Phiên ngoại Thiên Luyến (hạ) (1)
← Ch.135 | Ch.137 → |
Edit: Bạch Liên
Hắn nói với mọi người, đó là nghĩa tỷ của hắn, bởi vì thân thế phức tạp nên luôn sống lẫn trong thế nhân, mà cũng vì từ nhỏ sức khỏe suy yếu nên được đưa đến Tà Y Cốc tịnh dưỡng, hàng năm chỉ hồi phủ vài lần, cho nên tránh thoát khỏi kiếp nạn diệt môn.
Lúc hắn nói với ta điều này, tuy ta có chút nghi hoặc, nhưng lại không hề nghĩ nhiều, dù sao Hoàng hậu cao quý của Nam Triều Mộ Dung Thanh vẫn đang ở trong Phượng Tảo điện của Tử Kinh cung, mà dù trước đây hắn chưa từng nhắc đến vị nghĩa tỷ đột nhiên xuất hiện này, nhưng ta lại thật sự không nghĩ ra hắn có lý do gì để phải gạt ta.
Cho nên, ta chỉ thắc mắc một điều, dựa vào địa vị lúc đó của Mộ Dung gia ở Nam Triều, rốt cuộc thân phận nghĩa tỷ của chàng phức tạp đến thế nào mà cần phải lẩn tránh như vậy?
Hắn không hề nhìn ta, chỉ là thản nhiên nói, ta từ khi hiểu chuyện đã biết mình có một nghĩa tỷ như vậy, ngay cả thân thế lai lịch của nàng thế nào, phụ mẫu ta chưa từng nhắc đến, cũng không cho chúng ta hỏi, cho nên ta cũng không rõ lắm.
Hiện giờ là thời điểm quan trọng cho cuộc chiến giữa hai nước, nhưng người mà hắn có đủ tin tưởng cũng như năng lực để giao phó trọng trách cầm quân đều không có, cho nên hắn sớm đã đích thân lên tuyến đầu, vạch ra chiến lược, duyệt binh sa trường, không lúc nào là không toàn lực bày mưu lập kế, ta biết, hắn muốn nhanh chóng toàn thắng, hắn sẽ không cho phép bản thân có một bước đi sai lầm.
Chỉ là ta thật không ngờ, trong thời điểm quan trọng này, hắn lại muốn tự mình đi đón vị nghĩa tỷ từ Tà Y Cốc về.
Lục Tụ cũng không biết là có vấn đề gì, có lẽ chỉ có ta là có cảm giác nghi ngờ bất an, tất cả mọi người đều nghĩ, sau họa diệt môn, hắn đối với người thân duy nhất may mắn còn sống này có phần quá thân thiết và bảo vệ cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng, ta có thể nhìn thấy vẻ chờ mong vui sướng không thể che giấu trong đôi mắt hắn, loại biểu cảm như vậy đã từ lâu rồi ta không được nhìn thấy trên gương mặt trượng phu của ta, hắn luôn hoàn mỹ mỗi khi xuất hiện trước người khác, trong lúc hoảng hốt, ta cảm thấy thời gian như đang từ từ quay ngược trở lại, trước mắt ta, là vị thiếu niên tướng quân năm đó, nét mặt thỏa mãn như đang nắm giữ cả thiên hạ khi cầm lá thư của tỷ tỷ trong tay.
Dù sao hắn cũng không hoàn toàn bỏ đi trách nhiệm và sứ mệnh của mình, sau khi thu xếp ổn thỏa hết thảy mọi chuyện hắn mới khởi hành đi Tà Y Cốc.
Ta biết ở trong lòng của hắn vẫn chưa thể vứt đi bóng dáng vị nam nhi chính trực khẳng khái ngày xưa, ta cũng không lo lắng hắn sẽ một đi không trở lại, hắn không phải là người vô trách nhiệm như vậy.
Lúc hắn đến từ biệt, ta biết ta không thể ngăn cản, cho nên chỉ mỉm cười giục hắn lên ngựa: "Đi nhanh về nhanh, nói với nghĩa tỷ, ta sẽ chuẩn bị sẵn gian phòng và y phục xinh đẹp nhất để chờ nàng."
"Nàng không cần điều này."
Hắn nở nụ cười, tuy rằng là nói như vậy, nhưng ánh mắt hắn vẫn thoáng vẻ dịu dàng khi nhìn ta, đây cũng là điều ta muốn.
Ta nhìn bóng lưng của hắn dần khuất xa, biến mất nhanh như vậy khiến ta cảm thấy sợ hãi. Đáy lòng không biết vì sao có dự cảm chẳng lành, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.
Có lẽ người nghĩa tỷ mà hắn nói chính là đương kim hoàng hậu Nam Triều, người mà cùng hắn không có quan hệ huyết thống, người mà thế nhân đồn đãi thân thể luôn suy nhược nên quanh năm ẩn mình trong thâm cung, chưa từng lộ diện, Mộ Dung Thanh.
Cho nên, khi nàng thật sự xuất hiện trước mặt ta, ta mới có thể đem hết những cảm xúc không nên có cẩn thận giấu đi.
Hay bởi vì, ta nóng lòng đem tin tức mình đã mang thai nói cho hắn biết, hy vọng niềm vui mừng này có thể tạm thời lấn át đi mọi chuyện.
Nhưng ta thật không ngờ, sau khi nghe thấy tin này, phản ứng ngay lúc đó của hắn là quay đầu nhìn nàng, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, khi ta vẫn chưa kịp kìm nén cảm giác lạnh buốt trong lòng thì hắn đã nhẹ nhàng ôm lấy ta, sau đó chính thức giới thiệu chúng ta với nhau.
Trong cung truyền đến tin tức, bệnh tình của phụ hoàng xấu đi, ta không thể không vội vàng quay về thủ đô.
Trước khi đi, ta nói với Liễm, điều kiện ở Dung Thành không tốt, không bằng để nghĩa tỷ cùng ta trở về thủ đô trước, ta đã cho người sửa chữa Trùng Hoa cung, chỉ còn chờ nàng đến ở.
Thế nhưng hắn lại mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối, chỉ nói rằng nàng không cần nơi đó, ngược lại ở trong cung quá nhiều quy cũ, nàng ở bên ngoài nhàn tản đã quen, sợ rằng sẽ không thích hợp, vẫn nên ở Dung Thành thích ứng một chút.
Ta không biết hắn cự tuyệt như vậy là vì không muốn xa nàng, hay là đang lo lắng đến an nguy của nàng nên muốn giữ nàng lại bên cạnh để tiện bề che chở, hay là, cả hai đều không phải.
Ta chỉ biết, ta không thay đổi được quyết định của hắn, ta chỉ biết, hắn để Thanh Hạnh đem Tần tranh mà hắn thu thập suốt mấy năm qua đến Dung Thành.
Ta cũng không biết, những điều hắn nói với nàng ngày đó là muốn để nàng an tâm, hay vì biết ta đứng ngoài cửa mà cố ý nói.
Ta chỉ biết, nếu như trước đó trong lòng ta còn do dự, thì sau khi nghe chính miệng hắn nói ra, muốn dùng cả thiên hạ để báo đáp cho ta, ta rõ ràng cảm thấy đáy lòng mình dần mềm yếu đi, cho dù đó là mưu kế thì ta cũng cam tâm tình nguyện để cho hắn được như ý.
Văn thừa tướng vô cùng đau lòng nói với ta: "Công chúa, người biết rõ nghĩa tỷ của phò mã là ai, rất có thể chính là đương kim hoàng hậu của Nam Triều, dáng vẻ của nàng cùng với bức họa mấy năm trước ta tìm cho công chúa không hề khác biệt, vì sao người còn muốn để nàng rời đi? Người phải biết, có nàng trong tay, đây chính là thứ vũ khí lợi hại gấp trăm lần đao kiếm!"
"Nếu vì điều này mà làm phò mã hận ta, cho dù chàng không trở mặt với ta—-nhưng thật sự mà nói, ngay đến việc này ta cũng không nắm chắc—ta cảm thấy mất nhiều hơn được. Mà thừa tướng cũng từng nói qua, Mộ Dung Liễm hôm nay vẫn là người mà không có kẻ nào muốn tự nguyện đối địch, chàng vì tỷ tỷ của mình, chuyện gì cũng có thể làm." Ta nhìn Văn thừa tướng, nói rõ ràng từng tiếng: "Nhưng ta tin tưởng, cho dù không dựa vào thân phận Mộ Dung Thanh, trượng phu của ta cũng có năng lực mang toàn bộ thiên hạ đến cho ta."
Văn thừa tướng tuy rằng không khuyên can nữa, nhưng vẫn thở dài lắc đầu: "Công chúa, người có từng nghĩ tới, có lẽ đây mới là mục đích thực sự của phò mã."
Ta khẽ hạ đôi mắt, cũng khẽ cười với chính mình: "Ta chỉ cần biết rằng, dù là vậy thì những gì chàng đã nói cũng không phải là lời nói dối, như vậy đã đủ."
Văn thừa tướng cáo lui, cũng bắt đầu sắp xếp người và đường thoát thân cho nàng ta, còn Lục Tụ thì không nhịn được mà khẽ hỏi ta: "Nếu công chúa đã quyết định không lợi dụng thân phận hoàng hậu Nam Triều của Mộ Dung Thanh, vậy tại sao đã làm thì không làm đến cùng, dứt khoát đem cái gai đã đâm sâu trong lòng vĩnh viễn nhổ đi?"
Ta thản nhiên lên tiếng: "Ngươi muốn ta và phò mã trở mặt, còn muốn Tề Việt từ nay về sau không được an bình?"
Lục Tụ vội vàng quỳ xuống: "Công chúa biết rõ, nô tỳ không có ý đó. Hơn nữa, có nhiều cách để một người biến mất mà không để lại dấu vết gì, chuyện qua đi, phò mã sẽ không biết có can hệ đến công chúa."
"Ngươi nghĩ rằng, dựa vào khả năng hiện tại của phò mã, chuyện mà chàng muốn biết há có thể giấu sao?" Ta khẽ cười: "Kỳ thật việc ta để Mộ Dung Thanh rời đi, chưa chắc đã có thể giấu được chàng, ta chỉ hy vọng, lúc chàng phát hiện ra thì cũng là lúc chuyện đã rồi."
Ta biết, cái chết chỉ khiến cho nỗi nhớ thương càng thêm vĩnh hằng, ta luôn tin rằng sẽ có một ngày ta giữ được trái tim hắn, cho nên ta không lấy mạng nàng, bằng không chỉ càng thêm khắc sâu hình ảnh của nàng trong đáy lòng hắn.
Ta muốn hắn biết, là do nàng tự chọn việc rời đi, là nàng rời bỏ hắn, nữ nhân như vậy, không đáng để hắn hao tâm.
Ta không hề thương tổn tới nàng, hay làm ra việc sai trái gì, mà hiện tại hắn vẫn cần đến thân phận hoàng thất chính thống của ta, cho nên ta tin tưởng, hắn sẽ không vì chuyện ta để nàng rời đi mà đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng thật ra tất cả những chuyện này vẫn chỉ là một hồi đánh cược, chẳng qua là vì phần thắng của ta lớn hơn, ta biết hắn nhất định sẽ trách ta, nhưng cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, ta biết, hắn sẽ không bao giờ quên ngày đó ta ôm lấy hắn và nói: "Ta sẽ cho ngươi một gia đình."
Huống chi, ngay lúc này, trong bụng ta còn có cốt nhục của hắn.
Ta đứng ở nơi cao nhất của Dung thành, nhìn về phía con đường nhỏ mà nàng sắp rời đi, Lục Tụ hỏi ta: "Công chúa, nàng sẽ nghe theo sắp xếp của chúng ta sao?"
Ta hờ hững cười: "Lục Tụ, ngươi biết không, khi ta đi gặp nàng thì mới phát hiện, thì ra từ đầu nàng đã có ý định rời đi, cho dù nàng có thông minh cũng không nhìn thấu ý đồ của ta, cho nên ngươi yên tâm, nàng nhất định sẽ đến."
Dường như hưởng ứng theo lời nói của ta, trên con đường nhỏ bất chợt xuất hiện hai bóng người cô quạnh, tuy rằng không nhìn thấy rõ nhưng ta biết đó là nàng và Li Kha.
Ta nhìn theo bóng dáng các nàng cưỡi trên lưng ngựa đang dần dần rời xa, trong lòng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm thì bỗng nhiên trên con đường lại xuất hiện thêm vài bóng hắc y nhân, bọn họ cũng thúc ngựa chạy về hướng các nàng rời đi.
Trong lòng kinh hãi, lập tức xoay người nhìn Lục Tụ, không kiềm được cơn tức giận: "Là do ngươi hay là do Văn thừa tướng? Còn không mau nói bọn chúng dừng tay!"
Lục Tụ cuống cuồng quỳ gối: "Công chúa đã căn dặn rõ ràng, nô tỳ và Văn thừa tướng sao dám làm trái? Những người này, nô tỳ thật sự không biết!"
Ta đang muốn lên tiếng, ánh mắt đột nhiên ngừng lại trên táng cây cổ thụ cao ngút mọc sát bên quan nha Dung thành, cành lá rậm rạp che giấu một bóng người.
Ta vô thức kéo Lục Tụ ẩn mình vào sâu trong mái hiên, sợ hắn nhìn thấy.
Sau một lát ta lại khẽ cười mình, ánh mắt của hắn luôn nhìn vào bóng người càng lúc càng rời xa kia, đối với hắn hiện tại mọi vật xung quanh đều không tồn tại, thì sao có thể để tâm đến một người như ta.
Hơn nữa, nếu hắn đã đến đây nhìn nàng rời đi, thì hẳn nhiên đã biết rõ mọi việc, ta có muốn che giấu cũng vô ích.
Bất chợt một suy nghĩ vụt qua trong đầu — Những hắc y nhân này là hắn phái đi đón nàng trở về? Nếu vậy, tại sao hắn không đích thân đi đón?
Ta chợt quay đầu nhìn lại, nếu để ý thì mới nhận ra, tốc độ của những hắc y nhân này không hề nhanh, chỉ là luôn giữ một khoảng cách nhất định với hai người phía trước, dường như sợ rằng sẽ bị phát giác.
Ta nhắm mắt lại, trong lòng cũng từng chút hiểu rõ.
Hắn biết mọi chuyện là do ta sắp đặt, và cũng vì không muốn trở mặt với ta cho nên hắn ngầm đồng ý để nàng rời đi, còn những hắc y nhân này là do hắn an bài chỉ để bảo vệ nàng chu toàn.
Đúng là ngay lúc đó ta đã nghĩ như vậy. Hắn để nàng rời khỏi là bởi vì ta, nhưng thật lâu sau ta mới nhận ra, hắn làm như vậy, tất cả đều chỉ vì nàng.
Nàng muốn rời đi, hắn thành toàn cho nàng.
Nàng muốn giữ lại đoạn tình cảm trước đây, hắn cũng cho nàng.
Hắn đã lấy ta, nên tự cảm thấy bản thân không còn tư cách mang đến hạnh phúc cho người hắn yêu, hắn không muốn nàng phải chịu uất ức gì nên hắn buông tay.
Hắn không muốn nàng phải đứng giữa cuộc chiến của Tề Việt và Nam Triều, không muốn nàng nhìn thấy cảnh hắn và trượng phu của nàng đối đầu với nhau, cho nên hắn để mặc cho nàng rời đi, nhưng vẫn âm thầm cho người theo bảo vệ.
Tình cảm mà hắn dành cho nàng có lẽ còn sâu đậm hơn suy nghĩ của ta.
Bóng dáng của nàng từ lâu đã biến mắt khỏi chân trời, ngay đến những hắc y nhân kia cũng không còn nhìn thấy, nhưng hắn vẫn không hề cử động, ánh mắt vẫn cứ nhìn mãi về phương xa.
Ta không biết đã qua bao lâu hắn mới nhảy xuống từ táng cây, thinh không tĩnh lặng, "Trạm Lô" rời khỏi vỏ, ánh kiếm như chớp.
"Cửu trọng thiên, ý trì trì, thủ ký thất huyền đồng, huy kiếm ỷ thiên cao. Tứ hải bình, lục hợp thu, độc túy tiếu sa tràng, bôi tửu lỗi trường không..."
Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy bộ kiếm pháp này, cũng là lần cuối cùng.
Ta nhớ vào ban ngày đã được tận mắt nhìn thấy cảnh ý kiếm âm cầm lay động lòng người, mỗi một âm phù mỗi một thế kiếm đều hòa hợp vô cùng, dường như đây là duyên ngàn năm do ông trời tác hợp.
Mà giờ này khắc này đã không còn âm tranh "Tư Quy", một mình hắn đơn độc dưới ánh trăng, cô tịch một bộ kiếm thế.
Mỗi một cử động đều hoàn hảo vô song, nhưng phảng phất đâu đó quanh hắn vẫn có một chút gì đó là bi thương hay là yếu đuối?
Bộ kiếm thế vừa kết thúc, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi thanh trường kiếm trên tay, khoảng cách xa như vậy ta thật không nhìn rõ nét mặt của hắn.
Thanh "Trạm Lô" này ta biết chưa bao giờ rời khỏi tay hắn, trong ngày đại hôn, ta cũng từng đem thanh "Ngọc Bích Long" vốn được truyền lại suốt mấy đời hoàng đế Tề Việt tặng cho hắn, hắn vẫn mỉm cười nhận lấy, nhưng cũng chỉ mang theo "Trạm Lô" ở bên người.
Thanh Hạnh không biết từ đâu đi đến bên cạnh hắn, hình như được phân phó điều gì đó, Thanh Hạnh liền vội vàng đi về phòng, chỉ một lát đã mang "Ngọc Bích Long" đến.
Hắn nhận lấy, một tay cầm "Trạm Lô", một tay cầm "Ngọc Bích Long", chậm rãi đi về phía đình viện.
Sau đó, cánh tay bỗng nhiên dùng lực, khi mọi người vẫn chưa kịp nhận ra, "Trạm Lô" và "Ngọc Bính Long" đã đánh vào nhau, theo sau đó là một tiếng "Phanh" thật lớn, vỡ thành hai đoạn.
Thanh Hạnh hoàn toàn kinh hãi không thốt nên lời, còn hắn lại một mình cầm thanh "Trạm Lô" đã đứt đoạn đi đến bên dưới cây cổ thụ bên đình viện— hắn đem kiếm chôn ở nơi nàng và hắn lần cuối cùng cầm kiếm hợp nhất.
Xoay người, hắn lại dặn dò Thanh Hạnh vài câu, Thanh Hạnh chần chừ một lúc nhưng vẫn không thể ngăn lại sự kiên quyết của hắn, đành quay người trở về phòng, một lúc sau lại mang từng chiếc Tần tranh ra khỏi phòng.
Khi hắn tự tay châm lửa đốt đi những Tần tranh kia, ta thật sự không biết trong lòng mình tại sao lại đau đớn như vậy.
Hắn thản nhiên ngăn cản những thủ vệ quan nha muốn xông lên dập lửa, sắc mặt an tĩnh nhìn vào ánh lửa hừng hực, nhưng đến phút cuối vẫn không chịu được, phi thân bay vào giữa biển lửa, cố gắng cứu lấy chiếc Tần tranh duy nhất mà hắn không thể vứt bỏ.
Ngón tay hắn chậm rãi vuốt lên thân tranh bằng gỗ tử đàn, dường như hoàn toàn không cảm nhận được sức nóng như thiêu như đốt.
Chiếc đàn hắn từng tự tay mài giũa, cũng là chiếc đàn nàng từng dùng qua.
Lúc này chiếc đàn nằm trong tay hắn đã bị lửa đốt hơn phân nửa, đã không thể tiếp tục khảy.
Nhưng cũng không can hệ gì, vì vốn dĩ hắn sẽ không để bất kỳ kẻ nào khác động vào chiếc đàn tranh này.
Ta khẽ nhắm nghiền hai mắt, thật sự không thể tiếp tục nhìn.
Ta nói với hắn, là ta để cho tỷ tỷ của hắn rời đi, hắn mang thanh "Ngọc Bích Long" gãy đôi tìm một người thợ đúc kiếm nổi danh về Tề Việt để sửa chữa.
Ta nói với hắn, mặc kệ hắn có tin hay không, vốn dĩ tỷ tỷ của hắn đã có ý định rời đi.
Ta nói với hắn, ta không muốn giữa chúng ta vì chuyện này mà trở nên xa cách, cho nên ta tự mình nói rõ với hắn, nếu muốn trách ta, hoặc muốn biết điều gì, hãy để ta tự mình trả lời, ta không muốn kẻ khác lợi dụng cơ hội chia rẽ.
Hắn nhìn ta, ánh mắt trầm tĩnh, cũng không có chút cảm xúc gì, sau một lát mới lên tiếng nói, ta khiến nàng có cảm giác bất an, là lỗi của ta, nhưng nàng tin ta, ta luôn cố gắng làm một trượng phu tốt, sau này cũng sẽ tận lực là một phụ thân tốt. Ta sẽ đem toàn bộ thiên hạ trao cho nàng.
Không phải là ta không cảm động, nhưng đáy lòng vẫn không thể xóa đi cảm giác chua xót.
Bởi vì, vĩnh viễn chàng vẫn không thể yêu ta như cách ta yêu chàng, cho nên chàng mới muốn đem cả thiên hạ này trao cho ta, có phải không?
Dù đau xót nhưng ta vẫn không để lộ ra ngoài, cũng không để điều đó trong lòng quá lâu, mỉm cười rơi lệ nói với hắn, xin lỗi chàng, ta đã hiểu rõ, sẽ luôn tin tưởng.
Ta tự nói với mình, cho dù như thế nào, lúc này người có được hắn là ta, người sinh con cho hắn cũng là ta, tương lai người sẽ cùng hắn nhìn ngắm non sông tuyệt sắc này cũng chỉ là ta.
Ta mặc kệ những chuyện đã qua, ta sẽ không để chúng tiếp tục phả hỏng hạnh phúc của mình.
Cuộc sống của chúng ta cứ thế trôi qua yên bình, yên bình đến nỗi khiến ta vẫn thường hoài nghi, có phải người nữ tử kia chưa từng xuất hiện, nếu như không phải đôi lần ta nhìn thấy, một mình hắn thất thần ngồi trước chiếc đàn tranh kia.
Ta hỏi Thanh Hạnh: "Phò mã có thường như vậy không?"
Hắn do dự một lát, sau đó gật đầu, lại vội vàng giải thích thay cho thiếu gia của hắn: "Công chúa, người đừng trách thiếu gia, chẳng qua là vì..."
Ta mỉm cười ngắt lời hắn: "Ta hiểu, ta sẽ không trách chàng, hiện tại ta chỉ nghĩ, làm thế nào để thắng trận này, chỉ thế thôi."
Trận chiến giữa Tề Việt và Nam Triều lần này vô cùng tàn khốc, đã phải kéo dài nhiều năm.
Mỗi một cuộc chiến đều không dễ dàng, nhưng may thay, chúng ta vẫn không ngừng tiến tới.
Ta không biết vị hoàng đế Nam Thừa Diệu này, tại sao lại không hề để tâm đến chiến sự lần này?
Ta từng nghe Liễm nói qua, hắn là danh tướng có một không hai mà trăm năm khó cầu, nhưng trong tình thế chiến sự quyết liệt như hiện tại, khi mà chúng ta đang từng bước tiến gần đến thủ đô Nam Triều, thế mà hắn vẫn không có chút động tĩnh gì như trước, một mực ở trong Tử Kinh Cung, dường như chưa bao giờ ngự giá thân chinh giải quyết.
Theo như tin tức truyền đến từ Thượng kinh thì mặc dù hắn vẫn thượng triều, nhưng đến bây giờ vẫn chỉ chuẩn tấu chứ chưa từng đưa ra bất cứ một quyết định gì.
Ta không biết có phải vì điều này mà cho dù chúng ta vẫn luôn giành phần thắng, nhưng sắc mặt Liễm cũng không hề vui mừng.
Hắn dốc hết sức lực, cứ tưởng rằng có thể so tài với người cùng thực lực, đường đường chính chính giao chiến, nhưng lại không ngờ đối phương căn bản không hề quan tâm.
Nhưng dù vậy thì đến lúc này, tất cả mọi chuyện đã không thể dừng lại.
Trước mặt chúng ta hiện giờ, khoảng cách với Thượng kinh chỉ còn ngăn cách bởi một bức tường thành, Ủng Châu.
Mà tướng quân phòng vệ cho Ủng Châu lại là người từ Mạc Bắc, Thái Chiêu.
Thái Chiêu, danh tự này không hề xa lạ với ta.
Ngoại trừ Nhị tỷ của hắn ra, người hắn nhắc đến nhiều nhất cũng là Thái Chiêu.
Dù ta chưa từng gặp, nhưng cũng có thể cảm giác được tình nghĩa giữa bọn họ không hề đơn giản, ta biết ở trong lòng hắn, Thái Chiêu vừa là thầy vừa là bằng hữu.
Ta để nhi tử ở lại trong cung, giao cho Lục Tụ chăm sóc, tự mình lên đường đi Ủng Châu.
Ta biết khi hắn và Thái Chiêu đối mặt với nhau trên sa trường thì trong lòng hắn sẽ rất khổ sở, cho nên, ta nhất định phải ở bên cạnh hắn.
Khi đó, hắn đã tiến công Ủng Châu không dưới ba tháng, nhưng có thể nói Ủng Châu chỉ dựa vào một mình Thái Chiêu đã có thể vững vàng ngăn cản từng đợt tấn công của Tề Việt.
Khi ta đến quân doanh thì hắn đang mở tiệc mời khách, nhưng không ngờ, vị khách này lại là Tri phủ của Ủng Châu đến quy thuận, Triệu Thiên Nghĩa.
"...Phò mã ba lần bốn lượt khuyên Thái Chiêu đầu hàng, đã niệm tình xưa như vậy mà tên tiểu tử kia lại cố tình không biết điều...Thời buổi hiện nay, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, việc Tề Việt nhất thống thiên hạ đã là thiên mệnh...Nếu phò mã không chê cười, Triệu mỗ nguyện ý dâng đầu Thái Chiêu để thể hiện thành ý..."
Triệu Thiên Nghĩa vẫn huyên thuyên không ngừng, Liễm dù mỉm cười thản nhiên, nhưng chỉ có người thật sự hiểu hắn thì mới có thể nhận ra ánh mắt chán ghét của hắn.
Đợi cho đến khi Triệu Thiên Nghĩa nói xong, hắn mới nói một câu: "Thế Triệu đại nhân định làm thế nào?"
Triệu Thiên Nghĩa nói: "Nếu bàn về võ nghệ và lòng dân, Triệu mỗ hiển nhiên không thể so với Thái Chiêu, nhưng Thái Chiêu là quân tử, Triệu mỗ lại là tiểu nhân, người xưa vẫn nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, huống hồ Triệu mỗ là người thế nào không một ai biết được, Thái Chiêu lại tín nhiệm ta nên hắn sẽ không phòng ta. Dù sao, phò mã cũng không cần phải quan tâm Triệu mỗ làm thế nào, chỉ cần tin tưởng, Triệu mỗ nhất định làm được. Thật ra trong bức thư lần trước ta cũng có nói, phò mã cũng không cần trả lời, hôm nay Triệu mỗ tự mình đến chính là cho phò mã thấy thành ý của ta."
Ta không nói gì, chỉ nhanh chóng đánh giá lời nói của Triệu Thiên Nghĩa.
Nam Triều có được ưu thế về địa hình, chỉ cần đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, trong khi quân ta lại phải chiến đấu triền miên, lương thảo cũng không kịp cung ứng, nếu không nhanh chóng chiếm được Ủng Châu, chỉ có thể lui quân đình chiến, sau khi chấn chỉnh mới có thể tiếp tục đánh, nhưng nếu để Nam Triều có cơ hội lật ngược tình thế, thì những thắng lợi mà chúng ta giành được trước đây có thể trong phút chốc tan thành mây khói.
Mà sở dĩ Ủng Châu có thể chống đỡ cho đến hiện tại, phần lớn là nhờ vào Thái Chiêu, một khi loại bỏ được hắn ta, việc phá thành chỉ là chuyện trong tầm tay.
Ta biết Thái Chiêu đối với Liễm vừa là người thầy vừa là bằng hữu, nhưng chiến tranh tàn khốc vốn không chấp nhận việc nhân từ nương tay, càng không chấp nhận đạo lý quân tử, không phải ngươi chết thì ta chết, không có sự lựa chọn thứ ba.
Ta không thể từ bỏ cơ hội ngàn năm có một như vậy, cũng không muốn để trượng phu của mình mang trên lưng gông xiềng hổ thẹn, như vậy hết thảy mọi việc hãy để ta làm, hết thảy mọi tội danh đều do ta gánh.
← Ch. 135 | Ch. 137 → |