← Ch.0313 | Ch.0315 → |
Thẩm Khiêm không truy hỏi "người khác" mà cô nhắc đến là ai, bởi vì trong lòng anh ta cũng đã hiểu, nên càng không cần đâm thủng, ít nhất giữa hai bên còn có một khoảng ngăn cách, có còn hơn không.
"Hằng Sinh bị tuôn ra tin đồn đá quý có chất phóng xạ, lần này Minh Đạt cũng bị liên lụy."
"Thế thì sao?"
"Em có cách giải quyết gì không?" Ma xui quỷ khiến, anh ta buột miệng thốt ra.
Đợi đến lúc phản xạ được mình đang nói câu gì, Thẩm Khiêm cũng cảm thấy thật nực cười.
Chỉ là anh ta cũng rất tò mò phản ứng của cô sẽ như thế nào.
Lập tức ngước mắt nhìn...
Chỉ thấy đôi môi đỏ của cô gái từ từ nhếch lên, lập tức mỉm cười biến thành cười nhạt, còn có chút ý tứ gì đó mơ hồ không rõ.
Nhưng đôi mắt kia vẫn trong suốt như cũ, giống như có thể soi ra thiện ác, tốt xấu trên đời.
"Anh hỏi em á?"
Người đàn ông nhíu mày.
Thẩm Loan khẽ than thở, đón nhận ánh mắt thâm thúy của anh ta, không hề né tránh: "Anh cả, anh đã quá coi trọng em rồi đó."
"Đã có tham vọng, thì cũng phải có thực lực tương xứng với nó."
Cô nhướng mày: "Là điều gì đã làm anh có ảo giác như thế?"
"Là ảo giác sao? Loan Loan có một số chuyện không có chứng cứ không có nghĩa là không xảy ra, không truy cứu không phải là không biết gì hết."
Thẩm Loan không nói gì, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Tại sao không phản bác, hả?" Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ tìm tòi.
"Không cần thiết."
Anh ta nhìn cô thật sâu, một lúc lâu sau, người đàn ông mới mở miệng nói tiếp:
"Chỉ mong là chuyện này không liên quan gì đến em."
Nói xong, xoay người rời khỏi.
Thẩm Loan rũ mắt, hàng mi như lông vũ chớp chớp, duỗi tay mở cửa phòng ra, bước vào, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cô đặt ly nước xuống, tiến đến bên cửa sổ, nhìn "Lục Bàng Tử" đang tràn trề sức sống trong chậu hoa, nhoẻn miệng cười.
"Chà, có vẻ lớn rất nhanh..."
Sau đó, lấy điện thoại di động ra, nhấn gọi một dãy số--
"Đẩy nhanh kế hoạch, anh ta đã bắt đầy nghi ngờ rồi."
"... Được."
9 giờ 30 phút sáng ngày hôm sau, thị trường chứng khoán bắt đầu giao dịch, trong vòng một giờ, giá cổ phiểu của Minh Đạt liên tục sụt giảm.
Trong phòng họp của tập đoàn lặng ngắt như tờ.
Biểu đồ hoạt động của giá cổ phiếu được máy chiếu hiển thị rõ ràng trên màn hình, đập vào mắt những người đang ngồi ở đây.
Tình huống xấu nhất đã xảy ra!
Từ chuyện Hằng Sinh bị tố cáo có chất phóng xạ trong đá quý đưa lên mạng, đến chuyện văn phòng Luật sư Lãng Đức đâm đơn kiện, Minh Đạt che dấu sau lưng cũng bị phơi bày trước công chúng, tiếp theo đó là dư luận trên internet đòi xử phạt, cuối cùng đã khiến cho giá cổ phiếu của Minh Đạt bị ảnh hưởng, sụt giảm mạnh, mọi chuyện liên tiếp xảy ra, đi bước nào rào bước nấy.
Nếu đó chỉ là trùng hợp vậy thì tốt, nếu không phải...
Thẩm Khiêm nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Thẩm Như nhìn giá cổ phiếu liên tục xuống thấp, giống như tâm trạng đang không ngừng trầm xuống của cô ta, đợi đến khi giảm đến mức không thể thấp hơn nữa thì đó cũng là lúc cô ta tan xương nát thịt.
Khuôn mặt già dặn của Thẩm Xuân Giang đen đến mức có thể chảy ra nước, ánh mắt đen ngòm âm u, trầm lặng như cơn giông bão trong đêm đen, lúc nào cũng có khả năng nặng nề trút xuống.
Các giám đốc của các bộ phận mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám ho he một tiếng, chỉ dám kẹp chặt đuôi làm người, chỉ cầu mong không bị đẩy ra làm kẻ trút giận.
Mà các vẻ mặt của các giám đốc điều hành thì phải gọi là vô cùng đặc sắc.
Giá cổ phiếu rơi xuống, cho dù chỉ là giảm một xu, đối với bọn họ cũng là một món tiền không nhỏ.
Huống chi cũng không phải là chuyện giảm một xu hai xu, mà là tận mấy đồng, mấy đồng đó!
Nháy mắt, đã ném một chiếc Porsche, chớp mắt một cái lại mất một cái biệt thự, lại chớp mắt một cái một núi tiền nhỏ đã bị san phẳng.
Cảm giác này... diễn tả thế nào đây?
Giám đốc A: Tôi cần phải yên tĩnh!
Giám đốc B: Tôi chọn ngất xỉu.
Giám đốc C: Có phải tôi đang mơ đúng không?
Giám đốc D: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
......
Giám đốc H: Rớt đi, dù sao rớt nhiều vậy tôi cũng quen rồi (T^T)
Mười giờ sáng, giá cổ phiếu của Minh Đạt trên thị trường chứng khoán từ lúc bắt đầu giao dịch đến bây giờ đã rơi từ 32 xuống 30.
"Đều đứng ngây ra đó làm cái gì? Tổng giám đốc Thẩm, ông phải nghĩ ra kế hoạch giải quyết chuyện này đi, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn giá cổ phiếu cứ sụt giảm như vậy đúng không?" Một vị cổ đông đập bàn đứng dậy, không nể nang gì nhắm thẳng vào Thẩm Xuân Giang.
"Mọi người có ý kiến gì không?"
Thẩm Khiêm: "Lần này giá cổ phiếu bị liên lụy, suy cho cùng thì là do chuyện đá quý Hằng Sinh có chất phóng xạ ảnh hưởng đến. Nếu muốn ổn định giá cổ phiếu, chúng ta phải giải quyết từ nguồn gốc, làm sáng tỏ Minh Đạt không liên quan đến chuyện này, đồng thời cũng bị đối phương che dấu."
"Tôi ủng hộ ý kiến của giám đốc Thẩm. Chỉ có đặt Minh Đạt vào vị trí bị hại, thuận theo chiều gió mới có thể bình an vượt qua cơn bão này."
"Ngoại trừ việc làm sáng tỏ ra, còn phải đưa ra lập trường của chúng ta, kiên quyết không khoan nhượng đối với việc "đối tác không uy tín" và "kinh doanh phi pháp."
"Nếu có thể, ngược lại chúng ta có thể dựa trên thân phận hợp tác khởi tố Đá quý Hằng Sinh, có lẽ như thế sẽ càng có hiệu quả tốt hơn."
"..."
Thảo luận hơn nửa giờ, phương án giải quyết dần dần hình thành.
Mười một giờ, giá cổ phiếu của tập đoàn Minh Đạt đã giảm xuống 28, 8 tệ, vì đã sụt giảm 10% so với giá niêm yết, tuyên bố ngừng giảm, tạm ngừng giao dịch.
Trên internet, số đông người chơi cổ phiếu bắt đầu chửi bới —
Cmt 1: "Minh Đạt rác rưởi, đi chết đi!"
Cmt 2: "Mẹ nó vừa mới lên, đã bị đè xuống lau sàn rồi, F**k!"
Cmt 3: "Là do bị Hằng Sinh liên lụy."
Cmt 4: "Tôi lại cảm thấy là do Lai Kỳ, cố ý kéo Minh Đạt vào, thời buổi này, làm đồ dùng cho phụ nữ cũng dám đấu với đại lão, 666!"
Cmt 5: "Đại lão á? Chỉ bằng kiểu dáng xấu xí của Minh Đạt? Ha hả..."
Cmt 6: "Sửa lại một chút, Lai Kỳ chỉ làm mỹ phẩm trang điểm, không phải đồ phụ nữ."
Trả lời cmt 6: "Hai loại này có gì khác nhau à?"
Trả lời cmt 6: "Mỹ phẩm dành cho nam giới, tìm hiểu một chút, cảm ơn."
Trả lời cmt 6: "Đều là người nối nghiệp của chủ nghĩa XX, tại sao người anh em lại giỏi như thế?"
Trả lời cmt 6: "Trần Độc Siêu, mời huynh ngồi, Lý Đại Chiêu mời huynh lên tiếng."
...
Cmt 7: "Tin tức trong ngành đây, giá cổ phiếu của Minh Đạt liên tục xuống dốc, có thể thoát thân thì nhanh chóng lên bờ đi. Tin hot quá nhiều, không thể chần chừ, chuồn đi chuồn đi..."
Cmt 8: "Không có kẻ đứng sau đối phó Minh Đạt, tôi cắt đầu xuống làm bóng đá!"
Cmt 9: "Chuyện này có được coi như là cửa thành bốc hỏa, họa cá dưới sông không?"
...
Cmt 21: "Mọi người cho rằng Minh Đạt vô tội sao? Ha, ngây thơ!"
Cmt 22: "Trên lầu có cao kiến gì à?"
Trả lời: "Có hình chứng minh, cùng nhau ăn dưa đê! [ liên kết ]"
...
Nhìn đến đây, không ít người tò mò thuận tay nhấn vào, sau đó, kinh ngạc đến rớt cằm!
Mà lúc này, Minh Đạt giữ yên lặng nãy giờ đã công bố thanh minh trên trang website oficial, Weibo và Wechat.
Dày đặc hai ngàn chữ, tóm tắt khái quát nội dung lại gồm 3 điều —
1. Về chuyện Hằng Sinh có chất phóng xạ trong đá quý, Minh Đạt không biết gì hết, hơn nữa cũng là người bị hại, mong mọi người hiểu rõ, đừng tiếp tục làm xấu hình ảnh của công ty.
2. Giá cổ phiếu sụt giảm là biến động bình thường trên thị trường chứng khoán, vài ngày sau sẽ hồi phục bình thường, các nhà đầu tư không cần kinh hoảng.
3. Minh Đạt chính thức đệ đơn kiện Đá quý Hằng Sinh, cũng yêu cầu bồi thường tương xứng.
Trật tự rõ ràng, ngôn từ chuẩn xác.
Một số bộ phận nhỏ người chơi cổ phiếu tạm thời được trấn an, tất nhiên cũng có kẻ cười nhạo mặt ngoài Minh Đạt làm sáng tỏ nhưng thật ra để Hằng Sinh gánh chịu.
Cũng đặt ra một ví dụ để ví von chuyện này như sau —
Tiểu Đạt và Tiểu Hằng hẹn nhau đi vui vẻ, xong xuôi công chuyện mới phát hiện ra Tiểu Hằng là mèo mả gà đồng. Well, Tiểu Đạt cũng không thèm để ý, dù sao đây cũng là chuyện người tình ta nguyện, mọi người chỉ là chơi bời mà thôi, không ngờ rằng chuyện Tiểu Hằng ngoại tình lại bị mọi người phát hiện, phơi bày ra ánh sáng, kéo theo đó Tiểu Đạt cũng bị mọi người chỉ trỏ, vạn người mắng chửi. Ngay khi Tiểu Hằng sắp bị báo lá cải mắng chết đến nơi, Tiểu Đạt bỗng nhảy ra, hóa ra không phải muốn đồng cam cộng khổ vượt qua hoạn nạn, mà lại là bỏ đá xuống giếng chỉ trích Tiểu Hằng lừa tình, còn mặt dày muốn bồi thường.
Giang cư mận ăn dưa đa tài đa nghệ còn cải biên thành cả truyện tranh, lên hẳn hot search, Minh Đạt bỗng chốc được nổi tiếng.
Chính lúc hướng gió đang thay đổi, Minh Đạt sắp thoát khỏi nguy cơ, một tin sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh cho mọi người ngơ ngác tại chỗ.
Trên một diễn đàn cổ phiếu tên là "Điểm kim thánh thủ" có một người nặc danh đăng một đường link lên.
Nhấn vào —
Tiêu đề: < Thêm to thêm đen>: [Mổ xẻ chuyện Minh Đạt, Tông Tuyền, Lĩnh
Thượng ba kẻ đầu sỏ đứng sau Đá quý Hằng Sinh có chất phóng xạ liệu có thật sự vô tội hay không?]
Tiêu đề phụ: Trọng điểm là Minh Đạt, các bạn lót dép ngồi hóng đã chuẩn bị xong chưa?
Nội dung cụ thể như sau, đầu tiên là chuyện đá quý bị phóng xạ, cũng kéo theo ba nhà đầu tư lớn sau lưng Hằng Sinh đồng thời bị văn phòng luật sự Lãng Đức tố cáo lên Tòa án.
Sau đó giới thiệu vắn tắt bối cảnh của ba nhà công ty cho khán giả xem.
Ngay sau đó, bắt đầu khai đao từ Lĩnh Thượng, phô bày ra thời gian, địa điểm, và các hạng mục liên quan trong quá trình hợp tác ký kết hợp đồng hợp tác chiến lược với Hằng Sinh, từng cái một.
Theo những bức hình lần lượt được đăng lên, lại thêm kết luận theo trình tự, tiến hành phân tích một cách trật tự logic.
Ngôn ngữ mạch lạc, có chút châm biếm, không khiến bài viết trở nên quá xàm hoặc khéo léo châm chọc, thêm sự thú vị cho bài viết.
Nhưng điểm mấu chốt lại dùng từ ngữ nghiêm túc, vừa nhìn đã biết người viết là dân chuyên nghiệp.
Xong Lĩnh Thượng đến lượt Tông Tuyền, cuối cùng đến phiên Minh Đạt.
Tất nhiên là trùm cuối thì luôn xuất hiện sau cùng.
1. Minh Đạt ký kết hợp đồng hợp tác với Hằng Sinh hơn một tuần trước, ban đầu dự án này là do phía Minh Đạt chủ động đề cập đến, bày tỏ mong muốn hai bên hợp tác.
Hình minh họa: Giám đốc phòng dự án Minh Đạt (đã làm mờ mặt) và CEO phụ trách khu vực Trung Quốc của Hằng Sinh (cũng làm mờ mặt) gặp nhau ở phòng họp trên tầng chóp khách sạn Hilton.
2. Từ lúc đánh giá hợp đồng đến lúc thỏa thuận, cuối cùng ký kết hợp đồng cũng không đến nửa tháng. (Hiệu suất thật là cao, ha hả. )
Hình minh họa: sau khi hai bên ký kết hiệp ước, quản lý phòng dự án của Minh
Đạt tự mình tiễn CEO của Hằng Sinh rời đi.
Người trong ngành đều biết, một dự án, đặc biệt là dự án lớn, từ bước đánh giá đến bước cuối cùng nhanh nhất cũng phải một tháng, lâu thì phải nửa năm
(không tính nửa đường chết non), nhưng mà dự án của Hằng Sinh với Minh Đạt chỉ cần nửa tháng đã qua loa quyết định xong xuôi, mọi người không thấy có điều gì đó kỳ lạ sao?
Dù sao thì người viết cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Cuối cùng rốt cuộc là do sự vô cảm của con người hay là do thiếu đạo đức.
Chỉ đùa một chút thôi. Quay về chuyện chính, tình huống như vậy không phải chưa từng xuất hiện, được chia làm hai loại bình thường như sau —
Hai bên hợp tác nhiều lần là đối tác lâu năm, tín nhiệm đã đạt đến một mức độ khả quan, hai bên có quan hệ thân thích hoặc quan hệ thông gia, ví dụ như là vợ chồng.
Theo những gì người viết biết, Minh Đạt và Hằng Sinh cũng không thỏa mãn hai điều kiện trên.
Như vậy chỉ còn lại hai trường hợp bất thường sau đây —
Hoặc là hai bên công ty vì ham lợi nhuận kếch xù, đã ký kết hợp đồng không hợp pháp, nói đơn giản lại là, bạn giả vờ điên thì tôi cũng giả ngu, chỉ cần kiếm được tiền, mặc kệ nó trong sạch hay không, có mất lương tâm hay không.
Hoặc là do người phụ trách dự án này của hai bên công ty vì lý do cá nhân.
Trong quá trình bàn bạc, nhận hối lộ, lừa trên gạt dưới, cung cấp chứng cớ có lợi cho bên kia, thúc đẩy dự án ký kết thành công.
Do đó mọi người đoán là loại nào?
Nội dung đến đây đột nhiên im bặt, để mọi người tự do phát huy trí thông minh của mỗi người.
Cư dân mạng sôi nổi hóa thân thành Sherlock Holmes, trong đó không thiếu những thành phần chuyên nghiệp, thời buổi này, ai còn không có một cái thân phận nhỏ khác cơ chứ?
Ba bình luận được đưa lên top như sau —
"Đầu tiên, người viết cung cấp tất cả thông tin đều có giá trị, có hình làm bằng chứng, tiếp theo phân tích đúng chỗ, bắn tên có đích, logic kín đáo, cuối cùng nếu tất cả những chứng cứ người viết cung cấp là thật sự, như vậy Minh Đạt không thể vô tội."
"Mới nửa tiếng trước Minh Đạt đã đưa ra thông cáo, tỏ vẻ muốn đưa Hằng Sinh lên tòa án, cũng yêu cầu bồi thường, như vậy có thể thấy rằng, người viết đưa ra trong hai loại tình huống không bình thường, thì không thành lập tình huống hai công ty cấu kết với nhau. Rốt cuộc Minh Đạt dám tố cáo Hằng Sinh đã đủ để chứng minh bản thân không có nhược điểm bị đối phương nắm trong tay. Như vậy chỉ còn lại tình huống hành vi cá nhân, đã nhận ra quản lý của phòng dự án
Minh Đạt, đúng thế chính là người phụ nữ bị làm mờ mặt kia có vấn đề! Xin đừng chê cười (ôm quyền)."
"Lột da: giám đốc phòng dự án Minh Đạt, Thẩm Như, 22 tuổi, con gái nhà họ
Thẩm, con gái của Tổng giám đốc điều hành Minh Đạt, tốt nghiệp đại học G, chuyên ngành XX..."
Phòng quan hệ quần chúng, tất cả nhân viên đang cố gắng khống chế dư luận cũng hoàn toàn choáng váng.
"Giám đốc Thẩm, cô ấy..."
"Thật hay giả?"
"Tôi đã đọc bài viết kia rồi, nói có sách mách có chứng, mọi chi tiết hoàn toàn ăn khớp."
"Nhưng... Tại sao cô ấy có thể là loại người như vậy được? Hơn nữa, cũng không nhất thiết phải làm như thế! Đây vốn dĩ chính là công ty nhà mình, cần gì chút tiền boa này chứ..." Người nhân viên kia cũng không nói tiếp được nữa.
Đúng lúc này có người kêu to một tiếng —
"Mau lên diễn đàn "Điểm kim thánh thủ", có người tự xưng là người viết lại ra bài viết mới rồi."
Nội dung không đến một trăm chữ, lại tiến hành phân tích một loạt ý kiến phía trên thành tổng kết cuối cùng:
Thẩm mỗ, hay quản lý phòng dự án của Minh Đạt, từng nhận hối lộ hai mươi triệu Nhân dân tệ của Đá quý Hằng Sinh, dưới tình trạng khuyết thiếu khảo sát, đánh giá dự án thiếu sót nguy cơ, vì lợi ích mà thúc đẩy hiệp ước hai bên hoàn thành.
Đầu sỏ gây tội!
Vì vậy, Minh Đạt cũng không trong sạch.
Cảm ơn đã lắng nghe, tạm biệt.
Phòng quan hệ công chúng lập tức nổ tung.
"Không ngờ rằng giám đốc Thẩm lại là người như vậy."
"Chuột sa hũ nếp, chắc chắn là để chỉ cô ta đi?"
"Trong hũ có nhiều gạo, đó cũng là trong nhà, làm sao so với chính mình độc chiếm thích hơn đúng không?"
"Trông mặt mà bắt hình dong, cái công ty này đúng là nhộn nhịp."
"Haiz, chúng ta có khả năng sẽ mệt chết..."
Nháy mắt dẫn đến một trận kêu rên.
"Được rồi, gọi điện thoại thông báo cho bên trên, xem sự việc nên xử lý thế nào."
Đối với nhân viên cao cấp của công ty, còn có cả thân phận "Đại tiểu thư nhà họ
Thẩm" này, bọn họ nói không có tác dụng, phải để cấp trên nói mới được.
Cùng lúc đó, những người chơi cổ phiếu bị hố do giá cổ phiếu Minh Đạt rơi xuống đáy sàn, đã căm giận trong lòng từ lâu, yêu cầu Minh Đạt đưa ra lời giải thích.
Đến lúc này lời tuyên bố thanh minh ban đầu nghiễm nhiên trở thành một tờ giấy lộn, không hề có sức thuyết phục và uy tín.
Giữa trưa cùng ngày, điện thoại trong các phòng ban của Minh Đạt suýt nữa bị cháy máy.
Hoặc là đối tác, hoặc là những người chơi cổ phiếu nhỏ lẻ nóng nảy.
Tiếp tân đã sớm sứt đầu mẻ trán, các phòng ban cũng vất vả ứng phó, thậm chí còn ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của công ty.
Biết được tin tức, các giám đốc điều hành giận tím mặt —
"Hay lắm! Hóa ra đều là do một mình cô ta làm ra chuyện tốt!"
"Chẳng trách ngày hôm qua cô ta còn liên tục trốn tránh trách nhiệm."
"Không chỉ như thế, còn muốn quăng gánh cho hội đồng quản trị, đúng là không biết xấu hổ!"
"Lúc Thẩm Như vào công ty đã trực tiếp nhảy qua việc thực tập rèn luyện từ tầng thấp nhất, ngồi vào vị trí phó quản lý trung tầng, tôi đã phản đối, nhưng các người nhất quyết không cho là đúng, bây giờ thì hay rồi, đã xảy ra chuyện!"
"Haiz..."
"Bây giờ có nói gì cũng đã muộn, nhìn xem Minh Đạt bị cô ta làm thành trò trống gì đi, đúng là gà bay chó sủa!"
"Tổng giám đốc Thẩm, Thẩm Như là con gái ông, lúc trước cô ta bước vào công ty này cũng là do ông tự tay sắp xếp, người là do ông bảo đảm. Bây giờ gây ra chuyện gièm pha như thế này, còn bị cư dân mạng trực tiếp lôi ra, bày ra, phơi bày trước ánh sáng, mặc người chê cười, chuyện này không những gây tổn hại danh dự công ty mà còn khiến cho giá cổ phiếu của công ty sụt giảm, giá thị trường co lại, cho dù như thế nào chăng nữa, ông cũng phải cho mọi người một lời giải thích đi chứ?!"
"Đúng thế nếu không thể đưa ra kết quả hài lòng mọi người, chúng tôi chỉ có thể cách chức Tổng giám đốc!"
Thẩm Xuân Giang ngồi ngay ngắn, mồ hôi lạnh đã sớm thấm đẫm sau lưng, tình cảnh lúc này của ông ta giống như ngồi trên đống lửa.
"Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, tôi..."
"Sự việc đã phát triển đến mức này, thế mà ông lại bảo chúng tôi đừng nóng nảy?!"
"Ông nói cho chúng tôi biết nên làm thế nào để tạm thời đừng nóng nảy?!"
Những CEO này, phần lớn đều đồng lứa với Thẩm Minh Tông, Thẩm Xuân
Giang còn phải ngầm gọi bọ họ một tiếng "chú", bây giờ lợi ích bị uy hiếp, tất nhiên sẽ không nể nang một kẻ vãn bối như ông ta.
Nực cười!
Thẩm Minh Tông đến, chưa chắc sẽ sợ, huống chi một tên Thẩm Xuân Hàng đuối lý cơ chứ?!
"A Như, con —" Thẩm Xuân Giang nhìn về một hướng nào đó, ông ta đã không thể bảo vệ được Thẩm Như, chỉ có thể để cô ta đứng ra ổn định lại cơn giận của mấy lão già này, như vậy cũng sẽ không dẫn lửa đến trên người ông ta, nhưng ông ta đã thấy cái gì?
Chỗ ngồi của Thẩm Như, không biết từ lúc nào đã trống không.
Mọi người lúc này mới phát hiện ra, Thẩm Như vậy mà đã âm thầm... chuồn mất?!
Toàn bộ quá trình Thẩm Xuân Đình- tổng giám đốc kiêm CEO không nói một câu, ngoài việc tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, cũng chỉ có cười lạnh.
Cô cháu gái lớn của ông ta đúng là... ghê gớm!
Chuyện ông ta không dám làm, Thẩm Xuân Giang cũng không dám làm, cô ta thì hoàn toàn ngược lại, cũng không biết bây giờ mọi chuyện đã bại lộ thì nên giải quyết thế nào cho xong chuyện.
Nếu có thể kéo Thẩm Xuân Giang xuống, thành công bị hội đồng quản trị cách chức, vậy vị trí tổng giám đốc sẽ thuộc về ông ta rồi!
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Thẩm Xuân Đình càng sâu hơn...
← Ch. 0313 | Ch. 0315 → |