gọi là được."
"Anh không cần phải làm việc quá sức của mình, tôi biết tình hình hiện nay của anh mà, tình hình kinh tế xem ra không tốt, anh không cần vì sỉ diện mà liều mạng. Kỳ thực đối với chuyện ăn uống tôi cũng không bắt bẻ gì, chúng ta cứ tìm đại một quán ăn nhỏ là được rồi."
"Chút tiền này anh vẫn có thể trả đủ, em yên tâm ăn đi."
"Khoác lác, anh quả quyết như thế với tôi làm gì chứ." Cô khinh thường trào phúng anh, từ đầu đã không tin anh là người có tiền.
Xe đều là đi mượn, quỷ mới tin đó!
"Em cứ ăn hết mình, chuyện khác không cần nghĩ, có biết không?" Anh đáp lại cô có phần hơi bất đắc dĩ.
Té ra giả vờ làm người không có tiền đúng là chuyện khó khăn nhất.
Không chờ Tạ Thiên Ngưng đáp lại, lúc này nhân viên phục vụ đã đi tới, cô đành ngậm miệng nghe nhân viên phục vụ cung kính nói: "Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi hai vị muốn ăn gì?"
Bởi vì có nhân viên phục vụ ở bên cạnh, Tạ Thiên Ngưng khó mà nói cái gì, chỉ có thể liếc mắt nhìn Phong Khải Trạch, ý bảo anh không cần gọi món nữa, đổi chỗ ăn khác đi.
Nhưng anh lại không đếm xỉa gì đến ra hiệu của cô, ra dáng gọi món với phục vụ, nhưng không phải gọi các món bình thường mà một số món cô chưa nghe tên bao giờ.
Chỉ cần nghe tên đồ ăn là cô biết giá rất đắt.
Xem ra một hồi nữa phải vứt sạch mặt mũi rồi.
Không đúng, thoạt nhìn bộ dáng của anh rất bình tĩnh, chẳng lẽ là tiền đầy túi ư?
Nghĩ đến khả năng này, Tạ Thiên Ngưng không nhịn được nhìn lại vào túi tiền của Phong Khải Trạch, đoán xem bên trong tiền là đầy túi hay là không?
Lúc này Phong Khải Trạch gọi hết món này đến món nọ với phục vụ, quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng kỳ quái của cô, vì thế liền hỏi: "Em đang nhìn gì thế?"
"Tôi đang nhìn túi tiền của anh." Cô trả lời thẳng, tầm mắt còn đặt trên túi tiền của anh.
"Túi tiền của anh có gì đẹp à?"
"Tôi đang nhìn xem bên trong có đủ mua nổi mặt mũi hay không?"
"Có ý gì?"
Có đôi khi anh không thể nào lý giải lời cô nói, cảm giác như nghe tiếng của người ngoài hành tinh vậy.
"Tôi biết rõ tình hình kinh tế của anh, không có tiền cũng không cần giả vờ có tiền, đợi lát nữa thanh toán thì lúc đó mất hết mặt mũi, cái đó gọi là đánh đổi mặt mũi cùng tư cách của mình." (tâm tâm: chị này có cái câu giống câu cửa miệng của ta: "cái đó gọi là..." =]])
"Đã nói vấn đề này em không cần quan tâm, hiện giờ em chỉ cần lo ăn là được, lấp đầy bụng đói đi, đợi lát nữa còn rất nhiều việc phải làm đó." Anh tức giận giải thích.
"Chuyện gì?"
"Mua sắm."
"À."
Tạ Thiên Ngưng không có nghĩ nhiều, tưởng rằng đi mua vật dụng hàng ngày, cũng không còn quan tâm đến vấn đề có tiền trả hay không, chờ phục vụ đem đồ ăn tới.
Anh đã bình tĩnh như vậy, nhất định trong túi có rất nhiều tiền, cô cần gì phải lo lắng nhiều.
Không bao lâu thì phục vụ đem đồ ăn ngon đặt trên bàn, nhìn vào làm cô nuốt nước miếng, nhưng trên bàn này lại có dao nĩa, cô thật sự không biết dùng, bởi vì từ trước đến nay cô chưa bao giờ dùng dao nĩa để ăn cả.
Cô chỉ thấy trong TV người ta dùng dao nĩa như thế nào, còn bản thân thì chưa từng dùng qua, cho nên cảm thấy rất không quen.
Kỳ thực không biết dùng dao nĩa cũng là chuyện bình thường, vì trong bao nhiêu năm qua, cô chỉ biết cố gắng vì Ôn Thiếu Hoa, chỉ lo quan tâm sắp xếp chuyện của hắn, để hắn không phải phiền não vì những chuyện lặt vặt trong sinh hoạt, chưa hề để mình hưởng thụ cuộc sống. Cho dù người khác chê cười thì cô cũng không để ở trong lòng.
Sau khi bị đá, cô mới phát hiện thì ra cô thật sự đáng buồn cười. Chỉ vì một tên đàn ông vô tình mà bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp.
Tạ Thiên Ngưng nghĩ đến chuyện cũ mà đau lòng, cơn thèm ăn chợt mất hẳn, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia mà cúi đầu đau lòng.
Phong Khải Trạnh thấy tình hình không ổn, thân thiết hỏi: "Sao không ăn hả, đây là những món ngày hôm qua em đã ăn đó?"
"Phong tiên sinh, anh theo đuổi tôi là nói thật chứ, anh có cho rằng tôi là một người rất nực cười không?" Cô nghiêm túc hỏi, trên mặt đầy vẻ ưu sầu, tuy rằng không khóc, nhưng trong ánh mắt bi thương lại rất kiên cường, có thể thấy được cô đang rất nỗ lực gắng gượng không để nước mắt rơi xuống.
Chợt ngoảnh lại chỉ còn hai bàn tay trắng, làm sao mà cô không đau lòng chứ?
"Vậy em hãy nói cho anh biết, cái gì gọi là nực cười?" Anh mỉm cười, ôn nhu hỏi lại.
Cô lại nghĩ đến Ôn Thiếu Hoa, tuy rằng anh rất giận, nhưng nhìn thấy cô đau khổ, anh cũng rất khó chịu, chỉ muốn tâm tình cô trở nên tốt hơn nên không chú ý rằng mình đang rất tức giận.
Quả táo hung dữ, đến khi nào thì em mới hoàn toàn quên đi người đàn ông đã làm tổn thương em kia?
"Anh đã biết rõ chuyện của tôi mà, không phải sao? Tôi đã nỗ lực suốt mười năm với vị hôn phu, đem hết tâm tư trong mười năm đặt ở trên người hắn, kết quả lại bị hắn ta vứt bỏ. So với bây giờ, ngay cả dao nĩa tôi cũng không biết dùng, chỉ vì trong suốt mười năm qua, đem hết toàn bộ tâm tư đặt lên trên người hắn ta, căn bản là không có thời gian học cái này cái nọ, thế nên mới không biết dùng. Có mấy chuyện đơn giản thôi mà tôi cũng đều không biết, nhất định thật rất buồn cười chứ sao nữa." Cô không giấu giếm chút nào với anh, miễn cưỡng cười nói hết những gì trong lòng ra, sau khi nói xong thì hơi ngẩng đầu, chỉ muốn cố giữ nước mắt sắp chảy ra quay về.
Cô không thể khóc, tuyệt đối không thể.
Anh biết cô muốn khóc, nhưng không đưa cô khăn giấy, bởi vì anh không muốn vạch trần dáng vẻ giả vờ kiên cường của cô.
Nếu vạch trần dáng vẻ giả vờ kiên cường của cô, chỉ sợ cô sẽ càng đau khổ hơn thôi.
"Anh cảm thấy em không đáng buồn cười, buồn cười chính là Tạ Minh San."
Tạ Thiên Ngưng vốn đang cực kì đau khổ, thiếu chút nữa đã khóc, nhưng nghe những lời của Phong Khải Trạch làm cô thật sự giật mình, lập tức thu lại vẻ đau khổ, nước mắt liền chảy trở về, kinh ngạc hỏi: "Có ý gì?"
Tạ Minh San buồn cười thật sao?
"Ôn Thiếu Hoa là một kẻ chỉ coi trọng vẻ bề ngoài của người khác, hắn coi trọng vẻ bề ngoài xinh đẹp của Tạ Minh San mà bỏ qua nét đẹp bên trong con người, cho nên hắn ta nhất định sẽ không có được hạnh phúc. Mà Tạ Minh San mù quáng cho rằng Ôn Thiếu Hoa thật sự yêu cô ta, toàn tâm toàn ý muốn gả cho hắn, ảo tưởng cuộc sống sau hôn nhân sẽ hạnh phúc. Không biết vẻ đẹp của cô ta cũng có giới hạn, mười năm sau cô ta không còn xinh đẹp, thử hỏi làm sao có thể giữ được tâm tư của Ôn Thiếu Hoa chứ? Một người đàn ông chỉ biết coi trọng vẻ ngoài, hiện tại hắn ta chỉ trong giai đoạn hứa hẹn, độ tin cậy chỉ là 50%, thậm chí còn thấp hơn. Nếu so sánh ra thì Tạ Minh San mới là người đáng buồn cười, bởi vì hiện giờ em bị Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ, còn có cơ hội tìm được một hạnh phúc đầy đủ, nhưng mười năm sau Tạ Minh San bị Ôn Thiếu Hoa đá rồi, cô ta sẽ không còn có cơ hội nữa rồi."
"Có đúng vậy không?"
Cô vẫn có chút không tin.
Phong Khải Trạch tự tin cười cười, tiếp tục bình thản nói:
"Ôn Thiếu Hoa không được tính là đàn ông hư hỏng, nhưng cũng không phải thứ tốt lành gì, hắn chỉ vì tài sản mà lừa gạt em mười năm tình cảm, có thể thấy dục vọng với tiền tài danh dự của hắn rất cao. Bây giờ hắn vẫn chưa chân chính tiếp quản xí nghiệp Ôn thị, cho nên không biết thế giới thương nhân phải lăn lộn thế nào. Chờ một ngày hắn tiếp quản, gặp đủ loại chuyện tốt thì liền xuất hiện vấn đề. Một người thích vẻ ngoài xinh đẹp gì đó, lại có dục vọng rất lớn đối với tiền tài danh vọng như vậy, phần đông chỉ hấp dẫn trước mắt, sẽ dễ bị lạc lối, một khi vừa ra ngoài liền dễ dàng bị cám dỗ là lẽ thường, khả năng lớn nhất là không chung thủy với vợ, đính hôn xong liền ra ngoài ngoại tình." (= =" anh này chí lí ghê)
"Ôn Thiếu Hoa là người như vậy sao?"
Ở cùng Ôn Thiếu Hoa suốt mười năm, cô chưa bao giờ nghĩ tới điểm này, bất quá điều đó lại rất có căn cứ, khiến cô không nhịn được liền tin tưởng.
"Căn cứ vào kết quả điều tra của các nhà tâm lý học, người coi trọng vẻ bề ngoài dễ dàng phản bội trong hôn nhân nhất. Em nên may mắn vào thời điểm mấu chốt đã có Tạ Minh San cứu lấy em, bằng không bi kịch trong hôn nhân này nhất định là em rồi."
"Anh đem Ôn Thiếu Hoa ra nói không đáng một đồng rồi."
"Vốn dĩ ở trong mắt anh hắn ta không đáng một đồng."
"........."
Cô dường như cảm giác được mùi vị chua xót.
Có người ghen sao?
Mặc kệ có phải không, tóm lại nghe những lời nói này làm trong lòng cô thấy thoải mái hơn nhiều.
"Phong tiên sinh, thật sự rất cảm ơn anh, tôi cảm thấy giờ đã tốt hơn nhiều rồi."
Theo như lời anh nói Ôn Thiếu Hoa là người đàn ông như vậy thì thật không đáng để phó thác cuộc đời mình, cô nên vui mừng vì mình không gả cho tên đàn ông này mới phải.
Cho nên người đáng buồn cười không phải cô, mà là Tạ Minh San.
"Nếu đã cảm thấy tốt hơn nhiều, vậy thì ăn gì đi. Bây giờ đã qua giờ ăn trưa rôi, em không ăn sẽ lại đau bụng đó. Từ hôm nay trở đi, một ngày ba bữa của em cần phải ăn đúng giờ, có biết không?" Anh ôn nhu cười cười, chiều chuộng nói.
"Ừ." Tạ Thiên Ngưng có chút cảm động, hơi hơi gật đầu, bắt đầu cầm dao nĩa lên cắt, xiên loạn xạ, chỉ cần có thể đem đồ ăn đưa vào miệng là được rồi.
Cô mặc kệ cách dùng dao nĩa cụ thể thế nào chứ, chỉ cần có hiệu quả thì dùng thế nào cũng đều không quan trọng.
Bất quá được một người đàn ông quan tâm như vậy, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.
Cho tới bây giờ Ôn Thiếu Hoa cũng chưa từng cho cô loại cảm giác tuyệt vời này.
Phong Khải Trạch cũng không ép buộc cô nhất định phải dùng dao nĩa đúng cách, chỉ cần cô ăn được vui vẻ là tốt rồi.
Trói buộc sẽ thay đổi bản tính của một người, anh thích cô bây giờ, không muốn cô thay đổi cái gì cả.
Chẳng qua có một điều anh cần cô phải thay đổi. Đó là không được nghĩ mãi về Ôn Thiếu Hoa nữa.
"Phong tiên sinh, tóm lại công việc của anh là gì vậy. Nghe hết những lời anh vừa nói, tôi cảm thấy anh là một người rất có học thức, không giống như đám lưu manh ngoài xã hội." Tạ Thiên Ngưng vừa ăn vừa hỏi. Đối mặt với người đàn ông không quen bao lâu này, cô có thể thoải mái mở rộng lòng ra mà nói chuyện với anh, có gì thì nói cái đó, hơn nữa sau khi nói ra lại đặc biệt rất thoải mái.
Nhất là khi nghe anh nói hết những lời vừa rồi, cô lại càng ấn tượng tốt hơn về anh thêm một chút.
Nhưng chỉ có một chút, một chút mà thôi nha, cô vẫn không tin tưởng anh hoàn toàn lắm.
"Thì ra ở trong mắt của em, anh chính là một tên lưu manh du côn à?" Anh giả vờ làm như bị đả kích, trêu đùa cô.
Cô sẽ trả lời vấn đề này thế nào đây?
"Lúc trước tôi thật sự xem anh như lưu manh côn đồ. Nhưng qua mấy ngày nay ở gần anh, mới phát hiện anh không giống như vậy, mặc dù có chút bá đạo, nhưng dù sao cũng giống như người tốt."
"Cái gì giống như, anh rõ ràng không phải vậy. Đối với em mà nói, anh thật sự một người tốt."
Nhưng đối với người khác thì không nhất định như vậy.
"Vậy anh làm việc gì?"
"Không có việc làm." Anh thuận miệng nói ra một đáp án, qua loa trả lời cô.
"Không thể nào." Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc dừng động tác lại, cứng đờ nhìn anh, nét mặt có phần co rút lại.
Một người không có việc làm, lại là cô nhi, có thể có tiền đến những chỗ như thế này ăn sao?
Hơn nữa trên người anh lại lộ ra vẻ thần bí, giữa trán có khí chất cao quý, phong cách hành sự bá đạo, phảng phất có tư thế của đại ca xã hội đen.
Người như vậy thì không phải là người đơn giản.
"Hiện giờ anh không có việc làm." Phong Khải Trạch thấy ánh mắt cô hơi hoài nghi, cũng biết giải thích này hơi chút gượng ép, vì thế liền giải thích thêm.
Nhưng giải thích này, lại càng không thể khiến cô dừng lại mà tiếp tục hỏi: " Vậy lúc trước anh làm việc gì?"
"Anh vừa về nước không lâu, lúc trước có đào tạo chuyên sâu ở Anh quốc."
"........"
So ra thì điều kiện tốt hơn cô nhiều, cô chưa từng ra khỏi thủ đô, còn anh rõ ràng lại được đào tạo ở Anh quốc rồi mới trở về, đúng là không công bằng mà.
Cô nhi bây giờ đều có điều kiện tốt đến thế sao?
Nếu đúng vậy thì chẳng phải sẽ có rất nhiều người thích làm cô nhi rồi hả?
"Được rồi, mau ăn đi, cứ hỏi tiếp nữa thì đồ ăn sẽ lạnh mất đó, mau ăn nhanh đi." Anh thúc giục cô ăn gì đi, cứ mãi nói sang chuyện khác hoài.
Anh không cố ý muốn giấu giếm, đến lúc tự nhiên sẽ nói rõ hết cho cô biết.
"Ừ." Cô không hỏi nữa mà ăn gì đó, đem tất cả nghi vấn giấu hết vào trong lòng.
Mặc kệ anh có điều kiện tốt bao nhiêu, cũng không liên quan đến cô, dù sao bọn họ chỉ có quan hệ là người yêu giả mà thôi.
Về phần anh nói gì không thể không cưới cô, cô cho rằng chẳng qua là anh đang nói đùa mà thôi.
Ngay lúc Tạ Thiên Ngưng đang ăn ngon, một người đàn ông mặc bộ tây phục màu trắng đi lại. Bộ mặt khinh thường nhìn cô, châm biếm nói: "Tiểu thư, đến chỗ thế này, cô cũng không chú ý đến hình tượng của mình sao?"
Tạ Thiên Ngưng ngơ ngác ngẩn đầu lên, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, nhướng mày, vô cùng bất mãn với những lời hắn vừa mới nói, vì thế không vui hỏi lại: "Tiên sinh, tới chỗ như vậy, anh không biết chú ý lời nói của mình hay sao?"
Phong Khải Trạch đang muốn thay Tạ Thiên Ngưng nói chuyện, không ngờ cô lại quay sang hỏi một vấn đề vô cùng mạnh mẽ với đối phương khiến anh rất vừa ý, nên cũng không mở miệng.
Cứ tưởng rằng cô sẽ tự ti cúi đầu xuống không dám phản bác, không nghĩ rằng cô lại hào hùng đánh đối phương một quân, xem ra không tệ.
Hồng Thừa Chí vốn định châm chọc loại người không nên xuất hiện ở đây một phen. Không ngờ lại bị đối phương cắn trả một phát, khiến khuôn mặt hắn khó chịu đầy hờn dỗi, không thể tìm được lời nào để phản bác lại, liền mượn chuyện lần trước ở quán cà phê ra châm chọc cô: "Một ly cà phê nho nhỏ có thể hãm hại cô, cô gái ngu ngốc như vậy nên ít xuất đầu lộ diện đi thôi, đỡ bị người ta hãm hại."
"Ngày hôm qua anh ở quán cà phê." Nghe xong những lời này, vẻ mặt Tạ Thiên Ngưng thật sự trở nên đông cứng, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn ta biết cô bị hãm hại.
Hắn biết nhưng lại không có ra mặt bênh vực cho cô. Hôm nay lại chạy đến trước mặt cô mà nói, rốt cuộc hắn có ý đồ gì đây?
Tạ Thiên Ngưng vốn không định chọc giận Hồng Thừa Chí, nhưng nghĩ đến chút chuyện đó, trong lòng cô cũng rất không thoải mái.
"Không sai, ngày hôm qua tôi có ở quán cà phê đó, tất cả mọi chuyện đều nhìn thấy rất rõ ràng, tuy rằng cô bị hãm hại nhưng tôi lại thấy cô không vô tội, không đáng để cảm thông, bởi vì cô quá ngu xuẩn." (tâm tâm: ta mà là chị Thiên Ngưng ngay lúc đó, ta sẽ một đấm tiễn hắn vào nhập hộ khẩu bệnh viện)
Phong Khải Trạch không chịu được khi thấy người khác mắng Tạ Thiên Ngưng như vậy, tức giận liền đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Hồng Thừa Chí, lạnh lẽo hỏi lại: "Tiên sinh, không phải là anh vừa chạy khỏi từ bệnh viện tâm thần chứ?"
"Anh_____"
Hồng Thừa Chí muốn phản bác, nhưng Phong Khải Trạch dường như không cho hắn nói chuyện, tiếp tục châm chọc nói với hắn:
"Nếu anh đã nói ra, tôi không so đo anh giống chó điên xủa điên xủa bậy. Bằng không tự nhiên vô duyên vô cớ nói chuyện với người không quen những lời không có chút tôn trọng nào này, anh không biết đang tổn hại đến hình tượng bản thân mình sao?"
"Tốt nhất anh đừng chọc giận tôi, bằng không tôi sẽ làm cho anh hôm nay không thể ra khỏi cửa lớn này?" Hồng Thừa Chí cười âm hiểm cảnh cáo, căn bản không để Phong Khải Trạch vào trong mắt.
"Vậy anh cũng tốt nhất chớ chọc giận tôi, bằng không tôi sẽ làm cho anh không ra khỏi cửa lớn này đó." Phong Khải Trạch khinh thường nói, trái lại cảnh cáo hắn.
Hai người đàn ông, bộ dạng đều rất dũng mãnh, cảnh cáo lẫn nhau, trừng mắt với nhau, toát ra mùi vị muốn đấu đá nhau.
Tạ Thiên Ngưng sợ sự tình trở nên tồi tệ đến không thể cứu vãn, vì thế liền đứng dậy kéo Phong Khải Trạch ra phía sau mình, tự mình đi ứng phó với Hồng Thừa Chí: "Vị tiên sinh áo trắng này, xin hỏi chúng tôi đã chọc giận anh ở chỗ nào, mà anh cứ nhắm vào chúng tôi như vậy chứ?"
"Tôi ghét nhất lúc dùng cơm nhìn thấy thứ gì đó chói mắt mình, bộ quần áo trên người cô làm tôi nhìn thấy rất chói mắt, có biết không? Từ trang phục có thể nhìn ra được tầng lớp xuất thân của một người."
"Ha ha_____" Cô lộ ra một nụ cười ngây thơ, làm đối phương cho rằng lúc cô muốn nhận sai thì cô lại tức giận nói ra một câu.
"Không biết."
Đã từng có người nói quần áo của cô rất khó coi nhưng chưa có ai nói là chói mắt.
Hồng Thừa Chí vốn tưởng rằng cô sẽ thấp giọng xin lỗi, không ngờ cô lại nói như vậy, khiến hắn rất tức giận, nghiêm túc cảnh cáo: "Tôi không phải là người dễ bị trêu chọc đâu, cô tốt nhất nên nghĩ cho rõ."
"Đương nhiên tôi biết không thể trêu chọc anh. Nhưng mà tiên sinh áo trắng, tôi không biết bộ quần áo này lại làm anh chói mắt, chỉ là vô ý chọc giận anh thôi."
"Bây giờ đã biết, vậy cô có thể cút xéo khỏi tầm mắt của tôi rồi đó."
"Tôi còn chưa ăn xong mà, tôi cũng giống như anh, thật sự vất vả lắm mới tới nơi này ăn được bữa cơm, không ăn hết không được." Tạ Thiên Ngưng nói xong lại ngồi xuống trở lại, tính tiếp tục ăn.
Phong Khải Trạch đứng ở một bên ngơ ngác nhìn hắn, không nói lời nào. Trực giác nói cho anh biết, cô gái này đang dùng ám chiêu.
Thôi được, cô thích chơi vậy thì cứ để cho cô chơi đi.
Hồng Thừa Chí cực kỳ khó chịu, giật lấy dao nĩa trong tay Tạ Thiên Ngưng, ra lệnh: "Bây giờ cô lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi."
"Chúng tôi dùng tiền mua đồ ăn, còn chưa ăn xong anh dựa vào cái gì muốn đuổi tôi đi chứ?"
"Bữa ăn này tôi sẽ thanh toán, như vậy là được rồi."
"Thật không?"
"Tôi không cần chút tiền vặt vãnh này."
"Vậy tiên sinh áo trắng này, cám ơn anh, tạm biệt." Tạ Thiên Ngưng cười thầm, đứng lên kéo Phong Khải Trạch nhanh chóng đi ra ngoài.
Phong Khải Trạch còn chưa phản ứng kịp, không biết cô đang định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi với cô.
Bọn họ giống như được ăn một bữa tiệc lớn, mà lại không tốn tiền.
Cô gái này còn rất thông minh đó chứ.
Hồng Thừa Chí còn đứng tại chỗ, nhìn Tạ Thiên Ngưng kéo Phong Khải Trạch đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, trong đầu cảm thấy hơi là lạ.
Hắn đối với điều kiện ăn cơm thật sự rất xem trọng, không thích có người bên cạnh làm phiền, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơn thèm ăn của hắn.
Theo lý, loại nhà hàng cao cấp này không có kẻ có cấp bậc thấp kém đi vào dùng cơm mới đúng, nhưng hôm nay cố tình bị hắn đụng phải cho nên không nhịn được muốn đuổi người.
Nhưng người đã bị đuổi đi, vì sao hắn lại cảm thấy không thoải mái chứ?
Hồng Thừa Chí không hiểu rõ, vì thế ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng rời đi của Tạ Thiên Ngưng, phát hiện cô lén quay đầu, lộ ra nụ cười đắc ý, điều này khiến trong lòng hắn lại càng không thể tiếp thu được.
Rốt cuộc cô đang cười cái gì?
Lúc này nhân viên phục vụ đi tới, lễ phép hỏi: "Hồng tiên sinh, bàn ăn này được tính vào tên của ngài có phải không?"
Sao khi nhân viên phục vụ vừa hỏi, Hồng Thừa Chí mới tỉnh ngộ.
Hắn bị một cô gái thấp kém đặt vào cái bẫy.
Nhưng kỳ quái là hắn lại không tức giận.
Vốn tưởng rằng cô là người ngu ngốc, không ngờ tới lại thông minh như vậy, có thể dùng ám chiêu đùa giỡn qua mắt hắn.
Thú vị.
"Bàn ăn này, tính vào của tôi."
Hắn cam tâm tình nguyện mời cô một bữa này, bởi vì sự thông minh của cô nên đáng giá.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |