← Ch.52 | Ch.54 → |
Yểu Nhiên ngẩn người.
"Nói thật, tôi không hiểu tại sao Ngân Viễn lại chọn cô." Giọng Đường Như vẫn không thân thiện như thường ngày.
Trọng hội bọn họ, ai ai cũng đều xuất chúng hơn người, cố tình Kỷ Ngân Viễn lại chọn một cô gái bình thường thế này.
"........." Yểu Nhiên tối sầm mặt.
Vốn tâm tình của cô còn hơi phức tạp, Đường Như đột nhiên từ bỏ khiến cô rất bất ngờ, nhưng sau khi nghe xong những lời này, cô đột nhiên hiểu ra.
Phút cuối cùng còn muốn tới khiêu khích khiến người ta không được thoải mái đây mà!
"Cô không phải là Kỷ Ngân Viễn, làm sao biết tôi không tốt?"
Giọng Yểu Nhiên mang mùi thuốc súng, khiến Đường Như không vui nhíu mày, lạnh lùng nói, "Tính cách của cô không hợp với cậu ấy. Cũng không thích hợp với nhà họ Kỷ. Nhà họ Kỷ sẽ không hoan nghênh cô."
"Rốt cuộc cô muốn nói gì?" Yểu Nhiên đã mất hết kiên nhẫn.
Nếu Đường Như đến đây chỉ để nói những lời này, vậy giờ cô ta có thể đi rồi!
"Cô hiểu Ngân Viễn được bao nhiêu?" Đường Như chậm rãi nói, bưng ly trà lên hớp một ngụm rồi tiếp, "Hay là nói, cô hiểu nhà họ Kỷ được bao nhiêu?"
"......." Yểu Nhiên nghẹn họng. Kỷ Ngân Viễn chưa hề nói với cô những điều này, mà Thư Yểu Ninh đã từng nói, ông nội Kỷ là tổng tư lệnh của quân khu thành phố B.... .
Chuyện này Yểu Nhiên không hỏi Kỷ Ngân Viễn, cũng không đi thăm dò, cô mơ hồ cảm thấy, đây là điều cấm kỵ đối với anh, còn vì sao lại có cảm giác này, thì chính cô cũng không rõ.
Có thể....... Là vì từ trước tới giờ anh đều không nhắc tới chuyện trong nhà. Cũng có thể....... Là vì những lời ông nội Kỷ đã nói với cô lúc ở bệnh viện....... .
Đúng như lời bọn họ nói cô không biết gì về anh cả, nhưng Đường Như khác cô, từ nhỏ cô ta đã ở gần anh, tất cả về anh và cả nhà họ Kỷ, nhất định cô ta rõ như lòng bàn tay. Cho nên, chỉ cần hỏi Đường Như là có thể biết..........
"Tôi chắc chắn Ngân Viễn sẽ không nói với cô những điều này." Đường Như thổi thổi trà, vẻ mặt rất thản nhiên.
"Vậy tại sao cô muốn nói cho tôi biết." Không thể phủ nhận, quả thật một mặt Yểu Nhiên rất muốn biết, mặt khác cô lại băn khoăn.
Yểu Nhiên tin tưởng Kỷ Ngân Viễn không nói cho cô, nhất định là có lý do riêng.
Cho nên, tìm hiểu những điều anh không muốn cô biết, đến tột cùng là đúng....... Hay là sai?
"Tôi đã nói, cô sẽ không sống nổi ở nhà họ Kỷ." Đường Như thản nhiên nói tiếp, "Chẳng qua tôi muốn nhìn thử xem...... Có kỳ tích xảy ra hay không thôi!"
"Cô đang đùa giỡn tôi?" Yểu Nhiên khẽ híp mắt, lạnh lùng hỏi.
Cô thật sự muốn biết những chuyện về Kỷ Ngân Viễn, nhưng không phải dưới tình huống bị người ta đùa giỡn như khỉ thế này.
Yểu Nhiên thích Kỷ Ngân Viễn, cho nên muốn ở bên cạnh anh, muốn được người nhà anh thừa nhận và chúc phúc. Nhưng theo giọng điệu của Đường Như, có vẻ người nhà của anh rất khó, không dễ dàng đồng ý hai người bên nhau. Còn Đường Như hiển nhiên là rất vui vẻ với điều này, muốn ngồi một bên xem kịch vui, coi thử cô có bản lãnh ở lại nhà họ Kỷ hay không.
Nói cách khác, Đường Như nói từ bỏ gì đó, chỉ là nói suông......
Như vậy, có thể suy ra, người nhà họ Kỷ muốn tác thành cho Đường Như và Kỷ Ngân Viễn, cho nên dù Đường Như nói từ bỏ, chỉ cần người nhà họ Kỷ nói một tiếng, thì lời kia không còn hiệu lực nữa.
"Cũng có thể nói như vậy." Đường Như thoải mái thừa nhận, cười cười nói, "Cô có muốn biết không?"
Tất cả về Ngân Viễn.
Và nhà họ Kỷ.... .
"Thư Yểu Nhiên, cô không có lựa chọn khác." Đường Như đặt ly trà xuống, giọng kẻ cả nói, "Cô chỉ có thể thông qua tôi để biết về nhà họ Kỷ, bởi vì Ngân Viễn....... ."
Yểu Nhiên thản nhiên tiếp lời, "Bởi vì Kỷ Ngân Viễn sẽ không nói cho tôi, đúng không?"
"........." Đường Như không đáp, tiếp tục ngồi dựa vào sô pha, cài hai bàn tay đặt lên gối.
Đúng! Ngân Viễn sẽ không nói cho cô biết, tuyệt đối không!
"Anh ấy không muốn nói thì thôi!" Yểu Nhiên nhún vai, cố làm ra vẻ không thích thú, "Từ trước đến giờ, Kỷ Ngân Viễn làm gì đều có lý do riêng của anh ấy, nhiều việc, căn bản không cần tôi nhúng tay vào."
Tựa như lần trước, lúc ông nội Kỷ hỏi cô, cô trả lời cô tin tưởng anh.
Chuyện Tống Quân năm đó đã dạy cô rất nhiều điều: hành động lỗ mãng, sẽ chỉ làm mọi chuyện rối thêm.
Nếu Kỷ Ngân Viễn không muốn cô biết, vậy...... Cô chỉ có thể nén tò mò, không đi tìm hiểu.
Mặc dù điều này rất khó khăn với cô, nhưng giọng điệu của Đường Như càng làm cô chán ghét hơn, quyết tâm không muốn biết càng thêm kiên định!
"Cô......" Đường Như không ngờ Yểu Nhiên sẽ trả lời như vậy, sửng sốt một lúc, không dám tin nói, "Cô thật sự không muốn biết?!"
"Đúng vậy!"
"Thư Yểu Nhiên......."
Yểu Nhiên đứng lên, nhìn đồng hồ trên tường, nói thẳng, "Không còn sớm nữa, cô cũng nên về rồi chứ?" Dứt lời, không đợi Đường Như mở miệng, đã khom người cầm lấy ly trà, bỏ vào phòng bếp, "Vậy tôi không giữ nữa, hẹn gặp lại!"
"......."
Đến đêm, khi Kỷ Ngân Viễn về nhà, cảm thấy không khí có gì đó là lạ.
Yểu Nhiên ngồi ôm gối hờn dỗi ở sô pha xem ti vi, vừa thấy Kỷ Ngân Viễn về, mặt lập tức đen đi, tắt ngay ti vi đi về phòng."Rầm!" Cửa phòng nện thật mạnh trước mặt anh.
Kỷ Ngân Viễn đẩy một phát, cửa phòng vẫn không nhúc nhích, xem ra là đã bị khóa trong.
Chẳng lẽ ngày hôm qua làm hơi quá?! Nên giờ cô đang tính sổ với anh?!
Kỷ Ngân Viễn gõ gõ, "Thư Yểu Nhiên, mở cửa."
Không ai đáp lại.
Lại gõ gõ, "Thư Yểu Nhiên?"
Trong phòng, Yểu Nhiên đang ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa không nháy, đã quyết tâm, nếu Kỷ Ngân Viễn còn dám kêu tiếng thứ ba, cô liền mở cửa thưởng cho anh một đạp!
Đường Như kia khiến cô đang tức lộn ruột, chẳng qua chỉ biết một ít chuyện lông gà vỏ tỏi về anh mà thôi, có gì hay ho chứ! Cô không thèm biết!
Yểu Nhiên đợi mãi không thấy Kỷ Ngân Viễn gọi tiếng thứ ba, lửa giận nháy mắt lên tới đỉnh, có khuynh hướng nổ tung.
Quá đáng! Không có kiên nhẫn gì hết, mới kêu hai tiếng, đã mặc kệ người ta rồi hả?!
Tên khốn kiếp này!
Yểu Nhiên vừa nghiến răng ken két, vừa kéo cửa ra, định bụng sẽ cho Kỷ Ngân Viễn một trận.
Nhưng cửa phòng chưa mở ra hết, đã có một bàn tay chen vào, nhanh chóng kéo cô ra ngoài.
Yểu Nhiên hết hồn, theo bản năng vung mạnh tay, Kỷ Ngân Viễn tiếp được quả đấm nhỏ của cô, cười nói, "Lại tức giận gì vậy?"
"Kỷ Ngân Viễn!" Thấy rõ là anh, lửa giận trong lòng Yểu Nhiên lập tức phun trào, "Anh là đàn ông, mà sao nợ đào hoa còn nhiều hơn tôi vậy?!"
Đầu tiên là cả đống sinh viên nữ bên Đại học Quốc Phòng, cả ngày rủ rê đi chơi thì thôi đi, giờ còn lòi ra một Đường Như ngày ngày chạy đến khiêu khích cô, thật coi cô là bạn gái chỉ trên danh nghĩa thôi hả?!
Kỷ Ngân Viễn giữ chặt Yểu Nhiên đang giãy giụa, ôm cô vào lòng, "Chua quá....... Em đang ghen?" Mặc dù không hiểu vì sao cô ghen, nhưng thấy cô như vậy, anh rất vui.
"Ghen cái đầu anh đó!" Không thể dùng tay chân, Yểu Nhiên đành dùng miệng mắng.
Kỷ Ngân Viễn càng vui vẻ cười nói, "Cái đầu tôi không biết ghen!"
"Anh...... Anh......" Yểu Nhiên tức đến nỗi giọng run run, vừa định rống lên, lại cảm giác có thứ gì đó cứng cứng chạm vào eo mình. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh, như muốn nói: Còn lộn xộn là sẽ phải trả giá đắt!
"Thư Yểu Nhiên, tiếp tục chuyện lúc sáng làm dở thôi......" Kỷ Ngân Viễn nói nhỏ bên tai Yểu Nhiên. Tai cô lập tức đỏ bừng lên, sau đó lan dần đến toàn bộ khuôn mặt.
"Kỷ Ngân Viễn!!" Yểu Nhiên xấu hổ la to, lập tức giơ chân đá mạnh vào chỗ kia của anh.
Lúc cô đang tức giận thế này mà anh còn có tâm trạng nghĩ đến việc đó!
Kỷ Ngân Viễn rên một tiếng, đau đến mức gập hẳn người xuống. Yểu Nhiên nhân cơ hội này nhảy ra xa, "Một mình anh tự làm đi!" Xong bước đi.
"Thư Yểu......." Kỷ Ngân Viễn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hận không thể bắt Yểu Nhiên lại 'hung hăng' chỉnh cô, để cô biết đâu là chuyện có thể làm đâu là chuyện không thể làm, nhưng vì quá đau đớn nên chỉ có thể đứng yên một chỗ trơ mắt nhìn cô đi về phòng.
Năm phút sau, trùng hợp Từ Dịch tới, thấy cảnh này thì vô cùng kinh hãi, không kịp hỏi nguyên nhân, vội vàng đưa Kỷ Ngân Viễn tới bệnh viện.
Lúc này, Yểu Nhiên lại đang rất thỏa mãn vì đã 'dạy dỗ' được Kỷ Ngân Viễn.
"Ngân Viễn....... Cậu còn để Thư Yểu Nhiên làm mấy cái như vậy nữa là tuyệt hậu luôn đó!" Từ Dịch dựa vào tường nhìn Kỷ Ngân Viễn, ráng nhịn cười nói.
Qua chuyện này, Từ Dịch đã hoàn toàn bội phục Yểu Nhiên rồi, phải quyết tâm đến mức nào mới có ác đến vậy chứ!
Thật quá hung tàn!!!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Từ Dịch ngồi xuống mép giường, hỏi "Cậu đã làm gì? Mà khiến con gái người ta nổi giận đến mức này!"
Kỷ Ngân Viễn không thèm để ý đến Từ Dịch.
"Nói đi, cho anh em biết mà phòng, không phạm phải sai lầm tương tự để tránh bị giống như cậu bây giờ....... Ha ha!" Từ Dịch nói xong, thật sự không nhịn được nữa, phá lên cười, "Ngân Viễn à, sao cậu lại bị con gái đạp chỗ đó vậy? Ha ha ha ha, ha ha ha......"
"........." Kỷ Ngân Viễn lạnh lùng nhìn Từ Dịch một cái. Nhưng Từ Dịch làm như không hề hay biết, ôm bụng cười lăn lộn.
Kỷ Ngân Viễn đạp Từ Dịch một phát. Từ Dịch nương thế bật người đứng dậy ngay lập tức.
"Ây da, Ngân Viễn, 'vết thương' của cậu quả nhiên rất nghiêm trọng, động tác chậm hơn thường ngày rất nhiều!" Từ Dịch bình thường vì chuyện Kỷ Ngân Tĩnh mà bị nếm nhiều đau khổ, nay có cơ hội tốt, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Từ Dịch tiếp tục cười vui vẻ, "Cậu cũng đừng quá lo lắng, nếu sau này quả thật bị 'bất lực', cùng lắm thì đứa con đầu tiên của tôi và Ngân Tĩnh sẽ mang họ Kỷ là được chứ gì, cậu thấy sao?"
"Câm miệng lại và cút ra ngoài đi!"
"Ha ha ha, cậu đang giận hả? Cũng phải ha......." Từ Dịch cũng không dám chọc quá, nhịn cười nói, "Được rồi, tôi chừa cho cậu chút thể diện, không cười trước mặt nữa, tôi đi ra ngoài cười đây....... Ha ha ha".
Từ Dịch ra ngoài, nhưng tiếng cười vẫn lượn lờ hôi lâu trong phòng bệnh mãi không tan. Kỷ Ngân Viễn day day trán, cảm thấy đầu rất đau.
← Ch. 52 | Ch. 54 → |