← Ch.02 | Ch.04 → |
"Tổng giám đốc Hứa...... Tổng giám đốc Hứa......" Tài xế hỏi thăm không được đáp lại, nghiêng đầu nhìn về phía ông chủ của mình.
"Có chuyện gì, à, cậu gọi điện thoại lại hỏi một chút?" Cảm thấy ánh mắt nhìn chăm chú, Hứa Tri Hằng hoàn hồn, không hòa hợp đáp lời nhưng vẫn lộ vẻ không yên lòng của anh ra ngoài.
Nói còn chưa dứt lời, ánh mắt lại chuyển tới trên người của hai người càng chạy thì càng xa ngoài xe, thì thào nói: "Cô ấy trở lại, thế nhưng trở lại!"
Nhạy cảm nhận ra bên trong xe đột nhiên xuất hiện không khí quỷ dị, thanh niên lái xe nhìn sang theo ánh mắt của người đàn ông phía sau, "Tổng giám đốc Hứa, ngài biết cô gái này? Vừa rồi cô ấy còn nhận lầm xe của chúng ta." Trong giọng điệu của anh ta mang theo không xác định, bởi vì biểu hiện của cấp trên của mình thật sự kỳ lạ, anh ta chưa bao giờ thấy người đàn ông này chú ý tới phụ nữ ven đường, còn dùng ánh mắt sâu không lường được như vậy.
Thật sự giống như không nghe thấy nghi vấn này, Hứa Tri Hằng không hề nhúc nhích, đôi mắt thâm thúy chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cách đó không xa, giật mình, mặc cho hai tờ tài liệu giữa ngón tay chảy xuống.
Đợi nhìn thấy hai cô gái nắm tay ngồi lên xe rồi biến mất ở trong tầm mắt, anh mới cảm thấy mình luống cuống, che miệng ho khan một cái, nhặt tài liệu rơi xuống lên, dặn dò như không có chuyện gì xảy ra: "Một người bạn, đúng rồi, theo xe phía trước, tôi muốn xem họ đi nơi nào."
"Tổng giám đốc Hứa, ngài và tổng giám đốc Cố hẹn......"
"Theo sau là được." Nhắm mắt dựa vào ghế, thái độ của anh rõ ràng bày tỏ mình không muốn nhiều lời cái gì.
Thức thời không nhiều lời, tài xế khởi động xe, đi theo xe RV màu bạc trước mặt.
Xe xuyên qua ở trên đường, theo đuôi xe của Tống Cẩn Huyên, bởi vì đi lại không được vững vàng, thanh niên lái xe không an tâm liếc mắt nhìn ông chủ mình, chỉ sợ anh sẽ có ý kiến, nhưng hiển nhiên lần này là anh ta suy nghĩ nhiều, người đàn ông kia vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trên thực tế, Hứa Tri Hằng cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, lại muốn làm cái gì, chỉ quyết định đi theo xem cô đi nơi nào theo bản năng, giống như đã bồi dưỡng thành thói quen quan tâm tất cả mọi chuyện của Quý Thư Nhan.
Có lúc, một người cho rằng chẳng biết lúc nào gặp lại thì người đó đột nhiên xuất hiện, lấy một loại phương thức không tưởng tượng được đột ngột gặp lại, khi đó một câu vui mừng hoặc là kinh ngạc đều không đủ để hình dung tâm tình của mình, bởi vì quá chấn động rồi, cho nên cảm giác vui sướng và lo lắng trong lòng anh cũng có vẻ chậm chạp rất nhiều.
Vào giờ phút này, suy nghĩ của Hứa Tri Hằng chính là như vậy, suy nghĩ của anh hỗn độn và rõ ràng, hỗn độn là anh đuổi theo muốn làm cái gì, rõ ràng là, Quý Thư Nhan, cô trở lại.
"Tổng giám đốc Hứa, ai trở lại vậy?"
"Nhan Nhan...... Ừ, cậu vừa mới nói cái gì?" Đột nhiên nghe được tài xế hỏi mình, Hứa Tri Hằng kinh ngạc mở mắt ra.
"Tổng giám đốc Hứa, ngài vừa nói một câu cô ấy trở lại, tôi còn tưởng rằng......"
Còn tưởng rằng ông chủ muốn nói chuyện phiếm với mình, thì ra người ta chỉ lầm bầm lầu bầu, tài xế có chút ngượng ngùng, sau đó cũng không nói gì tiếp, Hứa Tri Hằng cũng đoán được nguyên do nên không tức giận, cười nhạt, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Vừa rồi anh bất tri bất giác nói ra câu nói kia, cũng khó trách tài xế sẽ tò mò.
"Không có gì." Không có thói quen dùng thân phận ông chủ đàn áp cấp dưới, trong con ngươi nhỏ dài của Hứa Tri Hằng lộ ra tín hiệu không muốn nói chuyện nhiều, cho qua quá khứ, vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt anh tuấn làm cho người ta không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Không biến sắc nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu anh nhanh chóng nhớ lại quá khứ, trở lại thời điểm ba năm trước đây......
Có người nói, cả đời người đàn ông có thể sẽ có ba người phụ nữ rất quan trọng, người mẹ dịu dàng, người vợ tình cảm chân thành, con gái cưng, ba người phụ nữ này lần lượt làm bạn ở các giai đoạn của cả đời người đàn ông, cho anh những người anh cần trong từng giai đoạn khác nhau của phần lớn cuộc đời, bảo vệ khi còn bé, tình yêu khi lớn lên, thỏa mãn khi trở thành cha.
Còn đối với với Hứa Tri Hằng mà nói, trong cuộc đời của anh nhiều hơn một cô gái quan trọng so với người khác, đó chính là Quý Thư Nhan.
Quý Thư Nhan đối với Hứa Tri Hằng, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nói đến thì không có gì kỳ lạ, nhưng trên thực tế lại không đơn giản thế này, bởi vì có quá nhiều khó khăn, mới càng thể hiện đoạn tình cảm này đặc biệt.
Ở trong sinh hoạt của anh, mỗi một giây đều có bóng dáng xinh đẹp đó tham dự, nhưng ba năm trước đây, cô hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh, rời đi tự nhiên gọn gàng, không hề khoan nhượng, gần như khiến anh có loại ảo tưởng người này chưa từng tồn tại.
Nhưng ngay một khắc khi trước, cách cửa sổ nhìn thẳng vào mắt của khuôn mặt quen thuộc, anh lại có thể nhớ rõ bộ dạng trước kia của Quý Thư Nhan, khuôn mặt gầy gò, nụ cười ngọt ngào.
Trên thực tế, ba năm nay dung mạo cô nhìn qua cũng không hề thay đổi, nhưng trong đôi mắt kia lộ ra không còn là cẩn thận mà là xa cách, toàn thân tỏa ra hơi thở người lạ đừng tới gần, những biến hóa này khiến anh kinh ngạc không dứt, có chút lo lắng, lại cảm thấy rất vui mừng.
"Dừng xe!" Thu hồi cảm xúc từ trong trí nhớ lại, thấy xe RV trước mặt dừng lại, cuối cùng chân mày Hứa Tri Hằng cũng giãn ra, "Cậu lái xe rời đi đi, tôi tự trở về, còn buổi gặp mặt tổng giám đốc Cố hôm nay......" Anh dừng lại, rũ mắt suy tính chốc lát, cuối cùng vẫn cười nhạt, "Thì nói với tổng giám đốc Cố tôi đột nhiên có chuyện không thể đến, tổng giám đốc Tằng sẽ đi qua, bọn họ trao đổi là được rồi."
"Nhưng tổng giám đốc Tằng vừa nói đang tiếp khách không đi được......"
"Cậu trở về chỗ vừa nãy đón cậu ta, tôi sẽ gọi điện thoại để cậu ta tới."
"Được." Nhìn anh khẳng định như thế, mặc dù tài xế còn hơi do dự, nhưng cũng không dám nhiều lời.
Hôm nay Hứa Tri Hằng có chút quái dị, giống như biến thành người khác, đừng nói là đẩy hội nghị xuống, cho dù làm ra chuyện gì càng kinh hãi hơn thì cũng không kỳ lạ, anh ta chỉ là một tài xế, không thể truy hỏi sự việc kỹ càng.
Sau khi nhìn Hứa Tri Hằng thận trọng xuống xe, xe nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào chỗ Tống Cẩn Huyên, Quý Thư Nhan đi tới, Hứa Tri Hằng nhăn mày lại, đột nhiên cảm thấy buồn cười, bản thân mình xảy ra chuyện gì, vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở nơi này làm cái gì, có thể làm gì đây, vào giây phút này đại não lại trống rỗng, nhưng nếu đã tới, anh cũng không định trở về.
Lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho cổ đông công ty kiêm bạn tốt Tằng Viễn, phía trên chỉ có ba câu nói.
Nhan Nhan trở lại, mình không thể qua, cậu đi gặp Cố Thừa Kiều đi.
Không giải thích quá nhiều, bởi vì anh biết rõ đối phương có thể hiểu được, ngón tay Hứa Tri Hằng vô ý thức vuốt ve mấy cái, đây là động tác anh thường làm khi suy tư.
Quý Thư Nhan trở về nước, là thăm người nhà hay ở lại luôn, nếu như muốn dò la tin tức, phương pháp xử lí rõ ràng nhất chính là hỏi ba Quý và mẹ Quý, là hàng xóm láng giềng và bạn tốt nhiều năm, người nhà của anh nhất định biết tin tức này.
Ý tưởng này càng ngày càng rõ ràng ở trong đầu, Hứa Tri Hằng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, trực tiếp bấm số điện thoại của mẹ, trong đầu nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ làm sao dẫn đề tài đến trên người của người nhà họ Quý.
Điện thoại vang lên hai tiếng, lòng của Hứa Tri Hằng đột nhiên có chút rung động, làm việc mấy năm nay, mọi người đều đánh giá anh là sâu không lường được, nhưng lúc này hành động việc làm của anh, rõ ràng thiếu kiên nhẫn, nhưng mà bây giờ cũng không còn biện pháp suy tính nhiều như vậy, chỉ muốn lập tức lấy được tin tức liên quan đến Quý Thư Nhan.
Rất nhanh, điện thoại kết nối được, tiếng mẹ Hứa truyền tới, mang theo một chút oán giận: "Thằng nhóc, sao con có thời gian gọi điện thoại tới đây vậy, mẹ còn tưởng rằng con thật sự đã quên gia đình này rồi."
Đã quen mẹ tận dụng mọi thứ giận dữ với mình, nụ cười trên mặt Hứa Tri Hằng bất đắc dĩ lại dịu dàng, "Lúc nào thì con cho ngài loại ảo giác này, chỉ là công việc quá bận rộn mới không thể theo ở bên cạnh ngài......" Anh không yên lòng đáp lại, ý định đã sớm chạy đến trên người của người nhà họ Quý, chỉ là nhất thời không nghĩ được cơ hội hỏi thăm, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
"Thằng nhóc thúi còn không thừa nhận...... A, chính là thứ này, bà mặc đẹp mắt nhất." Mẹ Hứa cười ha hả nói xong, đột nhiên quay đầu nâng cao đề xi ben ca ngợi một tiếng, rõ ràng bên cạnh còn có người khác.
Đàn ông không thể hiểu chấp niệm của phụ nữ đối với quần áo xinh đẹp, là con trai anh cũng rất khó lý giải, Hứa Tri Hằng cầm điện thoại cách lỗ tai theo bản năng, rất bất đắc dĩ nói: "Ngài lại đang mua đồ bên ngoài sao?"
"Dĩ nhiên, hiếm khi dì Quý của con chủ động mời mẹ." Mẹ Hứa trả lời tiếp, "Lần trước Nhan Nhan ngoan ngoãn nói chúng ta không có việc gì thì phải ra ngoài đi lại nhiều, không nên buồn bực ở nhà, dĩ nhiên dì Quý của con tuân theo thánh chỉ."
Nghe vậy đuôi lông mày nhảy lên, Hứa Tri Hằng trầm mặc chốc lát mới khẽ hỏi: "Nhan Nhan...... Trở về rồi?"
"Đúng vậy, trở về nước tìm việc làm, không muốn đợi ở nước ngoài."
"Tại sao con không biết chuyện này?"
"Nhan Nhan không nói cho con biết sao? Mẹ cho rằng con biết, hơn nữa con bé cũng không nói cho con, nhất định là không muốn để cho con biết, có phải các con lại cãi nhau hay không?"
Đương nhiên giọng điệu mẹ Hứa lại nghe rất vô tội, Hứa Tri Hằng bị mấy câu nói như vậy làm cho mày rậm khóa chặt, "Ai nói chúng con gây gổ...... Thôi, hiện tại cô ấy ở trong nhà?"
"Không có, con bé ở bên ngoài, nói là bận tìm việc làm."
"Thì ra là như vậy." Vẻ mặt khó coi bởi vì bản thân nghe được tin tức mà hòa hoãn mấy phần, Hứa Tri Hằng không có tâm tình nói tiếp, "Được rồi, không quấy rầy ngài đi dạo phố, con cúp trước."
"Con trai, con còn chưa nói con gọi điện thoại tới làm gì đấy?" Mẹ Hứa không hiểu ra sao.
"Không có gì, chính là nói cho ngài, con rất nhớ ngài."
"Được rồi, ngoan, con đi làm việc trước đi."
Nghe giọng nói vui sướng của mẹ cắt đứt ở một đầu khác, cho đến khi truyền đến một tiếng đô đô, lúc này Hứa Tri Hằng mới cắt đứt điện thoại di động, đưa tay móc một điếu thuốc từ trong túi quần ra.
A, quan hệ của anh và Quý Thư Nhan không tốt, lời này nghe thật là buồn cười.
Ba năm trước đây con nhóc kia vội vàng rời khỏi thành phố này ra nước ngoài đi học, nói muốn học tập tốt để chấn hưng nhà họ Quý, tất cả mọi ngườ đều không nghi ngờ lý do của cô, chỉ có Hứa Tri Hằng cười khổ ở trong lòng, nói mạnh miệng cái gì, không phải là muốn né tránh anh ư.
Anh từng cho rằng Quý Thư Nhan sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, không ngờ ngày gặp lại sẽ đến đột nhiên như thế, để cho anh trở tay không kịp.
Không có một chút biểu cảm, Hứa Tri Hằng dựa vào xe đốt thuốc lá, không chút để ý hít vào một hơi, giữa khói mù lượn lờ, khuôn mặt anh tuấn hàm chứa tức giận như ẩn như hiện, đôi mắt hơi hơi híp lại nhìn chằm chằm vào chỗ họ đi qua, ánh mắt u ám thật sự giống như chất chứa vô số mưa to gió lớn.
Cô trở về nước, cũng không tới gặp anh, đây là một tin tức khiến Hứa Tri Hằng cảm thấy rất tệ, đi vội vàng, trở lại yên lặng không một tiếng động, cô quả nhiên đủ dứt khoát, nhưng, anh cũng sẽ không tiếp tục dung túng cô tùy hứng nữa.
Đôi mắt híp lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa, mùi nguy hiểm tỏa ra.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |