Vay nóng Tinvay

Truyện:Duyên Đến Là Em - Chương 31 (cuối)

Duyên Đến Là Em
Trọn bộ 31 chương
Chương 31 (cuối)
Ngoại truyện: Đêm tân hôn ngọt ngào mà bi kịch
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)

Siêu sale Lazada


Editor: [Mèo]FBI

Đêm tân hôn của xã hội ngày nay, không biết là lĩnh giấy chứng nhận kết hôn sau đêm ấy hay cử hành nghi thức đám cưới vào hôm ấy. KhiLâm Lung còn có sự mong đợi đẹp đẽ đã suy nghĩ qua vấn đề này trong ảo tưởng.

Sau này mới phát hiện, hai việc này chẳng có quan hệ gì với cô!

Vì Long Tuyền không đồng ý cử hành, kháng nghị không có hiệu quả nên hoàn toàn không có nghi thức này; quá trình lĩnh giấy chứng nhận kết hôn càng thêm phức tạp, tạm thời chưa nói đến việc khoảng thời gian chờ đợi nhận giấy chứng nhận có bao nhiêu lâu, l, q/d nhưng chỉ riêng thời gian làm thủ tục trong ngày hôm ấy cũng đủ để Long Tuyền chạy từ khe núi đến cục dân chính trong nội thành rồi lại lập tức quay trở về. Khỏi phải nói về đêm tân hôn, ngay cả một nụ hôn cũng không có thời gian!

Cho tới khi cô nương Lâm Lung chính thức lập gia đình thì hơn ba tháng sau vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ*. Tình huống như thế có thể nói là trước không có mà sau cũng không có.

*Hoàng hoa đại khuê nữ: Vẫn là con gái trong trắng.

Vô cùng bi kịch và buồn bực, Lâm Lung biến cô tịch thành sức mạnh, nhanh chóng đến thăm hỏi cha mẹ chồng, đưa ra giấy chứng nhận kết hôn, sau đó vui mừng nhận lấy bộ trang sức, thẻ ngân hàng, một ngôi nhà sang trọng ở tiểu khu Song Nam.

Căn nhà rất đẹp, phòng khách có cửa sổ sát đất và phòng ngủ chính có ban công đối diện với vườn hoa trung tâm, ngôi nhà hình vuông đúng chuẩn xây tại khu vực có giá trị cao, ngôi nhà đã hoàn thiện, tuyệt nhất là ngôi nhà này đã chuyển tên người sở hữu thành Lâm Lung, vừa là phòng cưới của hai người vừa là tài sản của riêng cô!

Đối với điều này thì bạn học Lâm Lung rất hài lòng, mặc dù chồng không ở bên cạnh nhưng ít ra nhà chồng cũng dùng ngôi nhà có ba phòng hai sảnh giá trị hơn một trăm vạn để biểu đạt thành ý của mình. Về phần ngôi nhà ở ngoại thành và xe hơi sang trọng đã được nhắc tới lúc xem mắt thì gia đình họ Long không đề cập tới, Lâm Lung cũng không hỏi. Cô cảm thấy mình không phải loại người vì tiền mới lập gia đình, không tệ lắm là tốt rồi, không cần phải so đo như vậy.

Ba tháng sau, Lâm Lung dùng số tiền mình để dành được cộng thêm đồ cưới cha mẹ cho tu sửa lại ngôi nhà của cô và Long Tuyền theo phong cách hiện đại đơn giản kiểu Trung Quốc. Sau khi mua xong đồ điện gia dụng, tất cả đã được chuẩn bị thoả đáng, mọi sự vô cùng hoàn mỹ, chỉ có một thiếu sót duy nhất là nam chủ nhân.

Đầu mùa hè năm 2009, Lâm Lung nhìn sao trông trăng chờ đợi thời gian nghỉ kết hôn của anh Long thân yêu. Ngày đầu tiên anh về nhà, rốt cuộc cha mẹ hai bên cũng chính thức gặp mặt nói chuyện tại một phòng tại cửa hàng Nhất Phẩm Thiên Hạ tốn mất nửa ngày.

Bởi vì đôi vợ chồng son này tiền trảm hậu tấu lĩnh giấy chứng nhận nên cha mẹ hai bên cũng không có gì để dặn dò, không gì khác ngoài ông bà tốt tôi tốt cả nhà cùng tốt... nói chuyện linh tinh, cả hai bên đều nhìn về một tương lai tốt đẹp của con cái mình. Lâm Lung và Long Tuyền ngồi ở một bên cảm thấy nhàm chán nhưng lại không thể chạy trước, cho đến khi đường vừa lên đèn thì người lớn hai bên mới mỉm cười tạm biệt, hẹn nhau chờ đến khi tuần trăng mật ngọt ngào của vợ chồng son kết thúc thì hai nhà sẽ gặp nhau vào cuối tuần.

Sau đó, người lớn họ Long được con trai cả Lưu Điền lái xe đưa về nhà. Khi Long Tuyền đứng cạnh chiếc xe BMW màu trắng, cô kinh ngạc nhìn Long Tuyền lấy ra một chiếc chìa khoá mở chiếc Hummer việt dã màu đen kia! Anh bước nhanh lên xe thuần thục quẹo cua, "soàn soạt soàn soạt" một cái liền dừng bên chân cha mẹ Lâm.

"Cha mẹ, lên xe thôi." Long Tuyền nhảy xuống xe, khẽ mỉm cười mở cửa dìu cha mẹ Lâm ngồi vào hàng ghế sau.

"Xe này, có phải...?" Lâm Lung ngồi bên ghế lái phụ, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.

"Của anh." Long Tuyền cười giải thích: "Là quà sinh nhật anh hai tặng, em bớt thời gian đi thi lấy bằng lái đi."

"Anh có thấy một cô gái cao 1m50 đi xe Hummer bao giờ chưa?" Lâm Lung xem thường nhìn về phía anh: l-q]d "Với độ cao này em không thể đạp chân ly hợp trong tình huống còn có thể nhìn rõ đường!"

"Không nhất định phải là loại xe này." Long Tuyền vững vàng chuyển tay lái đi về phía tây, đồng thời nói: "Anh hai muốn đưa quà kết hôn cho em, em tự chọn đi. Chỉ cần giá tiền không cao quá thì cái gì cũng được. Ví như Volkswagen Beetle? Cooper mini?"

Anh thuận miệng nói ra hai loại xe mà những cô gái thích. Lâm Lung cứng lưỡi nói: "Thật muốn tặng xe?"

"Dĩ nhiên, hai nhà một xe, một căn biệt thự ở núi Mục Mã, ngôi nhà cao tầng sát vách nhà ba mẹ thì bán hoặc cho thuê." Long Tuyền nhìn cha mẹ Lâm Lung từ kính chiếu hậu, khẽ gật đầu ra ý.

"Khu biệt thự?!" Lâm Lung lại kinh ngạc, phong cảnh ở núi Mục Mã không tệ, ngôi biệt thự kia cũng bất tiện! Cha mẹ cô liều mạng mới mua được một ngôi nhà lớn mà thôi.

"Ừ, anh hai nói là biệt thự, chỉ là diện tích không lớn. Đã hoàn thiện, vừa mua xong đồ điện gia dụng có thể trực tiếp dời qua, chỉ cần dành thời gian đi sang tên là xong." Long Tuyền vừa nói chuyện vừa nhanh chóng chạy qua đường lớn Tây Môn.

"Bánh thịt rơi từ trên trời xuống! Chẳng lẽ trong lúc vô tình em đã gả cho một phú nhị đại*?" Lâm Lung bỗng cảm thấy choáng váng, biệt thự và xe nổi tiếng!! Nếu là một người bình thường thì phải phấn đấu bao nhiêu năm?

*Phú nhị đại: thế hệ thứ hai giàu có.

"Có tiền là anh hai, anh ấy mới là đối tượng kết hôn tốt nhất trong mắt phụ nữ. Đến bây giờ vẫn có những cô gái kiên nhẫn mong đào chân tường." Long Tuyền khẽ mỉm cười nói.

Mẹ Lâm ở ghế sau chen miệng nói: "Xem ra tình cảm giữa vợ chồng anh chị con không tệ."

"Vâng, tình cảm giữa họ còn vững hơn vàng!" Long Tuyền gật đầu đồng ý, thuận tiện quảng cáo bản thân mình: "Đàn ông nhà con ai cũng chung tình."

Lâm Lung mỉm cười, vui mừng nói: "Anh cứ khoác lác đi! Chung tình không phải dựa vào miệng nói, phải xem hành động!"

"Hiểu, hoan nghênh khảo sát lâu dài!" Long Tuyền phớt tỉnh gật đầu, sau đó đỗ xe dưới nhà Lâm Lung.

Thấy Long Tuyền bắt đầu cởi dây an toàn, cha Lâm vội nói: "Được rồi đừng tiễn nữa, đã là người một nhà, không cần phải đưa lên lầu."

"Đúng đúng, anh đi về đi!! Tạm biệt, ngày mai gặp." Lâm Lung vừa dứt lời liền chuẩn bị nhảy xuống xe trở về nhà cùng cha mẹ.

Tạm biệt?! Long Tuyền trợn mắt thấy vợ mình không nói một lời định nhảy xuống thì vội vàng kéo cô quay lại.

"Em... Em định cứ như vậy đi lên?" Đồng chí Trung tá bỗng cảm thấy lời nói của mình không được mạch lạc. Anh không biết cô nghĩ như nào, cũng không biết mình nên nói như nào, tóm lại cô không thể cứ như vậy mà về!

"Hả?" Lâm Lung không hiểu nhìn Long Tuyền, nghĩ thầm: đã nửa đêm rồi, tất nhiên là muốn về nhà ngủ! Kéo em lại rồi sao? Nếu muốn hôn tạm biệt cũng không thể trình diễn trước mặt cha mẹ em!

Nhìn nét mặt mơ hồ của cô nương Lâm Lung, Long Tuyền lập tức xác nhận không phải cô cố ý nói đùa mình, mà là thật sự u mê không rõ tình hình hiện tại.

Anh nói chậm rãi: "Lâm Lung, chúng ta đã kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp, em có hiểu không?"

"Hả...?" Lâm Lung ngẩn ra, trong đầu như có gì đó xẹt qua, rồi lại chưa hoàn toàn vạch ra lớp sương mù.

"Chúng ta, hai chúng ta..." Long Tuyền giơ hai tay chỉ chỏ một phen, nhưng lại không thể uyển chuyển biểu đạt ý của mình, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Không phải chúng ta nên ở nhà của mình sao? Là ngôi nhà thuộc về chúng ta... Anh nhớ tuần trước em đã gửi email cho anh nói đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể vào ở mà."

"A.... !" Lâm Lung kinh hô một tiếng, cả gương mặt bỗng chốc hồng đến tận mang tai. Cô nắm cánh tay của Long Tuyền, l9q4d ngại ngùng giấu đầu vào lồng ngực anh, lúng túng rầm rì nói: "Thật xin lỗi, em không cố ý. Chỉ là em đã quên mà thôi..."

Thật xin lỗi, em quên, quên mình đã kết hôn, đã là vợ của anh...

Long Tuyền hơi sửng sốt, sau đó yên lặng vòng tay ôm Lâm Lung, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói ba chữ bên tai cô: "Thật xin lỗi..."

Thật xin lỗi, là anh không xứng làm chồng, không làm nghĩa vụ của một người chồng để cho em đã kết hôn rồi mà vẫn không khác gì một thiếu nữ... Ngay cả nhẫn cưới cũng là em chọn.

Lâm Lung trầm mặc không lên tiếng, cô kéo cánh tay anh cố gắng vùi người vào cơ thể cường tráng của ấy. Sau đó Long Tuyền dần cảm thấy ngực mình hơi ươn ướt.

Là nước mắt của cô?

"Chúng ta... về nhà!" Long Tuyền nhẹ vuốt sau lưng Lâm Lung, anh đề cao giọng điệu, cố gắng để giọng mình nhẹ nhàng hết mức có thể: "Anh đang rất nóng lòng muốn đi thăm nhà mới của chúng ta...! Đi thôi, đi nghiệm thu thành quả lao động ba tháng nay của em!"

"Ừm!" Lâm Lung ngẩng đầu lên nở một nụ cười sáng lạn, cô hưng phấn nói lên sáng tạo và những thiết bị điện mà cô lắp. Thật ra thì những điều này đã được hai người trao đổi trong điện thoại và email nên anh cũng sớm hiểu được một hai, nhưng anh vẫn hứng thú bừng bừng nghe cô nói, thỉnh thoảng còn khích lệ và khen ngợi.

Dọc đường đi đến ngôi nhà tân hôn đều là tiếng nói tiếng cười của hai người, trên mặt không hề có vẻ lo lắng.

Ngôi nhà số 3 tầng 6 khu 6, đây là ngôi nhà do cha mẹ Long Tuyền chọn cho anh, con số cát lợi. Nếu không phải mỗi khu chỉ có 4 tầng, nói không chừng bọn họ còn mua 666 - đại thuận.

Lúc trước chỉ nhìn con số trên giấy tờ chứng nhận Lâm Lung đã cảm nhận được tình yêu thương của người nhà Long Tuyền đối với anh. Sau tuần lễ chào hỏi và ăn bữa cơm chung với gia đình anh, chính cô cũng giống như công chúa được cha mẹ chồng và anh trai chị dâu tâng bốc, hiện giờ lại nghe nói anh chồng muốn tặng quà, thậm chí Lâm Lung còn cảm thấy gia đình này chính là muốn dùng viên đạn bọc đường dính chắc cô vào đó. Nếu tương lai cô đối xử với chồng không tốt chỉ một chút xíu thôi thì bản thân cô sẽ bị trời phạt.

Nghĩ như vậy, Lâm Lung dẫn chồng mình đi vảo cửa phòng, nhìn anh không ngừng gật đầu đi qua bồn hoa, phòng ăn, phòng tiếp khách, thư phòng, phòng dành cho khách, sau đó đi đến trước cửa phòng ngủ chính đang khép hờ, nhẹ nhàng đẩy.

Nháy mắt, Long Tuyền bị bao phủ bởi màu đỏ tràn ngập nơi nơi.

Cửa kéo ban công có chiếc rèm lụa mỏng màu vàng và đỏ đang rủ xuống; trên giường trải ga giường có hình "long phượng trình tường"; dưới chân giường có một đôi nến đỏ trạm trổ hình long phượng đặt trên chiếc tủ cao 50cm; cạnh tủ đầu giường là một chiếc đèn cung đình đỏ thẫm.

Đây là một căn phòng ngủ được trang trí màu đỏ theo phong cách thuần chính nhất Trung Quốc. Quá nhiều màu đỏ thường sẽ tạo cảm giác đè nén cho người khác, nhưng giờ phút này, tất cả những gì trước mắt chẳng những không khiến Long Tuyền chói mắt, ngược lại khiến cho anh cảm nhận được kích tình và tình yêu mà Lâm Lung chưa từng biểu đạt rõ ràng.

Vì vậy, anh nghiêng người quay đầu lại, vươn tay kéo cô vợ nhỏ đứng phía sau đang liến thoắng giới thiệu chất liệu mặt sàn và ga trải giường đến trước mặt mình, sau đó bước nhanh hai bước nhẹ nhàng đặt cô bên mép giường, còn bản thân anh thì quỳ một chân ở đầu giường, lặng lặng mà thận trọng ôm người mà mình yêu quý nhất.

Long Tuyền rõ ràng ngửi được mùi hương nhẹ nhàng phiêu tán trên người Lâm Lung, anh im lặng cảm nhận sự mềm mại tuyệt vời từ thân thể phái nữ, rồi anh cảm thấy mình như người say rượu, đầu óc bắt đầu trở nên nhộn nhạo. Cánh tay phải có lực bò lên chiếc eo nhỏ không đầy một nắm tay của Lâm Lung, dường như chỉ cần khẽ nắm là sẽ đứt đoạn khiến anh không dám dùng sức, chỉ sợ sẽ làm tổn thương đến cô gái đáng yêu trong ngực mình.

Trong bầu không khí này, tất nhiên Lâm Lung cũng không còn tiếp tục sát phong cảnh giới thiệu thiết bị được lắp đặt trong phòng ốc. Cô cũng im lặng không nói, chỉ ôm Long Tuyền, mỉm cười nghịch đầu tóc ngắn tựa như cái chổi lông của anh.

Trong phòng, ngoại trừ tiếng tim đập và tiếng hít thở có thể nghe được từ đối phương thì không còn tiếng động nào khác. Sau một hồi lâu, Lâm Lung mới mềm mại nhẹ nói một câu: "Em... nhớ anh."

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy mà khiến cho trái tim Long Tuyền bỗng đập kịch liệt, dòng chảy trong cơ thể như không phải máu mà là nước sôi! Anh ngẩng đầu hôn lên môi Lâm Lung, xúc cảm mềm mại ướt át này giống như một chậu dầu sôi đổ lên dòng máu đang sôi trào trong cơ thể anh, khiến cả người đồng chí Trung tá cũng bắt đầu cháy hừng hực.

Trong phút chốc, rồng cuộn hoá thân thành sói đói, từ tư thế quỳ nhảy bật lên, nhanh chóng dùng ngón cái đẩy cô ngã ngửa xuống giường, dán chặt vào đôi môi nóng bỏng mà trơn mềm, nhiệt tình mà không mất đi sự dịu dàng mút vào...

Móng vuốt của con sói to lớn nhanh như tia chớp vươn ra ngoài, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ bé vô cùng mịn màng của cô, một tay thì chậm rãi di chuyển vào dưới chiếc váy tơ tằm của cô cảm thụ cảnh tượng tươi đẹp khác thường này. Mặc dù đó là một đôi chân ngắn không thon dài, nhưng chúng cũng rất trắng, rất nhỏ, rất trơn, sờ lên thấy cảm giác co dãn không tệ.

Long Tuyền vô cùng chăm chú hưởng thụ xúc cảm mềm mại này, vậy mà Lâm Lung cô nương lại bắt đầu uốn éo giống như cự tuyệt. Vài lần giãy giụa không có kết quả, rốt cuộc cái miệng nhỏ nhắn của cô vội vàng hô lên một tiếng: "Dừng lại, dừng tay!"

"Làm sao vậy?" Toàn thân đồng chí Trung tá nhất thời cứng đờ, vội vàng nhổm nửa người dậy lo lắng hỏi thăm.

Lâm lung xấu hổ nhìn sang một bên, trốn tránh nhỏ giọng nhắc nhở: "Chúng ta... còn... còn chưa tắm..."

Sau khi nghe xong, Long Tuyền dở khóc dở cười. Anh còn tưởng rằng mình làm sai việc gì khiến đối phương ghét bỏ, thì ra chỉ là nhắc nhở vấn đề vệ sinh sạch sẽ. Mặc dù lúc này anh đang rất buồn bực vì màn kích tình bị cắt đứt, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo lời Lâm Lung. l]q/d Anh lấy áo lót và áo ngủ từ trong phòng để quần áo ra đi vào phòng tắm.

Đợi đến khi Long Tuyền tắm gội xong trở lại phòng ngủ thì thấy Lam Lung vén chăn lên, trải một chiếc khăn lông lớn màu trắng lên giường. Dường như cô bị động tĩnh phía sau doạ sợ nên quay phắt đầu lại, thở ra một hơi nói: "Sao anh tắm nhanh vậy, không phải mới đi vào sao?"

Long Tuyền ngượng ngùng cười một tiếng, trả lời: "Đây là thói quen ở trong bộ đội."

"Ồ!" Lâm Lung bừng tỉnh hiểu ra, rồi tiếp tục làm công việc còn dang dở. Sau đó cô vừa lấy áo ngủ vừa nói cho Long Tuyền biết bên trái tủ trong phòng bếp có một trai rượu đỏ để cho anh đi mở tiện thể lấy hai cái ly tới đây, nói là không có nghi thức kết hôn cũng phải uống rượu giao bôi.

Sau đó, Lâm Lung vừa cởi áo được một nửa thì thò đầu và nửa bờ vai khỏi cửa phòng tắm, rất bướng bỉnh cười nói với Long Tuyền: "Chồng yêu, ngoan ngoãn chờ em ra ngoài, không nên gấp gáp, nghỉ ngơi một lát đi."

Long Tuyền khép hờ mắt, giải vờ uy nghiêm quát lên: "Tốc độ nhanh một chút! Chậm chạp anh sẽ phá cửa vào!"

Quả thật Lâm Lung mè nheo trong phòng tắm thật lâu, Long Tuyền rót rượu đỏ, đốt nến đỏ, cuối cùng mở chiếc đèn treo cung đình, anh ngồi đợi một hồi lâu dưới ánh đèn màu đỏ mông lung mà lay động, rốt cuộc cũng nhìn thấy ngón chân của cô nương đang mắc cỡ mà ngại ngùng từ sau lớp cửa kính mờ đi chân trần tới.

Cô măc một chiếc váy dây màu đỏ dài quá gối, phía trên đính không ít hạt ngọc màu trắng thành một hoa văn hoa bách hợp lộng lẫy mà duy mỹ. Váy đỏ tinh xảo, da thịt trắng nõn, tóc đen xoã xuống cùng với gương mặt đỏ bừng và đôi mắt ướt át vì khí nóng trong phòng tắm, tất cả hợp lại với nhau làm nổi bật lên Lâm Lung cô nương mềm mại cực kỳ mê người.

Long Tuyền kéo cô ngồi vào một bên, sau đó đưa ly rượu cho cô. Hai người thâm tình đưa mắt nhìn đối phương, hai tay giao nhau chậm rãi uống cạn ly rượu ngọt.

Nửa ly rượu nho có nồng độ không quá cao, vậy mà khiến cho đôi vợ chồng mới cưới có thể cạn sạch một ly rượu trắng cảm thấy ngực và bụng nóng hừng hực, trên mặt cũng nóng hổi, cả người giống như tan chảy, bốc hơi.

Hai ly rượu bị ném ở trên tủ đầu giường, thậm chí có một ly đã lăn xuống đất hai người cũng không để ý. Hai người vươn tay ôm đối phương thật chặt khiến da thịt chạm vào nhau, để mặc sức tình yêu bộc lộ, cùng nhau nhấm nháp vị ngọt ngào của tình yêu.

Vào lúc Long Tuyền đang đắm chìm trong cơn kích tình chuẩn bị lạc mình trong đó thì bỗng phát hiện bắp thịt Lâm Lung bắt đầu co rút lại, trong nụ hôn còn cảm nhận được vị mặn của nước mắt...

"Bảo bối, sao vậy? Có chuyện gì?!" Long Tuyền lập tức ngừng tất cả động tác lại, nhẹ nhàng ôm cô, vô cùng lo lắng hỏi han.

"...Đau..." Lâm Lung dừng một lát, cảm thấy bản thân không thể nhịn được nữa mới nhẹ nhàng thốt ra một chữ này. Lúc đầu cô không muốn nói ra khiến Long Tuyền lo lắng, nhưng nỗi đau kia quả thật quá mức kịch liệt, thậm chí Lâm Lung còn cảm thấy sợ hãi, theo bản năng muốn cầu cứu người vạn năng trong tim cô là Long Tuyền.

Đau?! Tại sao có thể đau đến mức đổ mồ hôi lạnh?! Trong lòng Long Tuyền "lộp bộp" một tiếng, anh nhanh chóng đứng dậy ấn mở đèn treo, trong ánh sáng, cả hai cùng nhìn rõ tất cả.

Khăn lông phía dưới Lâm Lung xuất hiện một mảng lớn màu đỏ tươi, màu máu ánh vào trong mắt Long Tuyền khiến anh cực kỳ chói mắt. Giây phú này, anh cảm thấy hô hấp mình như ngừng lại, ngày trước cho dù bản thân anh bị đạn bắn trúng tay máu chảy đầy đất cũng không khẩn trương, bất lực, thậm chí là hoảng sợ như lúc này!

"Tại sao lại nhiều như vậy?!" Lâm Lung cũng ngây người, ngay cả nước mắt cũng bị sợ đến mức quay trở lại tuyến lệ. Không phải trong tiểu thuyết ngôn tình chỉ cần khẽ cắn nặn hai giọt máu ở đầu ngón tay là có thể ứng phó sao? Tôi đây thì tối thiểu cũng là một bát tô lớn đi?!

Đây là chuyện bi thương gì vậy?! Nhất thời Lâm Lung cảm thấy mờ mịt luống cuống, đợi đến khi Lâm Lung lấy lại tinh thần mới phát hiện Long Tuyền đang cau mày cầm điện thoại trên tủ đầu giường bắt đầu ấn số.

"Anh... gọi cho ai?!" Cô hỏi theo bản năng.

"120!" Long Tuyền trả lời ngắn gọn rõ ràng.

Tuy trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thì không ngừng mắng bản thân mình. Cô ấy bị thương, không ngờ mày lại làm cô ấy bị thương!! Nghiêm trọng như vậy mà mày lại hoàn toàn không chú ý, thậm chí không biết cô đã nhịn bao lâu mới lên tiếng!! Mùi máu tươi nồng như vậy, trong lúc làm nhiệm vụ thì ngoài 10m cũng có thể ngửi thấy, vậy mà vào lúc này cô ấy đang nằm dưới người mày mà mày lại không hề phát hiện!! Thật đáng chết!

"Đừng gọi!" Lâm Lung nóng nảy, cầm chiếc gối ném về phía anh: "Nhanh cúp máy! Em không sao!" Thật mất thể diện! Chuyện giường chiếu cũng phải gọi điện thoại cấp cứu, thật mất mặt!! Đến lúc khám bệnh, bác sĩ hỏi thì sao có thể nói ra được!

"Em xác định không có việc gì?" Long Tuyền cầm ống nghe cũng không để xuống, chỉ nhìn Lâm Lung, do dự hỏi: "Anh thấy trên sách y có nói, nếu bị thương nghiêm trọng có thể dẫn đến xuất huyết..." l;q"d Trong lòng anh rất mâu thuẫn, cảm thấy vẫn nên nhờ bác sĩ chuyên nghiệp giúp đỡ để bảo đảm an toàn.

"Xuất huyết nhiều thì nên ướt hết khăn lông chứ?" Lâm Lung do dự, cảm thấy tình hình của mình không đến mức nghiêm trọng như vậy.

"Em chắc chắn chứ?" Long Tuyền nóng nảy hỏi, đồng thời vươn tay cầm áo sơ mi của mình phủ thêm cho Lâm Lung, gương mặt buồn bã nói: "Thật xin lỗi, anh... có phải kỹ thuật của anh quá kém hay không? Cái đó... hoặc là không khống chế được sức mạnh?"

"Không biết!" Lâm Lung tức giận trả lời: "Xin lỗi, em chưa có đối tượng và kinh nghiệm tiền lệ để có thể so sánh với anh."

Thật không có mắt! Không thấy người ta là một cô gái vô cùng thuần khiết và trong sạch sao?! Trước không nhìn ra thì hiện tại cũng phải biết chứ! Anh thân là đàn ông còn hỏi em về vấn đề nghĩ thuật, vậy em biết hỏi ai đây?! Chẳng lẽ hỏi cha em sao?!

Long Tuyền vội vàng xin lỗi, nói mình chẳng qua vì quá lo lắng tình trạng thân thể cô nên nói sai, cô đừng so đo với anh về vấn đề này. Điều cần thiết bây giờ là nên suy nghĩ xem có cần đi gặp bác sĩ hay không, thoát khỏi hiểm cảnh trước rồi anh sẽ mặc cô đánh chửi.

"Anh mặc quần áo vào trước đã." Lâm Lung nhìn sang hung khí, hít mũi thầm nói: "Người ta nhìn sợ..."

Ngay sau đó, cô nói Long Tuyền chân tay luống cuống đi nhanh đến thư phòng tìm sách và một đống thuốc ở ngoài cùng phía bên phải tủ thuốc, lại suy nghĩ một chút vấn đề kỹ thuật của anh, còn bản thân mình thì vùi trong chăn liên lạc với bạn thân Tiểu Bình là một bà mẹ và bác sĩ trẻ em, mặt đỏ tới mang tai giải thích cặn kẽ tình hình hiện tại của mình.

Tiếp sau đó, đồng chí Trung tá được vợ đại nhân gọi về phòng ngủ, hai người thương lượng một lát, rốt cuộc trong tình trạng đằng trai thận trọng khẩn trương và đằng gái với tâm trạng đau khổ đau dài không bằng đau ngắn tiếp tục mây mưa.

Giây phút thăng hoa kia, Long Tuyền cảm nhận được vui thích, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng cho cơ thể của Lâm Lung nhiều hơn. Cho đến khi tắm rửa xong thấy cô không có gì đáng ngại anh mới yên lòng, thanh thản ngồi ở đầu giường, sắc mặt vui mừng ôm lấy cô gái đã hoàn toàn thuộc về mình.

"Đau chết em rồi! Tại sao phụ nữ lại thua thiệt như vậy, không thoải mái một chút nào..." Nghỉ ngơi một lúc lâu, rốt cuộc Lâm Lung cũng có hơi sức mắng chửi người, vừa oán trách đồng thời há mồm cắn xuống bả vai Long Tuyền một cái, cắn xong lại tiếp tục oán trách: "Tại sao lại cứng như vậy! Không thể nào cắn nổi!"

"Nơi này có vẻ mềm, muốn cắn không?" Long Tuyền kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Lung, cười đểu đưa xuống tìm kiếm phía dưới eo mình.

"Người xấu!" Lâm Lung ra sức rút tay ra, đánh mạnh vào ngực anh lại khiến tay mình đau đến nhe răng: "Tại sao cũng cứng như vậy? Anh được làm bằng sắt à?! Em không muốn anh! Lần sau phải đổi một người đàn ông không 'to lớn cao ngạo' mới được..."

"Không sợ, ngoan, lần sau anh sẽ cố sức cải thiện kỹ thuật và năng lực." Long Tuyền nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trơn bóng của Lâm Lung, vừa nói lời hay ý đẹp khuyên lơn vừa bá đạo tuyên bố chủ quyền: "Đừng mơ mộng những điều không có thực, anh chính là bộ đội đặc chủng! Thành trì đã công chiếm, sao có thể còn cho phép quân địch đi vào?"

"Bộ đội đặc chủng thì rất giỏi à?! Vậy cũng không thể bắt nạt người ta!" Lâm Lung cong môi trả lời.

"Sao có thể trách anh! Lần này chỉ là vấn đề máy mới cọ sát mà thôi, làm nhiều lần sẽ không còn vấn đề." Long Tuyền cười nhẹ hôn vào cần cổ Lâm Lung: "Như đã nói qua, bộ đội đặc chủng là quần thể yếu ớt, là đối tượng cần được bảo vệ, em đừng bắt nạt anh là tốt rồi."

"Cái gì mà đối tượng bảo vệ?" Lâm Lung ngạc nhiên, nhất thời không kịp phản ứng.

Long Tuyền nhẹ nhàng trả lời bốn chữ: "Bảo vệ quân hôn."

Sau khi nghe xong, Lâm Lung nhăn mày liễu lại. Hừ, người đàn ông nhỏ mọn! Không ngờ lại lấy cái này uy hiếp mình! Cô đổi đấm thành bấm, vươn tay về phía ngang eo Long Tuyền mà vặn. Anh lại nhẹ nhàng linh hoạt đẩy bàn tay nhỏ bé kia ra, bắt đầu dịu dàng phản công.

Giây phút này, trong phòng cảnh xuân vô hạn...

-Toàn văn hoàn-

HẾT



Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-31)