Vay nóng Tima

Truyện:Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 0725

Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trọn bộ 1170 chương
Chương 0725
0.00
(0 votes)


Chương (1-1170)

Siêu sale Lazada


"Vậy..." Miêu Miêu căng da đầu mở miệng, cuối cùng đánh vỡ sự im lặng khiến người ta xấu hổ: "Ngài có thể mở cửa xe không?"

Nhỏ giọng, rất cẩn thận.

Nhung người đàn ông lại không trả lời.

Sau một lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, cửa xe đã mở khóa.

Miêu Miêu nhanh chóng đẩy cửa xuống xe, ngay cả "Cảm ơn" và "Gặp lại sau"

cơ bản nhất cũng quên nói, chạy trối chết.

Thẩm Xuân Hàng nhìn theo bóng dáng cô ấy vào tiểu khu, rồi rút một điếu thuốc ra.

Kẹp giữa hai ngón tay, châm lửa.

Hít sâu một hơi rồi từ từ nhả khói.

Khói thuốc làm mờ đường nét gương mặt người đàn ông, tất nhiên cũng che đi sự phức tạp và thất bại trong đôi mắt.

Cái cô gái ngốc kia thật sự không hiểu hay đang giả ngu?

Người luôn luôn có dự liệu trong lòng như hiệu trưởng Thẩm bây giờ cũng không chắc chắn như vậy...

Miêu Miêu về đến nhà, không kịp bật đèn, lưng dựa vào cửa, tay đặt trên ngực.

Thình thịch... Thình thịch...

Mặc cho cô ấy điều chỉnh hơi thở như thế nào đi chẳng nữa, cũng khó có thể làm dịu trái tim đang đập điên cuồng như có chú nai đang chạy loạn bên trong.

Không biết qua bao lâu, mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Đột nhiên, di động vang lên.

Nhìn thấy tên của người gọi đến, trong lòng lại gợn sóng.

Thở sâu, nhận máy: "... Alo?"

"Về đến nhà rồi sao?" Giọng nói từ tính của người đàn ông vang lên trong màn đêm yên tĩnh như mọc ra mổ cọng lông phe phẩy làm ngứa lỗ tai cô ấy.

"... Về rồi."

"Sao không thấy cô bật đèn?"

Miêu Miêu ngạc nhiên.

Đi nhanh đến cửa sổ, không có gì bất ngờ xảy ra thấy chiếc Mercedes đen vẫn đỗ ở đó: "Anh còn chưa đi?!"

"Muốn chắc chắn cô đã về đến nhà an toàn."

Miêu Miêu im lặng.

Lập tức cảm thấy mờ mịt, cô ấy không rõ Thẩm Xuân Hàng săn sóc và dịu dàng như vậy đến tột cùng là do giáo dưỡng tốt hay chỉ đối với một mình cô ấy như vậy.

Trong tiềm thức Miêu Miêu càng nguyện ý tin tưởng khả năng thứ nhất.

Bản thân mình thế nào, trong lòng cô ấy hiểu rõ, chuyện tự mình đa tình, suy nghĩ không thực tế không dám có.

Nhưng cô ấy vẫn hưởng thụ giây phút săn sóc và chu đáo này của nam thần, tựa như... mê muội idol, một chút quan tâm là có thể khiến các cô hưng phấn quên mình.

"Đi, bật đèn lên."

"... Ồ." Ngoan ngoãn làm theo, Miêu Miêu cũng không biết sao bản thân lại nghe lời như vậy: "Được."

"Ừm, cảm ơn mì cà chua trứng của cô, đi trước đây."

"Được." Miêu Miêu trở lại phía cửa sổ, nhìn theo chiếc Mercedes màu đen đi xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.

Đêm nay, Miêu Miêu nằm trên giường, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.

Trong đầu không ngừng nhớ lại lúc ở cùng Thẩm Xuân Hàng, dáng vẻ anh ta cười nhạt, vẻ mặt vô cùng tự nhiên khi dắt tay cô ấy, còn kiên nhẫn tinh tế gắp đồ ăn cho cô ấy...

Là ảo giác sao?

Vì sao cô ấy cảm thấy hai người quá mức thân mật, mà Thẩm Xuân Hàng hình như... cũng không bài xích?

Nhắc đến chuyện này, trong đầu Miêu Miêu đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ, không dám hít thở, tim đập như sấm.

Không... Sẽ không...

Anh ta là nam thần mà! Sao thần lại thích người thường được chứ?

Miêu Miêu chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình đặc biệt, cô ấy chỉ là một người không chút thu hút nào trong muôn vàn chúng sinh, không xứng...

Dưới ánh trăng, còn một người khác cũng đang trằn trọc.

Thẩm Xuân Hàng đứng trước cửa sổ sát đất, áo tắm dài màu trắng bao lấy cơ thể cao dài của anh ta, trong nhà không bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào kéo dài bóng dáng anh ta.

Bóng đêm ảm đạm, giống như ánh mắt trong giây phút này của người đàn ông, âm trầm xa xăm, thâm thúy vô vàn.

...

Sau nửa đêm mới ngủ khiến Miêu Miêu đi làm chậm mười phút so với ngày thường.

Cũng may, không đến trễ.

"... Chín rưỡi sáng mở cuộc hợp thường kỳ của bộ phận, 11 giờ hẹn tổng giám đốc tập đoàn Dương Phàm để đàm phán chi tiết dự án lần thứ hai, giữa trưa ăn cơm với cổ đông Lý, hai giờ chiều giám đốc bộ phận tài vụ báo cáo công tác, nộp biên lai thanh toán bù trừ hàng quý..."

Miêu Miêu đi theo sau Thẩm Loan, giọng nói lưu loát báo cáo lịch trình công việc.

Nói xong, không nhịn được ngáp một cái, đôi mắt ngập nước mông lung, thình lình đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Loan.

Ối...

"Tối hôm qua không ngủ ngon?"

Miêu Miêu lắc đầu, dừng một chút, đổi thành gật đầu.

"Trộm cắp gì?"

Miêu Miêu nhếch miệng cười: "Chưa đến mức ấy, tiền lương tôi đủ tiêu, không việc gì phải đi ăn trộm."

"Cho nên, vì sao không ngủ ngon?"

"Tự hỏi nhân sinh." Nghiêm trang.

Thẩm Loan: "..."

Miêu Miêu mở notebook: "Lịch trình hôm nay có phải thay đổi gì không?"

Thẩm Loan trầm ngâm một lát: "Cuộc họp thường kỳ đẩy lên 9 giờ, bên tập đoàn Dương Phàm để Lý Phục tiếp đãi, hủy bừa cơm trưa với cổ đông Lý, nếu ông ta hỏi nguyên nhân thì bảo những chuyện đó đừng hỏi tôi, đến tìm Thẩm

Khiêm để xử lý."

"Được." Vừa dứt lời, Miêu Miêu cũng đã ghi chép xong: "Nhưng Lý Phục..."

Thẩm Loan nhướng mày: "Có gì nói thẳng."

"Tính cách người này cực đoan, lòng trả thù lại nặng, chỉ sợ... sẽ nuôi ong tay áo*."

*Câu gốc là dưỡng hổ di hoạn

"Nếu đoàn xiếc thú không nuôi hổ, sao biểu diễn được? Cho nên, không trách hổ hung tàn, chỉ tại người thuần thú không đúng cách."

Miêu Miêu: "Nhưng người thuần thú cũng không thể trăm phần trăm không bị cắn."

Đôi mắt Thẩm Loan xẹt qua sự tàn nhẫn đẫm máu: "Anh ta cắn tôi một cái, tôi sẽ bắt anh ta phải trả lại bằng mạng sống."

Sau cổ Miêu Miêu chợt lạnh, không dám nói gì nữa.

Được thôi, thay vì lo lắng cho Thẩm Loan, còn không bằng cầu nguyện cho Lý

Phục.

...

Buổi chiều, Thẩm Loan vừa nói chuyện với giám đốc bộ phận tài vụ xong đã nhận được điện thoại của Thái Vân.

"Sao lại gọi cho tôi?"

Thái Vân nghe vậy, vẻ mặt hơi rùng mình: "Xin lỗi CEO Thẩm, bên này tôi thật sự không biết làm thế nào."

Thái Vân là HR của Hàng Á, cô ta nói không biết làm thế nào, hơn nửa là tài nguyên nhân lực xảy ra vấn đề.

"Sao lại thế này, cô cứ nói từ từ?"

"Là thế này..."

Hóa ra, sau khi Hàng Á thay đổi CEO, tình trạng đang suy sút lập tức biến thành đường thẳng đi lên thẳng tắp, Tưởng Thạc Khải thực hiện chiến lược quyết sách "Mở rộng nghiệp vụ, thành lập công ty con ở Kinh Bình".

Bây giờ, sau khi công ty con xong một loạt quy trình như chọn nơi đặt chỗ, đăng ký, trang hoàng, thông báo tuyển dụng, chỉ chờ khai trương buôn bán, mới phát hiện thiếu "lão đại", tức là tổng giám đốc công ty con.

Chuyện này ban đầu đã giao cho Thái Vân sắp xếp, cũng đã cho cô ta đủ thời gian để tuyển chọn.

Ai ngờ sau một hồi chọn lựa không có ai khiến cô ta đặc biệt vừa lòng, mà cô ta lại không muốn tạm chấp nhận, cho nên mới kéo dài tới bây giờ.

Mắt thấy chưa còn nửa tháng công ty con đã phải mở cửa mà vẫn chưa chọn được tổng giám đốc, Thái Vân bị áp lực cả đêm ngủ không được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể báo cáo với Thẩm Loan, xem cô có biện pháp xử lý không.

"... Tình huống đại khái tôi đã biết."

Thái Vân nhấp môi, trái tim mắc ở cổ họng, tuy chủ động thẳng thắn, nhưng vẫn lo lắng Thẩm Loan sẽ trách cô ta làm việc không được.

"Việc lựa chọn tổng giám đốc công ty con, cô rất cẩn thận, điểm này đáng được khẳng định, cũng có thể nhìn ra được thái độ chịu trách nhiệm của cô — rất tốt!"

Thái Vân đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo —

"Nhưng, cô lại không thể tự xử lý tình huống này, có phải nên báo cáo lại sớm hơn không? Bây giờ cách khoảng thời gian khai trương công ty con khoảng mười sáu ngày, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng nói dài cũng không dài."

"Nếu như, chúng ta tìm được người thích hợp trong thời gian ngắn nhất, quá trình này có phải cũng phải mất đến hai ba ngày không?"

Sàng chọn điều tra, phỏng vấn thi viết, kiểm tra sức khoẻ nhập chức.

"Tiếp theo, tổng giám đốc mới đang trong tình trạng không quen với công việc kinh doanh và nhân sự của công ty, liệu chúng ta có nên cho người ta đủ thời gian để hiểu về công ty và làm quen với doanh nghiệp?"

Thái Vân nhẹ ừm.

Thẩm Loan: "Sau khi đã quen, người đó còn phải điều chỉnh công việc hợp lý cho nhân viên của công ty con Kinh Bình theo tình hình thực tế, điều này cũng cần có thời gian."

Thái Vân càng nghe, tim càng trầm.

"Linh tinh vụn vặt tính toán, mười sáu ngày không đủ."

"... Xin lỗi, tôi..."

Thẩm Loan: "Không có ý trách cô, mục đích của việc nói ra những điều này là để cô có những nhận định đúng đắn và xử lý kịp thời khi gặp phải trường hợp này lần sau."

"Tôi hiểu. Vậy chuyện này... Tôi nên làm thế nào?"

"Ngày mai tôi đến Hàng Á một chuyến, bảo Tưởng Thạc Khải để trống thời gian từ hai giờ đến ba giờ, tôi sẽ bàn bạc với anh ta, việc này cô đừng làm gì cả."

"... Được."

Hai giờ chiều hôm sau, Thẩm Loan đúng giờ xuất hiện tại tòa nhà 18 tầng tại

CBD.

Cửa thang máy mở ra, cô lập tức đi vào trong, đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc.

Giây tiếp theo, lông mày nhíu chặt, bởi vì —

Liếc mắt một cái là có thể thấy trong văn phòng không có Tưởng Thạc Khải.

Ánh mắt Thẩm Loan hơi sầm, lập tức đi vào, đi quanh bàn làm việc một vòng, đánh giá đồ đạc bày biện trên mặt bàn, sạch sẽ gần như đơn sơ.

Sau đó, đặt mông ngồi vào ghế của tổng giám đốc.

Cầm máy bàn, gọi cho Thái Vân: "Hôm qua tôi đã nói, cô không thông báo?"

Đầu kia, Thái Vân sửng sốt, thấy điện báo số máy máy bàn văn phòng tổng giám đốc thì biết Thẩm Loan đã tới: "Ngài chờ một lát, tôi lập tức qua!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1170)