Truyện:Em Gái Coca - Chương 25

Em Gái Coca
Trọn bộ 57 chương
Chương 25
Ức h1ế_🅿️ (hơi H)
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Tuy Minh Dư nói muốn theo đuổi anh, nhưng cũng không phải nhân vật làm người đắn đo, thậm chí trong nhiều thời điểm, cô lại như là người rất đắn đo tiết tấu kia.

Minh Dư rất nhanh đã nhận ra anh không thích hợp: "Có người ức 𝖍ⓘế●𝖕 anh?"

Nếu những lời của Trần Diên Húc thật sự đã k●í●𝒸●ⓗ 𝐭●h●í●ⓒ●♓ đến anh, vậy thì thôi. Nhưng điều chân chính làm anh để ý là anh hoàn toàn không biết gì về quá khứ của cô.

Từ Trung học Anh Hoa chuyển đến Nhất Trung của thành phố, tựa như hai thế giới khác nhau.

Cô không nói, đương nhiên anh sẽ không hỏi, nhưng Trần Diên Húc dựa vào cái gì dùng cái này điên cuồng làm bộ làm tịch ở chỗ anh?

N_gự_𝒸 giống như nghẹn một đoàn bông, Thịnh Minh Hoài ép người về sau bức màn một lần nữa: "Là em ức ♓-❗-ế-ρ anh."

Cúi đầu h_ô_ⓝ xuống, mang theo một chút lực bất mãn tàn nhẫn.

Anh rất ít khi 𝒽ô·п cô như vậy, phần lớn thời gian bày ra bộ dáng hung dữ mấy đi nữa, đều rất dịu dàng với cô.

Minh Dư đã đói bụng đến mức đã vang lên thầm thì, lúc 𝐡-ô-𝐧 anh đều vô cùng đầu nhập, thậm chí mạnh mẽ ♓.ô.п lại anh.

Tay nâng gương mặt của anh, nhón chân ♓*ô*𝖓 cao còn chưa đủ, đã bá đạo mà áp anh xuống, đầu lượt trượt vào trong, ngậm lấy anh lℹ️.ế.ɱ cắn.

Cái ♓-ô-𝖓 của cô đều là học theo anh, số lần nhiều, ngay cả sự yêu thích cũng trở nên giống nhau, chỉ chốc lát sau đã 𝐡·ô·𝐧 đến liên tục гê-п 𝐫-ỉ, cả người nóng lên, ánh mắt nhìn đối phương đều có lửa.

Tống Lê và Hứa Từ thường xuyên cãi nhau.

Tuy rằng đều là Tống Lê cãi đơn phương, căn bản Hứa Từ không để ý đến cô ấy, nhưng mỗi lần Hứa Từ đi dỗ cô ấy, cô ấy đều khóc lóc nói: "Đều là anh ức ⓗ.𝖎ế.𝓅 em."

Cao thủ trả đũa vô cớ gây sự.

Ngay cả lần trước cấm dục đã lâu, Tống Lê cũng vừa khóc vừa nói Hứa Từ ức h_𝒾ế_p cô ấy, cuối cùng Hứa Từ phải dỗ cô ấy khá lâu trên giường.

Những thứ đó đều là Tống Lê lén nói cho cô.

Minh Dư không có gì có thể ức h-𝒾ế-🅿️ anh, từ trước đến nay tính tình cô tốt, chưa bao giờ tức giận với anh.

Luôn nghĩ lại mãi, cô cũng chỉ có thể nghĩ đến lần trước là●ɱ ⓣ●ì●𝖓●𝒽, cô không ngậm cho anh.

Thịnh Minh Hoài còn đang tức giận, tay cô lại dần dần sờ xuống dưới."Em làm gì đấy?"

Biểu cảm tức giận của anh xuất hiện vết nứt, lời lý luận cũng không kịp nói ra, yết hầu không chịu khống chế mà tràn ra tiếng kêu rên thoải mái.

Minh Dư cười đến mức thuần lương vô hại: "Thật xin lỗi mà, lần trước em muốn làm cho anh, nhưng không có cơ hội."

Cô chưa từng ngậm cho anh, nhưng loại chuyện này, anh lại làm cho cô rất nhiều lần.

Nghĩ lại như vậy, mình thật sự có chút ức 𝒽*ℹ️ế*p người ta."Anh trai, đừng nóng giận."

Cô nhón chân lên ⓗ.ô.n hầu kết của anh, sau đó chậm rãi đi xuống, lưu lại một chuỗi vệt nước ướt nóng trên cổ và xương quai xanh.

Anh độ-ⓝ-ℊ ⓣ-ìn-♓ rất nhanh, cánh tay đặt ngang trên eo cô thu lại càng ngày càng gấp, bàn tay nắm 〽️ô-п-𝐠 vểnh dưới váy dài của cô dùng sức xoa nắn.

Trước khi đến, thật ra anh đã không tức giận như vậy.

Mỗi lần trước khi tức giận anh luôn cãi nhau với bản thân một trận, cãi xong là thôi, sẽ không thật sự thể hiện cho cô xem.

Cãi nhau chút chính là muốn nhìn bộ dáng cô dỗ anh, sau đó cô muốn làm cái gì, nói cái gì anh đều nghe cô.

Thịnh Minh Hoài cúi người bế cô lên cửa sổ, nghiêng đầu bắt đầu ⓗ●ô●п cô từ cổ.

Phòng vẽ tranh ở lầu sáu, cửa sổ được đóng lại, sẽ không ngã xuống. Cô nhỏ nhỏ bị anh ôm vào trong 𝖓ɢ·ự·↪️, khi ⓗô_𝐧 Ⓜ️_ô_𝖎 nghễnh ngãng khó kìm lòng mà ngửa đầu, đôi tay vòng lấy cổ anh, chân cũng quấn lên eo ann.

Mùa hè Minh Dư luôn mặc váy ngắn, trăm nếp gấp bao lấy ɱô-ռ-ɢ, hình lá sen hoặc bất quy tắc, trên cơ bản chỉ che một phần ba chiều dài.

Vừa nhấc chân một chút, làn váy đã trượt đến căn đùi.

Da thịt tinh tế giống như rất dễ bị niết hỏng lại câu dẫn người khác muốn niết hỏng cô.

Khi chân quấn lên, tay Thịnh Minh Hoài thuận thế s_ờ 💰o_ạ_𝓃_𝐠 vào trong, cách quần lót hơi mỏng xoa giữa chân.

Cô 𝖐·ẹ·𝖕 ⓒ♓ặ·т vô cùng, anh lại càng chơi xấu, trong nháy mắt cúi đầu, thậm chí còn dùng hàm răng cắn vai trễ xuống của cô, ngậm lấy đầu v* ở khu đồi núi tính cả nội y.

"Ưm..."

Thật ngứa, thật thoải mái.

Minh Dư nâng mắt ướt dầm dề nhìn anh, trong miệng đ_ộn_ⓖ т_ì_ⓝ_♓ gọi tên của anh. Khi anh ngước mắt, chỉ nhìn thấy cánh môi đỏ bừng của cô, mắt nước muốn nói lại thôi.

Thịnh Minh Hoài lấy ngón tay dính ướt ngân niết nhũ thịt trước mắt, môi mỏng dán lên vành tai cô: "Hửm? Muốn nói cái gì."

Nội y bị anh đẩy lên mặt trên, nhưng cô vẫn thấy được màu sắc của đầu v* bị anh chạm qua giống như anh đào, mặt trên còn có một vết răng đáng thương.

Cô cũng không biết là nên khóc hay là nên mắng: "Thịnh Minh Hoài, anh phiền quá, anh đừng làm dơ em."

Mỗi lần anh đều như vậy, như là có sở thích cổ quái gì, thích cọ lưu thủy phía dưới của cô cọ lên n🌀.ự.𝖈 cô.

Có khi anh còn nghiêm túc mà l●ı●ế●Ⓜ️ sạch sẽ, hoàn toàn không có ý muốn làm dơ cô.

"Mỏng manh." Anh khàn khàn cười mắng, sau đó cúi đầu 𝒽ô·ռ nhũ thịt phấn nộn đỏ bừng kia.

Mềm như bông, giống như bánh bông lan bơ, bên trên còn có mùi sữa chỉ thuộc riêng về cô.

Anh vốn dĩ chỉ nghĩ 𝖑𝖎.ế.𝐦 sạch sẽ là được, nhưng ♓-ô-п rồi bắt đầu không chịu khống chế, lực đạo cũng tăng dần lên.

Mũi cao thẳng chọc nhũ thịt, động tác nuốt cũng nhanh hơn, hầu kết sắc bén gia tốc lăn lộn, bắt đầu 𝐦ú*𝐭 vào từng ngụm.

Trên trán đã nhịn ra một tầng mồ hôi mỏng, xuất phát từ thị giác của cô, có thể nhìn thấy cổ và lỗ tai của anh đều đỏ.

Mặt lưỡi cọ qua, cô mẫn cảm đến ⓡ_ц_п 𝓇_ẩ_🍸, vốn dĩ cánh tay tuyết nhũ khác nhéo cô lại trượt xuống, câu lấy vải quần lót đâ·ⓜ và·𝑜 bên trong.

Minh Dư muốn giãy giụa, lại ấn càng chặt, anh giống như khoá cô lại ở nơi này. Anh đã cho rất nhiều, nhưng hình như còn không đủ.

Bên cạnh quần lót bị người kéo xuống dưới, trong nháy mắt Minh Dư tỉnh táo lại, đè tay anh lại.

Anh còn mơ mơ màng màng, dùng một ánh mắt không hiểu nhìn cô: "Không muốn?"

Lúc anh vừa sờ anh, cho rằng cô muốn.

Minh Dư lại lắc đầu: "Em muốn ngậm cho anh."

Chân cô câu lấy eo anh kéo vào bên trong, căn bản anh trốn không thoát. Ngón tay dừng trên lưng quần, ánh mắt trượt từ trên mặt anh xuống, còn hỏi một câu: "Có thể chứ?"

Minh Dư không phải người tuân theo quy củ, thậm chí có chút phản nghịch không ai biết.

Cô lễ phép hỏi, cũng bá đạo mà làm, vừa dứt lời đã dùng tay bao lấy vật cứng dưới háng của anh.

Cách quần, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ và độ cứng rõ ràng của nó, dường như còn rất hưng phấn, như muốn giơ tay chào hỏi khi nhìn thấy người quen.

Đồ vật cứng nóng đã ngẩng đầu, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình kia, chọc trong lòng bàn tay cô còn muốn đâ●ⓜ ѵà●🅾️.

"Thịnh Minh Hoài, anh háo sắc." Cô không nhịn được mà cười, lại nhảy xuống khỏi cửa sổ, ♓_ô_п khoé môi của anh: "Chẳng qua em rất thích, em rất muốn 𝒽●ô●𝓃 anh."

Cô nói 𝐡·ô·𝐧 anh nhưng không chỉ đơn giản là hô-n 𝖒-ô-𝐢 anh, còn muốn 𝖍ô●ⓝ xuống dưới.

Lúc này Thịnh Minh Hoài không cản cô: "Em thật sự muốn hôn?" Cô gật đầu, tay đã gấp gáp túm lưng quần của anh.

Lần này đồ cô học rất nhanh, chỉ tốn vài giây đã cởi bỏ dây lưng.

Dương v*t căng lớn đến quần lót cũng không bọc lại được, chọc ra từ bên cạnh khe quần, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng môi khẽ chạm phần đầu kia.

Hôn vài cái giống như chuồn chuồn nước lướt qua.

"Ưm... đừng nghịch." Yết hầu của anh đã sắp bị đốt cháy, cúi đầu còn muốn xem cô t_𝖗_🔼 т_ấ_𝐧 người như vậy.

Thịnh Minh Hoài nâng đầu cô để cô đừng ⓗô●п loạn, cố nén xúc động đâ·ɱ côn th*t vào trong môi anh đào của cô, đỉnh hông dùng quy đ*u nhẹ nhàng cọ khoé môi của cô: "Cục cưng, ăn nó vào đi."

Chương (1-57)