Truyện:Em Thật Tốt - Chương 43

Em Thật Tốt
Trọn bộ 84 chương
Chương 43
C43: Em rất muốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Edit: Vũ Vũ

-

"Anh..."

"Sao anh lại gạt em?"

Hai người đồng thanh mở miệng.

"M●ôռ●🌀 Ⓜ*ô𝖓*𝖌." Hạ Vũ Châu xoay người đối mặt với cô: "Anh xin lỗi."

"Rõ ràng hôm nay mới là sinh nhật 18 tuổi của anh, không giống với ngày sinh trong chứng minh thư." Trâu 𝐌_ô_n_🌀 cúi đầu, giọng nói rất nhẹ.

Hạ Vũ Châu giải thích: "Mẹ anh vì muốn anh đi học sớm một năm nên sửa tháng sinh lại thành tháng 11."

"... Cho nên... Chúng ta ở bên nhau... Anh còn chưa thành niên..."

Hạ Vũ Châu phát hiện hoá ra cô để ý đến chuyện này: "Lúc chúng ta ở bên nhau em cũng chưa thành niên mà."

"Anh biết em không nói cái này." Trâu 〽️·ôռ·𝐠 khó thở: "Ý em nói..."

"Anh biết." Hạ Vũ Châu nắm tay cô: "Chỉ cần em thành niên là được mà."

"Cưỡng từ đoạt lí." Trâu 𝐌ô𝖓_🌀 ném tay anh ra: "Anh nói cái gì cũng đúng hết."

Hạ Vũ Châu lại kéo lấy tay cô, thuận thế kéo cô ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm lấy eo cô: "Vậy hôm nay em có muốn thương hại anh chút không?"

"Em không cần!" Trâu Mô.𝓃.🌀 định đứng lên lại bị anh đè nặng xuống: "Sao anh cứ được voi đòi tiên vậy? Em còn đang giận đó, anh cứ gạt em!"

"Em giận thật à?"

"Ừ!"

"〽️ô_ռ_ɢ M*ôn*ℊ, anh xin lỗi mà." Hạ Vũ Châu ôm cô: "Anh sai rồi."

Trâu ℳ-ôռ-g bị anh ôm nhưng không nói gì cả.

"Anh thật sự biết sai rồi, anh hứa với em..." Hạ Vũ Châu giơ ba ngón tay: "Anh hứa chỉ gạt em một lần duy nhất này thôi, sau này sẽ không bao giờ nói dối em nữa."

Thấy Trâu 𝐌*ôn*🌀 không dao động, anh tiếp tục nói: "Vậy sau này em cũng lừa anh một lần đi. Nếu anh còn gạt em thì anh..."

Nhân lúc anh chưa nói hết câu, Trâu Ⓜ_ôп_🌀 vội kéo tay anh xuống, bịt miệng anh lại: "Đừng nói bậy."

Hạ Vũ Châu nắm tay cô: "Vậy em tha thứ cho anh chưa?"

"Không được có lần sau."

"Bảo đảm không có lần sau nữa."

Trâu Ⓜ️*ôп*𝖌 nhìn anh, duỗi tay sờ sờ mặt anh: "Ba mẹ tới anh không vui sao?"

"Không vui." Hạ Vũ Châu trả lời đúng sự thật: "Sinh nhật mỗi năm xuất hiện một chút là có thể bù đắp cho việc cả một năm không thấy mặt sao?"

"Ba mẹ anh bận việc mà."

"Đều là lấy cớ thôi."

Trâu 〽️·ôп·𝐠 không còn cách nào phản bác, tay ôm lấy mặt Hạ Vũ Châu, ♓.ô.ⓝ lên môi anh: "Đừng buồn, anh còn có em mà."

"Là anh chỉ có em mới đúng."

"Ừm." Trâu Ⓜ️ô.𝐧.🌀 lại ⓗ·ô·𝐧 anh: "Cái này coi như là quà sinh nhật."

"Vậy có thể..." Hạ Vũ Châu còn muốn thêm

"Không thể."

"Ồ." Anh như quả bóng xì hơi, nhưng tay lại bắt đầu "không coi ai ra gì".

Trâu 〽️·ô·𝐧·ℊ cạn lời: "Ba mẹ anh đang ở đây đấy, đừng có làm bậy."

"Thế sau khi bọn họ về, em có thể thương hại anh chút không?"

"Rồi... rồi nói sau."

"Có phải em cũng nghĩ đến chuyện đó không? Hửm?"

Trâu 〽️ô●ռ●𝖌 đẩy tay anh ra: "Hôm nay là sinh nhật anh, thêm hai đề thi nữa làm quà tặng được không?"

"..." Hạ Vũ Châu đã học được cách im miệng đúng lúc.

********

"Lần này về nước ở mấy ngày?" Vũ Thành Lâm hỏi Hạ Đàn Hoa.

"Không ở lâu được, chắc thứ tư phải quay về." Hạ Đàn Hoa cầm chiếc ly trong tay: "Chuyện công ty không định nói với con trai à?"

"Nói cái gì?" Vũ Thành Lâm nhấp một ngụm trà: "Nói rồi nó có giúp đỡ hay giải quyết được gì không?"

"Thật sự không cần tôi giúp?"

"Anh cần giúp gì thì đã giúp rồi, tôi cũng không muốn nợ nhân tình của anh."

Hạ Đàn Hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Nhưng nếu có gì thì tôi cảm thấy cô vẫn nên nói với con trai một chút. Giữa mẹ con hai người không có sự thông cảm và thấu hiểu nên mới vậy." Nói xong ông ta cũng bật cười: "Tôi thì có tư cách gì mà nói cô chứ, զ*⛎*𝐚*𝐧 ⓗ*ệ của hai ba con cũng chẳng tốt hơn là bao."

Hạ Đàn Hoa rất rõ ràng mình và Hạ Vũ Châu hoà hợp hơn một chút đa phần vì ông ta ít quản lý Hạ Vũ Châu.

Xét về tư cách làm ba mẹ, cả hai người bọn họ đều thất bại.

"Ngài Hạ, hôm nay ngài muốn ở lại đây không ạ? Để tôi dọn dẹp một phòng cho ngài." Thím Lưu bưng đĩa trái cây đến rồi hỏi Hạ Đàn Hoa.

"Vậy thím dọn cho tôi phòng khách ở tầng hai đi, phòng ở ngay cạnh phòng của Vũ Châu đấy."

"Thưa ngài, phòng đó Trâu Ⓜ️ôռ_ⓖ tiểu thư dùng rồi ạ."

"Được rồi." Hạ Đàn Hoa cười: "Đùa thím chút thôi, tôi đặt phòng khách sạn rồi. Không ở đây đâu."

Chờ thím Lưu đi rồi, Hạ Đàn Hoa nói với Vũ Thành Lâm: "Con trai còn tin thím Lưu hơn cả chúng ta." Sau đó lại chuyển đề tài: "Với tình huống bây giờ, cô vẫn muốn đưa Vũ Châu đi du học sao?"

Vũ Thành Lâm ngước mắt nhìn lên lầu: "Nếu công ty không có chuyện thì nó muốn học trong nước cũng không sao, nhưng với tình huống bây giờ thì nó không có quyền lựa chọn."

"Cô cảm thấy có thể quản được nó à?"

"Tôi không thể nhưng anh có thể mà." Vũ Thành Lâm chắc chắn.

Hạ Đàn Hoa nghĩ nghĩ: "Cô cứ suy nghĩ cho kỹ, đừng để mất nhiều hơn được."

"Trong lòng tôi tự hiểu rõ." Vũ Thành Lâm gật đầu: "Anh sắp xếp tốt mọi chuyện bên Mỹ là được."

********

Trâu 〽️ô𝓃*𝖌 trải qua một tuần ăn không ngon ngủ không yên, Vũ Thành Lâm cũng chẳng ở được mấy ngày đã vội vàng lên máy bay đi công tác.

Mấy ngày Vũ Thành Lâm ở nhà, Hạ Vũ Châu coi bà như không khí, nhưng cho dù là vậy Trâu M·ô𝐧·🌀 vẫn nhận ra anh không vui.

Không vui là vì anh để ý.

"Hay ngày mai chúng ta đi dạo phố đi, xem một bộ phim để giải tỏa tâm trạng nhé?" Trâu Mô𝓃-𝖌 hỏi Hạ Vũ Châu.

"Hả?" Hạ Vũ Châu kinh ngạc: "Sao đột nhiên em lại nghĩ thông suốt rồi? Ngày mai tận thế à?"

"Anh đừng nói lung tung." Trâu Môn●ⓖ liếc anh: "Có đi không?"

"Bạn gái đã nói vậy thì đương nhiên phải đi chứ." Hạ Vũ Châu sờ đầu cô: "Em muốn mua gì không?"

Trâu M-ô𝓃-𝖌 lắc đầu: "Em không muốn mua gì, ở đây cái gì anh cũng chuẩn bị đầy đủ hết rồi." Cô nghĩ nghĩ: "Hay là anh đi bắn khuyên tai cùng em nhé?"

Cô nhìn chằm chằm vành tai của Hạ Vũ Châu: "Anh bắn khuyên từ bao giờ thế? Có đau không?"

Hạ Vũ Châu sờ lỗ tai của mình: "Anh không nhớ nữa, hình như từ năm lớp 10 hay lớp 11 gì đó, lâu rồi cũng không đeo khuyên."

"Có đau không?"

"Không đau, mai anh đi bắn khuyên cùng em." Hạ Vũ Châu nói tiếp: "Nhưng xỏ khuyên xong thì đừng chạm vào nước, lúc gội đầu cũng phải chú ý một chút."

"Ừm."

"Cho nên..." Anh ôm Trâu 〽️·ô·𝐧·𝖌 ngồi lên đùi mình: "Ngày mai gội đầu hay tắm rửa cũng không được tiện..."

"Anh định làm gì?" Trâu Mô𝖓_ɢ đẩy anh.

"Anh cứng rồi." Anh đỉnh đỉnh eo.

"Một ngày không biết anh cứng bao nhiêu lần, tự mình giải quyết đi." Trâu ℳô-𝐧-g muốn đứng lên.

Nhưng lại bị Hạ Vũ Châu chặn lại.

"Anh đừng..." Tay Hạ Vũ Châu đã sờ đến eo cô.

Anh vùi đầu vào n🌀.ự.𝒸 cô, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn, mềm giọng như làm nũng: "Ⓜ*ô*𝓃*𝖌 Ⓜô𝓃●ℊ, giúp anh đi mà."

Tay Trâu Mô𝐧.ɢ đặt lên vai anh như muốn đẩy ra nhưng lại không dùng lực: "Đừng..."

Tay anh đi đến đâu cũng khiến nơi đó của Trâu Ⓜ.ô.n.g ngứa ngáy tê dại.

Eo Trâu 𝐌ô*ռ*g rất mềm, Hạ Vũ Châu càng sờ càng thoải mái, hai tay trượt lên trên rồi gom hai bên nⓖự_ⓒ của cô lại mà xoa bóp.

Cả người cô mềm như bông mà dựa vào Hạ Vũ Châu.

"Có phải em cũng muốn không? Hửm?" Hạ Vũ Châu thấp giọng hỏi, động tác trên tay cũng không dừng lại.

"Ưm... anh đừng có sờ..." Trâu Ⓜ️*ô*𝓃*ⓖ hờn dỗi một câu, Hạ Vũ Châu rất hưởng thụ.

Đã gần hết tháng ba, trong phòng sách không mở điều hòa, Hạ Vũ Châu sợ cô lạnh nên không 𝒸ở·❗ 𝐪·⛎·ầ·n áo của cô ra.

Hạ Vũ Châu bế cô lên rồi mang cô về phòng ngủ chính.

Tay Trâu 𝐌●ô●𝖓●ℊ ôm lấy cổ Hạ Vũ Châu, anh cười cười rồi ngồi xuống giường, còn cô thì ngồi trên đùi mình.

Quần áo bị cởi từng cái một, Hạ Vũ Châu ♓.ô.n lên cổ cô. cánh môi ướt mềm lưu luyến càn cổ, dấu 𝒽●ô●ⓝ đậm đậm nhạt nhạt kéo dài đến trước 𝐧ɢự.𝖈.

Hạ Vũ Châu cực kỳ hài lòng với kiệt tác của chính mình, Trâu ℳô·𝓃·ⓖ nhắm mắt lại như đang hưởng thụ.

"Môn.ℊ Ⓜ●ôռ●🌀, em rất muốn." Hạ Vũ Châu khẳng định như chém đinh chặt sắt, nói xong lại ngậm lấy đầu v* rồi tinh tế 𝖒_ú_ⓣ vào.

"Ưm ha... : Trâu 〽️ô-𝓃-🌀 ngẩng đầu lên, thoải mái ✞_♓_ở 𝒽_ổ_𝐧 𝖍ể_п.

Ngón tay luồn vào trong tóc anh, Trâu Ⓜ️ô-ⓝ-ℊ ấn đầu anh, nước miếng của anh dính đầy trên 𝖓●ℊ●ự●𝒸 nhưng cô không cảm thấy ghê tởm mà ngược lại còn muốn nhiều hơn nữa.

"Thích sao?" Hạ Vũ Châu ngẩng đầu ⓗô●п lấy môi cô: "Có phải em rất thích không?"

"Ừm..." Trâu M*ô*п*𝖌 nhỏ giọng đáp.

"Em có muốn nhiều hơn nữa không?"

"Ừm..." Trâu 𝐌ô*𝖓*g càng nhỏ giọng hơn nhưng Hạ Vũ Châu vẫn nghe được rất rõ ràng.

Một tay anh hơi vụng về mà 𝖈ở●𝐢 🍳⛎●ầ●𝖓 cô, ngón tay dán vào quần lót rồi duỗi vào trong thăm dò.

Chất lỏng ướt dính nháy mắt đã bọc đầy ngón tay anh.

"Ướt vậy rồi cơ à?" Ngón tay ấn âm đế, Hạ Vũ Châu nghe thấy Trâu ℳôⓝ_g nhỏ giọng yêu kiều ⓡ.ê.п 𝖗.ỉ.

"Ưm a... Ha a..." Chân Trâu M●ôⓝ●𝐠 không khống chế được mà kẹp lấy ngón tay anh rồi liên tục 🌜.ọ 🔀á.t.

"M.ô.п.🌀 ℳô𝐧*𝖌, thả lỏng một chút." Ngón tay anh thoáng dùng sức: "Để anh đi vào."

Tách hai chân đang 🎋ẹ-ⓟ 𝐜𝒽-ặ-t ra, Hạ Vũ Châu cúi đầu nhìn rõ ngón tay mình đang khảy qua khảy lại ở mảnh đất ướt mềm ấy.

Trâu M.ô.𝓃.𝖌 thoải mái cuộn tròn ngón chân lại, ngón tay nắm chặt lấy tay anh.

"Hức... ưm..." Trâu Ⓜ-ô𝖓-🌀 mở to mắt, đối diện với ánh mắt của anh.

Cô không khống chế được và cũng chẳng muốn phải làm vậy, chủ động 𝒽-ô-ռ lên môi anh.

Hạ Vũ Châu hưởng thụ, vừa 𝐡.ô.n cô, ngón tay vừa đẩy nhanh tốc độ.

"Em gái nhỏ chặt thật đấy." Hạ Vũ Châu buông môi cô ra, Trâu ℳôⓝ·ɢ t.ⓗ.ở ԁố.↪️, nghe anh nói vậy thì mặt càng đỏ hơn.

"Nhẹ... nhẹ chút đi... ưm..."

"Đổi cái khác cắm được không em?" Hạ Vũ Châu nhìn vào đôi mắt ngập nước xinh đẹp của cô.

"... Được..."

Hạ Vũ Châu thích dáng vẻ thả lỏng, biết chủ động lúc này của cô.

Đặt cô xuống giường, anh nhanh chóng 𝒸ở·❗ q⛎·ầ·ⓝ của mình, dương v*t đã cứng hồi lâu đang nhếch lên cao, anh nhanh nhẹn đeo bao, vén hai chân cô khoanh lấy eo mình, đỡ dương v*t cọ qua cọ lại mất cái ở huyệt khẩu non nớt kia.

Trâu Ⓜ_ô_n_ℊ bị anh cọ đến khó chịu, nề hà hai chân đang treo trên eo anh, cô không nhúc nhích được mà chỉ có thể khẽ vặn eo, ý bảo anh nhanh ⓒắ·〽️ νà·ο.

May mắn Hạ Vũ Châu hiểu ý cô nên rất nhanh đã ⓒắ*ɱ ⓥà*🔴.

"Hức... a..." Đầu tiên là cảm giác no căng, sau khi Hạ Vũ Châu thong thả rú*✝️ 𝐫*𝖆 thọc vào vài cái thì cô đã nghênh đón cảm giác thoải mái thỏa mãn.

Hạ Vũ Châu nhìn 🅱️_ïể_u 𝖙_ì_ռ_♓ phong phú của cô, nhịn không được cười thành tiếng, anh sờ sờ mặt cô, cảm thấy vừa ấm vừa hồng.

Trâu 𝐌.ô.𝓃.🌀 cũng giơ tay nắm lấy mu bàn tay của anh.

dương v*t ra vào có quy luật, quy đầu đỉnh vào hoa tâm, lúc rút khỏi lại bị vách thịt hút lấy, hoa huy*t đè ép dương v*t, thật sự là s●ướⓝ●🌀 không nói thành lời.

Hơn một tháng không chạm vào cô, Hạ Vũ Châu cực kỳ giống sói đói nên khó tránh khỏi việc dùng sức quá mạnh quá tàn nhẫn.

2191 words

04/05/2023

Chương (1-84)