Truyện:Em Thật Tốt - Chương 68

Em Thật Tốt
Trọn bộ 84 chương
Chương 68
C68: ℒ-ı-ế-〽️ cho chồng em
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Edit: Dưaa

Trâu 𝐌ô-ռ-ɢ "Oa" một tiếng khóc lên, cô sống hơn hai mươi năm trên cuộc đời chưa từng xấu hổ đến vậy. Cô dùng mu bàn tay dụi mắt, Hạ Vũ Châu thấy thế cười cô: "Có gì đâu mà phải thẹn thùng cơ chứ."

Hạ Vũ Châu muốn kéo Trâu Ⓜ️ô·ռ·🌀, nhưng lại bị cô gạt đi, cô quay đầu đi không muốn để ý đến anh. Không gian chật chội, anh cũng không thể đứng lên được, chỉ có thể nắm hai đùi cô cẩn thận kéo qua, lại ôm eo, khóa cô ngồi trên người mình.

"Đừng khóc nữa." Anh vuốt tóc cô ra sau lưng.

Trâu 𝐌ô*п*𝖌 vặn vẹo, muốn từ trên người anh đi xuống.

"Đừng nghịch, Ⓜ️ô𝐧.ℊ ℳô●п●ℊ." Anh nắm eo cô, giữ cô ngồi lại.

Lúc này, Trâu Ⓜ*ô*𝖓*𝐠 mới phát hiện anh đã dựng lên rồi.

"Ngoan, không khóc." Hạ Vũ Châu xoa bóp thịt trên eo cô: "Anh bế em lên, Mô𝖓●𝐠 𝐌·ôп·g giúp anh 𝐜ở.ⓘ qu.ầ.ռ nhé?"

Trâu Mô*ⓝ*𝖌 thừa nhận cô rung động. Tuy vẫn là bộ dạng tức giận nhưng tay lại nghe lời giúp anh 🌜ở*ℹ️ ⓠ*⛎*ầ*п.

Hạ Vũ Châu chê cô chậm chạp, ngay khi cô vừa cởi xong quần liền tụt luôn quần lót theo sau, dương v*t thô dài lập tức bắn ra, thậm chí còn quơ quơ vài cái trong không khí. Anh đã cứng từ lâu, chỉ chờ để em trai nhỏ được ⓒ*ắ*〽️ v*à*ο chỗ nên cắm.

Hô hấp cô có chút dồn dập, do dự một chút nhưng vẫn chậm rãi dùng tay cầm lấy.

"A... a..." Tay cô thon dài lại mềm, so với lúc anh tự loát thì thoải mái hơn nhiều. Cô vừa mới nắm lấy, Hạ Vũ Châu đã nhịn không được thở dài một tiếng, 𝖘.ướп.🌀 đến tận óc.

Trâu 𝐌_ô𝖓_🌀 nhếch Ⓜ️*ôռ*ɢ lên, đổ người về phía trước, hai chân quỳ quỳ trên ghế, điều chỉnh tư thế rồi từ từ cắm quy đầu vào hoa huy*t. Cô đặt một tay lên vai anh, 𝐜ắ·𝐧 m·ô·ⓘ rồi từ từ từng chút 𝐜_ắ_〽️ 𝖛_à_0.

"Ưm..." Mới vào được một chút, cô đã nhịn không được 𝐫·ê·п г·ỉ một tiếng.

Hạ Vũ Châu đã muốn lắm rồi, nương theo động tác chậm rãi của cô mà mồ hôi chảy đầy đầu.

"Em không làm được đâu." Trâu Ⓜ️ô𝐧.ɢ muốn từ bỏ, cô buông ra tay, quy đầu mới đi vào được một nửa lại tuột ra, cô nâng ⓜô●n●🌀 giận dỗi muốn bỏ đi: "Không làm nữa."

Hạ Vũ Châu cảm thấy cô thật sự muốn lấy mạng anh, bỗng nhiên lại không muốn làm nữa là sao.

Nhưng có thể làm gì được, bảo bối của mình chỉ có thể dỗ thôi chứ biết làm sao.

"Chậm một chút bảo bối." Anh ấn eo không cho cô đi, "Từ từ thôi, không vội."

Trâu M·ôⓝ·𝖌 bĩu môi, lại cầm lấy côn th*t, nhỏ giọng nói: "Nó... lớn quá..."

Anh dở khóc dở cười, nâng môп·g cô lên chậm rãi xoa bóp giúp cô thả lỏng: "Chậm một chút thôi, em làm được mà, Ⓜ*ô*ռ*🌀 Ⓜôռ*𝖌."

Giọng Hạ Vũ Châu tựa như có ⓜ*a ⅼ*ự*🌜, Trâu 〽️ôп-ℊ thở phào một hơi thử lại lần nữa.

Anh cắn răng, chờ Trâu Ⓜ️ôռ*g chậm rãi ngồi xuống, cô dùng tiết tấu của mình chậm rãi ngồi xuống từng chút một.

Lần này so với vừa nãy tốt hơn nhiều, Trâu 〽️ô●𝖓●ⓖ buông côn th*t đang nắm trong tay, đôi tay chống trên vai anh, tiểu huyệt càng ngồi xuống sâu, lực trên tay càng mạnh.

"A..." Cuối cùng cũng đi vào hết, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Vũ Châu cô làm cho ngứa ngáy khó chịu, côn th*t trong tiểu huyệt trướng đến khó chịu cần giải quyết cấp thiết: "Động một chút đi, M·ô·п·🌀 𝐌*ô*𝐧*ⓖ..."

"Đừng... gấp... mà..." Trâu M*ô*ⓝ*𝐠 còn chưa hoàn hồn.

Bộ dạng này của cô khiến Hạ Vũ Châu cảm thấy vừa buồn cười vừa dễ thương.

Trâu Ⓜ-ô𝖓-ℊ chậm rãi bắt đầu giật giật ɱô*𝖓*𝐠, hoàn toàn không có tiết tấu gì.

"A..." Hạ Vũ Châu nhịn không được nhíu mày, nhưng khi nhìn đến Trâu 𝐌●ô●𝐧●🌀 lại là vẻ mặt sảng khoái cực độ.

Anh cũng không thể không ăn được gì, phía dưới tạm thời không sảng khoái được nên tay anh cũng phải xoa xoa một chút: "𝐌ô*ⓝ*𝖌 M·ôn·ⓖ ↪️ở.❗ qⓤầ.n áo ra nào."

Trâu Ⓜ️-ô-ⓝ-🌀 cũng cảm thấy áo của mình có chút vướng, áo lót bên trong đã bị cởi khóa, quai áo tụt hẳn xuống cánh tay. Cô dùng tay 𝖈.ở.i á.0 mình ném sang một bên, thuận tay ném luôn cả áo ռℊự.🌜 lại tình cờ đáp xuống cánh tay Hạ Vũ Châu.

Hạ Vũ Châu dùng ngón tay móc lấy dây áo, quơ quơ trước mặt cô. Trâu 〽️●ô𝐧●𝖌 phát hiện ra bèn xấu hổ, cô cũng không biết vì sao lại thẹn thùng, rõ ràng việc mình làm bên dưới còn "sắc" hơn nhiều. Cô duỗi tay muốn lấy đi áo lót trên tay anh lại bị anh đong đưa qua chỗ khác.

Áo lót mùa hè thường mỏng hơn, Hạ Vũ Châu nắm ở trong tay, đặt ở chóp mũi hít sâu một hơi, mùi hương này so với đủ loại nước hoa trên đời còn thơm hơn nhiều.

"Áo ռ●🌀ự●c nho nhỏ bao bọc vú to to của Ⓜ*ô*п*g ℳô𝓃*𝖌."

Hạ Vũ Châu vừa dứt lời, dưới thân Trâu 〽️●ôռ●🌀 lại nổi lên một trận ngứa ngáy ướ·🌴 á·𝖙, lúc này mới nhớ tới, lại vặn vẹo 〽️*ô*𝐧*ɢ, chậm rãi phe phẩy từ trước ra sau.

Anh duỗi tay nắm lấy hai đầu v* đang chậm rãi lắc lư của cô, vừa mềm vừa trơn, anh dùng sức bóp nhẹ khiến nhũ thịt tràn ra từ khe hở ngón tay, hai đầu nhũ hoa tràn vào giữa: "Đừng dừng lại, tiếp tục lắc đi."

Hạ Vũ Châu hy vọng cô nhanh một chút, muốn cô dùng sức nhiều hơn một chút nhưng bây giờ cô không còn quan tâm gì nữa, chỉ biết mình ⓢ·ư·ớ·𝖓·g thôi. May mà ⓝ🌀-ự-𝒸 cô vẫn đang nằm trong tay anh nên giảm bớt được phần nào trống rỗng của anh.

"A..." Trâu Mô·𝐧·ℊ vẫn chưa tìm được tiết tấu nào làm cho mình 𝖘ướп*🌀, chỉ biết làm lung tung rối loạn nên cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

Hạ Vũ Châu nhìn cô, lúc thoải mái cô biểu hiện như thế nào anh đều biết, bây giờ cô vẫn chưa hẳn là 𝖘ư.ớⓝ.𝐠. Anh đẩy eo, hướng tiểu huyệt của cô nặng nề cắm một cái.

"A..."

"Chỗ này đúng không?" Hạ Vũ Châu theo tiết tấu của cô chậm rãi cắm ra rút vào.

"Không phải..." Trâu Ⓜ-ô-𝐧-𝖌 nhắm hai mắt, phe phẩy đầu, không đúng, không phải chỗ đó.

"Vậy thì, chỗ này?"

"Ưm hừ... A..." Cô khẽ nhíu mày, môi đỏ 𝒽*é ɱ*ở: "A... nơi này..."

Hạ Vũ Châu cười, lại ↪️_ắ_ɱ ѵ_à_𝖔 hai cái: "Tự nhớ lấy."

Nói xong anh tiếp tục xoa 𝓃g_ự_c cô, Trâu Ⓜ·ô·𝓃·ɢ bắt lấy tay anh, tăng thêm sức lực, dưới thân từng chút một 🎋í𝒸-𝐡 ⓣ𝐡-í𝐜-h chỗ nhạy cảm nhất của mình.

"A..." Cô nhịn không được 𝓇ê·𝖓 𝓇·ỉ: "A... Thoải mái quá..."

Hạ Vũ Châu kinh ngạc với biểu hiện hôm nay của cô: "𝐌.ô.п.ⓖ Ⓜ️ô*ռ*🌀, chỗ nào 𝐬.ư.ớⓝ.𝖌?"

"Ừm..." Cô nghe được bèn tự hỏi chính mình, nghiêm túc y như học sinh tiểu học: "Thì... thoải mái thôi..."

"Là tiểu huyệt ăn côn th*t thoải mái hay là vú được xoa đến đ·ê 𝖒·ê? Hả?"

Hạ Vũ Châu cắm vài cái làm cô càng 𝖘ư*ớ*𝖓*𝖌 hơn, Trâu Ⓜ️·ô·𝐧·𝐠 nhịn không được rầm rì trả lời: "Ăn... côn th*t... thoải mái."

Rượu vào lời ra, dưới tác dụng của men say làm 〽️_ô_𝓃_𝐠 〽️·ô·𝖓·𝐠 càng đáng yêu hơn, Hạ Vũ Châu nhân cơ hội dạy dỗ cô: "Vú thì sao? Có muốn chồng yêu xoa n-𝐠-ự-ⓒ cho em không?"

"Muốn, muốn." Nàng muốn được sảng khoái, cũng không rảnh lo trên lo dưới, anh hỏi cái gì thì cô thành thật trả lời cái đó, hoàn toàn không soi mói gì.

"Thế thì 〽️ô𝐧_🌀 ℳ.ô.ռ.🌀 nói đi, nói muốn được chồng xoa vú đi."

"Ưm a... muốn... chồng... xoa vú... cho... em..." Tuy cô "trình bày" không mạch lạc lắm, nhưng Hạ Vũ Châu rất vừa lòng.

Trâu 〽️*ô𝐧*ℊ thật sự rất thoải mái, cuộc yêu hôm nay cô là người chủ trì, dù là tâm lý hay sinh lý đều vui ⓢ●ư●ớ●n●𝖌 vô cùng.

Thật ra Hạ Vũ Châu đã có chút không nhịn nổi nữa, anh vòng tay ra sau lưng cô, ôm cô mặt đối mặt với mình, hai khối tròn trịa mềm như bông đè ở trước 𝓃*𝐠ự*𝖈 anh, thổi khí bên tai Trâu 〽️*ô*ⓝ*🌀: "Chồng làm em lên tiên nhé!"

Anh đè nặng eo Trâu 〽️.ô.𝖓.ⓖ: "Tiếp tục động." Nói xong anh phối hợp giúp chạm được vào điểm mẫn cảm của cô.

"A... A..." Có Hạ Vũ Châu giúp đỡ, Trâu Ⓜ.ôn.🌀 càng 𝖘_ư_ớⓝ_ɢ hơn: "A... 𝖘-ướп-g... quá..."

"Ⓜ-ô-ⓝ-ℊ Ⓜ️-ô-𝓃-ⓖ hôm nay đặc biệt ngoan... chồng khen thưởng em." Anh đè Trâu Ⓜ.ô𝖓.🌀 lại, côn th*t chôn ở hoa huy*t, mạnh mẽ cắ●𝐦 𝐯à●ⓞ r*ú*† 𝖗*𝒶.

Trâu ℳô_n_🌀 cả người bị cắm đến run lên, hai vú cọ 𝐧ⓖự.🌜 anh, đầu v* vừa mới mềm đi lại bị cọ sưng tấy lên.

Sau vài chục lần thọc vào r·ú·𝖙 г·𝐚, lúc làm khiến Trâu Ⓜ️*ô𝓃*ℊ cảm thấy như sắp 𝐜_𝐡_ế_✞ đến nơi rồi, nhưng khi anh dừng lại thì cô lại trống rỗng, ngứa ngáy.

"💰·ướ·n·🌀 không?" Hạ Vũ Châu hỏi cô.

"Ừm." Trâu 〽️ô-п-🌀 vùi đầu ở cổ anh, gật đầu.

Hạ Vũ Châu đỡ cánh tay, dựng cô ngồi thẳng dậy: "Còn muốn?"

Cô tiếp tục gật đầu.

Hạ Vũ Châu cười đưa ra yêu cầu: "Bón vú cho anh ăn."

Trâu Ⓜôn-ℊ bĩu môi nhưng vẫn làm theo yêu cầu của anh, cô "gom" 𝓃.ɢ.ự.ⓒ mình từ dưới lên trên rồi đưa đến miệng anh.

"A..." Núm vú bị ngậm lấy, Trâu Ⓜ️ô𝖓_🌀 𝐜●ắ●𝓃 𝖒●ô●❗ r.ê.ⓝ г.ỉ, "Ưm hừ..."

Cô sư●ớռ●g đến nỗi ngón tay ngón chân đều cuộn tròn hết vào nhau.

Hạ Vũ Châu phun ra núm vú bị gặm đến sưng tấy: "Vợ ngoan, muốn kêu thì kêu ra, lớn tiếng một chút thì càng tốt." Nói xong tiếp tục ⅼℹ️_ế_〽️ cắn.

"Hức a..." Trâu 𝐌ôⓝ_g hoàn toàn buông thả chính mình, "A... Th... Thoải mái... A"

Nếu ở bên ngoài nhìn vào có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng kêu rên ◗*â*ⓜ đã*ⓝ*🌀, còn thấy cả xe đung đưa lên xuống.

"Ô ô..." Trâu Ⓜ.ô𝓃.🌀 dùng sức ấn vai anh: "Nhẹ chút..."

Hạ Vũ Châu không để cô "nằm trên" thêm lần nào nữa, anh không khống chế được mà liên tục vận động, túi trứng vỗ "Bạch bạch" vào tiểu huyệt vang vọng trong xe.

Anh chôn cả khuôn mặt vào 𝖓·🌀·ự·𝐜 cô, dấu ♓.ô.𝐧 đỏ như nở ra trước những vệt nước sáng bóng.

"Chồng..."

Hạ Vũ Châu thấy cô chủ động thì k.í.𝐜.h т.𝖍.íⓒ.ⓗ không chịu được, càng đẩy mạnh hơn nữa.

"Chậm một chút..." Trâu ℳ-ôռ-𝐠 có chút chịu không nổi: "A... Chậm một chút..."

Anh ngẩng đầu cắn xương quai xanh cô: "côn th*t làm em ⓢ.ư.ớ𝖓.g không?"

"A... 💲ư·ớn·g... A..."

"Nói thích chồng yêu dùng dương v*t 🌜ắ*𝖒 ⓥ*à*𝑜 tiểu huyệt." Anh vừa nói vừa dùng sức 🌜ắ_ɱ ѵ_à_o.

"Ưm hức... Thích..." Trâu ℳô●𝐧●ℊ run run, vừa nói vừa rên đứt quãng: "Thích... Chồng... Thích... côn th*t..."

Tuy nói không đúng lắm nhưng ý nghĩa cũng không khác là mấy. Hạ Vũ Châu biết cô sắp tới rồi, anh cũng thế.

Trong xe không có bao cao su, tuy rằng anh muốn bắn, nhưng chút lý trí còn sót lại nói cho anh biết không thể chỉ biết vui ş·ư·ớ·𝓃·🌀 nhất thời.

Đầu tiên phải đưa cô lên cao trào đã: "Ⓜ_ô𝓃_𝖌 𝐌●ô𝖓●🌀." Hạ Vũ Châu nhìn Trâu 〽️ôn*🌀 đã mềm nhũn ra, dỗ dành hỏi: "Giúp chồng ⓛ❗ế-ⓜ côn th*t nhé?"

Trâu Ⓜôռ*𝐠 một câu cũng nghe không vào, chỉ thấy giọng điệu anh có vẻ mềm mỏng bèn gật đầu đồng ý.

"Ngoan." Hạ Vũ Châu nhẹ nhàng ⓗô.ռ cô. côn th*t "Ba" một cái rút từ hoa huy*t ra, anh ôm Trâu 𝐌·ôⓝ·ℊ, đem cô đặt ở chỗ ngồi, nắm lấy cây gậy sắt rồi đưa đến bên miệng cô.

"Vợ l.ıế.𝖒 đi nào."

Trâu ℳô𝖓·𝖌 máy móc mà há mồm, Hạ Vũ Châu dùng ngón tay căng miệng cô ra, đem côn th*t nhét vào.

"Hức..." Khoang miệng bị lấp đầy, hàm răng dường như còn sượt qua chỗ đó.

"Shh..." Hạ Vũ Châu biết mình muốn bắn, anh ấn cổ Trâu Ⓜ️ôп-ɢ, ra vào từng chút một.

Trong khoang miệng cũng thoải mái không kém, môi lưỡi 〽️ề●Ⓜ️ ɱ●ạ●ⓘ bao vây lấy thân trụ, Trâu 〽️*ô𝓃*🌀 đầu lưỡi 🦵*❗ế*m đến mã mắt, vô ý thức mà hút một ngụm.

"A..." Hạ Vũ Châu bị cái hút này làm cho đầu hàng.

"Khụ khụ khụ..." Trâu M.ôռ.🌀 dùng sức đẩy anh ra, cô bị đợt т-❗ⓝ-𝖍 🅓ị-𝐜-ⓗ này làm cho sặc, ho khan không ngừng.

Nhìn cô nuốt hết t*ng trùng, Hạ Vũ Châu vừa vui şướn.🌀 vừa đau lòng, nhưng là đối diện với ánh mắt ngây thơ vô (số) tội của cô, anh không nhịn được mà muốn bắt nạt cô thêm lần nữa.

"Ⓜ️*ôռ*🌀 ℳ-ô-𝐧-🌀." Hạ Vũ Châu bế cô lên, chính mình ngồi xuống, làm cô vểnh 𝐦-ôп-ɢ quỳ gối bên cạnh, anh ấn đầu cô xuống thân mình thêm lần nữa: "Ngoan, lại giúp anh 👢1ế*𝐦 nhé?"

2279 words

06. 08. 2023

Chương (1-84)