← Ch.02 | Ch.04 → |
Mở mắt ra, ánh vào mi mắt là từng tia ánh sáng cùng một mảnh yên lặng.
Nàng ở đâu?
Toàn thân giống như không có lực, tựa như có ai vừa đánh nàng, toàn thân đau đớn không thôi, giống như bị xe nghiền qua......
Xe nghiền quá?!
Bốn chữ này mới lướt qua trong óc Khúc Lưu Phong, nàng trong đầu liền lập tức hiện lên một hình ảnh ── nàng thừa dịp viện trưởng ra ngoài, vụng trộm cưỡi xe máy đi hóng gió, sau......
Nàng bị rơi xuống vách núi!
Khúc Lưu Phong giật mình theo trên giường ngồi dậy, chính là vừa động như vậy, toàn thân xương cốt như là mau tan, đau đến nàng nước mắt thiếu chút nữa tràn mi mà ra.
"Như thế nào đau như vậy......" Cả người đau đớn làm nàng ai kêu một tiếng, sau khi cắn nhanh hàm răng chống đỡ, Khúc Lưu Phong mới mờ mịt nhìn bốn phía ──
Bốn phía giường lớn, bên giường vây quanh sa mạn......
"Đây là phòng bệnh kiểu gì, như thế nào biến thành cổ kính như vậy?"
Bàn tay bạch ngọc nhỏ bé nhẹ nhàng xốc lên sa mạn, nhìn về phía bên ngoài. Vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa không làm cho nàng té xỉu."Như thế nào ngay cả đồ dùng trong nhà đều giống như là chỉ có ở trong phim cổ trang mới có?"
Ắt xì! Đột nhiên cảm thấy trước ngực một cỗ cảm giác mát, Khúc Lưu Phong nhịn không được hắt xì một cái. Kỳ quái, như thế nào lạnh lạnh?
Cúi đầu nhìn xuống vừa thấy ──
Nàng như thế nào không mặc gì?! Khó trách nàng cảm thấy lạnh!
Nàng vội vàng kéo cao chăn ở dưới thắt lưng, che đi thân mình trần trụi của nàng. Nhưng mà khi kéo động chăn, nàng lại phát hiện trên hai tay trắng tuyết của mình có dấu đỏ đỏ tím tím, còn kéo dài đến vai của nàng......
Chẳng lẽ nàng bị người ta cấp......
"Sẽ không...... Sẽ không...... Nhất định là mình nghĩ quá nhiều! Nói không chừng là muỗi cắn! Nhất định là như vậy!"
Nàng đem chăn đi xuống kéo, muốn chứng minh là chính mình nghĩ quá nhiều, nhưng là ánh mắt càng đi xuống dưới, sắc mặt của nàng lại càng khó coi.
Trước ngực, bụng, hai chân, hai sườn...... Trời ạ, tất cả đều là xanh tím vết hôn! Điều làm nàng không thể chấp nhận là, giữa hai chân của nàng còn có vết máu đỏ sẫm!
Khúc Lưu Phong thất bại kéo cao chăn, trong đầu loạn thành một khối.
Tại sao có thể như vậy...... Làm sao có thể phát sinh loại sự tình này?
Nàng...... Nàng bị cường bạo...... Nước mắt giống hồng thủy làm vỡ đê càng không ngừng theo trong hốc mắt tràn ra, trong lòng hoảng sợ cùng bất an làm cho nàng nhịn không được vùi đầu ở trên hai đầu gối, khóc rống lên.
Đều do chính nàng, phát sinh loại sự tình này đều là lỗi của nàng, nếu nàng không cãi lời viện trưởng, lén lái xe đi hóng gió, sẽ không sẽ phát sinh loại sự tình này......
Khóc một hồi lâu, Khúc Lưu Phong ngẩng đầu, mở to hai mắt mơ mơ màng màng, nhìn phòng lớn không có một bóng người.
Đúng rồi! Nơi này là chỗ nào vậy? Nàng vì sao lại ở chỗ này?
Đột nhiên, tiếng bước chân từ xa tiến gần bừng tỉnh nàng, nàng chuyển mắt nhìn về phía bên ngoài.
Phịch một tiếng, cửa bị đá văng, chỉ thấy vài dáng người đứng ở ngoài sa mạn. Khúc Lưu Phong còn chưa kịp lau khô nước mắt, một nữ tử liền tiến vào trong sa mạn.
"Trời ạ! Cầm nhi, con thật sự đẹp quá, này còn đẹp hơn ta từng nghĩ nhiều lần!" Kinh diễm trước dung nhan tuyệt mỹ không thể diễn tả trước mắt kia, nhịn không được xoa trên khuôn mặt trắng hồng của nàng.
Đầu ngón tay di chuyển trên gương mặt đột nhiên đụng tới một giọt nước, Thư Vũ Hà trợn to mắt cẩn thận nhìn lên, mới phát hiện Cầm nhi hốc mắt hồng hồng, giống như vừa mới khóc.
"Cầm nhi, con sao lại khóc? Có phải hỗn tiểu tử kia khi dễ con hay không?"
Nhìn bộ dáng thật sự động lòng người kia làm Thư Vũ Hà tình thương của mẹ nổi lên, lập tức đem nàng nhét vào trong lòng mình thương xót; Mà chăn trên người Khúc Lưu Phong bị nàng động như vậy, đã đi xuống tới dưới thắt lưng.
Vốn định nhanh chóng đem chăn kéo lên, nhưng vì một tiếng "Cầm nhi" của Thư Vũ Hà làm nàng mau chóng quên đi động tác.
"Ai là......" Cầm nhi? Khúc Lưu Phong còn không kịp hỏi ra tiếng, đã bị một thanh âm ôn hòa của nam nhân cướp đi quyền lên tiếng của nàng.
"Nương, ta nhớ rõ "Hỗn tiểu tử" kia hình như là con người nào đó." Hắc Diễm Thần hảo tâm nhắc nhở.
Nương cũng thật là, dù sao cũng chừa chút mặt mũi cho Hoàng chứ.
"Hà, Cầm nhi sẽ bị nàng nhanh chóng làm ngạt chết!" Hắc Tử Dật nhìn bộ dáng ái thê ôm Khúc Lưu Phong không chịu buông tay, thật không hiểu nên nói nàng như thế nào mới tốt.
Lại là nghe được một thanh âm nhẹ nhàng của nam nhân, bất quá lại hơn một tia khí phách. Khúc Lưu Phong lẳng lặng để cho người phụ nữ trước mắt ôm, chuyên tâm nghe đối thoại kỳ quái của bọn họ.
"Đúng vậy, nương, ngươi trước hết nghe cha, buông ra tẩu tử trước đã!"
Nga! Lần này đổi lại giọng nữ, mềm mại ôn nhu, như Hoàng anh xuất cốc bàn (chim yến về tổ đúng hok ta @@), nghe qua giống như cảm giác gió xuân về, nhưng là trong thanh âm non mềm kia lại ẩn chứa một tia ghen tỵ không muốn người khác biết.
"Ầm ỹ muốn chết! Các ngươi không thấy được ta đang an ủi Cầm nhi sao?" Thư Vũ Hà nghiêng đi thân mình, cho mắt ra ngoài sa mạn nhìn mọi người một cái rõ ràng.
"Nương, ta đến giúp ngươi!" Hắc Diễm Thần một bước dài tiến về phía trước, cầm trong tay quạt mỏng rẽ hướng sa mạn.
Sống hai mươi bảy năm, lần đầu tiên nghe được nương khen ngợi một vị cô nương như vậy, điều này làm cho hắn càng muốn tìm tòi phong thái đệ muội.
Thanh âm nam tử làm cho Khúc Lưu Phong nhớ tới nàng hiện tại là quang thân mình. Uy! Hiện tại không thể vào được, nàng cái gì cũng không có mặc! Khúc Lưu Phong mau vội muốn chết. Trời ạ! Ai tới cứu nàng nha!
"Dừng tay!"
Hắc Diễm Hoàng thân mình cao lớn bay nhanh che ở trước sa mạn, tiến nói lạnh như băng thành công át trở hành động của Hắc Diễm Thần.
"Hoàng, đừng như vậy mà, ta chỉ là muốn an ủi đệ muội một chút thôi!" Thuận tiện xem gương mặt xinh đẹp của nàng một chút. Bất quá, những lời này hắn đương nhiên không dám nói ra miệng, bởi vì sắc mặt Hoàng thật sự rất khó coi.
Hắc Diễm Hoàng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, lại lên tiếng: "Nương, ngươi ôm đủ chưa?"
"Hừ!" Một câu đơn giản trong lời nói, làm cho Thư Vũ Hà không tình nguyện buông lỏng tay ra, đi ra sa mạn.
Nhưng lúc gần đi, còn không quên đối thân vô sợi nhỏ, cả người Khúc Lưu Phong tràn đầy ấu hôn đỏ lộ ra một chút vừa lòng tươi cười ái muội.
Tươi cười nay làm Khúc Lưu Phong ngượng ngùng cực kỳ, nàng lập tức kéo chăn đang ở thắt lưng che khuất chính mình, hận không thể lập tức lấy cái động tiến vào.
"Hà, nàng hôm nay tại sao nói gì nghe nấy như vậy?" Ôm Thư Vũ Hà, Hắc Tử Dật cảm thấy có chút bất khả tư nghị (không thể giải thích được). Bình thường nàng rất thích làm trái lại với hai con, hôm nay tại sao khác thường như thế?
"Đúng vậy, nương, thiên làm hạ hồng vũ (ý là trời sắp có bão, xãy ra ngập lụt)!" Hắc Diễm Thần ở bên người bọn họ đảo quanh, rất đồng cảm gật đầu.
"Ai cần các ngươi quản!" Hừ, nàng tổng không thể nói cho bọn họ, có đôi khi nàng cũng rất sợ Hoàng tức giận ── kia thật sự là quá mất mặt người làm mẹ như nàng.
"Nương, các ngươi có thể đi rồi." Hai tròng mắt đẹp màu đen khép thành một đường nhỏ, khẩu khí đã chuyển thành mệnh lệnh.
Mọi người không hẹn mà cùng tiêu sái ra tân phòng, còn săn sóc nhanh chóng khép lại cửa phòng.
Bên ngoài cửa giấy, thanh âm oán giận cùng trêu tức cũng ẩn ẩn truyền vào trong phòng ──
"Hoàng giữ lấy ham muốn của mình thực chặt, ngay cả một chút thời gian cũng không chịu cho chúng ta bà tức."
"Đúng vậy, ngay cả con xem đệ muội liếc mắt một cái cũng không được."
"Loại tình huống vừa rồi đương nhiên không được, tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, tân nương sáng sớm tinh mơ mới dậy đương nhiên là cái gì cũng không có mặc......"
"Nương, ta đã hiểu, ta đã hiểu, ha ha ha ── Hoàng thật đúng là trân trọng đệ muội......"
Mọi người sau khi rời đi, trong tân phòng hồi phục một mảnh yên tĩnh, Khúc Lưu Phong thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình cùng thân ảnh cao lớn đứng ngoài sa mạn kia......
Đợi chút! Nói như vậy nàng không phải bị cường bạo, mà là lập gia đình?!
Nàng...... Lập gia đình? Thật sự là gặp quỷ, nàng khi nào thì lập gia đình, thế nhưng chính nàng cũng không biết! Nàng trước đó tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Không phải xảy ra tai nạn xe cộ sao? Không phải hẳn là nằm ở trong bệnh viện nhận trị liệu sao? Làm sao có thể lập gia đình đây?
Mà vừa rồi vị mỹ phụ (người phụ nữ đẹp) kia đối nàng kêu "Cầm nhi", còn có, nghe đối thoại của những người khác, người bên ngoài sa mạn kia hình như là trượng phu của nàng......
Đợi chút, có lầm hay không đây! Nàng Khúc Lưu Phong chẳng những lập gia đình, còn sửa lại tên? Không được, nàng nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
"Uy......"
Lúc nàng vừa lên tiếng, đồng thời, Hắc Diễm Hoàng xốc lên sa mạn đi đến, hai người bốn mắt giao tiếp ──
Hắc Diễm Hoàng bị khuôn mặt ngọt ngào đẹp không tỳ vết của Khúc Lưu Phong hấp dẫn, nàng mở mắt ra, bộ dáng so với tối hôm qua hai mắt nhắm chặt càng thêm linh khí bức người. (Sein: Hoàng ca háo sắc quá....... )
Mà Khúc Lưu Phong đồng dạng ngốc lăng nhìn người cao lớn trước mắt, nam nhân anh tuấn cả người tản ra lạnh lùng xa cách. Hắn có bả vai rộng lớn, tóc dài đen nhánh, ánh mắt dài nhỏ, mũi cao thẳng cùng môi mỏng mà đạm sắc. Giờ phút này trên mặt hắn không có nửa điểm tươi cười.
Nam nhân này, hảo nguy hiểm......
Đột nhiên, nàng phát hiện con ngươi đen của hắn đột nhiên có hai đám hỏa diễm không tầm thường, theo tầm mắt nóng rực kia đi xuống xem, nàng mới phát giác ngực chính mình lạnh lạnh.
"A!" Nàng hô nhỏ một tiếng, nhanh chóng kéo lên chăn không biết khi nào lại nằm dưới thắt lưng.
Hảo...... Quá mất mặt nga! Nàng thẹn thùng nhanh cầm lấy đệm chăn, không dám giương mắt nhìn hắn.
Trời! Nàng thế nhưng xem nam nhân xem ngây người, nhưng lại ở trước mặt nam tử xa lạ lộ hai điểm, ô...... Hãy cho nàng đã chết đi!
Khó khăn đem sự phấn chấn bừng bừng của mình buộc chặt, mắt đục ngầu thở dốc, chứng minh là Hắc Diễm Hoàng cũng không chịu nổi.
Mới vừa rồi cảnh xuân tiết lộ ra ngoài, làm cho hắn dục hỏa thật vất vả bình ổn lại bị khơi mào, hắn nhớ tới nàng nõn nà lúc kia
Xúc cảm to lớn ở bàn tay hắn bỗng chốc dâng lên mãnh liệt, thoáng chốc cổ họng căng thẳng, cảm giác một cỗ giống như nhiệt lưu núi lửa bùng nổ, nhắm thẳng hạ thân hắn tập trung......
"Đáng chết!" Hắn thấp rủa một tiếng, đem ánh mắt nhanh chóng dời đi.
Không nghĩ tới chính là nhìn ngực tuyết trắng của nàng, hắn thế nhưng tựa như có cái gì muốn phun ra hết, khó nhịn thở dốc không thôi! Hắn nghĩ đến không biết kiêu ngạo cùng tự chủ đã đi đâu hết?
Hắn cưỡng chế ngực rung động, thật mạnh hít một hơi. Nàng đối hắn dụ hoặc sức mạnh đã vượt xa so với hắn tưởng tượng, chỉ vẻn vẹn một tiếng hít thở nho nhỏ, cũng có thể gây xích mích thần kinh cảm quan của hắn......
Hắn rời đi nơi này, hắn cần một chút thời gian để bình ổn dục hỏa chính mình, nếu hắn lại liếc nhìn nàng nhiều hơn nữa, chỉ sợ cũng sẽ giống ác sói phác dương bàn (hơi giống câu sói đói gặp được cừu non), lại đem nàng hoàn toàn giữ lấy......
"Nàng chờ một lát, ta cho thị nữ nàng tới hầu hạ nàng." Nói xong, hắn liền hoả tốc đi khỏi phòng.
"Chờ một chút......" Khúc Lưu Phong chỉ kịp nhìn theo thân ảnh hắn rời đi.
Tại sao có thể như vậy? Nàng nghi vấn đầy mình nghi vấn vẫn chưa có người trả lời mà......
"Tốt lắm, ta biết các ngươi có việc muốn nói cho ta biết, hiện tại có thể nói."
Nhìn thị nữ trước mắt muốn nói lại thôi, Khúc Lưu Phong hỏi.
Nàng nghĩ đến nam nhân kia là nói đùa mà thôi, không nghĩ tới hắn rời đi không đến nửa khắc (1 khắc là khoảng 15 phút), liền lập tức có hai người tiểu cô nương tiến vào tự xưng là thị nữ của nàng thay nàng tắm rửa, đổi xiêm y, sau đó lại đưa trà, đưa sớm một chút.
Tuy rằng chính mình có đầy bụng nghi vấn, bất quá vẫn là lấy việc lấp đầy bụng làm ưu tiên, bởi vì, ăn no mới có khí lực ứng phó chuyện kế tiếp.
"Tiểu thư!" Thảo Thảo cùng Đa Đa trăm miệng một lời kêu gọi xong, không hẹn mà cùng lúc ở trước mặt Khúc Lưu Phong quỳ xuống.
"Các ngươi đừng như vậy!"
Khúc Lưu Phong bị động tác của hai người làm hoảng sợ, chạy nhanh xoay người phải nâng hai người dậy, nhưng là Thảo Thảo cùng Đa Đa cũng không động đậy, vẫn muốn nàng ngồi xuống, nghe các nàng nói cho hết lời.
"Tiểu thư, chờ sau khi chúng ta đem lời nói hết, hãy cho chúng ta đứng lên cũng không muộn!"
Khúc Lưu Phong bị ánh mắt kiên trì của hai người mau chóng thuyết phục, vì thế ngoan ngoãn ngồi trên ghế dựa, nghe hai người giải thích rõ nguyên nhân kết quả.
Trải qua một phen giải thích, Khúc Lưu Phong mới hiểu biết, nguyên lai nàng thành tân nương mới gả.
"Ngươi đã cùng lão gia dùng dược đem ta hôn mê đưa lên kiệu hoa, vì sao còn muốn các ngươi đem chân tướng sự tình nói cho ta biết chứ?"
Nàng không phải là oán hận, chính là muốn hỏi ra trong lòng nghi vấn."Nếu ta là người khó khăn, nói không chừng ta sau khi tỉnh lại, liền đem chân tướng sự tình nói ra, chẳng lẽ các ngươi tuyệt không lo lắng sao?"
Đa Đa hồi đáp: "Lão gia muốn chúng ta nói chân tướng cho tiểu thư, bởi vì việc này có thể giảm bớt một ít khiển trách của lương tâm.
Kỳ thật lão gia sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nếu thật sự tiểu thư không đem việc này vạch trần, liền tính giấu diếm cả đời như vậy; Nếu tiểu thư thật sự cố ý đem sự tình vạch trần, như vậy hắn sẽ mang theo phu nhân cùng tiểu thư tự mình đến cửa thỉnh tội.
Nói trắng ra, lão gia là có phần an tâm ── hơn nữa Hắc gia lại là nhà giàu có nhất phương bắc, hai người con Hắc gia lại anh tuấn bất phàm, bởi vậy có thể gả cho họ cũng là mĩ sự nhất cọc (ý là việc tốt hiếm có).
Bọn họ biết nghĩ như vậy là thực ích kỷ, cũng biết làm như vậy sẽ khiến tiểu thư mất đi hạnh phúc cả đời của người, chính là lòng cha mẹ trong thiên hạ, bọn họ không thể không làm vậy sao, thỉnh tiểu thư ngườii nhất định phải tha thứ cho bọn họ."
"Mĩ sự nhất cọc? Nếu hôm nay ta bị bọn họ đưa lên kiệu hoa, cũng có người trong lòng muốn kết hôn, ta đây chẳng phải là thực vô tội? Cho dù đối phương gia thế tốt như thế nào? Hắn dù sao cũng không phải là người mình thật sự yêu, không phải sao?"
Nàng là cô nhi, từ nhỏ vốn không có cha mẹ, cho nên không thể cảm nhận được tấm lòng của những bậc làm phụ mẫu. Chẳng lẽ, làm phụ mẫu vì nữ nhi chính mình, thật sự có thể không tiếc hết thảy đi thương tổn người khác sao? Như vậy thật sự rất ích kỷ!
"Này......" Thảo Thảo cùng Đa Đa bị hỏi không biết nói gì mà chống đỡ, không chịu được cúi đầu không dám nhìn nàng.
Tiểu thư nói đều đúng, các nàng thật sự rất ích kỷ, chỉ lo đến chính mình, lại hoàn toàn không nghĩ đến người khác.
"Ai! Quên đi." Khúc Lưu Phong đem hai người nâng dậy, "Ta không phải là trách cứ các ngươi, chính là luận sự thôi!"
Chiếu tình hình trước mắt, xem ra nàng đành phải trước đảm đương thân phận "Vi Như Cầm", dù sao nàng ngay cả trinh tiết trân quý nhất của nữ tử cũng đã bồi thượng, cho dù oán hận cũng không vãn hồi được cái gì.
Hơn nữa, cho dù nàng đem sự tình công khai, cũng sẽ chỉ tạo thành Vi, Hắc hai nhà khó khăn thêm thôi. Đến lúc đó nếu là Hắc gia kiên trì muốn Vi Như Cầm vào cửa, nàng chẳng phải là chia rẽ một đôi uyên ương sao? Cho nên chuyện tới nay, nàng đành phải tiếp tục thay Vi gia giấu diếm chân tướng.
Bất quá, nàng còn chưa bao giờ hiểu được chính mình có hảo tâm như vậy, hy sinh chính mình, thành toàn người khác, hơn nữa đối trinh tiết đã đánh mất việc này cũng nhìn thoáng như vậy.
"Tiểu thư, có thể mời người tiếp tục làm con dâu Hắc gia hay không?" Hai người lo lắng mang theo con ngươi thỉnh cầu đồng thời nhìn phía Khúc Lưu Phong.
Các nàng biết như vậy thực ích kỷ, nhưng là......
"Yên tâm, ta sẽ không đem chân tướng nói ra, ta sẽ tiếp tục làm con dâu Hắc gia." Khúc Lưu Phong hướng hai người cười.
"Cám ơn tiểu thư." Thảo Thảo, Đa Đa cảm động đến nước mắt đều nhanh chảy ra, nhưng một sự kiện khác cũng làm các nàng không thể không lo lắng."Nhưng là...... Tiểu thư người nhà của người bọn họ......"
"Ta là một cô nhi, không có người nhà, điểm ấy các ngươi không cần lo lắng."
"Tiểu thư, thực xin lỗi......"
"Vô phương." Nàng tuyệt không để ý."Tốt lắm, các ngươi lời nói đã nói xong, hiện tại ta nên hỏi các ngươi."
"Tiểu thư xin hỏi."
"Tên các ngươi?"
"Tiểu thư, ta gọi là Thảo Thảo." Cô nương mặc áo lam, mang theo dung nhan mỉm cười ngọt ngào, thoạt nhìn tính trẻ con thập phần.
"Ta là Đa Đa." Cô nương mặc áo lục, đồng dạng mang theo tươi cười ngọt ngào, nhưng hơn một phần điềm đạm.
"Ta là Khúc Lưu Phong, khúc khúc, lưu thủy lưu, phong thuỷ phong, các ngươi bảo ta Tiểu Phong tỷ tỷ tốt rồi." Nàng có tên chính mình, tuyệt không muốn bị kêu "Cầm nhi", hoặc "Tiểu thư", cái kia rất kỳ quái.
"Nhưng là, như vậy sẽ chẳng phân biệt được chủ tớ ──" Thảo Thảo cùng Đa Đa đều lộ ra biểu tình khó xử."Hơn nữa vạn nhất không cẩn thận để cho những người khác nghe được......"
"Ai! Quên đi, các ngươi băn khoăn cũng có lý, vì tránh khiến cho phiền toái không cần thiết, tiểu thư thì tiểu thư đi, ta cũng không muốn làm cho các ngươi khó xử."
Nàng đều đã muốn đáp ứng đảm đương "Vi Như Cầm", còn có cái gì không thể đáp ứng đây?
"Đa tạ tiểu thư."
Không có một tia kiêu ngạo tự mãn, tấm lòng lại rộng rãi, cùng với miệng cười sáng lạn hấp dẫn người, nhất thời bắt được tâm của Thảo Thảo cùng Đa Đa. Hai người ở trong lòng âm thầm thề, từ nay về sau nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ tiểu thư, hơn nữa thề sống chết tận tụy.
"Có cái gì phải tạ?" Trời sanh tính Khúc Lưu Phong không lo nghĩ nhiều lộ ra vẻ mặt tươi cười "Không có gì", nhưng lập tức, kích động liền thay thế vẻ tươi cười ngọt ngào của nàng.
Nguy rồi, nàng như thế nào đem việc quan trọng nhất mau chóng quên đi? Nàng sốt ruột lôi kéo ống tay áo hai người hỏi: "Mau nói cho ta biết, hiện tại là triều đại gì?"
Nàng hỏi vấn đề mà mình không muốn thừa nhận nhưng vì nghi hoặc không thể không hỏi, bởi vì cái bàn cổ kính trước mắt, giường cùng quần áo chính mình đang mặc, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
"A?" Thảo Thảo cùng Đa Đa cảm thấy vấn đề của nàng rất quái lạ, nhưng vẫn theo tình hình thực tế trả lời: "Đại Đường Trinh Quán năm hai mươi hai."
"Đường triều?!" Đại Đường Trinh Quán, Trinh Quán chi trị, Đường Thái Tông Lý Thế Dân! Thật sự hay là giả? Gạt người, nhất định là gạt người! "Các ngươi là ở theo ta nói giỡn, đúng không?"
Tuy rằng hiện tại đập vào mắt nàng đã có thể lý giải được, đều là cổ đại hoặc là tình tiết chỉ có thể xuất hiện trên tivi, nhưng là...... Nhưng là...... Cái này kêu nàng làm sao tin tưởng?
"Tiểu thư, chúng ta tuyệt đối không dám đùa giỡn với người, chúng ta là nói thật." Thảo Thảo cùng Đa Đa hai người giơ tay lên, đối trời thề.
"......" Khúc Lưu Phong cái gì cũng chưa nói, chính là tuyệt vọng nhắm lại mắt.
Chuyện nàng đoán quả nhiên là thật, nàng thật sự sai sót ngẫu nhiên đi tới cổ đại. Tại sao có thể như vậy được? Hai mắt của nàng chớp liên tục không thể tin cùng kinh hoảng.
"Tiểu thư, làm sao vậy?" Khúc Lưu Phong thình lình xảy ra trầm mặc cùng đau thương, làm cho Thảo Thảo cùng Đa Đa không biết làm sao.
"Không có việc gì." Không nghĩ để cảm xúc chính mình ảnh hưởng đến người khác, Khúc Lưu Phong loại bỏ cảm xúc miễn cưỡng mỉm cười, vội vàng nói sang chuyện khác; "Vì sợ làm lộ, các ngươi nói cho ta biết những chuyện có liên quan với Hắc gia cùng Vi gia, nếu có người hỏi, ta sẽ không phải cái gì cũng không biết."
Đây mới là việc cấp bách. Nàng hiện tại là Vi Như Cầm, đối thân phận mới của chính mình hẳn là có chút hiểu biết mới đúng. Còn có, nữ tử cổ đại đều là cầm kỳ thư họa, mọi phép tắc lễ nghĩa đều thông suốt, cái này rất thảm, nàng muốn giống cũng không được, nên làm cái gì bây giờ mới tốt? Nghĩ vậy, Khúc Lưu Phong lại cảm thấy càng bất đắc dĩ.
"Tốt, tiểu thư, lão gia tên là Vi Chính Nghĩa......" Thảo Thảo cùng Đa Đa bắt đầu đem Vi gia hết thảy êm tai nói ra.
Mây trắng tự tại phiêu đãng trên trời xanh, gió thổi qua ngọn cây thanh âm tiếng nói Thảo Thảo cùng Đa Đa quanh quẩn ở bên tai Khúc Lưu Phong, chính là nàng không hề chú tâm nghe.
Ngẩng đầu nhìn trời cao bên ngoài cửa sổ, đây là cuộc sống ở cổ đại mà nàng phải đối mặt ngày đầu tiên sau khi thanh tỉnh, không nghĩ tới cảm giác vừa tỉnh lại, thế giới khẩn trương của nàng, cũng đã trở thành thê tử người khác......
Chiếu thế cục trước mắt, xem ra nàng cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |