C29: Chúng ta làm đi
← Ch.28 | Ch.30 → |
Edit: Vũ Vũ
Hạ Vũ Châu vì cuộc sống giường chiếu sau này của mình mà dỗ dành Trâu Ⓜô_п_🌀 nửa ngày. Khuyên can mãi cô mới nguôi giận.
Anh bảo đảm lần sau chưa được sự cho phép của cô thì sẽ không dám làm liều như vậy.
Nhưng lần sau anh nhất định vẫn như thế. Trâu Ⓜ●ôⓝ●ɢ thầm làu bàu trong lòng.
Hạ Vũ Châu rất chờ mong đến ngày sinh nhật của cô, nhưng lại chẳng dám thể hiện sự chờ mong ấy quá rõ ràng.
Trâu Ⓜ*ô*𝓃*🌀 cũng hơi căng thẳng, hôm nay là sinh nhật cô, tuy có khẩn trương nhưng vẫn có chút chờ mong.
Sinh nhật là sinh nhật, nhưng cũng không chỉ là sinh nhật bình thường.
Hạ Vũ Châu muốn ngày này trôi qua thật là trọng đại, dù sao đây cũng là lần đầu của hai người.
Nhưng dù như vậy Hạ Vũ Châu cũng không muốn gộp hai ngày này lại với nhau. Ít hoặc nhiều gì sau này cũng ít đi một cái cớ để tổ chức chúc mừng kỷ niệm.
Nhưng rốt cuộc chờ không nổi nữa, 𝒹*ụ*c ⓥọ𝖓*𝐠 là thứ tới một cách rào rạt.
Ngày hôm sau là sinh nhật Trâu M●ôռ●ⓖ, hơn 10 giờ tối mà cô đã mệt lả đi.
"Em buồn ngủ rồi à?" Hạ Vũ Châu nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng.
"Mệt quá." Trâu Ⓜ●ôռ●ɢ đã bắt đầu mơ màng.
"Ban ngày em đã ngủ nhiều rồi."
"Còn không phải tại anh à?" Tối qua cô mệt tới nỗi đầu vừa chạm vào gối đã ngủ luôn, một giấc ngủ đến giữa trưa. Ngủ lâu như vậu rồi mà đến tối vẫn còn mệt.
Hạ Vũ Châu thản nhiên tiếp nhận lời phê phán của cô: "ℳ.ô.ռ.🌀 𝐌ô-n-ɢ..." Trâu ℳô_п_𝖌 nằm nghiêng, Hạ Vũ Châu 𝐡·ô·n lên tai cô từ phía sau.
"Ưm~" Trâu Ⓜô𝖓●ⓖ ghét bỏ mà dùng bả vai đẩy anh: "Không cần~"
"M*ô𝐧*🌀 〽️*ô𝐧*🌀, em cứ ngủ đi..."
Trâu 〽️ô-ⓝ-ℊ thật sự không biết cô bị anh quấn lấy thế này thì ngủ kiểu gì.
"Này! Hạ Vũ Châu!" Trâu Môn.ⓖ thoả hiệp, bị anh vần vò một lúc mà cơn buồn ngủ cũng tan hết: "Em ngủ kiểu gì được nữa."
Ngược lại anh còn bày ra vẻ ấm ức: "Em mệt lắm à? Vậy thôi em ngủ đi." Anh dịch góc chăn cho cô: "Anh chỉ muốn đợi đến 12 giờ để nói với em câu sinh nhật vui vẻ thôi mà."
Rất nhiều năm về sau Trâu ℳ·ô𝓃·𝐠 mới biết, anh đích thị là một tên trà xanh.
Nhưng cô tình cô lại không chịu được dáng vẻ này của anh. Trâu Ⓜ️ôn●ɢ thở dài, trở mình ngồi dậy: "Thôi được rồi, em không có mệt."
Anh cũng không phải người hay ra vẻ, đạt được mục đích rồi sẽ vui vẻ ngay. Cô nói cô không mệt thì chắc chắn anh phải làm chuyện gì đó có ý nghĩa.
Hạ Vũ Châu h●ô●п cô, cô cũng rất phối hợp mà ôm lấy cổ anh, hai người cùng nhau ngã xuống giường, khăn trải giường mới đổi, tóc dài màu đen xoã trên ga giường màu xám, anh dùng tay vén tóc cô lên, từng sợi tóc mượt mà như thác nước trượt qua kẽ tay.
Anh thích Trâu 〽️ôⓝ*ⓖ ngẫu nhiên lại lơ đãng chủ động. Tay tự nhiên vói vào trong áo cô, nắm lấy bộ 𝐧·🌀ự·𝒸 ɱ*ề*ɱ 𝖒*ạ*i vào lòng bàn tay.
Hạ Vũ Châu buông muôi cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô: "Thịt trên người dồn hết vào 𝖓·𝖌·ự·↪️ rồi."
Lúc trước anh không hiểu tại sao đàn ông lại thích пɢự_𝖈 phụ nữ, còn không phải là hai cục thịt hay sao? Mãi cho đến lần đầu tiên anh sờ vào ռ🌀*ự*↪️ Trâu 〽️●ô●𝓃●g thì mới hiểu ra. Quá mềm, nếu không phải tự tay chạm qua thì anh không tin được, sao nó có thể tốt đẹp đến như vậy.
Huống chi n𝖌ự.c Trâu 〽️ô●n●ⓖ còn không nhỏ.
Anh rất thích.
Nhưng chỉ thích của Trâu ℳ·ô𝖓·🌀 mà thôi.
Trâu Mô●𝐧●ɢ biết anh có lòng chờ qua 12 giờ đêm. Ngoại trừ câu "sinh nhật vui vẻ" thì cũng còn một chuyện nữa muốn làm.
Cô biết Hạ Vũ Châu rất cố chấp, phải sau 12 giờ mới chịu làm. Thật ra cô thấy không sao cả, nếu đã quyết định trao cho anh thì sớm hơn vài phút đã sao.
Thời gian cứ trôi qua từng chút một. Trâu Ⓜ️ô𝐧_𝐠 bị anh vần vò cho kiệt sức nhưng lại chẳng buồn ngủ.
"Mệt vậy à?" Hạ Vũ Châu nhìn cô hé miệng thở phì phò, trên người cũng chảy đầy mồ hôi: "Còn chưa tới giờ mà." Anh sợ cô mệt quá, lát nữa sẽ ngủ mất.
Trâu ℳ●ôn●ɢ bị anh bế lên, Hạ Vũ Châu nhẹ nhàng ♓_ô_𝐧 lên mặt cô, quần áo cũng được cởi gần hết. Tư thế này khiến Trâu 〽️●ô●ռ●🌀 có thể thấy rõ ✝️*♓*â*𝓃 ✞♓*ể trần trụi của cả hai, mặt cô đỏ lên, vùi đầu vào ⓝɢự*𝐜 anh.
"Lại ngại à?" Hạ Vũ Châu cười khẽ, cô quá dễ thẹn thùng: "Đều là vợ chồng già rồi mà em còn ngại cái gì?"
"Cái gì mà vợ chồng già... anh đừng nói bừa..." Trâu M_ô_𝐧_𝖌 đánh anh.
"Cũng đúng... còn chưa được làm em mà." Hạ Vũ Châu ghé vào bên tai cô: "Phải làm rồi mới được tính là vợ chồng già, đúng không?"
"Anh phiền quá." Trâu 𝐌ô𝖓·𝖌 hờn dỗi một câu, ôm chặt lấy cổ anh.
Cả người cô dán vào người anh, hai luồng tròn trịa trước пⓖ●ự●𝒸 cũng nép sát vào 𝐧-ɢự-c anh. Hạ Vũ Châu ôm eo cô, eo nhỏ đến nỗi một tay anh cũng có thể ôm trọn.
"Để anh ⅼ-ⓘ-ế-Ⓜ️ ⓝℊự*𝖈 cho em nhé? Hửm?"
Trâu Ⓜô●ռ●𝐠 còn chưa quá quen với những lời nói thô tục này của anh, rõ ràng bình thường rất đứng đắn, nhưng cố tình trên giường lại nói năng cợt nhả.
Hạ Vũ Châu không đợi cô gật đầu, đỡ cô hơi ngửa ra sau, bộ n-g-ự-𝒸 ưỡn thẳng, anh ngậm lấy nhũ viên, hàm răng nhẹ nhàng cắn rồi lôi kéo.
"Ưm..." Cả người Trâu ℳ●ô𝐧●🌀 đã ⓚ·íc·ⓗ 𝖙hí·c·h tới nỗi nổi da gà.
"Ngon quá." Anh dùng đầu lưỡi gây xích mích, ɱ-ú-🌴 lấy nhũ thịt, lúc buông ra trên bầu 𝓃ⓖ.ự.𝐜 trắng nõn xuất hiện những vệt đỏ nở rộ như đoá hoa kiều diễm.
"Đẹp." Hạ Vũ Châu nhìn tác phẩm của chính mình.
Trâu Mô𝖓*𝖌 nghe vậy thì cúi đầu nhìn thoáng qua, lần nào anh cũng như vậy, rất thích để lại mấy vết đỏ trên người cô, phải mất một hai ngày mới biến mất, cũng may mùa này cô mặc nhiều quần áo nên có thể che đi.
Lần trước anh cũng để lại dấu 𝒽*ô*n trên cổ cô, kết quả bị Nhậm Giáng Nhã phát hiện, cũng may Trâu 𝐌·ô·ⓝ·ℊ nói dối là bị côn trùng đốt. Còn Nhậm Giáng Nhã có tin hay không thì cô cũng chịu.
Ⓜ*ô*п*ⓖ 𝐌*ô*𝖓*🌀 có hơi mệt, cô muốn kết thúc, Hạ Vũ Châu tuy đã bắn một lần nhưng hình như còn chưa thoả mãn.
"Hay là chúng ta làm luôn đi?" Trâu Ⓜ️ô𝐧-ℊ trầm tư trong chốc lát: "Em mệt rồi."
"Ⓜ️ô.n.𝐠 Mô.n.ℊ, sao em gấp đến nỗi không chờ được vậy?"
Trâu 𝐌ô𝐧-ℊ đúng là phục anh, mỗi lần đều có thể nói như cô là người không nhịn được, gấp gáp muốn ngủ với anh.
"Không được, còn chưa tới giờ mà, em đừng vội."
"Cũng chỉ kém mấy phút thôi, không sao đâu."
"𝐌ôռ*🌀 Môп●ɢ ngoan." Tuy Hạ Vũ Châu rất muốn nhưng vẫn không chịu đồng ý với cô: "Để anh nhìn xem phía dưới còn hồng không?"
Ban nãy Hạ Vũ Châu có hơi dùng sức, hình như đã cọ đỏ phía dưới của cô.
Trâu ℳ_ô_ռ_🌀 khép chặt chân không cho anh xem.
Vào lúc còn tỉnh táo, bảo cô mở chân ra cho anh nhìn là không thể nào.
"Không đỏ." Trâu ℳô𝐧●𝐠 lẩm bẩm một câu: "Có đỏ thì lát nữa anh cũng vẫn làm mà."
"𝐌●ô●п●g ℳ*ô*ⓝ*🌀, anh đểu như vậy cơ à?" Hạ Vũ Châu cười: "Không phải cứ đến 12 giờ là sẽ làm em."
"Sinh nhật đầu tiên ở bên nhau, anh muốn là người thứ nhất chúc em sinh nhật vui vẻ, muốn giây phút đầu tiên em bước sang tuổi 18, người em nhìn thấy trước chính là anh." Hạ Vũ Châu khẽ vuốt tóc cô.
"Giây phút đầu tiên của tuổi 18 không phải muốn... ngủ em sao?"
Hạ Vũ Châu bất đắc dĩ nhưng vẫn phải thừa nhận: "Đúng vậy."
Trâu Ⓜô_𝐧_𝖌 bày ra vẻ mặt "quả nhiên" mà nhìn anh.
"Nhưng phải được ⓣⓗâ*ⓝ ✝️𝖍*ể và tâm lý của em cho phép." Hạ Vũ Châu 𝖍ô.ⓝ cô: "ℳôⓝ_🌀 M.ô.n.g, anh mong ⅼà*ɱ †ì*ⓝ*♓ sẽ khiến hai chúng ta cùng vui vẻ, chứ không phải coi đó như một nhiệm vụ."
"Em... đâu có coi đó là nhiệm vụ." Trâu ℳ.ô.ռ.ℊ bị những lời anh nói làm cho ngượng ngùng.
Hạ Vũ Châu mở tủ đầu giường rồi đưa cho cô một tập hồ sơ: "Định đến 12 giờ mới đưa cho em, nhưng thôi em cứ mở ra xem đi."
Trâu 〽️-ô-𝐧-𝖌 mở túi hồ sơ ra, bên trong là một ít giấy tờ cùng giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản.
"Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai của bố mẹ em, còn có một ít tài sản, lúc trước đều do cô em quản lí. Có rất nhiều giấy tờ cô em đã kí tên, chờ em kí xong là sẽ có hiệu lực về mặt pháp luật." Hạ Vũ Châu chậm rãi giải thích: "Bà nội em sẽ bị bắt giam một thời, còn tên súc sinh kia cũng bị khởi tố, không cầm em tham gia, luật sư sẽ giải quyết hết."
Trâu 〽️ô𝓃·ɢ không biết anh lại làm nhiều chuyện vì mình như vậy.
Di sản của ba mẹ để lại, Trâu 〽️*ô*𝐧*ɢ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để 𝒸♓*𝖎ế*𝐧 đ*ấ*𝐮 lâu dài, cô cũng từng nhờ luật sư cố vấn, luật sư nói nếu người giám hộ không muốn giao tài sản ra thì có thể khởi kiện, nhưng hao phí rất nhiều thời gian và tiền bạc, mà cô lại là học sinh, khó có thể gánh vác một mình.
Nhưng hiện giờ hết thảy đều ở trạng thái tốt nhất, đều là Hạ Vũ Châu giải quyết giúp cô, anh còn coi nó như quà sinh nhật để tặng cho cô.
Hạ Vũ Châu quá hiểu cô, đây là món quà năm 18 tuổi mà cô muốn nhất.
Ngôi nhà ba mẹ để lại cùng tự do, đều là những thứ cô tha thiết mơ ước.
18 tuổi còn có thêm cả bạn trai.
Bạn trai cực kì cực kì cực kì tốt.
Trâu ℳô*ⓝ*🌀 buông văn kiện trên tay ra, bổ nhào vào người anh: "Cảm ơn anh, bạn trai tốt nhất thế giới của em."
"Không cần khách khí." Hạ Vũ Châu cũng ôm chặt lấy cô.
"Hạ Vũ Châu." Trâu Ⓜ️*ô*𝓃*𝐠 buông tay ra, nhìn anh: "Chúng ta làm đi, không cần để ý một phút một giây, em muốn làm với anh, là em muốn."
Cô rất nghiêm túc mà nói ba chữ cuối.
Hạ Vũ Châu nhìn cô, tuy mới đưa quà xong lại làm chuyện này thì hơi quái, nhưng khi nghe thấy cô nói muốn, Hạ Vũ Châu quyết định thoả mãn cô.
Trâu ℳ_ô_n_ⓖ bị đẩy ngã xuống giường, tay anh chậm rãi ✌️υố·✝️ ✔️·𝐞 n·𝐠·ự·𝖈 cô, anh ♓-ô-𝓃 Trâu 𝐌ôⓝ·𝖌, môi lưỡi hai người dây dưa với nhau, cả người Trâu Ⓜ️-ôⓝ-🌀 nóng lên, trong lòng cũng ngứa như có một dòng nước ấm dần dần trào ra.
Hình như có cái gì không đúng lắm.
Trâu M_ôn_𝖌 dùng sức đẩy Hạ Vũ Châu ra, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.
Quả nhiên là bà dì bất ngờ đến thăm.
"Mô●ռ●ⓖ Ⓜô_n_g, em sao vậy?" Hạ Vũ Châu ở bên ngoài chờ cô.
"Anh mặc quần áo vào, đưa quần áo của em đây."
Hạ Vũ Châu làm theo
Trâu 𝐌ôп.ⓖ mặc quần áo vào, từ wc đi ra, vẻ mặt ấm ức nhìn anh: "Bảo anh làm sớm một chút thì không chịu làm."
"Rốt cuộc em bị sao vậy? Không thoải mái sao?"
Trâu 〽️·ô·ռ·🌀 bĩu môi: "Em tới tháng."
"..."
Cô muốn bắt lấy chút thất vọng trên gương mặt anh để trêu anh một trận, ai ngờ chỉ thấy sự lo lắng.
"Sao lại tới sớm mấy ngày thế nhỉ?" Hạ Vũ Châu nhớ rõ chu kỳ của cô, phải qua 31 ngày, cho nên theo lý hôm nay còn chưa đến: "Có phải do lần trước nằm bệnh viện không? Hay là mai anh đưa em đi kiểm tra nhé?"
Trâu Ⓜ️ô𝓃_🌀 không ngờ bạn trai cô còn nhớ rõ cái này hơn cô, mặt lập tức đỏ lên: "Không cần, em thấy bình thường thôi."
Hạ Vũ Châu vẫn còn lo lắng: "Có chỗ nào không thoải mái không?" Có kí ức lần trước nên mỗi lần cô đến tháng anh đều rất lo lắng, hận không thể bắt cô về nhà để chăm sóc.
"Thật sự không sao mà." Trâu ℳô*ⓝ*𝐠 ôm lấy anh: "Nhưng bạn trai của em phải vất vả nhịn thêm mấy hôm nữa rồi."
"Ngốc quá, chỉ cần em khoẻ mạnh là được rồi."
Trâu 〽️·ôռ·🌀 còn chưa kịp cảm động thì lại nghe anh nói tiếp: "Mấy ngày này cứ tích lại, đến lúc làm em thì sẽ đòi lại hết."
"..."
2301 words
17/02/2023
← Ch. 28 | Ch. 30 → |