Vay nóng Homecredit

Truyện:Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Chương 08

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi
Hiện có 67 chương (chưa hoàn)
Chương 08
Chương thứ tám
0.00
(0 votes)


Chương (1-67 )

Siêu sale Shopee


Mặc dù Dịch Khinh Nhan cố tình nói không nên đi phiền nàng, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ mà biết nghe lời thì sớm đã không có chuyện. Hơn một tháng qua hắn mỗi tối đều muốn nàng theo đánh cờ, hoặc là ăn chút đồ ăn khuya, cùng nàng luận chút kiến thức ý tưởng, cuối cùng đều bị nàng trước khi ngủ đuổi ra ngoài. Thật ra thì chiêu của hắn cũng đơn giản, nước chảy đá mòn, nhưng hắn biết nếu muốn lấy được lòng nàng, cũng cần những phương thức khác. Đánh thì đánh không lại nàng, nên việc dùng sức mạnh không bàn nữa. Giữa bọn họ về mặt lợi ích có thể xem như lợi dụng lẫn nhau, trừ cái này ra nàng đối với hắn đều không có hứng thứ, cho nên lấy lợi ích ra dụ không cũng không thực hiện được. Hắn nhìn thấy được, ngoài lấy tình đổi tình, lấy tâm đổi tâm, hắn không có đường nào khác. Dĩ nhiên, tốt nhất là dùng năm phần chân tình đổi lấy một lòng thật tâm của nàng, nhưng là tình huống trước mắt xem ra có chút khó khăn.

Khi Nguyên Tĩnh Vũ đi vào Hành Hương Uyển, Dịch Khinh Nhan đang tắm ở trong gian tắm bên cạnh phòng ngủ.

Ở cửa, hai thị nữ làm khó nói: "Vương gia, phu nhân đang tắm rửa ..." Thời điểm phu nhân tắm rửa trước giờ không thích có người hầu hạ, huống chi bọn họ cũng rõ Vương gia cùng phu nhân cho tới giờ vẫn chưa viên phòng...

Nguyên Tĩnh Vũ lạnh lùng liếc họ một cái, "Thế sao không vào hầu hạ?" Sau đó hắn lại khoát khoát tay áo, "Thôi, Bổn vương tự mình giúp phu nhân được rồi ..."

Ngoài miệng mặc dù nói thế, nhưng chân hắn vẫn không có động. Nơi này vốn không có cửa, chỉ có một bức rèm che lại, nhưng Khinh Nhan không quen, nên cho người lắp một khung cửa gỗ. Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng rõ ràng, không phải là nàng phòng hắn sao? Nhưng nếu hắn thật sự dùng lực, một cánh cửa thì ngăn được cái gì?

Hai người thị nữ há mồm kinh ngạc nhìn Vương gia, trong nhất thời không kịp phản ứng. Vương gia vậy mà cũng có thể nói những lời thế này? Hai người liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu lặng lẽ rời đi.

Dịch Khinh Nhan trong phòng không khỏi có chút nóng nảy, nàng hoảng loạn mấy phần nói: "Không biết người nào nói dù một năm hay mười năm, ta nguyện ý chờ. Vương gia, lúc này mới hơn một tháng, đã không chịu nổi rồi sao? Nếu Vương gia mốt phải rời đi, thì hai ngày nay lẽ ra phải ở chỗ Vương phi mới phải."

Nguyên Tĩnh Vũ nhìn chằm chằm cửa phòng, khóe miệng chứa vài phần cười đắc ý, ngoài miệng lại nói: "Nàng cho rằng Bổn vương không biết giữ lời sao?"

"Vậy ngài còn tới đây làm gì?" Dịch Khinh Nhan chợt để ý thấy hắn mới nói ngoài miệng chút thôi, chưa dám xông vào, lúc này mới thở ra một hơi, rúc vào nước tiếp tục ngâm. Nước tắm này nóng lại có thêm dược liệu, làm giảm mệt mỏi, ngâm rất thoải mái.

Nghe giọng nàng hơi tức giận, Nguyên Tĩnh Vũ không khỏi lộ ra ý cười đắc ý. Hai tay ôm ngực dựa vào cạnh cửa, lười biếng nói: "Bổn vương chỉ tới đây xem cận vệ của ta có còn tức giận hay không ..."

"Ngươi cho rằng ai cũng hẹp hòi giống ngươi?" Dịch Khinh Nhan châm chọc nói.

"Bổn vương hẹp hòi khi nào?" Nguyên Tĩnh Vũ đôi tay ôm ngực, vẫn lười biếng tựa vào cửa, khóe miệng hớn hở cười. Trò chuyện kiểu này, quả nhiên là thú vui thư giãn thú vị.

"Không phải ngươi với Vương phi giận dỗi, lại ở Quỳnh Hoa Uyển hai tháng? Tất nhiên, ngươi cũng có thể tận hưởng cơn giận của vương phi có tiếng dịu dàng. Thôi phu nhân xinh đẹp thiên hạ hiếm có, ta thân là nữ tử cũng không nhịn được muốn nhìn ..."Dịch Khinh Nhan vừa rưới nước vừa nói, ngôn ngữ thong thả ung dung cùng tiếng nước thanh thúy chảy tạo nên một chương nhạc mê hoặc lòng người.

Phàm là nam tử, sao lại không háo sắc? Chỉ là muốn nhìn ra đến tột cùng lòng hắn là như thế nào. Có người muốn tiền tài, có người muốn quyền thế, mà Nguyên Tĩnh Vũ chỉ một lòng muốn thiên hạ. Thật ra cũng là một. Có tiền tài, có quyền lực, có thiên hạ, thì dạng mỹ nhân nào lại không có?

Tưởng tượng cảnh xuân mê người ở bên trong, Nguyên Tĩnh Vũ không nhịn được nuốt nước miếng. Hắn nghe được trong lời của nàng có chút ghen tuông, không khỏi có chút đắc ý trong lòng. Nàng càng ngày càng quan tâm hắn, không phải sao? Về phần Thôi Thụy Ngọc ... hắn đúng là có chút hối hận. Ban đầu nếu không vì hắn tâm phiền não thiếu kiên nhẫn, thì lúc này sao lại phiền toái đến vậy? Hắn thừa nhận, lúc trước hứng thú với Thôi Thụy Ngọc đích xác là vì gương mặt nàng làm người ta vui mắt, nhưng cho cùng cũng là một đóa hoa mà thôi. Dung mạo bên ngoài sao có thể sánh cùng tâm linh tri kỷ. Nói cho cùng, Khinh Nhan vẫn chưa tin hắn a ...

"Sao không nói gì? Chấp nhận?" Trong lúc Nguyên Tĩnh Vũ trầm mặc, Dịch Khinh Nhan đột nhiên cảm thấy phiền não, trong lòng ê ẩm khó chịu. Tại sao nam nhân luôn có thể hưởng tề nhân chi phúc? Thậm chí ngay cả nàng cũng không hiểu, hai người chung đụng càng lâu, hiểu rõ càng sâu, nàng càng để ý chuyện lúc trước? Chuyện như vậy không phải nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý sao? Nàng không phải đã chuẩn bị kế hoạch tốt lắm sao? Tại sao lại ... Chẳng lẽ nàng thật sự bị lời ngon tiếng ngọt của hắn làm động lòng?

Lời của nàng có ý gây sự, nhưng hắn chỉ trầm mặc. Hắn đột nhiên nhận thấy để cho nàng chịu một chút dấm cũng không hẳn là xấu. Dĩ nhiên, để nàng tiếp tục hiểu lầm cũng không ổn, nên hắn lén thở dài nói: "Nàng đã nói vậy rồi, ta có thể nói gì đây? Khinh Nhan, nếu ta nói lúc đó ta với Vương phi giận dỗi là vì nàng, nàng có tin không?"

Khinh Nhan bị suy nghĩ của chính mình hù dọa, nửa ngày không nói gì, chỉ vô thức vỗ nhẹ cánh hoa trên mặt nước.

"Kể từ cái đêm nàng từ trên trời giáng xuống cứu ta, ta không có khắc nào quên được nàng. Ta tưởng rằng nàng phải gả cho Yến Vương hoặc Nghê An vương, trong lòng cảm thấy mất mác, nên muốn lợi dụng nàng ta quên nàng ..." Nguyên Tĩnh Vũ dựa lưng và cạnh cửa, mờ mịt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, vô thức thở dài, không rõ hỉ nộ sầu bi (vui buồn), chân tình giả thật.

Nghe trong giọng Nguyên Tĩnh Vũ có phần uể oải, Khinh Nhan rất nhanh hồi phục lại tinh thần. Nàng đang làm cái gì đây? Kế hoạch của nàng là làm cho Nguyên Tĩnh Vũ yêu nàng, lợi dụng thân phận đặc thù hiểu rõ quân vụ, sau đó sinh một đứa con trai, đợi hắn thay lòng có nữ nhân khác, nàng liền giết hắn rồi tiếp quản toàn bộ Dụ Dương. Cho nên, nàng không thể bỏ ra chân tâm được, nếu không đến ngày đó, nàng như thế nào xuống tay được?

Nhất định phải làm cho hắn yêu nàng, mà nàng đối với hắn động tâm lại là không khôn ngoan. Nghĩ đến đây, Khinh Nhan ở trong lòng nhẹ thở dài, sâu kín nói: "Thôi, cũng đã qua, không cần hối tiếc nữa. Ta về sau ... cũng sẽ không nhắc lại những chuyện này ..."

Mặc dù cách một cánh cửa, Nguyên Tĩnh Vũ giống như có thể nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của nàng, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp. Từng từ từng chữ của nàng xẹt qua lòng hắn, êm ái ấm áp, mang đi tất cả những ảo não cùng hối hận trong lòng.

Không nghĩ tới nàng hiểu lòng người đến như vậy.

Nếu là người bình thường, ỷ sủng mà kiêu, thường sẽ nắm điểm yếu của nam nhân không buông, thỉnh thoảng lôi ra nhắc lại, làm cho người ta vừa đau vừa giận. Nhưng nàng nói về sau không đề cập tới nữa. Cũng tốt, bọn họ quên Thôi Thụy Ngọc, từ nay về sau cũng chỉ có hai người sóng vai cùng bước. Để cho bọn họ cưỡi tuấn mã đi qua khói lửa chiến trận, cùng nhau vẽ nên giang sơn này đi!

Lúc này, bên ngoài chợt ầm ĩ.

Nguyên Tĩnh Vũ cau mày lắng nghe, giống như có một nữ nhân muốn xông vào.

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?" Khinh Nhan khẽ cau mày. Nguyên Tĩnh Vũ ở trong này, người nào dám ở ngoài sân huyên náo?

"Không cần gấp gáp, có Bổn vương giữ cửa cho nàng, không ai dám xông vào." Nguyên Tĩnh Vũ cười trêu nói. Quay đầu lại, lại thấy hắn cau mày, tức giận nhìn chằm chằm hướng Hành Hương uyển.

Hắn biết là nữ nhân Thôi Thụy Ngọc kia cậy mình mang thai muốn xông vào. Cũng thật là, ngoài là một nữ tử xinh đẹp cũng không còn gì! Hắn trước kia sao lại không nhận thấy vậy? Chuyện này hắn cố ý giấu Khinh Nhan, không thể để cho nàng biết tin Thôi Thụy Ngọc mang thai, Hầu hết nữ nhân biết trượng phu của mình có hài tử cùng nữ nhân khác đều không cao hứng, huống chi Khinh Nhan còn là một bình dấm chua. Lúc này đề cho nàng mất hừng, không chừng chục vạn tinh binh của hắn, nửa giang sơn của hắn không cánh liền bay ...

"Làm khó ngươi rồi!" Bên trong Dịch Khinh Nhan chợt thở dài, "Nếu không có lời của ta ... Nếu ta không chọn ngươi ..." Khinh Nhan hiểu rõ, hầu hết nam nhân đều thích nữ nhân dịu dàng hiểu chuyện. Hơn nữa, còn có một chiêu gọi là lấy lui làm tiến.

"Không có nếu như!" Nguyên Tĩnh Vũ lớn tiếng ngắt lời nàng, lúc này nàng sao có thể bỏ cuộc giữa đường? "Nếu không có nàng, ta đã chết rồi. Nếu ta chết, Dụ Dương nhất định vì tranh giành vương vị mà đại loạn, lúc đó cường địch xâm phậm biên giới, chẳng những bọn họ không có chỗ nương tựa, mà dân chúng Dụ Dương cũng rơi vào khói lửa chiến tranh. Nàng không có lỗi với bọn họ, càng không có lỗi với bất luận kẻ nào! Tất cả con dân Dụ Dương cũng nên cảm tạ nàng! Nếu phải có người gánh vác trách nhiệm, thì người đó cũng là ta ..."

Khinh Nhanh sâu kín thở dài trong lòng: "Không, ngươi cũng không sai ..."

Bên trong nàng nhẹ giương khóe miệng, lộ ra một tia cười giễu. Tại sao nam nhân có thể tam thê tứ thiếp hưởng hết tề nhân chi phúc? Nữ nhân kia mặc dù có chút đáng thương nhưng là tự tìm tới. Không bắt được lòng nam nhân thì còn trách được ai? Muốn hạnh phúc, muốn lấy được chân tình của nam nhân, thì giở hết bản lĩnh đi! Nữ tử Lăng Tiêu đối với tình cảm là tuyệt đối không lùi bước.

Thấy nàng lâm vào trầm tư, một tiếng động nhỏ cũng không có, Nguyên tĩnh Vũ lo lắng hỏi: "Khinh Nhan, nàng đang nghĩ cái gì?"

"Ta đang nghĩ ... Ai! Thôi đi, ngàn lỗi vạn lỗi đều là do ta, họ có oán hận, chúng ta cùng nhau chịu là được!" Nam nhân đều là yêu thích nữ nhân độ lượng đi! Trong chừng mực, nàng có thể "độ lượng" một chút.

Tình cảm tính toán làm nàng mệt mỏi, không có ý định tắm tiếp nữa, nàng đứng dậy mặc quần áo.

Cùng nhau? Nàng nói cùng nhau? Nguyên Tĩnh Vũ sững lại ở hai chữ này.

Trước khi kế vị, hắn không là gì cả, cũng không quan tâm gì đến trách nhiệm này kia, sau khi kế vị, hắn là Dụ Dương Vương, gánh vác cả phú cường cùng tương lai của Dụ Dương, trọng trách trên vai ngày càng nặng, lại chưa từng có ai nói muốn gánh trách nhiệm cùng hắn. Khinh Nhan ... nàng lại có thể cùng hắn chia sẻ tất cả, gánh chịu tất cả ...

Trong nhất thời, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng nói ra miệng chỉ có một câu: "Khinh Nhan ... ngươi thật tốt ..." Thanh âm rất thấp, tưởng chừng không thể nghe, nhưng lại vừa vặn rơi vào tai nàng.

Khinh Nhan ngẩn ra, những lời này rất ngắn, cũng rất đơn giản, nhưng tình cảm ẩn chứa bên trong làm nàng chua xót. Những lời này, hắn là xuất phát từ thật tâm. Nhưng là, sao nàng lại không cảm thấy chút nào vui vẻ, ngược lại lòng đầy chua xót? Là bời vì nàng lừa gạt hắn, bởi vì nàng ngày cả tình cảm chính mình cũng đem ra lợi dụng? Thật ra mà nói, hắn đối với nàng vẫn là không tồi ...

Nhưng là, bất kể giờ phút này hắn thật lòng hay không, về sau cũng sẽ thay lòng ... Nàng không ngừng nhắc tỉnh chính mình, một Vương gia làm sao có thể có thể thật lòng? Làm sao có thể đối với một nữ nhân chung tình cả đời.

Nghe âm thanh mặc áo quần êm ái ở bên trong, trong đầu Nguyên Tĩnh Vũ tưởng tượng ra một bộ dáng mỹ nhân thay đồ, không khỏi sôi sục những mơ tưởng viễn vông. Cuối cùng, hắn không nhịn được dục vọng thì thầm nói: "Khinh Nhan, tối nay giữ ta lại được không?"

Động tác Dịch Khinh Nhan cứng lại, một chút cảm động vừa mới ló ra là liền bị dập tắt, hít một hơi nhanh chóng mặc xong áo quần.

Nguyên Tĩnh Vũ đem toàn bộ sức nặng tựa vào cánh của, ngoài ý muốn cửa chợt mở ra ...

Dịch Khinh Nhan than khẽ một tiếng, nhanh chóng lách ra, quay đầu nhìn lại, Nguyên Tĩnh Vũ đang nhếch nhác đứng dậy.

"Ha ha ha ha ..." Khinh Nhan nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, không khỏi ôm bụng cười to, tiếng cười thanh thúy truyền đi rất xa, khiến cho Thôi Thụy Ngọc đang dây dưa muốn xông vào cũng phải sửng sốt.

"Nhìn ta té ngã nàng vụi vậy sao!" Nguyên Tĩnh Vĩ chậm chạp đứng dậy tức giận trợn mắt nhìn nàng, nhưng ngay sau đó liền ngây dại. Bình thường nàng luôn giữ khoảng cách nhất định với hắn, nếu có cười cũng là cười yếu ớt, cười có lệ chứ không thật lòng, nụ cười vui vẻ sáng lạn như vậy là lần đầu hắn nhìn thấy. Khinh Nhan cười lên làm mất đi mấy phần lạnh lùng xa cách, thêm vài phần hoạt bát cùng kiều mỵ, một thân linh động xinh đẹp vô cùng, quả thiên là quốc sắc thiên hương, độc nhất vô nhị.

Nữ tử này là lão thiên ban cho hắn để bầu bạn cả đời a! Trời cao đến tột cùng vẫn là chiếu cố hắn. Hoặc như nhiều năm thống khổ cũng vì một lần đặc ân này đi!

Dịch Khinh Nhan cười khẽ đến trước mắt hắn, tay hươ hươ mấy cái, nghịch ngợm nháy mắt nói: "Này, ngẩn người?"

Nguyên Tĩnh Vũ ngoài ý muốn bắt được cổ tay nàng đưa đến trước ngực, trong đấy mắt phản chiếu dung nhan tuyệt mỹ của nàng, bộ mặt say mê.

Dịch Khinh Nhan nhất thời bị hắn bắt lấy tay, không khỏi mắc cỡ đỏ bừng mặt, bất giác tăng thêm vài phần diễm lệ. Nàng vừa thẹn vừa tức: "Buông ta ra!"

Từ lúc thành niên đến nay, nam tử ái mộ nàng rất nhiều, nhưng dám cợt nhả với nàng cũng chỉ có một mình Nguyên Tĩnh Vũ. Nếu là nữ tử bình thường, để người ta bắt lấy tay bị xem là mờ ám đi? Chẳng phải là phải gả cho hắn rồi sao?

"Nếu như Bổn vương té ngã mà có thể làm cho nàng vui vẻ, ta nguyện ý mỗi ngày đều té cho nàng xem." Nếu lúc đó hắn không phải vì không yên lòng suy nghĩ lung tung, thì làm sao có thể té? Nhưng nếu vậy mà làm cho nàng vui vẻ cười to cũng đáng giá. Nàng tựa như đề phòng hắn ngày càng ít, nếu như hắn thừa dịp này bất ngờ giữ lấy nàng, chiếm được thân thể của nàng, nàng sau đó có thẹn quá hóa giận giết hắn luôn không?

Lòng bàn tay trắng nõn truyền đến ấm áp làm dục vọng kiềm chế đã lâu muốn vỡ đê, ý niệm xấu xa trong lòng rục tịch ngóc đầu dậy. Cuối cùng là có nên thử hay không đây? Có biến thành khéo quá hóa vụng không? Hắn không nhịn được nâng cánh tay kia vuốt ve mỗi tấc da mềm mại của nàng, nếu như có thể tận hình hôn cánh hoa thơm ngát mềm mại kia, nếu như có thể hoàn toàn chiếm lấy nàng ...

"Ngươi đi chết đi!" Dịch Khinh Nhan không chịu nổi nữa, đánh hắn một quyền ...

"Dịch Khinh Nhan ... nàng mưu sát chồng?" Nguyên Tĩnh Vũ che con mắt bên trái la lớn. Thân thể đau đớn vừa kịp lúc kéo về lý trí xém hỏng mất. Nguy hiểm thật! Xém chút nữa phạm sai lầm!

"Đay là kết quả của tên háo sắc! Xem sau ngày ngươi còn dám có tư tưởng xấu không!" Dịch Khinh Nhan hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Chương thứ tám (hạ) Thị vệ bên ngoài nghe đến hai chữ "mưu sát", bất chấp tất cả lập tức vọt vào, Thôi Thụy Ngọc đang dây dưa không ngừng cũng đi theo vào.

"Có lẽ nàng ta thật sự có việc gấp, ngươi không muốn gặp nàng ta sao?" Dịch Khinh Nhan từ cửa sổ nhìn ra, mặc dù chỉ là từ xa, cũng nhận ra được bóng dáng xinh đẹp kia là Thôi Thụy Ngọc.

"Nàng ta thì có có thể việc gì gấp?" Nguyên Tĩnh Vũ tức giận châm chọc một câu, "Việc trong vương phủ đều do vương phi xử lý, ta chỉ quan tâm lo chính sự, những chuyện nhỏ khác ta mới lười trông nom, cũng không có tinh lực trông nom."

Nghe vậy, Dịch Khinh Nhan cũng không muốn xen vào việc người khác, thong thả đi vào phòng ngủ của mình, Nguyên Tĩnh Vũ che con mắt bị đau đi theo sau nàng.

"Đi theo ta làm gì? Còn chê một quyền vừa rồi chưa đủ mạnh phải không?" Dịch Khinh nhan xoay người nhìn hắn chằm chằm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn lại không nhịn được bật cười.

Nguyên Tĩnh Vũ dở khóc dở cười, trong lòng tức giận, lửa dục cũng biến thành lửa giận, nhưng trước mặt nàng lại không tiện phát tác, chỉ có thể nhỏ giọng quát: "Ta đi bôi thuốc a! Dáng vẻ của ta lúc này có thể đi gặp người ngoài sao? Ngày mốt Bổn vương còn muốn đi Lương Châu đấy ... rõ là ..."

Nói xong, Nguyên Tĩnh Vũ che con mắt bên trái, qua cửa sổ hét lớn mốt tiếng: "Tất cả đều cút ra ngoài cho Bổn vương! Tất cả thị vệ hôm này tự về nhận 20 đại bản! Về sau không lệnh truyền không cho vào Hành Hương uyển!"

Bọn thị vệ phục hồi lại tinh thần, nghiêm mặt cung kính lui ra ngoài, đồng thời đem Thôi phu nhân theo ra ngoài. Vương gia đã sớm phân phó, nữ quyến trong vương phủ không được phép vào Hành Hương uyển, cho dù vương phí đến, cùng phải thông tri. Nhìn đi, Thôi phu nhân trước đây được độc sủng, lại khiến Vương gia tức giận đến như vậy. Còn có 20 đại bản ...

Trở lại trong sảnh, Dịch Khinh Nhan ôm bụng cười thở không ra hơi: "Ha ha ha ha ... Ngươi có nhìn thấy dáng vẻ uy vũ của ngươi lúc nãy không ..."

Nguyên Tĩnh Vũ thẹn quá hóa giận, hung tợn quát: "Dịch - Khinh - Nhan!"

Dịch Khinh Nhan cố nén cười vào phòng ngủ lấy thuốc, đến cửa nàng quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái: "Ở chỗ này chờ, không cho đi vào!"

Nguyên Tĩnh Vũ quả nhiên không dám bước vào, ngoan ngoãn đứng yên đợi. Hắn hiện tại xem như hiểu biết, ở vấn đề nguyên tắc, nữ nhân này chắc sẽ không nhượng bộ.

Chỉ chốc sau, một làn hương nhạt bay đến, Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu, thấy Dịch Khinh nhan vén rèm bước ra.

"Thuốc này bôi ở ngoài, đừng dây vào trong mắt." Dịch Khinh Nhan nhẹ nhàng đưa cho hắn một cái hộp sứ trắng tinh xảo.

Nguyên Tĩnh Vũ mở hộp ra nhìn, bên trong là một chất dạng dầu trơn màu nhũ trắng, tản ra mùi thuốc nồng đậm. Hắn nhìn quanh bốn phía, không thấy gương, thật ra không cần nhìn hắn cũng đoán gương ở trong phòng ngủ của nàng."Tự ta không nhìn thấy, nàng bôi giúp ta đi!" Nói xong, hăn đem cái hộp đưa cho Dịch Khinh Nhan.

Dịch Khinh Nhan không đưa tay ra đón, liếc hắn một cái: "Đâu cần phải soi gương, chỗ nào bị thương liền bôi chỗ đó là được rồi!"

"Ta không thấy! Nếu bôi dây vào mắt thì làm sao?" Nguyên Tĩnh Vũ lý lẽ hung hồn nói. Lúc này mà không nắm chặt thời cơ đòi tiện nghi, thì thật là kẻ ngu rồi.

Dịch Khinh Nhan nổi đóa, chưa từng thấy người nào vô lại như người này. Ai bảo người đánh hắn là nàng? Nhớ hắn đường đường là Vương một phương, chỉ sợ chưa từng mất thể diện đến như vậy. Nhẹ thở dài trong lòng, nàng mềm lòng đi tới, nhận lấy hộp thuốc.

Nguyên Tĩnh Vũ âm thầm nghĩ, hiểu Kinh Nhan đang thẹn trong lòng.

Lại nói, Dịch Khinh Nhan cũng được xem là cao trong các nữ tử, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ cao hơn nàng nửa cái đầu. Nàng dùng đầu ngón tay cẩn thận vẽ ra một chút dược cao, khẽ tính toán giúp hắn xức thuốc.

"Nhắm mắt lại!" Khoảng cách gần như thế, hô hấp có thể nghe thấy được, mà Nguyên Tĩnh Vũ lại nhìn nàng chằm chằm, Dịch Khinh Nhan thẹn đỏ cả mặt.

Nguyên Tĩnh Vũ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Khinh Nhan lập tức xoa dược cao chung quanh mắt hắn, lành lạnh, rất thoải mái. Nhưng làm hắn động lòng là hơi thở hương Như lan của nàng, còn có lòng ngón tay mang lại cho hắn xúc cảm êm ái. Nếu trong lòng nàng không thẹn, hắn nên đòi thêm điểm tiện nghi chứ?

Dịch Khinh Nhan nhẹ nhàng đóng hộp thuốc lại, đang muốn rời đi, chợt dươí hông căng thẳng, nàng không tự chủ liền ngã vào lồng ngực ấm áp ...

"Buông tay!" Khinh Nhan tức giận nói, thật muốn cho hắn thêm một quyền, lần này làm cho hắn ngất luôn. Lúc này, mùi vị nam nhân ngập tràn trong mũi, bên tại lại truyền đến tiếng hắn thâm tình:

"Khinh Nhan, đừng nhúc nhích ... Để cho ta ôm một lát đi! Chỉ một lát là được ... Khinh Nhan, ta thật sự muốn nàng, ta hiểu muốn đại sự thành thì không thể vướng nhi nữ tình trường, nhưng ta làm không được! Bóng dáng của nàng cả ngày phiêu đãng trong đầu ta, nàng nói ta phải làm thế nào? Nghĩ đến hai tháng không gặp nàng, ta thậm chí nghĩ không có thiên hạ cũng được, chỉ cần có nàng bên cạnh là tốt rồi. Nhưng ta hiểu rõ, ta mà như vậy thì thật không có chí khí, nàng sẽ rời khỏi ta ... Nàng đánh ta đi, Khinh Nhan! Nàng đánh ta ta cũng nhận, chỉ cần để cho ta ôm nàng một lát ..."

Dịch Khinh Nhan hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm lại, buông lỏng tựa vào vai hắn. Thật ra thì khi hắn ôm, nàng cũng không có chán ghét như tưởng tượng. Nếu muốn làm nữ nhân của hắn, ôm chỉ là bước đầu thôi, dù không quen cũng phải ép mình quen ...

Nguyên Tĩnh Vũ lén quan sát nàng một chút, liền sau đó ôm nàng chặt hơn, toàn tâm cảm thụ hơi thở của nàng, mềm mại của nàng, dịu dàng của nàng, vẻ đẹp của nàng ... Tâm linh cực hạn thỏa mãn cùng mâu thuẫn. Kể từ ngày nhìn thấy nàng ở Hành Hương uyển, hắn nghĩ đến chuyện ôm nàng là hạnh phúc đến dường nào! Nhưng là, khi nàng thật ở trong lòng hắn, hắn lại muốn nhiều hơn nữa ...

Vì nàng, hơn một tháng hắn không chạm vào nữ nhân, nhưng hình ảnh cùng nữ tử hoan hảo trong tâm trí càng lúc càng rõ ràng. Thật là muốn chết a! Còn mạnh miệng nói một năm cũng được, mười năm cũng được ... Nhưng nàng thật sự muốn khảo nghiệm chuyện đó đến bao lâu chứ?

"Xong chưa?" Mặc dù Nguyên Tĩnh Vũ không có làm gì khác, nhưng cứ như vậy làm nàng vẫn không thoải mái.

Nguyên Tĩnh Vũ trầm thấp cười, vẫn không chịu buông nàng ra, ngược lại càng được voi đòi tiên yêu cầu: "Khinh Nhan, lần này đi Giang Nam, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện không?"

"Chuyện gì?" Quên đi phần hơi ngượng ngùng lúng túng, nàng cảm thấy nói chuyện như vậy cũng rất ấm áp.

Trong trí nhớ, chỉ có sư phụ có mấy lần ôm nàng lúc còn nhỏ, nhưng vô cùng ngắn ngủi, chưa kịp cảm thụ được ấm áp thì đã kết thúc. Ôm làm nàng có cảm giác như là bảo bối được nâng niu ở lòng bàn tay ... Nàng bỗng phát hiện, được ôm cũng có thể đả động nhân tâm.

"Nếu gặp Lâm sư huynh của nàng, nói cho hắn không cần chờ đợi nàng, nói cho hắn biết ta yêu nàng, sẽ không để nàng đi, làm cho hắn sớm dẹp ý niệm này đi. Nàng là của ta, Khinh Nhan, đáp ứng ta, nàng là của ta, ai cũng không thể cướp đi ..." Nguyên Tĩnh Vũ càng dùng sức ôm sát nàng, như muốn đem nàng nhu vào thân thể hắn. Cách một lớp áo quần, lồng ngực vững chắc của hắn cùng hương thơm mềm mại của nàng hòa chung một chỗ, nhiệt độ thân thể xuyên qua lớp áo quần, thấm vào lòng hai người.

Khinh Nhan hiểu cái siết của hắn biểu lộ sự bất an, hắn đang sợ mất nàng sao? Không thể phủ nhận, giờ phút này nàng thật sự có chút cảm động, có chút ấm áp, thậm chí toàn thân đều ấm áp. Ôm là hành động của những người rất thân mật a! Trong cái ôm này, họ chia sẻ nhiệt độ lẫn nhau, cảm thụ nhịp tim kịch liệt, truyền đạt nguôn ngữ không thể diễn tả thành lời.

"... Chỉ có nam nhân mới đứng núi này trông núi nọ ..." Nàng ngượng ngùng chui vào ngực hắn, là một cái cam kết gián tiếp. Nếu nhất định hắn sẽ là nam nhân của nàng, nếu hắn năm lần bảy lượt cho nàng cam kết, thì nàng cho hắn một cơ hội cũng không sao. Chỉ cần hắn tuân thủ lời hứa của mình, nàng liền toàn tâm toàn ý phụ tá hắn bình định thiên hạ.

"A! Khinh Nhan, ngươi thật tốt!" Có được hứa hẹn làm Nguyên Tĩnh Vũ cực kỳ kích động, nhẹ buông thân thể nàng ra, ngưng mắt nhìn nàng nói: "Khinh Nhan, ngươi yên tâm, Nguyên Tĩnh Vũ ta thề với trời, đời này kiếp này chỉ thích một nữ nhân là ngươi ... Khinh Nhan, một ngày nào đó ta muốn đem trọn thiên hạ dâng cho ngươi, ta muốn dốc toàn sức lực cho ngươi một thiên hạ thái bình ..."

Khinh Nhan đỏ mặt cúi đầu, chợt nhẹ thở dài: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ngươi biết mình sẽ từ bỏ cái gì không? Những người khác tạm thời không nói, vương phi của ngươi sẽ phân phó như thế nào? Thôi phu nhân xinh đẹp cùng các phu nhân khác, còn có các hài tử, ngươi có thể từ bỏ sao? Sau này nếu ngươi gặp các nữ tử tốt đẹp hơn, lúc đó ngươi cũng chỉ có thể than thở rồi ..." Nàng là nhắc nhở hắn, nếu hắn phản bộii nàng, cũng không nên trách lòng dạ nàng độc ác!

Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng nâng đầu nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "Giang sơn cùng vinh hoa ta với nàng cùng hường, còn oán hận của những nữ nhân kia, để cho ta chịu đựng một mình đi! Sắc đẹp đơn thuần so với tâm linh tri kỷ, nặng nhẹ thế nào trong lòng ta rất rõ ràng, Khinh Nhan, chỉ cần có nàng, cuộc đời ta đã rất hoàn mỹ ..."

Tâm linh tri kỷ? Nàng nhận nổi bốn chữ này sao? Hắn không hoài nghi nàng sao? Hắn dĩ nhiên luôn tin tưởng nàng ... Khinh Nhan nhắm mắt lại, dung nhan không khỏi có chút run run.

"Khinh Nhan, Khinh Nhan ..." Hắn một tay ôm chặt hông nàng, một tay vuốt ve tóc xõa phía sau, đầu dựa vào hõm vai nàng thở dài nói: "Ta lúc này tin tưởng, trời cao đối đãi ta thật tốt..."

"Khuya lắm rồi, ngươi ... trở về ngủ đi!" Dịch Khinh Nhan cảm giác càng lúc càng không được tự nhiên, bọn họ sao lại tức thì thân mật như vậy?

Nguyên Tĩnh Vũ chìm đắm trong nhu mì của nàng, ý niệm trong lòng chộn rộn rục rịch chưa kịp lên tới não đã nói ra miệng: "Khinh Nhan, có thể ..."

"Không thể! Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!" Dịch Khinh Nhan vừa thẹn vừa tức đẩy hắn ra, vẻ dịu dàng cảm động trong chốc lát tiêu tán. Nàng biết nam nhân đều không phải tốt đẹp gì, cả ngày chỉ nghĩ đến cái đó! Hừ, nàng không cho hắn, ai bảo lúc trước hắn có nhiều nữ nhân như vậy!

Nguyên Tĩnh Vũ sửng sốt một chút, chợt xấu xa cười nói: "Ta còn chưa nói, làm sao nàng biết? Thì ra trong lòng nàng luôn nghĩ đến cái đó a ..."

"Vậy ngươi muốn nói cái gì?" Mặt Kinh Nhan đỏ lên, vừa thẹn vừa tức. Nàng cũng muốn xem hắn làm thế nào để ngụy biện. Hừ, nếu không nói được cái gì hợp lý, nàng liền cho hắn một quyền!

"Ta ngủ dưới đất, nàng ngủ trên giường được không?" Không đợi nàng nổi giận, hắn chợt giơ hai tay nói: "Ta đảm bảo không xâm phạm nàng! Hơn nữa, võ công của nàng cao như vậy, ta cũng không thể cưỡng bách nàng đúng không?"

Khinh Nhan hừ lạnh một tiếng: "Không được! Tự mình trở về ngủ!" Nếu để tiến triển quá nhanh mà nữ nhân đồng ý thì không đáng để quý trọng rồi.

Thấy nàng cự tuyệt kiên quyết như vậy, Nguyên Tĩnh Vũ vội thay đổi sách lược. Hắn lấy tay chỉ vào mắt mình nói: "Nàng xem dáng vẻ của ta thế này làm sao đi gặp người ngoài! Đợi ngày mai khá hơn một chút rồi đi được không? Tối hôm nay nhiều thị vệ cũng nghe được ta đường đường một Vương gia bị nữ nhân của mình đánh, nếu hiện tại còn bị ngươi đuổi ra ngoài, thể diện của bổn vương đúng là một chút cũng không có, sau này lấy gì thống trị con dân? Khinh Nhan, dù sao cũng giữ cho ta mấy phần thể diện chứ? Có được không a? Ta đảm bảo không nháo, bằng không nàng để cho ta ở gian ngoài ngồi một đêm cũng được a, Khinh Nhan ..."

Khinh Nhan giả vờ giận nhìn chằm chằm hắn, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Người này nói không sai, tối nay hắn đúng là rất mất mặt, hơn nữa phần thể diện này chỉ có thể tìm lại từ chính nàng. Trừng mắt liếc hắn một cái, Khinh Nhan thở dài trong lòng, sau đó đi tới cửa ngoài phân phó: "Người đâu, hầu hạ Vương gia đi phòng tắm tắm rửa thay quần áo!"

Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe, hưng phấn đến muốn nhảy dựng lên! Tin tốt! Khởi đầu tốt! Một quyền tối nay thật giá trị a!

Nguyên Tĩnh Vũ cao hứng bừng bừng đi đến phòng tắm của Khinh Nhan tắm rửa, vì "kiêng dè", cho nên hắn đuổi hết thị nữ ra ngoài. Thực tế thì hắn cũng thích tự mình tắm, dĩ nhiên, nếu người hầu hạ hắn là nữ nhân kia thì ngoại lệ.

Từ bồn tắm bước ra, tấm bình phong bên ngoài treo sẵn một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Tự mình mặc xong, hắn cao hứng bừng bừng đi vào phòng ngủ Khinh Nhan, cười như không cười nhìn nàng.

Dịch Khinh Nhan trầm mặt xuống, tới cửa phân phó một câu: "Tối nay các ngươi không cần gác đêm, đi xuống đi!"

Bọn thị nữ đỏ mặt cười trộm rời đi, đến độ Dịch Khinh Nhan trong bụng nổi giận, hận nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì. Đóng cửa xoay người lại, Nguyên Tĩnh Vũ đang ngồi ở trên ghế nàng vừa mới ngồi qua, cười trêu nói: "Khinh Nhan, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng an trí thế nào cho vi phu a?"

Khinh Nhan thở hổn hển vén bức rèm che đi vào, một chữ cũng không nói.

Nguyên Tĩnh Vũ sửng sốt, đây là ý gì? Muốn ta ở lại bên ngoài, hay là ý bảo ta đi vào?

"Vào đi!" Khinh Nhan ở trong phòng nhỏ giọng nói một câu.

Nguyên Tĩnh Vũ mừng rõ chạy vào, lại thấy Dịch Khinh Nhan lạnh lùng nhìn hắn: "Đừng quên những gì ngươi vừa mới bảo đảm!"

"Được, được, được, Bổn vương bảo đảm với phu nhân, nàng nói ta ngủ mặt này ta tuyệt đối không quay mặt kia ..." Nguyên Tĩnh Vũ vỗ ngực lần nữa bảo đảm, lại cố tình nói mập mờ không rõ.

Dịch Khinh Nhan hừ lạnh một tiếng đi tới bên giường ngồi xuống, trong lòng tức giận, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, lại đem ánh mắt dời đến giường nhìn sang, nói: "Ngươi ngủ trên giường đi!"

Nguyên Tĩnh Vũ mừng rỡ như điên, không thể tin vào tai mình. Trong nhất thời lý trí hoàn toàn bãi công, suy nghĩ cũng bị tình cảm bắt sống, chỉ còn thân thể cùng tình cảm cầu khẩn. Hắn bước tới mấy bước, vẫn đứng ở trước mạn giường không nhúc nhích, ánh mắt lom lom mà nhìn chằm nàng. Đúng vậy, hắn muốn nàng, rất muốn rất muốn, nàng thánh khiết như vậy, làm cho hắn thấy mỗi tia tà niệm cũng cảm thấy xấu hổ, nên cứ như vậy sững sờ nhìn nàng.

Dịch Khinh Nhan nháy nháy mắt, nhàn nhạt cười: "Tự mình cởi quần áo chứ?"

"À? Sẽ!" Nguyên Tĩnh Vũ chợt đỏ mặt, tay chân có chút luống cuống, "Này, có muốn tắt đèn trước hay không? Nàng nhất định nhìn Bổn vương cởi quần áo sao? Cời hết hay còn giữ lại một cái?"

Dịch Khinh Nhan xém chút bị hắn làm tức chết, cũng biết hắn không có tốt đẹp gì mà!

Nguyên Tĩnh Vũ đang suy nghĩ cởi quần áo thế nào cho ưu nhã, đột nhiên cảm thất cổ ở phía sau tê rần, ngay sau đó người như nhũn ra.

Dịch Khinh Nhan nâng hắn lên giường, cởi ra áo ngoài của hắn cùng giày vớ, kéo qua một cái chăn mỏng khoác lên bụng hắn, sau đó nhìn theo ánh mắt nghi hoặc của hắn nói: "Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm cái gì? Hừ! Cũng biết bụng ngươi một nùi xấu xa không có chỗ tốt. Vừa vặn bản cô nương võ nghệ cao cường, nếu không còn không làm cho gian kế của ngươi được như ý?"

Nguyên Tĩnh Vũ dở khóc dở cười. Toàn thân nhức mỏi, chẳng những tay chân không thể động, thậm chí cũng không có hơi sức mở miệng nói.

"Được rồi, đừng đụng vào những suy nghĩ lệch lạc đầu óc kia. Đi ngủ sớm một chút đi! Ta đi Miên Nguyệt lâu nghỉ ngơi!" Nói xong, Khinh Nhan đắc ý di di ngón tay trên ngực hắn, sau đó tắt đèn, mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

Nguyên Tĩnh Vũ lẳng lặng nằm trên giường Khinh Nhan, nhếch miệng cười. Bất giác ngây ngốc nghĩ, bọn họ đã thân cận đến vậy, chẳng lẽ nàng còn chưa ý thức được? Trừ việc chưa có chân chính đoạt lấy thân thể nàng ra, chung đụng hàng ngày của bọn họ không phải là dạng của vợ chồng ngọt ngào hạnh phúc sao? Xem ra hắn cũng gần hết khổ rồi!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-67 )