Vay nóng Homecredit

Truyện:Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 0320

Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trọn bộ 1170 chương
Chương 0320
0.00
(0 votes)


Chương (1-1170)

Siêu sale Shopee


"Khải Hàng thu mua cổ phần của Minh Đạt xuất phát từ suy xét đầu tư, cũng không định nhúng tay vào hoạt động của tập đoàn, cũng sẽ không can thiệp ngang ngược vào quyết sách của công ty, chỉ cần cuối năm đúng hạn chia hoa hồng là được rồi."

Thẩm Khiêm: "Ý của tổng giám đốc Chu là vì tiền?"

"Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, chữ lợi đứng đầu."

"Nếu vậy, tôi ra giá gấp hai mua lại số cổ phần trong tay tổng giám đốc Chu, không biết anh có đồng ý không?"

Gấp hai? Đó cũng không phải số lượng nhỏ, Chu Trì kinh giật mình.

"... Tổng giám đốc Chu thấy thế nào?"

"Tổng giám đốc Thẩm có biết mình đang nói gì không?" Chu Trì nhíu mày, tuy anh ấy là người ngoài ngành, nhưng cũng biết ra giá gấp hai nghĩa là gì.

Vào thời điểm giá cổ phiếu của Minh Đạt chưa bị giảm mạnh, giá trị cũng chí đến mức này là cùng, vậy mà Thẩm Khiêm khoác lác, muốn ăn một trăm vạn cổ trong tay anh ấy?

"Tổng giám đốc Chu tâm còn do dự, tôi không ngại lặp lại lần nữa..." Thẩm

Khiêm gằn từng chữ một, mồm miệng rõ ràng, thật sự lặp lại lần nữa.

Chu Trì gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Vừa không hiểu đối phương làm như vậy dụng ý thật sự là gì; mặt khác, anh ấy bị Thẩm Loan đẩy ra làm ngụy trang, quyền quyết sách thực tế cũng không trong tay anh ấy, nếu như lời nói để lộ sơ hở, khiến đối phương nghi ngờ, những chuyện ngụy trang trước đây sẽ thất bại trong gang tấc...

"Về đề nghị của tổng giám đốc Thẩm, tôi cần chút thời gian để suy xét, công ty cũng không phải do một mình tôi định đoạt." Chu Trì cái khó ló cái khôn, sóng yên biển lặng nói xong những lời này, còn nói ra vẻ thấm thía, càng thêm trầm ổn.

"Được, trong khoảng bao lâu?"

"Sáng mai sẽ anh câu trả lời."

Kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Trì thở phào nhẹ nhõm, ngửa ra sau, cả người ngả vào lưng ghế mềm mại, mới phát hiện lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Cùng loại người này giao tiếp, lúc nào cũng phải đề phòng, nơi nơi cẩn thận, nói một câu đều phải suy nghĩ trong lòng hai lần mới dám mở miệng, quả thực như tra tấn tinh thần.

Cũng không biết Thẩm Loan sao có thể chịu đựng được.

Đợi sau khi trong lòng bình tĩnh lại, hơi thở ổn định, Chu Trì cầm di động, gọi đến một dãy số -

"Alo." Giọng nói mềm mại của người phụ nữ từ đầu kia truyền đến.

Chu Trì đi thẳng vào vấn đề: "Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Thẩm

Khiêm."

"Ồ?" Rất có hứng thú: "Anh ta nói cái gì?"

"Anh ta muốn ra giá gấp đôi để mua lại cổ phần, tôi bảo cần thời gian để suy nghĩ, hẹn sáng mai sẽ trả lời lại cho anh ta sau. Loan Loan, tôi nói như vậy không có vấn đề gì chứ?" Trái tim Chu Trì treo trong lồng ngực, giống một đứa học sinh nhỏ đang chờ cô giáo đánh giá, căng thẳng vô cớ.

Đầu kia hình như đang cười: "Rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề."

"Thật vậy hả?" Đôi mắt của người đàn ông sáng lên.

"Ừ."

"Vậy cậu cảm thấy Thẩm Khiêm thật sự muốn mua lại cổ phần hả? Hay anh ta xuất phát từ nguyên nhân khác mới nói những lời này?"

"Cậu có thể nghĩ đến chuyện này đã có tiến bộ rất lớn."

Chu Trì nhếch miệng.

"Anh ta làm như vậy, không ngoài hai khả năng." Thẩm Loan phân tích từng cái cho anh ấy nghe: "Thứ nhất, chuộc lại cổ phần; thứ hai, thử cậu."

"Tôi?" Chu Trì kinh ngạc.

"Bây giờ cậu đã là cổ đông của Minh Đạt, tất cả đã đâu vào đấy. Nếu anh ta muốn giữ địa vị tuyệt đối của nhà họ Thẩm trong ban giám đốc, thì phải biết rõ mục đích thức sự của cậu - chỉ đơn giản là sở hữu cổ phần hay là bụng dạ khó lường, muốn nhúng tay vào sự vụ bên trong Minh Đạt."

"Nhưng tôi đã nói với anh ta dựa theo lời cậu dặn, chỉ lấy tiền lãi, còn lại một vẫn mặc kệ..."

"Cậu nói, đối phương chưa chắc sẽ tin. Cho nên, anh ta mới thông qua cách này để xác định xem cậu có tâm tư gì với cổ phần của Minh Đạt không."

Vì tiền hay là vì cổ phiếu, thử một lần sẽ biết.

Chu Trì nghe xong, nỗi sợ hãi tràn lan trong lòng, may mắn lúc ấy anh ấy không có vội trả lời, mà cẩn thận bảo thủ mà lựa chọn kéo dài thời gian, nếu không...

"Cho nên, tôi mới nói cậu đã làm rất tốt."

"Ngày mai tôi nên trả lời anh ta như thế nào?"

Thẩm Loan trầm ngâm một lát, không những không thể để Thẩm Khiêm nhìn ra sơ hở, lại không muốn trả lại cho anh ta một cách dễ dàng số cổ phiếu vừa mua kia như vậy, vậy chỉ có...

Cô nhoẻn miệng cười.

Sáng ngày hôm sau, Chu Trì chủ động gọi điện cho Thẩm Khiêm.

Chỉ là bây giờ đã tự tin hơn hôm qua rất nhiều.

"Tổng giám đốc Chu đã suy nghĩ xong rồi sao?"

"Tôi và các giám đốc khác trong công ty đã thương lượng xong, tất cả đều nhất trí quyết định, có thể bán, nhưng phải ra giá gấp ba mới bán."

Đầu kia bỗng nhiên cứng lại, như bị những lời này làm cho kinh ngạc.

"Nếu tổng giám đốc Thẩm chấp nhận mức giá này, Khải Hàng không nói hai lời sẽ dâng cổ phiếu hai tay."

"... Ha ha" Đầu kia điện thoại thấp giọng bật cười, vang lên giọng nói vô cùng nho nhã: "Gấp ba? Công phu sư tử ngoạm của tổng giám đốc Chu, không khỏi quá tham rồi."

"Tôi nói rồi, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, mục đích cuối cùng mà

Khải Hàng thu mua cổ phiếu là vì kiếm tiền, đầu tư lợi nhuận, mỗi năm bộ phận thu mua ở Khải Hàng báo cáo tài chính đều sẽ thể hiện rõ ràng, anh không thể muốn tôi làm chuyện mua bán lỗ vốn chứ? Lui một bước, dù tôi đồng ý, các giám đốc khác cũng sẽ không gật đầu dễ dàng."

Chu Trì tạm dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Huống chi, sự phát triển của

Minh Đạt là không thể đo đếm được, những lợi ích mà tương lai một trăm vạn cổ này mang lại sẽ phong phú hơn nhiều so với mức giá tôi muốn bây giờ. Nói như vậy, tôi còn lỗ vốn, nhưng thấy tổng giám đốc Thẩm anh mười phần thành ý, sao có thể không cho chút mặt mũi chứ? Coi như, kết bạn làm quen, hòa khí sinh tài."

Tốt, xấu, Chu Trì đều đã nói xong.

Người tốt, người xấu, cũng đều là anh nói như máy khâu.

Thẩm Khiêm bị nói đến á khẩu không trả lời được.

Đối phương còn cố tình tự cho là vô cùng hào phóng mà dò hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, quyết định chưa? Nếu không, hay là tôi cũng cho anh một ngày để suy nghĩ cho kĩ càng nhé?"

"Không cần!" Thẩm Khiêm lạnh nhạt nói: "Nếu tổng giám đốc Chu đối đã ôm kỳ vọng cao như vậy với Minh Đạt, vậy Minh Đạt cũng tự nhiên hoan nghênh cổ đông có thực lực gia nhập, tương lai còn mong chỉ giáo nhiều hơn!"

Bốn chữ cuối cùng bị cố tình nhấn mạnh.

Như cường điệu lại như đang uy hiếp.

Chu Trì đã có thể hoàn mỹ bỏ xuống áp lực, cười ha hả: "Nói hay, nói hay."

Thẩm Khiêm: "..."

Sau khi chấm dứt, tâm trạng Chu Trì rất tốt, gọi điện luôn cho Thẩm Loan ——

"Cậu đoán không sai, vừa nghe giá gấp ba anh ta lập tức không mua."

Thẩm Loan nhếch môi.

Kiếp trước đấu ngần ấy năm, cô quá hiểu người đàn ông kia.

Chu Trì: "Tôi còn có nghi vấn."

Thẩm Loan: "Cậu nói đi."

Chu Trì: "Lỡ như Thẩm Khiêm đồng ý rồi, thật sự đem cổ phiếu bán cho anh ta sao?"

Thẩm Loan: "Bán! Vì sao không bán?"

Chu Trì: "Không phải cậu nói giữ lại mỗi năm chia hoa hồng so với việc bán giá cao gấp ba lần càng có lời hơn sao?"

Thẩm Loan: "Sao, tôi bịa ra lời nịnh bợ như thế cậu cũng tin hả?"

Chu Trì a một tiếng: "Bịa? Nhưng tôi cảm thấy... vẫn có lý mà nhỉ? Cậu xem, một mười triệu cổ này chia hoa hồng, dựa theo quyền lợi cổ đông năm ngoái mà tính..."

Chu Trì nói có sách mách có chứng mà nói cho Thẩm Loan nghe.

Người sau cũng ngửi thấy mùi ngon: "... Không tồi nha, bây giờ đã biết xem cả báo cáo tài chính, phân tích thật sự có lý."

Được khích lệ Chu Trì: Khai sâm ~ (kaisen có cách phát âm gần giống kaixin có nghĩa là vui vẻ)

Nhưng ——

"Nói như vậy tiền chia hoa hồng có lợi hơn so với bán trao tay, thế sao lại..."

"Bởi vì, không thể giữ đến lúc ấy."

Cô sẽ phá hủy Minh Đạt trước khi nó đạt được vinh quang.

Chu Trì nghe xong như lọt vào sương mù, còn muốn hỏi lại, nhưng Thẩm Loan không định nhiều lời.

...

Sau khi Thẩm Khiêm nói chuyện Khải Hàng sở hữu cổ phần trong tay cho ông lão nghe, Thẩm Tông Minh nổi trận lôi đình trong điện thoại.

Lần đầu tiên không tránh Thẩm Khiêm, trực tiếp mắng Thẩm Xuân Giang máu chó phun đầu.

Trước kia, ông ta có dạy dỗ con trai cũng sẽ tránh không để cháu trai biết, chừa chút mặt mũi cho Thẩm Xuân Giang của người là ba, cũng là vì tránh chuyện khinh miệt Thẩm Khiêm, không tôn trọng ba, hai bên tranh chấp.

Bây giờ lại không hề kiêng dè, đây có phải có thể cọi như là đã ngầm thừa nhận?

Ngầm thừa nhận, Thẩm Khiêm đã đủ mạnh để thay thế ba mình?

Ông lão chưa nói, Thẩm Khiêm cũng không hỏi.

Trưa hôm đó, sau khi Thẩm Xuân Giang về đến nhà, sắc mặt vô cùng kém, cơm cũng không rảnh lo ăn, gọi Thẩm Khiêm đến phòng làm việc.

Không trong chốc lát đã truyền ra tiếng tranh chấp.

"A Như, trong khoảng thời gian này con đã gầy như này, ăn nhiều một chút..."

Dương Lam coi như không nghe thấy, chủ động gắp đồ ăn cho Thẩm Như, nhưng mày hơi chau vẫn tiết lộ biểu cảm lo lắng.

Một người là chồng, một người là con trai, bà ta có thể ngồi ở nhà ăn ăn cơm, thực sự định lực quá tốt.

Tuần này, Thẩm Như như rụng cả tóc, gương mặt vốn đầy đặn sáng ngời càng ngày càng gầy ốm ảm đạm, cả người từ trong ra ngoài đều tỏ ra nản lòng.

Sẽ không cười, cũng sẽ không khóc, mặt hoàn toàn vô cảm.

Dù giờ phút này Dương Lam cho gắp đồ ăn cô ta, cô ta cũng chỉ nhẹ nhàng nói

"Cảm ơn mẹ", sau đó để sang một bên, cũng không định ăn.

Cũng đúng, liên tục gặp xui xẻo, cô ta nuốt trôi được mới là lạ.

Đầu tiên là Lý Văn Cẩn thừa nhận nhận hối lộ, khiến ích lợi của tập đoàn bị hao tổn, mà bị công ty đuổi việc, giao các thứ liên quan để điều tra xử lý.

Nhưng bản thân Thẩm Như lại "vô phương cứu chữa", gánh vác trách nhiệm liên quan, tạm thời bị cách chức, rời đi để tiếp tục xử lý.

Nói cách khác, Thẩm Như đã không còn là giám đốc phòng quản lý dự án, thậm chí cũng không còn là một nhân viên bình thường của Minh Đạt nữa.

Trước kia Thẩm Yên đã không chỉ một lần trào phúng Thẩm Loan là "Người rảnh rỗi ở nhà ăn cơm trắng", bây giờ sử dụng trên đầu Thẩm Như, cũng áp dụng như nhau.

Đối với "cô cả nhà họ Thẩm" mà nói từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều thuận lợi chưa từng trải qua suy sụp, đả kích lần này không thể nói không nặng!

Sau khi ăn xong, Thẩm Loan đi tới vườn hoa nhỏ.

Theo thường lệ cùng bác Đinh nói chuyện hai câu, quay người lại, bất ngờ thấy

Thẩm Như yên lặng như quỷ không một tiếng động đứng phía sau cô.

Bác Đinh vội vàng vỗ vỗ bùn đất trên tay, cung kính gọi: "Cô cả."

Sau đó rất thức thời rời khỏi hiện trường, để không gian riêng tư cho hai chị em.

Gió nhẹ nhẹ phẩy, ánh nắng chiều chói lọi.

Thẩm Loan lui về phía sau hai bước, bình tĩnh nhìn cô ta: "Chị cả có việc gì sao?"

"Rốt cuộc như thế nào mày mới bằng lòng dừng tay lại?" Câu nói này cạn kiệt tất cả sức lực của cô ta và đè đầu cô ta xuống.

Là chịu thua, là nhận thua, cũng là cầu xin.

Thẩm Loan nhướng mày, không ngờ kiêu ngạo như cô ta cũng có thể vì Lý Văn

Cẩn làm tới bước này.

Thú vị!

Thật sự thú vị!

"Chuyện này không phải tất cả đều do chị tự tay tạo thành sao? Sao lại tới hỏi tôi?"

Thẩm Như cắn răng, bởi vì nhẫn nhịn kiềm chế, cho nên cả người run rẩy:

"Đúng, tao thừa nhận chuyện gian lận trên trường thi là tao và Văn Cẩn không đúng, nhưng mày cũng không nhất thiết phải dùng cách ngoan độc như vậy để trả thù!"

"Chị cả, chị cũng quá đề cao tôi rồi. Minh Đạt xảy ra chuyện, chị nhận hối lộ,

Lý Văn Cẩn gánh tội thay chị, những chuyện này cho dù tôi có muốn cũng không thể làm được. Chẳng lẽ, là tôi khiến Hằng Sinh bán châu báu có chứa phóng xạ, xúi giục chị lấy tiền hoa hồng, lại bảo Lý Văn Cẩn đứng ra gánh tội thay? Trừ phi tôi là thần tiên."

"Mày!"

Ngay từ đầu Thẩm Như cũng không muốn tin Thẩm Loan có năng lực lớn như vậy, nhưng tất cả chuyện này thật sự quá mức trùng hợp!

Chuyện châu báu có chứa phóng xạ sớm không cho lộ ra ánh sáng, muộn không lộ ra ánh sáng, lại cố tình lộ ra sau một tuần cô ta ký hợp đồng; mà cô ta sớm không xui xẻo, muộn không xui xẻo, cố tình sau khi hãm hại Thẩm Loan gian lận không thành.

Được, coi như có thể đổ lỗi vì hai chữ "Trùng hợp", "Ba ngày kỳ hạn" thì sao?

Tất cả mọi chuyện đều nắm trong kế hoạch của Thẩm Loan, cô cũng thật đáng sợ!

"Chị cả, nếu chị quan tâm Lý Văn Cẩn như vậy, vì sao khi anh ta giúp chị gánh tội thay, chị không tự đứng ra nói ra toàn bộ sự thật?" Nói trúng tim đen, từng chữ găm vào tim.

Thẩm Như bối rối trong phút chốc: "Mày không biết..."

"Tôi thật sự không biết" Thẩm Loan cười cắt lời: "Nhưng tôi biết rõ, chỉ cần chị muốn, lúc nào chị cũng có thể cứu anh ta. Cho nên, chị không nên hỏi tôi muốn như thế nào, mà là hỏi chính bản thân chị muốn như thế nào."

Nói xong, xoay người rời đi.

Thẩm Như đứng tại chỗ, gió hè thổi trên người cô ta, nhưng cả người vô cớ lạnh lẽo, đáy lòng căm căm.

Thẩm Loan đang nhắc nhở cô ta, cô ta yếu đuối nhát gan cỡ nào, không phải người có trách nhiệm, Lý Văn Cẩn đang gặp nhiều khó khăn, đều do một tay cô ta tạo nên!

Kiếp trước, Thẩm Như từ trên cao nhìn xuống nhìn cô nằm trên giường bệnh, khi bị đẩy mạnh vào phòng giải phẫu có bao nhiêu kiêu ngạo; kiếp này, Thẩm

Loan phải đay nghiến lòng tự trọng thối nát của cô ta!

"Em gái, em phải cảm thấy vinh hạnh, vì lợi ích nhà họ Thẩm dâng em cũng không tiếc tính mạng, cũng xem như loại vinh dự đúng không?"

"Em cứ yên tâm ra đi, một nhà chúng tôi đều sẽ cảm kích em, sau đó sẽ quên em, đến Kinh Bình sinh sống."

"Ồ, chắc ba chưa nói với em hả? Báo cáo kiểm tra đo đạc cho thấy chị và Tiểu

Yên đều phù hợp với điều kiện hiến tặng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định người hiến tặng là em."

"..."

Câu câu chữ chữ, đau đớn tận cùng.

Nhưng Thẩm Loan bị nhà họ Thẩm vứt bỏ như một con chó, mà một con chó có giá trị lợi dụng, tất nhiên phải sử dụng triệt để, làm đá kê chân cho họ.

Không có ai hỏi cô có đồng ý hay không, cũng không có ai quan tâm đến chuyện sống chết của cô, càng sẽ không quan tâm xem lúc cô nằm trên bàn phẫu thuật kia có thấy đau hay không!

Thẩm Tông Minh, Thẩm Xuân Giang, Dương Lam, Thẩm Khiêm, Thẩm Như,

Thẩm Yên...

Cả một đám đều là hung thủ đẩy cô vào vực sâu của cái chết!

Đảo mắt, đã tới ngày công bố thành tích.

Đăng trên trang web chính thức, thứ tự từ cao đến thấp, bên cạnh đó là điểm thi, công khai minh bạch, càng tàn khốc gấp đôi.

Trên bảng, học viện Khởi Hàng chúc mừng nhập học.

Không trên bảng, thong thả không tiễn, năm sau cố lên.

"Tổng giám đốc Thẩm! Công bố kết quả thi! Công bố kết quả thi! Cô có nhìn thấy không?" Thẩm Loan vừa mới ấn phím nghe, giọng nói vui sướng của Miêu

Miêu đã từ truyền đến đầu kia.

Giống như người điên, điên cuồng thật sự, nói xong còn hét lên.

Thẩm Loan: "Đang chuẩn bị xem, còn đang mở trang web."

Miêu Miêu: "Cô cũng quá bình tĩnh rồi!"

Thẩm Loan cười khẽ: "Nghe giọng điệu này của cô, thi đậu rồi đúng không?"

"Hả? Cô hỏi tôi? Tôi... tôi còn chưa xem điểm của mình... hi hi..."

Nói như vậy, cô ấy nhìn thành tích của Thẩm Loan mới có thể kích động thành ta như vậy.

"Tổng giám đốc Thẩm, cô biết cô thi được bao nhiêu điểm không? Đứng thứ mấy?" Giọng điệu hơi kiêu ngạo.

"Max điểm? Đứng thứ nhất?" Vừa nói xong, trang web cũng đã mở ra.

Hai chữ "Thẩm Loan" đứng đầu bảng, còn được đặc biệt tô hồng, xem thành tích, 110!

Max điểm 100, bài mô phỏng đàm phán cộng thêm 10, tổng cộng 110.

Danh xứng với thực max điểm!

Không có sự đối xử đặc biệt nào cho vị trí thứ hai và thứ ba tiếp theo, phần chữ đậm, độ dày giống như những cái tên đằng sau, không nổi bật, không dễ thấy.

Đầu kia, Miêu Miêu ngao ngao kêu to: "Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay mà!

Tổng giám đốc Thẩm cô quá lợi hại!"

Thẩm Loan không dừng lại ở tên mình lâu lắm, trong lúc Miêu Miêu đang nói chuyện cô đã tìm thấy tên của cô ấy dưới danh sách.

Nhếch môi cười: "Thấy được rồi, đứng thứ mười lăm, cũng không tệ lắm."

"Cái gì?"

"Chúc mừng cô Miêu Miêu, xin mời tới Khởi Hàng nhập học thành tích thi đứng thứ mười lăm, chin mươi hai điểm."

Đầu kia ngừng lại, chợt bộc phát thét chói tai, sau đó lại bắt đầu khóc lên: "Hu hu hu... Trước đây tôi không nghĩ tới... Thật sự..."

Đôi mắt Thẩm Loan biểu lộ sự mềm mại: "Cô ngốc."

Cái gì, Miêu Miêu dẩu miệng, cô ta rõ ràng còn lớn hơn Thẩm Loan, nghe cô chính mình miệng gọi "Cô ngốc" thế mà lại có loại có cảm giác chị gái tri kỷ chiều chuộng.

Ừ...

Đều do tổng giám đốc Thẩm dịu dàng quá đi!

"Cảm ơn." Cô ta hít hít mũi, tuy lời nói không lớn, nhưng Miêu Miêu biết người nên nghe thấy nhất định sẽ nghe thấy.

Hai người cùng nhau nhập học, Thẩm Loan max điểm, cũng không uổng công khoảng thời gian trước vùi đầu khổ học.

Trò chuyện vừa kết thúc, không đến hai phút, di động của Thẩm Loan lại vang lên.

Là Thẩm Xuân Hàng.

"Chú nhỏ."

"Nhìn thành tích chưa?" Giọng nói của người đàn ông tràn đầy từ tính, nhẹ giọng cười.

"Ừm."

"Lại còn tỏ ra trầm ổn!"

"Nếu không thì sao?"

"Thế nào thì cũng nên vui sướng một chút, ví dụ như hét to lên hoặc là vừa khóc vừa cười?"

Khóe miệng Thẩm Loan vừa nhếch miệng anh ta nói y như Miêu Miêu.

"Chúc mừng." Đầu kia đột nhiên nghiêm túc hẳn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1170)