C28: Đều bắn cho em
← Ch.27 | Ch.29 → |
Edit: Vũ Vũ
Nguyên Đán được nghỉ ba ngày, ngày nghỉ đầu tiên Trâu Môռ-ℊ đã ngủ đến giữa trưa, nguyên nhân là tối qua giao thừa, Hạ Vũ Châu ◗.ụ ◗.ỗ cô chơi game cả đêm.
Đây là giao thừa đầu tiên hai người trải qua cùng nhau, Hạ Vũ Châu muốn mang cô ra ngoài chơi, ra Nguyệt Hồ ngắm pháo hoa giao thừa, nhưng thời tiết mấy ngày nay quá lạnh, Trâu ℳô𝓃-🌀 lại vừa mới khỏi ốm, anh sợ cô sẽ bị bệnh thêm lần nữa.
Trong nhà cũng không có gì vui, vì để cùng nhau vượt qua năm cũ, Trâu 〽️ô*ⓝ*🌀 cố gắng mở to mắt nhìn mấy tiết mục nhàm chán trong TV.
Mấy bài hát hào hùng chào mừng mùa xuân cũng không cách nào khiến cô tỉnh táo.
Hạ Vũ Châu tìm một bộ bài poker, Trâu 〽️_ô_п_🌀 vẫn buồn ngủ cực kì: "Anh muốn chơi cái này?"
"M*ô*𝐧*ℊ Ⓜ️ô-n-ɢ." Hạ Vũ Châu bắt đầu tráo bài: "Chúng ta chơi trò đặc biệt nhé."
"Hả?"
"Người thua phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng."
"..." Trâu Ⓜôn*ɢ dùng móng tay cũng biết yêu cầu của anh là gì: "Em không chơi."
Hạ Vũ Châu nhìn cô mơ màng buồn ngủ, nhưng dáng vẻ từ chối lại rất nghiêm khắc, đáng yêu cực kì.
"Em biết em nhất định sẽ thua?" Hạ Vũ Châu 🅓_ụ 𝐝_ỗ cô: "Em mà thắng thì cũng có thể yêu cầu anh làm chuyện gì em muốn mà."
Trâu ℳ·ô·ⓝ·𝐠 ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, lỡ đâu cô thắng thì sao?
Nhưng là không có lỡ đâu.
Vận may của Trâu Ⓜ*ôռ*🌀 đúng là quá kém, bài nào cũng xấu ơi là xấu, rất nhiều lần Hạ Vũ Châu đã đánh được nửa bài mà cô chưa ra được lá nào.
Thua quá thê thảm.
Lần đầu tiên Hạ Vũ Châu yêu cầu cô "hôn hôn" vài cái, yêu cầu thứ 2 cũng chỉ là ôm một cái.
Ván thứ ba bắt đầu, Hạ Vũ Châu nói cho cô nợ trước, chờ chơi xong thì tính sau, đồng thời mỗi lần Trâu 𝐌ô𝐧·ⓖ thua không muốn chơi nữa thì anh lại 🅓●ụ 𝖉●ỗ: "Lỡ đâu lát nữa em thắng thì sao?"
Cuối cùng Trâu ℳôn-🌀 mới phát hiện mình chẳng thắng được nào, ngược lại đồng ý không ít yêu cầu của anh.
Cuối cùng Hạ Vũ Châu chỉ nói ra một yêu cầu, nhưng yêu cầu này trực tiếp làm Trâu ℳôn●ɢ mệt đến nỗi ngủ tới tận trưa mai.
Lâu lắm rồi cả hai chưa tiếp xúc 𝖙.♓.â.ⓝ ɱ.ậ.𝖙 như vậy, từ sau khi sinh nhật anh, Hạ Vũ Châu lại phải tự dựa vào bàn tay của chính mình.
Cuối cùng lúc này cũng được tay cô nắm lấy.
Ngón tay Trâu Ⓜô*𝖓*𝖌 rất mềm, vừa nhỏ vừa thon dài, nắm lấy thứ đồ cứng rắn của anh mà ✌️-ц-ố-✞ ѵ-ⓔ trên dưới. Loại cảm giác thoải mái này, bàn tay thô ráp của anh không thể so sánh được.
"M*ô𝓃*g 〽️ôп.ⓖ..." Hạ Vũ Châu gọi tên cô: "Ách... a...."
Trâu 〽️ôn●🌀 nghe thấy thanh âm của anh, lần đầu tiên ở trong lùng dùng từ "ɢợ_ℹ️ ⓒả_𝖒" để hình dung một nam sinh.
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Châu: "Được... được chưa?"
"Lại dùng thêm chút sức nữa... 〽️ô𝖓.🌀 Ⓜ️ô·ⓝ·ɢ..." Hạ Vũ Châu không kết thúc nhanh như vậy, Trâu M·ô𝐧·🌀 cũng bắt đầu 𝐭*ⓗ*ở 𝖉*ố*𝒸.
Anh cúi xuống ♓ô●𝖓 lên môi Trâu 〽️ô𝓃●🌀, anh hút cắn đầu lưỡi cô, môi cũng bị nhẹ nhàng lôi kéo.
Khoé miệng có nước miếng tràn ra, Hạ Vũ Châu dùng đầu lưỡi 𝖑.𝖎.ế.〽️ sạch.
Anh ⓗ*ô*ⓝ từ lỗ tai đến xương quai xanh, Trâu 〽️ô_n_🌀 gầy nên xương quai xanh càng rõ ràng, khi anh cắn còn có thể cảm nhận được xương cốt 𝐦ảռ·♓ 𝐤𝒽·ảп·𝒽 dưới làn da hơi mỏng của cô.
Hạ Vũ Châu ⓗ*ô*𝓃 đến пℊự_↪️, cô không mặc áo lót, cách một lớp vải anh ngậm lấy nụ hoa đã đứng thẳng, rất nhanh nước miếng đã thấm ướt vải dệt.
"Ưm a..." Trâu 𝐌ô𝖓·ℊ lập tức không biết phải làm sao.
Tay anh luồn từ lưng quần vào trong, ngón tay cũng lần xuống phía dưới.
"Ưm..." Ngón tay sờ vào nơi riêng tư khiến Trâu Ⓜ️ô_𝖓_🌀 không nhịn được mà 𝓇·ê·п r·ỉ thành tiếng.
"Ⓜ-ôռ-𝖌 ℳ.ô𝐧.g thoải mái à? Em rên dễ nghe quá." Hạ Vũ Châu dùng ngón tay vân vê hoa hạch, Trâu ℳô-𝖓-𝖌 𝐬.ư.ớ.ⓝ.🌀 tới nỗi run nhẹ.
Cả người cô mềm như bông, trên tay không có sức, ngón tay hững hờ mà đặt trên côn th*t kiên quyết của anh.
Hạ Vũ Châu đỡ tay cô νu●ố●† ✅●𝖊 vài cái, cảm thấy chưa được tận hứng. Ngón tay anh hơi cong, bồi hồi ưua lại ở huyệt khẩu dính ướt của cô.
"Ưm..." Trâu 〽️·ô·𝐧·𝐠 mẫn cảm mà cảm nhận được ngón tay của anh.
"Mềm quá Ⓜ️_ô_ռ_ɢ 〽️ô●ⓝ●ɢ." Ngón tay anh nhẹ nhàng đè vào trong, đổi lấy một trận 𝖗●ê●п ⓡ●ỉ của cô.
"Thật nhiều nước." Đúng là không ít 𝒹â·𝖒 thuỷ đã dính lên tay anh: "𝐂-ắ-ⓜ v-à-⭕ nhất định sẽ rất s●ư●ớ●п●ⓖ."
Vốn dĩ Trâu 𝐌-ôп-g đã mẫn cảm, nghe anh nói mấy lời thô tục thì cô càng không chống đỡ nổi.
Hoa dịch cứ chảy ra từng luồng.
Hạ Vũ Châu muốn làm cô, trong đầu lúc này chỉ có duy nhất suy nghĩ đó.
Nhưng lý trí lại chiếm thượng phong, đã hứa chờ cô thành niên, thiếu một phút một giây cũng không được.
"Ưm... hừ..." Trâu ℳ·ô·n·g rầm rì.
Ngón tay anh ấn vào huyệt khẩu ư-ớ-✞ á-†, đầu ngón tay 🌜ắ●m ѵ●à●0 một chút, huyệt thịt ɱề*𝖒 Ⓜ️ạ*𝖎 lập tức bao vây lấy ngón tay, cho dù chỉ 𝒸·ắ·𝐦 𝐯·à·𝖔 một cách nhợt nhạt cũng cũng cảm thấy rất tốt đẹp.
Trâu 〽️*ô*n*🌀 giật giật mô·п·ɢ, cảm nhận được dị vật rất rõ ràng: "Ưm... không cần..." Cô thực sự rất khẩn trương.
"Chặt quá, 𝐌ôⓝ_🌀 Ⓜ️ô●𝖓●🌀." Cảm giác cho dù chỉ ↪️·ắ·Ⓜ️ ⓥà·ⓞ một ngón tay thôi thì tiểu huyệt chặt khít cũng khó có thể chứa được.
Hạ Vũ Châu trêu cô: "Chặt thế này thì làm kiểu gì? Hửm?"
"Ưm... a..." Lúc này Trâu M-ô-𝖓-🌀 đã không thể dùng từ khẩn trương để hình dung được nữa.
"Ⓜô*ռ*ⓖ ℳ●ô𝐧●🌀..." Hạ Vũ Châu vén áo cô lên, xoa xoa пⓖ*ự*↪️ cô: "𝐌_ôⓝ_ⓖ 〽️·ô·𝖓·🌀 mềm quá."
Hạ Vũ Châu xoa nắn dùng lực, ռ*𝐠ự*↪️ Trâu M·ôп·ⓖ lập tức xuất hiện vài vệt đỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lôi kéo nhũ viên, hết kẹp rồi lại vê tròn.
Trâu 𝐌.ô𝖓.🌀 kêu đau, nhưng thanh âm không giống ngày thường, cô muốn Hạ Vũ Châu nhẹ một chút, nhưng hé miệng lại chỉ có thể mềm nhẹ ngâm nga, tay cô đặt lên tay anh khẽ đẩy.
Động tác nhỏ này của cô giống như mời gọi, nắm tay anh không cho anh đi.
"Xem ra Ⓜô_𝖓_🌀 𝐌ôռ●ℊ rất thích."
"Ưm... a... không có..."
Phía trên xoa 𝓃𝖌ự·🌜, phía dưới cũng liên tục 🎋_í𝒸_♓ 𝖙𝐡í𝒸_h hoa hạch.
Trâu ℳ·ô·п·g híp mắt, ưỡn 𝓃𝖌.ự.c, đưa bầu п-g-ự-𝐜 ⓜề_𝖒 〽️_ạ_ⓘ vào lòng bàn tay anh.
"Này còn nói không thích?" Hạ Vũ Châu ấn âm đế của cô như thể trừng phạt: "Ⓜô𝐧·🌀 ℳ_ô_n_🌀 chẳng thành thật gì cả."
Trâu ℳ●ôռ●ℊ muốn nói nhưng chẳng thể nói rõ, chỉ có thể lắc đầu: "Ưm... không có..."
Hạ Vũ Châu buông tay ra, cả người Trâu Ⓜ·ôп·🌀 lại cảm nhận được một trận hư không, không thể không thừa nhận rằng cô rất thích.
"Vậy như này có thích không?" Chẳng biết anh đã đeo xong bao cao su từ khi nào, đỡ côn th*t sưng to, dùng quy đầu 𝖈_ọ 𝖝_á_𝐭 với miệng huyệt:
"A..." Trâu Mô_𝓃_🌀 sợ hãi vô cùng.
Loại sợ hãi này không phải vì chưa thành niên mà sợ anh đi vào, mà do đây là lần đầu tiên chưa biết gì về chuyện gì nên mới thấy sợ.
"〽️-ô-п-ⓖ Ⓜ️ô*ռ*ɢ." Hạ Vũ Châu gọi tên cô: "Muốn anh 🌜ắ*𝖒 𝐯à*⭕ không?"
Hạ Vũ Châu dùng côn th*t chọc vào hoa huy*t ướt dầm dề, khi thì lướt qua âm đế sưng to, Trâu Ⓜôⓝ-g vừa căng thẳng vừa thoải mái.
"Muốn anh 𝖈·ắ·𝐦 và·𝑜 không? Ⓜ_ô_𝖓_ɢ 𝐌ô𝖓_🌀? Hửm?"
Trâu Ⓜô·𝐧·g không trả lời anh liền dùng sức ⓚ·í𝒸·h ⓣ·𝖍í·𝐜·♓.
Mãi đến khi cô nắm lấy tay anh, hé miệng thì thào nói: "Muốn..."
Hạ Vũ Châu đọc hiểu khẩu hình của cô, hưng phấn cúi xuống 𝖍●ô●п lên miệng cô, anh ♓_ô_п dùng sức, thoáng cái Trâu 〽️ôп_𝐠 đã không thở nổi. Chờ đến khi anh tách ra, cô mới đỏ mặt †𝐡.ở 𝒽.ổ.n ♓ể.п.
"Ⓜ️·ô·n·ɢ ℳô𝓃*🌀 nóng vội quá." Anh nâng chân Trâu ℳ_ôп_𝐠 lên rồi khép lại: "Nhưng ℳ_ô_ⓝ_ⓖ 〽️ô_ⓝ_g còn chưa thành niên mà."
côn th*t chọc đến huyệt khẩu, hết cọ hoa huy*t lại quét qua âm đế.
"ℳ-ô-𝐧-𝐠 𝐌ô·𝐧·🌀 có thấy sướռ●🌀 không?"
"Hừ... hức..." Trâu M·ô𝐧·g rầm rì rê●n 𝖗●ỉ, không nói lời nào.
Hạ Vũ Châu dùng sức mà thọc vào 𝖗_ú_t r_@, quần áo cô vén lên tận 𝐧𝖌ự-ⓒ, theo nhịp đong đưa mà ngẫu nhiên che khuất đi bộ 𝓃.ⓖự.ⓒ sữa, anh nhẹ nhàng vén lên, Trâu Ⓜô𝖓-𝖌 chỉ cảm thấy trên 𝐧●🌀ự●𝖈 tê tê dại dại.
"Ⓢư.ớ𝖓.ℊ vậy cơ à?" Hạ Vũ Châu nhìn sắc mặt cô ửng hồng lại mang theo chút thẹn thùng: "Đến lúc anh thật sự làm em thì sao? Hửm?"
Hạ Vũ Châu nói năng không giấu giếm, nghe vậy hai tai Trâu ℳô-𝐧-ⓖ cũng nóng lên.
"Tiểu huyệt nhỏ như vậy thì sao có thể chứa hết côn th*t được nhỉ?"
Trâu Ⓜôп_ℊ bị anh làm cho xấu hổ không thôi, chưa bao giờ cô nghe thấy những lời thô tục lại trắng trợn như vậy.
Nhưng cô lại rất hưng phấn.
Hơn nữa còn bị Hạ Vũ Châu phát hiện.
"𝐌ô𝐧.g Ⓜ·ô·𝖓·🌀 thích nghe lắm phải không?"
"Em... ưm... hức... không có..."
"Chảy nhiều nước vậy cơ mà." Hạ Vũ Châu dùng tay lau một chút: "Nhìn này 𝐌_ô_𝖓_𝐠 Ⓜôռ·𝐠."
Trâu ℳ_ô_𝓃_🌀 quay đâu đi, sống 𝒸-𝖍ế-✞ không chịu nhìn.
"Ngọt quá..."
Cô nghe thấy lời này, lập tức nhận ra anh đang làm gì, không thể tin nổi mà quay sang nhìn anh.
"Đâu phải chưa từng ăn." Hạ Vũ Châu cười: "Ⓜ️_ôռ_𝖌 M*ô*𝐧*🌀 ngon miệng lắm."
Anh duỗi tay đến bên miệng Trâu Ⓜô·𝓃·ⓖ: "Em nếm thử."
Trâu Môn_🌀 lại quay đầu đi không thèm để ý đến anh nữa.
"𝐌ô𝖓_🌀 〽️-ô-𝐧-𝐠..." Hạ Vũ Châu dùng sức thọc vào г-ú-𝐭 𝓇-𝖆 giữa hai chân cô, thấp giọng gọi: "ℳôп●🌀 〽️-ô𝐧-🌀, 💰_ướ𝓃_𝐠 quá."
Trâu ℳô●𝓃●ɢ nắm chặt khăn trải giường, Hạ Vũ Châu duỗi ngón tay đến bên miệng cô: "Em ⅼ_𝒾_ế_Ⓜ️ thử đi, Mô_n_ⓖ Ⓜ️·ô𝖓·ⓖ."
Anh dùng lực cạy răng cô ra: "Ⓜ●ô●n●ⓖ 𝐌ôп-g, 𝖑ı●ế●ⓜ đi."
"Ưm..." Trâu Ⓜ.ô𝐧.𝐠 ngậm lấy ngón tay của anh. Ngón tay cuốn lấy lưỡi cô trêu đùa.
Cô chỉ có thể máy móc mà phun ra nuốt vào, 🦵-1-ế-〽️ láp ngón tay ạn.
Hạ Vũ Châu lúc thì ảo tưởng cô 𝐥·❗ế·Ⓜ️ côn th*t của mình, lúc thì ảo tưởng dùng côn th*t 𝒸ắ-〽️ 𝐯à-𝖔 tiểu huyệt mình đã ngày đêm mơ ước.
"Ha..." Hạ Vũ Châu thật sự rất hưng phấn, động tác cũng trở nên kích động: "ℳôռ_g Ⓜôⓝ-g... ⓢ-ư-ớ𝐧-𝖌 quá..."
"Ưm..." Trâu Mô𝖓·🌀 〽️_ú_† n_🌀ó_п ⓣ_🔼_γ anh, chân không tự giác κẹ*p c*𝐡ặ*✝️.
Hạ Vũ Châu chỉ cảm thấy 💲-ư-ớ-ⓝ-🌀 đến nỗi da đầu cũng tê dại, bị cô 🎋.ẹ.𝖕 ↪️.ⓗ.ặ.✞ lại càng thoải mái than thở: "Ách... a..."
"Ⓜô-n-🌀 ℳô.𝖓.ℊ..." Anh rút ngón tay ra: "Bắn hết cho em nhé?"
"Ưm... Sao... sao cơ?" Trâu M-ô𝖓-𝖌 không biết anh định làm gì.
Hạ Vũ Châu buông chân cô ra, nhanh chóng lột bao cao su xuống, kéo tay cô nắm chặt lấy côn th*t rồi 𝖛-цố-t ✔️-𝑒 lên xuống.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng anh đẩy tay Trâu Ⓜ️●ôռ●ɢ ra tự mình tuốt, sau đó dưới đôi mắt ngơ ngẩn của cô mà bắn ra.
"Ưm..."
Tất cả đều bắn lên trên mặt cô.
Trâu 〽️·ô·ռ·ɢ hoàn toàn ngây ra.
Đây không phải lần đầu cô ngửi thấy mùi của т·❗·ⓝ·𝖍 ◗·ị↪️·ⓗ. Lúc trước cùng anh làm mấy chuyện này, mỗi lần sau khi anh bắn, cô đều có thể ngửi được.
Nhưng đây là lần đầu tiên gần như vậy, có một chút còn vương trên chóp mũi cô.
Cô ngây người không biết phải làm gì.
Hạ Vũ Châu sợ cô không vui, vội vàng rút giấy ướt lau cho cô.
"〽️_ô_ⓝ_𝖌 ℳô_𝖓_g..." Hạ Vũ Châu muốn làm chuyện này lâu lắm rồi, nhưng đến khi thật sự làm thì lại có chút hoảng: "Xin lỗi em."
Lúc này Trâu ℳô_n_ⓖ mới phản ứng lại, cô đẩy Hạ Vũ Châu ra, xoay người không thèm để ý đến anh.
Lúc nào anh cũng như vậy, làm xong mới nói xin lỗi.
"Xin lỗi em Mô𝖓·ℊ Ⓜ️ô-𝓃-ⓖ, anh nhịn không được." Anh mặt dày mày dạn ôm lấy cô: "Sau này làm em sẽ không lỗ mãng vậy đâu."
Trâu Mô-𝖓-ⓖ nghe anh xin lỗi thì cũng mềm lòng, nhưng nghe đến câu sau, cô chính thức hạ quyết tâm bơ đẹp anh mấy ngày.
2220 words
08/07/2023
← Ch. 27 | Ch. 29 → |