Truyện:Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 0490

Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trọn bộ 1170 chương
Chương 0490
0.00
(0 votes)


Chương (1-1170)

Đi liên tiếp mấy nơi đều không thu được gì, ánh mắt Miêu Miêu trở nên uể oải.

Thẩm Loan suy nghĩ một lát, hỏi y tá: "Thủ tục nhập viện là do con trai bệnh nhân tự mình đến làm phải không?"

"Đúng vậy, là một chàng trai đẹp trai, tôi ấn tượng khá sâu sắc."

"Cảm ơn."

Hai người ra khỏi bệnh viện, Miêu Miêu: "Bây giờ làm thế nào?"

Thẩm Loan: "Cô về trước đi, tôi đến trường một chuyến."

Học viện Khởi Hàng, kho lưu trữ hồ sơ phòng giáo vụ.

"Xin lỗi, nhưng em không có tư cách để điều tra hồ sơ của bạn khác." Giáo viên giám sát đâu ra đấy.

Thẩm Loan gật đầu, không làm khó đối phương, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi đến một số.

"Bạn học, em có gọi điện thoại cũng vô dụng, đây là quy củ, ai đến cũng vậy thôi."

Thẩm Loan không trả lời, đầu bên kia bắt máy rất nhanh: "Chú ba, là cháu."

"Loan Loan?"

Không trách Thẩm Xuân Hàng cảm thấy ngạc nhiên, trong thời gian Thẩm Loan còn học ở trường, ngoài trừ việc xin nghỉ học thì cô chưa bao giờ gọi điện cho anh ta, bây giờ tốt nghiệp rồi lại tìm đến.

"Muốn nhờ chú giúp cháu một chuyện."

"Nói đi, chuyện gì?"

"Bây giờ cháu đang ở phòng giáo vụ, muốn xem hồ sơ của một người bạn học."

Đầu bên kia do dự trong nháy mắt, không trực tiếp bày tỏ thái độ: "Cháu đợi một chút, chú sẽ đến đó một chuyến."

"Vâng. Cảm ơn chú ba."

Kết thúc cuộc điện thoại, Thẩm Loan cất điện thoại đi.

Giáo viên giám sát đánh giá cô: "Bạn học, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, em tìm ai đến cũng vô dụng, mau đi đi."

Thẩm Loan không rảnh để ý cô ta.

Thấy cô dầu muối đều không ngấm, người đó cũng có chút tức giận: "Sao em không hiểu chút quy củ nào vậy?"

Trên môi Thẩm Loan nở một nụ cười lạnh lùng, đột nhiên ngước mắt lên: "Xin hỏi, "quy củ" mà cô chỉ là quy củ quản lý hồ sơ của kho lưu trữ hồ sơ hay là mấy quy củ do cô tự đặt ra?"

"Cái gì mà tôi tự mình đặt? Em đúng là nói năng linh tinh!" Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe lên, âm điệu bất giác cũng cao hơn.

Cô ta không biết cử động này đã để lộ đáy.

Chỉ có những người chột dạ mới vô thức muốn dùng lợi thế về giọng nói trang bị cho mình.

"Hồ sơ ở đây không phải cứ đưa tiền là có thể xem được ư?"

"Em nghe ai nói vậy?!"

"Cô à, chắc là cô không nhớ tôi, lần trước lúc người nào đó đến tôi cũng đi cùng." Thẩm Loan thuận miệng bịa ra, nhưng biểu cảm của cô quá bình tĩnh, những người ăn không nói có rất dễ bị hù dọa.

Người phụ nữ cũng không hoang mang, đưa mắt nhìn xung quanh, không nhìn thấy người nào khác, càng thêm bình tĩnh hơn: "Nếu như em đã biết quy củ, vậy tôi cũng không lấy em giá cao, xem hồ sơ cũng được, hai trăm tệ một tập."

"Ừm, vậy cũng không coi là đắt."

"Biết là tốt, những người trước tôi toàn thu năm trăm đến một nghìn tệ, giá này của đã thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa rồi."

Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe lên, dường như có hơi cảm động: "Vậy tôi có thể sửa tin tức ở trên hồ sơ không?"

"Cái này thì, " Người phụ nữ cười cao thâm: "Vậy thì lại phải là một cái giá khác."

"Ồ? Tính thế nào?"

"Em xem, chuyện sửa thông tin này không phải là cứ tùy tiện xóa đi viết lại là được, yêu cầu cơ bản nhất chính là không để lại dấu vết, không thể có vết nhơ.

Cho dù là chỉ sửa một chỗ rất nhỏ, chúng tôi cũng cần phải làm một tập hồ sơ mới trả về, chi phí nhân lực, vật lực trong quá trình này không hề thấp."

"Hơn nữa, giấy chuyên dùng của hồ sơ và giấy A4 mà bình thường chúng ta vẫn hay dùng không giống nhau, phải do các nhà máy sản xuất giấy được phê duyệt chỉ định đặc biệt mới có thể sản xuất, hơn nữa bên chúng tôi còn phải làm ra hiệu quả như cũ mới có thể không bị người khác phát hiện. Nói chung, chúng tôi bao trọn toàn bộ quá trình, hiệu quả cao, nhanh gọn, quan trọng nhất là an toàn."

Rõ ràng là người phụ nữ này đã có không ít mối làm ăn như vậy, mồm miệng bla bla, vô cùng thuần thục.

Người nào không biết còn tưởng rằng cô ta đang giới thiệu thủ công mỹ nghệ truyền thống nào đó, lại còn bao trọn toàn bộ quá trình...

Thẩm Loan nghe xong, nhất định phải thửa nhận: Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia.

"Vậy thì cần phải bao nhiêu tiền?"

Người phụ chính là đang đợi câu nói này của cô: "Sửa một chỗ hai nghìn tệ, hai chỗ ba nghìn tệ, ba chỗ bốn nghìn tệ, cứ thế suy ra. Sửa càng nhiều thì giá càng rẻ."

Xì, đến cả hệ thống thu phí cũng hoàn thiện như vậy, đúng là không phục không được.

Thấy Thẩm Loan không nói gì, người phụ nữ hối thúc: "Suy nghĩ xong chưa?

Suy nghĩ xong rồi thì để tôi gọi điện thoại bảo người đến làm. Việc này ít nhất cũng phải mất ít nhất bốn mươi bốn năm phút thì mới xong được, hiện nay phí nhân công đắt, giá đưa ra đều là giá cả lương tâm."

"Còn phải người khác đến làm?"

"Đó là đương nhiên!" Người phụ nữ bỏ lại một ánh mắt khinh miệt cho cô:

"Chúng tôi là một đoàn đội chuyên nghiệp, em không hiểu được đâu. Việc làm giả này là môn thủ công, chỗ chúng tôi có sư phụ chuyên nghiệp."

"Mấy người?"

"Một người thôi!" Thốt ra khỏi miệng.

Khoan đã...

Ánh mắt hiện lên ngờ vực, phảng phất xuất hiện sự đề phòng: "Em hỏi cái này làm gì?"

"Đương nhiên là tiện nhổ cỏ tận gốc nhóm các người, một mẻ hốt gọn!" Ý cười của Thẩm Loan ôn hòa, lời nói ra lại đầy ác ý.

Dưới cái nhìn kinh ngạc của người phụ nữ, Thẩm Loan lấy điện thoại ra, màn hình hiện thị vẫn đang giữ máy, cô đặt vào tai: "Chú ba, chú nghe thấy hết chưa ạ?"

"Nghe thấy rồi." Chỉ là tiếng nói không phải truyền từ trong điện thoại ra mà là từ phía sau hai người.

Thẩm Loan cúp điện thoại, bây giờ mới thật sự ngắt điện thoại.

Sắc mặt người phụ nữ hoàn toàn trở lên u ám lạnh lẽo, thấy Thẩm Loan gọi người ở đầu bên kia là "chú ba", mọi sự kiêng kỵ đều biến mất ngay lập tức, chú của một học sinh mà thôi, cho dù có biết thì cũng chẳng làm được gì cô ta.

Đúng lúc cô ta đang chuẩn bị dậy dỗ Thẩm Loan một chút, một câu "nghe thấy rồi" bất thình lình truyền đến từ phía sau lưng, giọng nói... dường như có chút quen quen.

Người phụ nữ hốt hoảng quay đầu lại, ngay lập tức trợn tròn hai mắt, trong đó toàn là sự khó tin.

"Hiệu, hiệu trưởng!"

"Chị Lý." vẻ mặt Thẩm Xuân Hàng không biểu cảm nhìn cô ta: "Để chị đến kho lưu trữ hồ sơ làm việc thật là nhân tài không được trọng dụng rồi, tài ăn nói của chị giỏi như vậy, đầu óc kinh doanh linh hoạt như vậy, nên đi làm thương mại mới đúng, tài nguyên nhất định sẽ cuồn cuộn, khách đến như mây. Ở lại Khởi

Hàng nhận số tiền lương ít ỏi này ấm ức thay chị!"

"Hiệu trưởng không phải như vậy đâu, ngài nghe tôi giải thích đã..."

"Giải thích cái gì? Giải thích chị bằng mặt không bằng lòng như thế nào, làm giả như thế nào sao?"

Người phụ nữ nôn nóng đến nỗi vành mắt đỏ ửng: "Không phải như vậy đâu, tôi chỉ là nói ngoài miệng, nói đùa với bạn học này thôi! Bạn học, em nói có phải không?" Ánh mắt chờ mong nhìn về phía Thẩm Loan.

Nhưng lọt vào trong mắt Thẩm Loan lại biến thành ngu xuẩn.

Hỏi người khác không được, lại cứ đi hỏi cô?

"Đương nhiên là không phải. Ban nãy cô đường đường chính chính muốn làm mối làm ăn này của tôi.

"Hiệu trưởng, cô ta vu khống tôi! Đúng vậy, là bẫy do cô ta đặt dụ tôi chui vào trong, sau đó báo cáo lại trước mặt ngài..."

"Đủ rồi! Tôi đã gọi bảo vệ đến rồi, cô thu dọn đi, chuẩn bị đến cục cảnh sát mà giải thích."

Người phụ nữ lùi lại hai bước, dường như bị sét đánh trúng.

"Cảnh, cảnh sát?!"

Thẩm Xuân Hàng: "Hành vi này của cô đã dính líu đến việc tiết lộ việc riêng tư của người khác, kiếm lời bất hợp pháp, thuộc về tội phạm pháp, trường học không có quyền xử lý, chuyển giao cho cơ quan công an, giao cho pháp luật xét xử và trừng phạt mới là thích hợp nhất."

Người ở phòng bảo vệ đến rất nhanh, người phụ nữ kêu khóc bị đưa đi.

"Hiệu trưởng tôi biết sai rồi! Ngài đừng báo cảnh sát, tôi không muốn phải ngồi tù aaa—".

Chương (1-1170)