← Ch.28 | Ch.30 → |
Tuy trong lòng thấy vô cùng khó hiểu, nhưng cuối cùng tối hôm đó Triệu Tử Mặc vẫn phải gửi thời khoá biểu qua cho Cố Thành Ca. Tất nhiên không lâu sau, cô lập tức biết anh cần thời khoá biểu của cô để làm gì.
Ví dụ như buổi chiều hôm nay, Triệu Tử Mặc chỉ có một tiết ngắn học chuyên ngành, thời gian còn lại có thể thích làm gì thì làm, vì thế chuông tan học vừa vang lên, Cố Thành Tây đã chìa di động tới.
Là điện thoại của Cố Thành Ca.
"A Mặc, anh đứng dưới cây mai bên cạnh phòng học chờ em."
Giọng nói trong điện thoại của anh đều luôn luôn rất dịu dàng trong trẻo, Triệu Tử Mặc ừ một tiếng, trả di động cho Cố Thành Tây rồi lao như bay ra khỏi phòng học, cô chạy đến đâu, những cơn gió lại vụt qua đến đó.
Mùa này, cây mai bên cạnh phòng học đã nở rộ những đoá mai vàng, trong bầu không khí lạnh lẽo mà thanh khiết đó, từng ngọn gió thổi qua những tán cây, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua lớp áo gió màu vàng nhạt của Cố Thành Ca, dáng vẻ anh lúc này thật thong dong mà tĩnh lặng, chỉ yên lặng kiên nhẫn đứng đó đợi cô.
Bức tranh người và cảnh hoà hợp này, đúng là vẻ đẹp xuất trần của chốn nhân gian.
Những ngày qua, chỉ cần mỗi lúc Triệu Tử Mặc không có tiết học, cực phẩm liền đứng đợi cô dưới tán mai vàng, khung cảnh ấy khiến cho người khác nhìn vào quả thực cảm thấy đẹp đẽ vô cùng.
Triệu Tử Mặc hứng khởi bước đến, nụ cười tươi sáng cùng đôi mắt với ánh nhìn trong trẻo trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đủ khiến cho người ta có thể lập tức nhận thấy ngay tâm trạng bừng bừng nhiệt huyết đang sôi sục trong cô, ánh hào quang toát ra từ cô thậm chí còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời hừng sáng trong ngày đông. Triệu Tử Mặc chạy đến bên cạnh anh, hứng chí nhảy lên ngắt lấy một đoá hoa mai.
Bởi vì cô dùng sức hơi nhiều, cho nên nhánh cây theo động tác đó cũng khẽ đung đưa, mai vàng thi nhau đổ rào xuống, vương đầy trên cả hai người, Cố Thành Ca vô cùng tự nhiên cầm lấy mấy cuốn sách dày cộm nặng nề mà cô đang ôm, anh giơ tay lên nhẹ nhàng phủi đi những cánh hoa mai còn vương trên tóc, trên vai và trên cả khăn quàng của cô.
Những cánh hoa mỏng manh từ đầu ngón tay anh nhẹ nhàng bay xuống khỏi người cô, trong bầu không khí lạnh lẽo mà trong lành đột nhiên nhuộm đẫm một loại cảm giác vô cùng dễ chịu, thơm thơm thanh khiết đến lạ lùng.
Những cử chỉ dịu dàng đầy quan tâm này của anh dành cho cô, trong mắt nữ sinh khác nhìn vào hẳn cô phải là người hạnh phúc nhất trên thế gian, vừa đáng hâm mộ lại vừa cực kỳ ghen tỵ, thật không ngờ cũng có ngày mây trôi trên cả mây trôi xưa nay được xưng tụng lãnh đạm thanh cao, lại luôn rất kiên nhẫn đứng chờ cô, ánh mắt dịu dàng ấm áp như dòng nước thanh khiết tràn vào tận sâu trong trái tim, khiến cho người đối diện không thể tự chủ được mà tự mình sa vào đó.
Cũng chỉ có lúc này, người ta mới đột nhiên cảm thấy Cố Thành Ca, cũng là người có những cảm xúc rất thật, rất bình thường như bao nam sinh khác.
Nhưng Triệu Tử Mặc hiển nhiên lại không chú ý đến những động tác cùng thần thái đặc biệt của anh, chỉ nhặt lấy một cánh hoa mai đưa đến trước mũi anh, nghiêng đầu cười cười hỏi: "Cực phẩm, có thơm không? Em đem đến sở vụ Luật kẹp trong sách anh nhé?"
Sau khi nhận được sự đồng ý của Cố Thành Ca, cô lại nhảy lên ngắt một ít cành mai, những người đi ngang qua cũng đều quay đầu lại ngắm nhìn, cho nên mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành A Mặc của chúng ta, hiển nhiên tận sâu trong lòng cũng bất chợt sinh ra chút hư vinh.
Mặc dù lần này cô đi là vì việc công, nhưng nhiều ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ như vậy hướng đến cô, tất nhiên lòng hư vinh bấy lâu nay vẫn luôn kiềm chế nay đã có dịp bùng phát: Xem đi xem đi, cũng chỉ có Triệu Tử Mặc bản cô nương mới có cơ hội được đứng bên cạnh cực phẩm thôi đấy!
Căn bản suy nghĩ của Triệu Tử Mặc cũng chỉ đơn giản như vậy, không hề liên quan đến những phương diện khác, cực phẩm luôn luôn đứng đợi cô như thế, cô chỉ cho rằng anh rất có nhân tính, hơn nữa cô cũng nghĩ rằng anh muốn làm việc theo một cách hiệu quả hơn, bởi vì chỉ có như thế này cô mới có thể đều đặn đến ghi chép lại được toàn bộ quá trình vụ kiện của Tùng Chúc Chi.
Vụ kiện này trước mắt cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, nắm trong tay bản di chúc của Chu lão gia từ ...thiên đường gửi tới, hẳn là con cháu của ông ta không thể nào tìm ra được lý do để phản đối rồi.
Trong di chúc còn viết rất rõ ràng, nếu như có người nào không chịu tuân theo sự phân chia gia sản của Chu lão gia, như vậy người đó sẽ không được hưởng chút tài sản nào, tất cả đều phải chuyển nhượng hết sang cho Tùng Chúc Chi.
Trước mắt, Tùng Chúc Chi cơ bản là không muốn làm to chuyện, tuyệt hết đường sinh sống của người ta, bà chỉ muốn nhận phần di sản mình được hưởng, hoàn toàn đồng ý với cách giải quyết của Cố Thành Ca, chỉ còn chờ câu trả lời của con gái Chu lão gia nữa thôi.
Triệu Tử Mặc cho rằng Cố Thành Ca lần này đến đón cô, hẳn là vụ kiện có chút tiến triển nào đó, nhưng đi được một lúc mới phát hiện ra, hướng này hoàn toàn không phải là đường đến sở vụ Luật, cũng không phải là chỗ con cháu Chu lão gia và Tùng Chúc Chi thường gặp nhau thương lượng.
Trong lòng Triệu Tử Mặc cảm thấy vô cùng khó hiểu, liền quay sang hỏi: "Cực phẩm, bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Công ty phần mềm máy tính CC." Cố Thành Ca vẫn một mực bình tĩnh giải thích: "Vụ kiện tạm thời chưa có gì tiến triển cả, em lại còn có thời gian nửa ngày rảnh rỗi thế này, lãng phí thì thật đáng tiếc."
Triệu Tử Mặc vừa nghe đến mấy chữ phần mềm máy tính CC thì lập tức hưng phấn bừng bừng: "Chính là công ty phần mềm mà anh tay trắng dựng nghiệp sáng lập ra đó sao?"
"Không hẳn là tay trắng dựng nghiệp." Cố Thành Ca thản nhiên liếc nhìn sang vẻ hưng phấn của cô một cái: "Anh trai anh Cố Dạ Thâm có 30% cổ phần đầu tư, Kỷ An Thần có 15%."
Triệu Tử Mặc không hỏi nhiều, lập tức nhảy thẳng vào những chữ trọng điểm: "Anh trai? Trừ Phó nãi nãi ra, anh còn có những người thân khác nữa sao?" Chẳng phải thiên hạ vẫn luôn đồn đại rằng anh là cô nhi, chỉ cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau?
Vẻ mặt Cố Thành Ca trong nháy mắt đã chuyển sang ảm đạm, sau đó anh vân đạm phong thanh khẽ mỉm cười: "Là anh họ xa thôi, có thể coi là người thân, nhưng cũng có thể coi là không máu mủ huyết thống gì."
Bởi vì ông ta, chỉ là người cha trên danh nghĩa của Cố Thành Ca anh mà thôi (*).
(*) Ý cực phẩm là bạn Cố Dạ Thâm kia là họ hàng huyết thống của "cha trên danh nghĩa" của anh ý, cho nên anh ý mới bảo không huyết thống gì.
Triệu Tử Mặc ngẩn ra, chỉ cảm thấy lòng đầy kinh ngạc, đến khi muốn mở miệng hỏi tiếp thì xe đã dừng lại, công ty phần mềm máy tính CC cũng đã sừng sững ngay trước mắt.
Cô nhắm mắt nhăm mũi một mực bám theo Cố Thành Ca, nhìn dáng người cao lớn mạnh mẽ của anh, bước đi không nhanh không chậm, vừa thong dong lại vừa rất mực bình tĩnh, trong lòng cô đột nhiên sinh ra cảm giác, một người ưu tú tao nhã xuất trần như anh, thật ra tận sau thẳm trong trái tim lại ẩn dấu những điều đau đớn và bi thương nhất.
Có điều, lần này đến công ty phần mềm CC, Triệu Tử Mặc lại gặp một người mà cô không hề ngờ đến.
Một bộ quần áo màu xanh đậm khoác trên thân hình gầy guộc nhỏ nhắn của Lương Kính, cậu nhóc khẽ ngẩng đầu nhe hàm răng trắng bóng ra nhìn Triệu Tử Mặc mà cười cười, không hề báo trước cao giọng chào một tiếng: "Tỷ tỷ!"
Bởi vì đang trong giờ làm việc, Triệu Tử Mặc không tiện chạy lại bắt tay trò chuyện, chỉ khẽ gật đầu một cái, bắt đầu "hành động" rồi tiến vào phòng giám đốc.
"Cực phẩm cực phẩm, sao Lương Kính lại làm việc cho anh thế? Còn nữa còn nữa, nó với Lương nãi nãi có phải đã được chi trả đầy đủ phí dưỡng lão cùng phí giáo dục rồi không?" Cô vừa bước vào cửa, đã xổ luôn một tràng.
Chiều hôm nay giám đốc công ty phầm mềm CC không có mặt ở đây, trong phòng làm việc chỉ có Cố Thành Ca đang yên lặng ngồi xem đoạn hình ảnh phát bằng máy chiếu, nghe thấy mấy câu hỏi dồn dập của Triệu Tử Mặc thì chỉ thản nhiên liếc nhìn cô một cái: "Chụp xong rồi?"
"Chưa xong, lát nữa tiếp tục." Triệu Tử Mặc hứng khởi nhảy vài cái đến đối diện bàn làm việc của anh: "Cực phẩm, em vừa mới hỏi anh đó!"
Cố Thành Ca vẫn lại yên lặng ngước mắt nhìn cô: "Anh trả lời em rồi mà."
Triệu Tử Mặc u oán trách cứ: "Nhưng mà câu trả lời của anh không liên quan đến câu hỏi của em gì hết ..."
Cố Thành Ca yên lặng nhìn cô lần ba, cuối cùng thản nhiên đưa tay lên day day hai bên huyệt thái dương: "Lương nãi nãi đã khoẻ lại rồi, nhưng căn bản vì bà không muốn đưa đơn kiện con trai mình, cho nên cuối cùng cũng chẳng giải quyết được việc gì. Còn về Lương Kính, có vẻ như cậu nhóc là thiên tài trong phương diện lập trình..."
Lúc này, cậu nhóc Lương Kính, người "có vẻ như là thiên tài trong phương diện lập trình", lấy cớ có một số vấn đề muốn thỉnh giáo ý kiến đại Boss, cho nên nhảy bổ vào phòng giám đốc, nhóc này so với hồi mùa thu thì trắng ra và mập hơn đôi chút, cũng cao hơn nữa, vả lại cư xử cũng thoải mái hơn hẳn lúc xưa, vừa bước vào thì quay sang nhìn Triệu Tử Mặc nhăn răng cười một cái, đưa đống giấy tờ muốn tham khảo ý kiến cho đại Boss, xong xuôi liền ton tót chạy đến bên cạnh cô.
"Triệu tỷ tỷ, các đồng nghiệp đang đồn ầm lên rằng chị là bà chủ tương lai đó, bà chủ là bà chủ, có đúng như vậy không thế?" Cậu nhóc vẻ mặt bát quái, hây hây hây, không có biện pháp, ai bảo đang yên đang lành Cố Thành Ca lại mang một mỹ nữ xinh đẹp dường này đến đây cơ chứ, hơn nữa đại mỹ nữ còn chạy khắp nơi bảo mọi người cho mình chụp vài kiểu ảnh, đôi kim đồng ngọc nữ xứng đôi như này, vả lại đại Boss cũng lần đầu tiên dắt theo con gái đến, có lý nào lại không đúng cơ chứ?
Triệu Tử Mặc: "..."
Bà chủ?? Cực phẩm ơi cực phẩm, nhân viên của anh sao lại có cái kiểu liên tưởng quái dị như thế chứ...
Nhưng tất nhiên một "người lớn" như Triệu Tử Mặc bản cô nương đây không thèm so đo tính toán với cậu nhóc Lương Kính mà làm gì, có điều cũng không thể làm gì khác ngoài trầm mặc cảm thán: "Lương Kính, em không những là thiên tài ngành lập trình, hơn nữa còn là thiên tài "ngành" bát quái đó!"
Lương Kính liếc nhìn sang đại Boss một cái, thấy anh đang chăm chú xem mấy hình ảnh từ máy chiếu, không có vẻ gì là muốn lên tiếng ngăn cản, cho nên cậu bé cũng rất chi là đắc ý, tiếp tục thực hiển bổn phận bát quái của mình: "Chị không phủ nhận thì tức là đúng chứ gì? Em nói này Triệu tỷ tỷ, có phải lần trước chị và Boss cùng ăn cơm với nhau ở nhà em xong, liền say đắm mê mê mẩn mẩn nhau hay không thế?"
"Lương Kính, cậu không làm việc sao?" Triệu Tử Mặc còn chưa kịp lên tiếng chống đỡ, giọng nói lãnh đạm mà đầy uy nghiêm của cực phẩm đã vang lên.
Lương Kính lập tức rụt cổ oán thầm: Boss thâm hiểm quá thâm hiểm, rõ ràng nghe lén cậu với Triệu tỷ tỷ nói chuyện, lại làm ra vẻ như đang xem chiếu bóng!
Tuy rằng trong lòng đang ra sức oán thán, nhưng trên mặt cậu nhóc vẫn ra bộ nghiêm trang: "Vâng, Boss, bà chủ, em đi làm việc đây!"
"Lương Kính!"
Cậu nhóc vừa đặt chân được đến cửa đã bị Cố Thành Ca gọi giật lại, chỉ có thể nhận mệnh ai oán xoay người: "Xin hỏi Boss có gì muốn giao phó?"
Đại Boss ánh mắt thản nhiên bình tĩnh nhìn sang, vẻ mặt như thế ta đây đang giải quyết việc công, cấm đứa nào dám léng phéng: "Tiền thưởng tháng này tăng 50%."
Lương Kính chậm rãi khép cánh cửa phòng lại, trước khi đi còn kịp liếc mắt nhìn khoé miệng đang cong lên một cách đầy bí ẩn mà gian xảo của đại Boss, trong lòng mãnh liệt dâng lên một cảm xúc khó hiểu, đang yên đang lành tại sao lại được tăng thêm tiền thưởng thế...
← Ch. 28 | Ch. 30 → |