Dễ dàng bị lừa
← Ch.11 | Ch.13 → |
Một đêm đó bốn người dùng cơm, dù cho khi Thịnh Minh Hoài nhìn thấy đối tượng kết hôn chớp nhoáng của ba mình là mẹ Minh Dư, lòng không vui nhưng lễ nghĩa chu toàn.
Nhìn ra được gia giáo rất tốt.
Nhưng anh đột nhiên sửa miệng không kịp phòng ngừa, Minh Thành Huệ và Minh Dư đều hơi sửng sốt.
"A, a, tốt." Minh Thành Huệ lấy lại tinh thần, nhìn Thịnh Minh Hoài càng ngày càng thuận mắt.
"Ngày hôm qua ra ngoài chơi bóng, có hơi mệt, ngủ quên ạ." Anh nói rất ra dáng ra hình, giống như thật vậy.
Minh Thành Huệ vô cùng thấu hiểu: "Không sao, người trẻ tuổi mà, còn đang phát triển, bây giờ ăn sáng cũng không muộn."
Nói xong lại nhìn về phía Minh Dư bây giờ mới xuất hiện ở trước mắt: "Con thì sao? Con đi làm gì, không phải là ném vali xong lại chạy ra ngoài chơi đấy chứ."
Chuông cảnh báo của Minh Dư vang lên: "Không có, không có! Con..."
Minh Dư hoảng đến mức đầu lưỡi đều đang đánh nhau, ánh mắt giống như xin giúp đỡ mà nhìn về phía Thịnh Minh Hoài, nhưng người sau khi ăn sạch sẽ đã khôi phục thành bộ dáng lãnh đạm chó chết.
Minh Dư chỉ có thể tư cầu nhiều phúc: "Con, ờm, chạy bộ buổi sáng ấy mẹ, con vừa rồi ra ngoài chạy bộ."
Trán cô đều đang đổ mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, nhiễm chút đỏ ửng chưa thoát ra hết.
Minh Thành Huệ bán tín bán nghi, nheo mắt lại như cáo già: "Con chạy bộ lúc 5 giờ sáng?"
"..."
Con mẹ nó.
Nữ sĩ Minh dậy sớm như vậy sao?
Thời điểm mấu chốt, Minh Dư không loạn trận tuyến, nghiêm trang gật đầu: "Đúng vậy. Không khí buổi sáng lúc 5 giờ rất tốt, con cảm thấy rất thích hợp với việc vận động."
Minh Thành Huệ nghi ngờ mà nhìn cô hai cái, ngại Thịnh Minh Hoài còn ở đây, cũng không hỏi thêm nhiều.
Rất nhanh, mấy người dì Trương đã mang theo trứng về nhà. Nữ sĩ Minh muốn xuống bếp, ai cũng không thể quấy rầy, Minh Dư sống sót sau tai nạn ngồi trên ghế dựa mà thở ra.
"Sợ hãi như vậy?" Thịnh Minh Hoài cười."Anh không sợ?"
Minh Dư nhìn bộ dáng ra vẻ đạo mạo của anh, cảm giác mười ngày nửa tháng không gặp, da mặt của anh dường như đã dày lên rất nhiều: "Anh trai, anh biến hư rồi. Sửa miệng nhanh như vậy, đến em gái của chính mình cũng "thịt", không sợ mẹ biết đánh anh sao."
Thịnh Minh Hoài thong thả ung dung dùng xong bữa sáng, lau lau khoé miệng, thái độ đạm nhiên tự nhiên giống như lúc anh mới rời khỏi người cô.
Tâm tình rất tốt: "Mẹ kế là mẹ, mẹ vợ cũng là mẹ, cũng giống nhau." "..."
Quan hệ của Thịnh Minh Hoài và Thịnh Diệp cũng không phải rất tốt, nhưng cũng không xấu.
Nhà họ Thịnh ba đời kinh thương, Thịnh Diệp cũng vậy, thương nhân trọng lợi nhẹ biệt ly, hai ba con dường như chỉ gặp nhau một năm một lần.
Một lần duy nhất năm nay, phỏng chừng đã dùng hết trong lần trước, cho nên cảm tình cho đến này đều không tính là thâm hậu.
Minh Thành Huệ mở công ty quảng cáo, sự nghiệp không bằng nhà họ Thịnh, nhưng bà ấy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong lúc đó còn một mình nuôi Minh Dư trưởng thành. Điểm này làm người khác rất kính nể, mà quan hệ hai mẹ con rất tốt, bà ấy bảo dưỡng rất tốt, hai người nói là chị em ruột cũng không quá.
"Ba con tháng này đi Châu Phi, phỏng chừng phải qua năm mới thì mới quay về, sau khi đưa hai con đến trường học cũng phải đi Los Angeles, nếu không đủ tiền tiêu thì trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ."
"Đúng rồi, Đại học A ở xa nhà, được nghỉ không muốn về nhà cũng không sao, mẹ mua một căn hộ ở gần trường các con, đã trang trí xong, mật mã mẹ đã gửi cho Tiểu Dư. Ba phòng ngủ một phòng khách, vừa vặn đủ cho hai con ở."
Vừa trôi qua tháng chín, Đại học A khai giảng. Sinh viên năm nhất đến nhập học còn phải tham gia quân huấn, tự Minh Thành Huệ lái xe đưa hai người bọn họ đến trường học, thật ra Đại học A chỉ cách nhà hơn ba tiếng đi xe.
Trước khi trở về, Minh Thành Huệ còn lo lắng hai người không dễ ở chung, trước kia tuy đều học ở Nhất Trung của thành phố, nhưng không học chung lớp, phỏng chừng cũng không thân. Bây giờ nhìn lại, hai người thoạt nhìn không tính là quen thuộc, nhưng cũng hoà hợp.
Đặc biệt là Minh Dư, tính cách tương đối hướng ngoại, cũng không bài xích với việc xây dựng lại gia đình này, lúc vừa mới gặp đã gọi Thịnh Minh Hoài là anh trai.
"Mẹ, chúng con biết rồi." Minh Dư và Thịnh Minh Hoài ngồi ở sau ghế.
Cô biết hôm nay Minh Thành Huệ phải đuổi đến sân bay, trực tiếp cất cánh từ thành phố A. Sau khi đến trường học, cô đã không nhịn được mà thúc giục: "Mẹ, con đã không còn là trẻ con nữa, mẹ đừng lo lắng. Con còn có anh trai nữa mà."
Thịnh Minh Hoài bị điểm danh không có chút chột dạ nào, chỉ gật gật đầu.
Minh Thành Huệ nhìn chỗ nào của anh cũng thuận mắt, không thể nghĩ được con trai của Lão Thịnh lại làm người khác thích như vậy, trông xuất sắc không nói làm gì, khí chất lãnh đạm kia cũng rất có hương vị. Nhưng nam sinh như vậy, cực kỳ lễ phép với trưởng bối, làm người ta không tìm được chút tật xấu nào.
Rất nhiều lần Minh Thành Huệ đều muốn hỏi một chút, anh có định ký hợp đồng với công ty không. Năm trước bà ấy mới mở một công ty thời trang, vừa lúc thiếu người mẫu, tỉ lệ dáng người của Thịnh Minh Hoài rất tốt, chiều cao chân dài, trời sinh là một giá treo quần áo, nếu anh chịu, vậy trên cơ bản sẽ không cần lo về doanh số. Nhưng đại thiếu gia nhà họ Thịnh không có khả năng đi làm người mẫu.
"Được được, mẹ cũng không dong dài. Chẳng qua con cẩn thận chút cho mẹ." Minh Thành Huệ liếc mắt nhìn cô một cái, lại chuyển hướng sang phía Thịnh Minh Hoài, dặn dò: "Lúc mẹ còn trẻ cũng thích chơi, lúc học Đại học quen ba của Tiểu Dư, không cẩn thận là mang thai con bé. Cho nên mẹ không phản đối hai con yêu đương lúc học Đại học, nhưng nhất định phải chú ý an toàn."
"A Hoài con là anh trai, hỗ trợ nhìn con bé ở trường giúp mẹ, con bé dễ dàng bị lừa. Nếu tìm bạn trai thì con quan sát một chút nhé."
...
Thật vất vả mới tiễn được mẫu thân đại nhân rời đi, nắng gắt chiếu lên đầu, thiếu nữ đã gấp không chờ nổi mà nhào vào trong lồng ngực của anh.
"Anh trai, nếu tìm bạn trai, phải quan sát giúp em nhé, em rất dễ dàng bị lừa."
Hôm Minh Thành Huệ trở về, Minh Dư còn nhỏ giọng nói nhỏ bên tai anh: "Anh trai, em biết thân phận của hai chúng ta như bây giờ rất kích thích, nhưng trước mặt người lớn, loại chuyện sờ huy*t liếm côn th*t dưới bàn này, em không thể làm được."
"Em là người rất sĩ diện, cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta hãy giữ một chút khoảng cách. Biết không?"
Không cần cô nói, Thịnh Minh Hoài cũng biết.
Tuy anh thích thân thể của cô, phóng túng một đêm cũng đủ rồi, làm lớn chuyện cũng không tốt cho ai.
Đặc biệt là Minh Dư.
Nhưng anh không thể nghĩ đến, ngày hôm sau khi nói xong những lời này, Minh Dư đã lẻn vào phòng anh.
"Anh trai, muốn em liếm cho anh không? Mẹ em ngủ rồi, bà ấy không biết." Anh quả thực muốn điên rồi.
Cô còn nghĩa chính nghiêm từ nói: "Chừng mực kia em không chấp nhận được, nhưng em cũng chưa nói cái này không được. Cho nên anh muốn không?"
Cô còn rất chấp nhất. Rất giống yêu tinh.
Anh cảm thấy mình mới là người dễ dàng bị lừa.
Nhìn thiếu nữ tươi cười giảo hoạt trước mặt, khoé môi của Thịnh Minh Hoài xả xuống, giơ tay đè đầu cô lại: "Bớt đi."
"Nếu em dễ dàng bị lừa, tên của anh sẽ theo họ của em."
Anh nghi ngờ bây giờ có người đi từ chính diện tới cũng có thể bị gương mặt hồn nhiên vô hại này của cô lừa đến mức không để lại quần lót.
Bóng cây tháng chín ở trường tươi tốt. Vừa mới khai giảng, bốn phía tràn đầy hơi thở thanh xuân, xao động hơi thở hormone.
Minh Dư đi theo sau mông anh, nhanh chóng đuổi kịp."Vậy anh sẽ không sợ em thật sự muốn tìm bạn trai sao?"
Cô quét mắt nhìn xung quanh, có không ít nam sinh trẻ tuổi đẹp trai, cong môi cười ngọt ngào: "Anh trai, anh quản em đi."
Thịnh Minh Hoài nghe vậy, quả nhiên dừng chân lại, quay đầu lại: "Em dám..."
Còn chưa nói xong, thiếu nữ đã nhón chân câu lấy cổ anh, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi anh.
"Anh lại trúng chiêu." Sau khi thực hiện xong đánh lén, cô giơ lên gương mặt tươi đẹp: "Đây là nụ hôn khai giảng, thích không?"
Chung quanh có rất nhiều người, lỗ tai anh bắt đầu nóng lên.
Trên giường tàn nhẫn bao nhiêu, ngày thường lại thẹn thùng bấy nhiêu. Minh Dư thật sự nắm chặt sự tương phản này của anh.
Cô vừa cười, vừa lôi kéo vali lùi về phía sau, đi về phương hướng khác: "Em tự đi làm thủ tục, tạm biệt anh trai, bye bye anh trai."
Thịnh Minh Hoài muốn túm cô vào trong lồng ngực lộng chết cũng có. Nhưng cô chạy rất nhanh.
Cô cũng luôn như vậy, thường xuyên chọc người ta nửa vời sau đó vỗ mông chạy lấy người.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |