Vay nóng Tinvay

Truyện:Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 0291

Danh Môn Thịnh Sủng – Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trọn bộ 1170 chương
Chương 0291
(2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1170)

Siêu sale Shopee


Cô nguyện ý!

Thậm chí, lòng của cô, đã giao cho Quyền Hãn Đình.

Nhưng ---

"Dựa vào cái gì?" Thẩm Khiêm cắn răng.

Một ông già tâm tư thâm trầm, vui buồn thấy thường, có tư cách gì để có được cô?!

"Dựa vào việc tôi thể ôm rồi hôn cô ấy, mà cậu, chỉ có thể đỏ mắt trông mong mà thôi."

Giết người, cũng chỉ như vậy thôi.

Thẩm Khiêm hơi run, sắc mặt trong nháy mắt đã chuyển từ tái nhợt đến trắng bệch.

Quyền Hãn Đình như rất hài lòng với phản ứng của đối phương, bên môi hiện nụ cười, lại không chạm tới đáy mắt: "Khuyên cậu một câu, người phụ nữ của gia tốt nhất không cần thương nhớ! Nếu không..."

Lời còn lại, vẫn chưa nói xong, ý uy hiếp lại không cần nói cũng biết.

"Quyền Hãn Đình, anh cũng đừng quên em ấy họ Thẩm, là người nhà họ

Thẩm!"

"Thì sao?"

Thẩm Khiêm ngơ ngẩn.

"Người phụ nữ gia coi trọng, mặc kệ bây giờ họ gì, tương lai cũng sẽ trở thành họ Quyền."

Họ chồng!

Kiêu ngạo tự cao, lạnh lùng tà ác.

"Anh đừng có mơ---" Thẩm Khiêm cắn chặt răng, nếm được chút mùi máu tươi.

"Ồ? Cậu đây là đang lấy thân phận anh trai cảnh cáo tôi, hay là lấy thân phận người đàn ông để ra oai thế? Nếu là vế trước, cậu không khỏi quá tự cao tự đại rồi đấy, còn nếu là sau, cậu càng không có tư cách này!"

Làm anh trai, thiếu một nửa huyết thống.

Làm người yêu, lại hơn phần huyết thống.

Tới trước hoặc lùi lại, tình cảnh của Thẩm Khiêm đều sẽ tốt hơn bây giờ, nhưng lại cố tình kẹp ở chính giữa, nửa vời, chẳng ra cái gì cả!"

"Trên đời này, ai cũng có thể làm tình địch của gia, chỉ trừ cậu --- Thẩm

Khiêm!"

Chuyện đã định trước là không có kết quả, mắt Quyền Hãn Đình xem cũng cảm thấy lãng phí thời gian, loại người như Thẩm Khiêm, không chiếm được mới là tra tấn lớn nhất.

"Về sau khách sáo với người phụ nữ của gia một chút." Để lại lời nói tàn nhẫn,

Quyền Hãn Đình mở cửa xe ra, khom người ngồi vào trong: "Lái xe."

"Vâng."

Thẩm Khiêm đứng tại chỗ, không động đậy thật lâu, giống như pho tượng hóa đá.

Đứng yên trong gió, bóng dáng cơ đơn vắng lặng.

...

Ngày hôm sau, Thẩm Loan dậy thật sớm.

Theo thường lệ tập xong một bộ yoga, thay áo quần thể thao, ra cửa chạy bộ sáng sớm.

Mấy ngày trước không gặp được Thẩm Khiêm, cô cho rằng hôm nay cũng sẽ không gặp được.

Nhưng chuyện lại cố tình trùng hợp đến như vậy, hai người không chỉ gặp gỡ, còn gặp thẳng mặt, người đàn ông mồ hôi đầm đìa, trên áo thấm ướt hết mồ hôi, dính sát vào phần lưng ở phía sau, có vẻ đẹp sức mạnh cơ bắp.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, mới có thể ra một đầy mồ hôi như vậy.

Thẩm Loan bình tĩnh thu ánh mắt lại, hai người gặp thoáng qua, trong lúc đó, ánh mắt của người đàn ông nhìn thẳng như trước, như... không thấy cô.

Ha...

Như vậy tất nhiên là tốt nhất rồi.

Thẩm Loan nhếch miệng, vẫn chưa để trong lòng, tiếp tục chạy xong nửa vòng còn lại.

Lúc cô về phòng, tắm rửa xong, thay xong quần áo, xuống lầu ăn sáng, Thẩm

Khiêm đã đến công ty.

"Cô ba muốn ăn gì?"

"Sữa tươi, sandwich."

...

Trên đường lái xe đến tiệm cà phê, Thẩm Loan nhận được cuộc gọi từ Dịch

Hoằng.

"Chào buổi sáng, ông chủ Dịch."

Đầu bên kia nở nụ cười: "Rõ ràng cô so với tôi còn sớm hơn."

Hai người nói chuyện sơ qua, rất nhanh đã vào vấn đề chính.

Dịch Hoằng: "... Bên anh Mã có động tĩnh."

Thẩm Loan: "Như thế nào?"

Dịch Hoằng: "Qua hai tháng bàn bạc này, anh ta đã bàn bạc với bên tài chính

MT gần như là ổn thỏa, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, gần đây sẽ kí hợp đồng.

Ánh mắt Thẩm Loan tối lại, bàn tay cầm tay lái hơi nắm chặt.

"Được, tôi đã biết." Giọng nói lại vẫn bình tĩnh như cũ.

Bên kia cân nhắc trong nháy mắt: "Tôi có thể biết được nguyên nhân không?"

Thẩm Loan bảo ông ta chú ý tới hành động của anh Mã, lúc bàn bạc hạng mục gần xong, nói với cô một tiếng.

Trước khi Dịch Hoằng nhận lời, đã từng cho thấy lập trường của chính mình ---

Ông ta không bẫy bạn bè.

Thẩm Loan cũng đã cam đoan nhiều lần, sau khi cô nhận được tin tức tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của Mã Hướng Tiền.

Tuy hai người đãn sớm quy ước, nhưng Dịch Hoằng vẫn nhịn không được tò mò.

Nghĩ lại chuyện Thẩm Loan làm, chuyện nào không phải kinh thiên động địa?

Từ cánh đồng số 3 gây họa, đến bí mật thu mua Minh Á, Dịch Hoằng đều nhìn rõ.

Bây giờ, đến trên đầu anh Mã, không biết cô bé này lại tính toán cái gì, ông ta nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp hỏi ra.

Đáng tiếc ---

Thẩm Loan: "Tạm thời bảo mật, không thể trả lời."

Dịch Hoằng: "..." Đau lòng!

Cuộc trò chuyện kết thúc không lâu, đã đến nơi.

Đảo mắt, một buổi sáng trôi qua, Thẩm Loan và Miêu Miêu đắm chìm trong đề tài biển cả, ngay cả Quyền Hãn Đình đến khi nào cũng hoàn toàn không biết.

Keng!

Mười lăm phút, hai người đồng thời buông bút.

Sau đó trao đổi đáp án.

Tổng cộng 42 câu trắc nghiệm liên quan đến "Kinh tế và mậu dịch quốc tế",

Thẩm Loan đúng hết, Miêu Miêu sau một câu.

"Trời --- sao tôi lại nhìn thiếu đề chứ?"

Thẩm Loan: "Lí giải kiến thức thì không thành vấn đề, chỉ thiếu một chút cẩn thận nữa."

Hai tay Miêu Miêu chống cằm, vẻ mặt buồn bực: "Tôi lớn lên béo hơn người khác thì thôi, ngay cả lòng cũng béo theo... Không, phải là lớn chứ."

Lòng lớn!

Thấy hai người xong việc, Quyền Hãn Đình mới tiến lên.

Miêu Miêu ngầm hiểu, lấy bình giữ nhiệt của mình, giống như con hamster nhỏ, yên lặng rời đi.

Cô ấy không muốn làm bóng đèn đâu!

Quyền Hãn Đình đưa khăn giấy ướt cho cô, Thẩm Loan rút ra một tờ, lau sạch tay mới sờ vào đôi đũa.

Trong lúc đó, người đàn ông đã mở nắp hộp, bày ra món này đến món khác.

Thẩm Loan ngửi thấy mùi hương, mới ý thức được bản thân đã đói đến mức nào, không rảnh nói chuyện phiếm, ăn no trước rồi nói sau!

"Em chậm một chút, không ai giành mới em." Quyền Hãn Đình nhìn dáng vẻ đói đến mức đó của cô, buồn cười lại đau lòng.

Thẩm Loan gắp đồ ăn cho anh: "Anh cũng ăn đi."

Ngừi đàn ông nhìn miếng xương sườn không lớn không nhỏ, lớn nhỏ phù hợp kia ở trong chén, lòng vui như nở ra.

"Ăn đi, anh nhìn em làm gì?" Thẩm Loan nhíu mày.

"Em đẹp, nhìn em đã đủ no rồi."

"... Nói năng ngọt xớt." Tuy lời như vậy, gương mặt lại hiện lên hai vệt đỏ cực nhanh.

Ăn xong, Quyền Hãn Đình rời đi, Thẩm Loan tiễn anh tới cửa.

Trực tiếp bị người đàn ông giữ em, ấn vào trong ngực, một nụ hôn mạnh bạo.

"Ưm ---" Cô đấm vai anh.

"Không thích?" Quyền Hãn Đình hơi lùi ra, đôi mắt đen trầm xuống.

"Vừa ăn cơm xong, miệng đầy mùi, anh không chê nhưng em còn ngại đấy..."

"Vậy... Lần sau anhsẽ mang theo một chai nước súc miệng sạch sẽ bên người?"

Thẩm Loan không còn lời gì để nói.

Sau một lúc lâu, cô liếc anh một cái: "Sao anh không dứt khoát mang kem đánh răng và bàn chải đánh răng đi? Dù sao ở đây cũng có toilet, có thể dễ dàng súc miệng.

Quyền Hãn Đình nghĩ nghĩ, trả lời cô: "Vậy cũng được."

"..."

Cuối cùng, Thẩm Loan vẫn bị anh hôn đến thở hồng hộc, mồ hôi ra đầy người.

Trong quán cà phê, Miêu Miêu và chị gái tiếp tân nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng, lại nuốt nước miếng.

Cách cửa kính, đôi nam nữ động tình hôn nhau, rõ ràng bại lộ dưới mắt hai người như vậy, muốn ra vẻ không nhìn thấy cũng khó.

"Miêu Miêu, tên bạch kiểm đó sao lại mạnh mẽ như vậy? Đầu chị đại của cô suýt chút nữa không chống đỡ được đấy!" Chị gái nhỏ tỏ vẻ đã sợ hãi.

Đầu năm nay, nam sủng đều dám kiêu ngạo với nữ kim chủ như vậy sao?

Thẩm Loan không biết cuộc điện thoại này của mình kịp thời như thế, có thể nói đã gọi cho Mã Hướng Tiền ngay lúc mấu chốt.

Lúc đó, Tống Lẫm đã lấy hợp đồng ra, bút cũng đã đưa đến trong tay đối phương, chỉ chờ Mã Hướng Tiền ký tên.

Chỉ thiếu một bước cuối cùng, mấy tháng cố gắng của Tống Lẫm đã có thể đặt một dấu chấm hết hoàn mỹ.

Nhưng!

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên đã đảo loạn thế cục vốn rất tốt.

Mã Hướng Tiền đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi: "Xin lỗi, tôi đi nghe một cuộc điện thoại." Nói xong cũng mặc kệ những người còn lại có phản ứng gì, lập tức đi ra ngoài.

Tống Lẫm há mồm mấy lần, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng ông ta rời đi, cứng họng không nói gì.

Mấy vị khách nhìn mặt nhau, cho nên nhiệm vụ đêm nay rốt cuộc là thành công, hay là thất bại?

Mã Hướng Tiền đi nhanh, về cũng nhanh.

"Thật xin lỗi nhưng có chuyện gấp, rất gấp, bây giờ tôi phải rời đi ngay lập tức.

Còn về phần hợp đồng, 10 giờ sáng ngày mai đến khách sạn tôi đang ở, hai bên chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết hơn."

Nói xong, xách áo khoác lên nhanh chóng rời đi.

"Tổng giám đốc Mã." Tống Lẫm mở miệng giữ lại, đáng tiếc cũng chả làm được cái mẹ gì.

Anh ta nhớ đến câu "Ngày mai tới khách sạn nói chuyện" mà Mã Hướng Tiền để lại, trong lòng lần nữa bốc cháy lên hy vọng.

"Tổng giám đốc Tiểu Tống?"

Tống Lẫm ngước mắt, vẻ lạnh lẽo trong mắt chưa hết, dọa cho người ta hoảng sợ.

"Có chuyện gì?"

"Ngài xem chúng ta đã thả mồi, cũng là cười làm lành, dù sao không dễ..."

Người nọ xoa xoa tay, vẻ mặt ngại ngùng.

Tống Lẫm đảo mắt qua mấy người, bỗng chốc cụp hai tròng mắt xuống, nửa khuôn mặt giấu ở dưới bóng ma, có loại ủ dột không nói nên lời.

Sau một lúc lâu mới nghe thấy anh ta lạnh lùng mở miệng: "Chia kim ngạch và tài khoản cho bí thư Lâm."

"Vâng vâng vâng... vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, đi trước nhé."

Mấy người chạy còn không kịp.

Tống Lẫm ngồi trên sô pha, vì cúi đầu mà không nhìn thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy sống lưng hơi cong của người đàn ông, suy sút buồn bã.

...

Lúc Mã Hướng Tiền chạy tới, Thẩm Loan đã chờ lâu.

"Xin lỗi, trên đường hơi tắc."

"Là do tôi mạo muội quấy rầy, mời ngồi." Mặt Thẩm Loan lộ ý cười, tư thế giơ tay vô cùng xinh đẹp, tự tin hào phóng.

Mã Hướng Tiền hơi ngoài ý muốn nhìn cô gái xinh xắn, tinh nghịch trước mắt, trên mặt lại chưa hề để lộ mảy may, vẫn dáng vẻ cười tủm tỉm kia.

Người đàn ông hào phóng ngồi xuống, giơ tay về phía người phục vụ.

"Ồ! Là tổng giám đốc Mã à, đã lâu không gặp!"

"Mười ngày nửa tháng đúng thật là rất lâu. Quy tắc cũ, gọi một bát cháo hải sản, bỏ nhiều gừng băm một chút." Quen cửa quen nẻo, vừa thấy đã biết là thường xuyên tới.

Người phục vụ là một cô gái nhỏ xinh đẹp, giờ phút này cười đến mặt mày đều cong lên, giòn dã hô về phía sau bếp: "Một bát cháo hải sản, cho nhiều muối chút, không bỏ hàu, nhiều gừng băm! Tổng giám đốc Mã, tôi nhớ không lầm chứ?"

"Đầu óc người trẻ tuổi đúng là tốt hơn so với mấy ông lão chúng ta!"

Địa điểm gặp mặt là do Mã Hướng Tiền quyết định, dĩ nhiên vô cùng quen thuộc, từ trạng thái thả lỏng của ông ta khi nói chuyện chọc cười cô gái nhỏ là có thể thấy.

Kể từ đó, ông ta thành chủ, mà Thẩm Loan lại thành khách!

Chủ khách khác nhau, khách nghe theo chủ.

Lời ngầm là: Cô đã đến địa bàn của tôi, tốt nhất thành thật một chút!

Trong lúc vô hình đã tạo ra áp lực lớn lao cho đối phương, cũng có thể xem là một loại chiến thuật tâm lý cao cấp.

Mã Hướng Tiền tự nhận là thông minh, nhưng Thẩm Loan căn bản không để tâm đến việc đó.

Biểu cảm của người phụ nữ trẻ tuổi không thay đổi, ánh mắt bình tĩnh, có một khí thế trầm ổn.

Chỉ thấy môi đỏ của cô cong nhẹ: "Tổng giám đốc Mã không định mời tôi uống một chén sao?"

"Đương nhiên, nếu cô cần."

Thẩm Loan hơi gật đầu, đảo mắt nhìn cô gái nhỏ: "Có trà lôi không?"

"Hả?"

"Trà lôi." Thẩm Loan lặp lại.

Cô gái nhỏ hơi ngẩn người, bực bội gãi gãi tóc: "Rất xin lỗi, trà gì đó tôi chưa từng nghe..."

Thẩm Loan nhướng mày: "Xem ra, các quán cháo Việt này không đầy đủ lắm nhỉ?"

Cô gái nhỏ không chỉ không tức giận mà còn hạ giọng, vẻ mặt thần bí nói:

"Không dối gạt hai vị, nhà của chúng tôi là dân bản xứ Ninh Thành, vốn chưa từng đi qua tỉnh Việt, chiêu bài này chỉ là thuận miệng thôi, không ngờ gọi bừa cũng thành tên tuổi. Năm kia, anh tôi đến tỉnh Việt học nấu ăn, cả nhà mới từ từ bắt đầu có hiểu biết với món ăn Quảng Đông và phong tục địa phương. Ngày thường khách hỏi tới cũng có thể miễn cưỡng ứng phó, có điều cái trà này tôi thật sự không rõ lắm... Xin lỗi nha!"

"Trà lôi." Mã Hướng Tiền đột nhiên mở miệng, nụ cười nhạt đi vài phần, rốt cuộc cũng không hề giống con hổ cười như lúc trước nữa.

Thẩm Loan thế nhưng nhìn ra vài phần thương cảm và buồn bã từ biểu cảm đó.

Lại nghe đối phương họ Mã chỉ lo nói việc của mình: "Trà Lôi, còn gọi là canh tam sinh, người Hẹ hội tụ ở vùng Triều Sán rất thích, thậm chí được coi như món chính." Chủ đề vừa thay đổi: "Sao, cô Thẩm cũng thích à?"

Thấy ông ta dùng từ "Cũng", Thẩm Loan biết, chiêu "gãi đúng chỗ ngứa" này đã thành công hơn nửa.

"Lúc trước đã từng thử, hương vị rất độc đáo."

Nếu không có trà Lôi, Thẩm Loan cũng không kiên trì, đổi thành cháo hải sản giống Mã Hướng Tiền.

Cô gái nói: "Hai vị chờ một lát, đồ ăn sẽ lên nhanh thôi!"

Nói xong, chui vào sau bếp đi thúc giục đồ ăn.

Dường như Mã Hướng Tiền cũng không quan tâm mục đích chân chính của việc Thẩm Loan gọi điện thoại nói không tỉ mỉ lại làm như thật mà hẹn anh ta gặp mặt, ngược lại cảm thấy rất hứng thú đối với đề tài "Trà Lôi".

"Cô Thẩm biết quá trình chế tác trà Lôi không?"

"Nguyện lắng nghe kỹ càng."

"Người chế trà Lôi ngồi ngay ngắn, hai chân kẹp một cái bát chế trà, bỏ trà xanh vào trong bát, tay cầm chày, giã giã xoay tròn. Vừa lôi, vừa bỏ thêm hạt mè, nhân đậu phộng, đậu xanh, hương thảo, muối ăn, sơn thương tử, sau đó dùng gáo vớt bã trà, cuối cùng đổ vào trong ấm đồng, thêm nước vào nấu sôi lên. Lúc đổ vào trong chén, rải một chút cơm rang theo sự yêu thích cá nhân, hương trà xa xưa, dư vị vô cùng." Lúc người đàn ông nói, trong mắt hiện lên vẻ hồi ức.

Có lẽ là nghĩ đến người quen cũ, lại hoặc là nhớ cái đắng rồi nghĩ về cái ngọt, cảm khái vì chính nhân sinh của mình.

Phải biết rằng, Mã Hướng Tiền có thể đi đến hôm nay, hoàn toàn dựa vào hai bàn tay trắng làm nên, bước từng bước chân một.

Ông ta sinh ra ở nông thôn tỉnh Mân, phát tài ở tỉnh Việt, nghe nói là vùng Triều

Sán.

Bị một câu "Trà Lôi" của Thẩm Loan gợi lên rất nhiều hồi ức của năm tháng vô tận, trái tim cũng theo đó mà mềm hơn, giảm bớt phòng bị.

Khi đó, ông ta ra ngoài lang bạt một mình lẻ loi, sống nhờ ở một thôn trại của người Hẹ chỗ Triều Châu, mỗi ngày thứ ăn được nhiều nhất là trà Lôi.

Cô gái anh ta đã từng rung động, yêu từ cái nhìn đầu tiên, thường xuyên dùng giọng nói trong trẻo trong sáng, hừ hừ nhẩm hai câu mỗi khi làm việc, đến nay anh ta vẫn còn nhớ rõ ca từ.

"Ánh trăng tím, nguyệt ma ma, kêu ngươi xuống dưới thực trà Lôi. Trà Lôi phun thơm nức, xứng lão Khương. Lão Khương cay, xứng quân đạt. Quân đạt hàm, xứng ba lăng. Ba lăng sặc, xứng hiện tố ngạnh. Hiện tố ngạnh thông đồng đồng hồng, dương mai trên cây treo đèn lồng, treo đèn lồng."

"Nguyệt tử, Nguyệt ma ma, gọi bạn xuống ăn. Trà. Trà thơm, với gừng già.

Gừng già cay, với hàu. Hàu mặn, với rau ba lăng. Rau ba lặng nồng, xứng với thân cây rau dền. Thân cây rau dền có màu đỏ tươi, trên cây dương mai treo đèn lồng, treo đèn lồng."

Tiếng của người Hẹ không dễ nghe lắm, thậm chí có thể nói là vô cùng khó hiểu, nhưng bị cô ấy hát như vậy, từng câu từng chữ đều chạm đến trái tim anh ta.

Chỉ tiếc, cô gái đó cuối cùng lại thành vợ của người khác, hiện giờ đã làm mẹ người ta.

Đã nhiều năm Mã Hướng Tiền chưa từng nhớ về quá khứ.

Chưa từng nghĩ, một câu "Trà Lôi" của Thẩm Loan đã kéo ra van ký ức của anh ta, vô vàn cảm xúc ùa về.

"Cô nhóc này tuổi không lớn, tâm tư sâu thật sự!" Sau một lúc lâu, Mã Hướng

Tiền tỉnh lại từ trong những suy nghĩ phức tạp, nhẹ giọng hừ một tiếng.

Còn biết đổi khách thành chủ.

Anh ta vốn đang chiếm ưu thế tuyệt đối không thể bắt bẻ, thế nhưng hòa nhau một ván với Thẩm Loan, hiện giờ lực lượng của hai người ngang nhau.

Thất sách!

Thật là vô cùng thất sách!

"Cháo hải sản của hai vị đã nấu xong, mời dùng."

Mồm to bát to, đồ ăn đầy ụ, cháo đặc bên trong vừa mềm mịn vừa tươi ngon, tỏa ra mùi hương đặc biệt của hải sản.

Thẩm Loan là kẻ tham ăn, vừa rồi Mã Hướng Tiền đi vội, còn chưa kịp ăn cơm, lúc này bụng đã đói meo.

Bởi vậy, hai người đều không nói chuyện nữa, bắt đầu cúi đầu ăn cháo.

Rõ ràng là ánh mắt chưa từng giao nhau, dường như lại có ăn ý từ sớm.

Ăn no đến sáu phần, Thẩm Loan dùng thìa quấy nhẹ, ra vẻ vô tình mở miệng:

"Trước đó ở Bắc Hải đã nghe nói tổng giám đốc Mã có hạng mục ở Ninh

Thành, không biết đã đàm phán thế nào?"

Người đàn ông buồn cười mà liếc nhìn cô một cái, ý cười rạng rỡ trên khuôn mặt bánh nướng lớn: "Không phải cô đã biết rõ à, cần gì phải hỏi lại?"

Bị đối phương trực tiếp nói ra, Thẩm Loan cũng không cảm thấy xấu hổ.

Đổi thành mấy cô gái nhỏ cùng tuổi chỉ sợ đã sớm xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

Mã Hướng Tiền càng thêm chắc chắn cô gái trước mắt này không tầm thường!

Trước đây ở Bắc Hải, trong bữa tiệc của Dịch Hoằng, bọn họ cùng ngồi trên bàn ăn cơm, nói thật, Mã Hướng Tiền vẫn chưa đặt quá nhiều lực chú ý lên người cô, vẫn luôn cho rằng người đàn ông trẻ tuổi kia mới là người quyết định.

Hiện giờ xem ra chưa chắc là như thế.

Thú vị!

"Nếu tổng giám đốc Mã sảng khoái như vậy, tôi cũng không tiện vòng quanh nữa."

Mã Hướng Tiền ngồi thẳng, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.

"Tôi biết ngài đã đàm phám xong cùng công ty tài chính MT, hẳn là sẽ ký hợp đồng nhanh thôi."

Hai tròng mắt của người đàn ông hơi híp lại, có ánh sáng chợt lóe qua: "Những việc này là ai nói cho cô?"

"Muốn biết đều sẽ có cách." Nói như chưa nói, trận Thái Cực này đánh không phải tốt vừa thôi đâu.

Dù sao, Mã Hướng Tiền bị làm nghẹn.

Ý cười của Thẩm Loan không thay đổi, tiếp tục mở miệng: "Tôi sưu tập một ít tư liệu có liên quan đến hạng mục ở trong diễn đàn ngành và trên official website của tập đoàn Cự Phong, cũng đã phân tích kỹ càng tỉ mỉ. Ngài cần tìm chỗ có kỹ thuật và danh tiếng để nhập cổ, đổi lấy 90% sự duy trì tài chính của bên hợp tác, chỉ mình điểm này thôi đã đủ dọa mất phần lớn người. Tìm khắp cả

Ninh Thành, chỉ sợ cũng chỉ có bốn gia đình quyền thế Thẩm Hạ Tần Tống có thực lực này."

"Suy nghĩ rõ ràng, mồm miệng lanh lợi, không tồi." Mã Hướng Tiền đánh giá đúng trọng tâm: "Cho nên, rốt cuộc là cô muốn nói gì?"

"Nhà họ Tống chủ động tung cành ôliu, nhưng không nhất định là lựa chọn tốt nhất. Điểm này, tôi tin rằng trong lòng ngài cũng hiểu rõ."

"Ồ? Thấy thế nào?" Mã Hướng Tiền bắt đầu chơi xấu, đánh chết không nhận.

Thẩm Loan cũng không giận: "Công ty tài chính MT dĩ nhiên có thể cung cấp một lượng đầu tư khả quan, nhưng trừ điều đó ra, con đường xuất khẩu tôm cua, thị trường, và khả năng cung cấp chính sách tiện lợi ở nước ngoài lại không thấy được, không hề có gì để mong đợi."

"Nói tóm lại, nhà họ Tống chỉ là một tên nhà giàu có thể đưa tiền, nhưng trừ việc đó ra thì không hề có tác dụng gì khác. Rất nhiều việc còn lại đều cần ngài tự mình làm, những công sức phải bỏ ra này cũng không thể hiện trên ích lợi thực tế."

Mã Hướng Tiền nhíu mày thật chặt.

Tuy rằng anh ta vẫn còn nghi ngờ cô nhóc này, nhưng không thể phủ nhận,

Thẩm Loan nói mỗi một câu, mỗi một chữ đều thật sự chọc trúng những điều anh ta âm thầm lo lắng.

Đây cũng là lí do Mã Hướng Tiền chần chừ mấy tháng còn chưa chính thức ký hợp đồng cùng tài chính MT.

Mấy lí do mà tâm trạng không tốt, ăn cơm không nói chuyện công việc, thua tiền đang buồn bực, tất cả đều là lấy cớ thôi.

"Cô có kiến nghị gì?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Mã Hướng Tiền đã hối hận. Sao ông ta lại hồ đồ đến mức đi hỏi ý kiến một con nhóc con chứ?

Quả thật là bệnh không nhẹ, bắt đầu chạy chữa lung tung.

Thẩm Loan chỉ chờ những lời này, trong phút chốc, hai mắt tỏa sáng: "Có!"

Mã Hướng Tiền có vẻ kinh ngạc.

"Một cách rất đơn giản, bốn chữ, khôn sống mống chết. Nếu tài chính MT không thích hợp, vậy trực tiếp đổi đi."

"Ha." Mã Hướng Tiền không nhịn được cười nhạt: "Đổi? Đổi ai? Nói thật nhẹ nhàng, nếu còn có lựa chọn tốt hơn, tôi cũng không treo cổ trên thân cây nhà họ

Tống này."

Thẩm Loan cũng không để ý đến sự nghi ngờ và hơi trào phúng trong giọng của đối phương, uống một ngụm cháo, chậm rì rì nói: "Bất động sản Thiên Thủy, thế nào?"

"Cô nói... công ty bất động sản do một tay người nối nghiệp tương lai nhà họ

Thẩm khống chế kia?" Mấy tháng Mã Hướng Tiền ở Ninh Thành không phải không làm được gì, thế lực phân bố trong thành phố, các gia đình quyền thế anh ta đều hiểu rõ trong lòng, dĩ nhiên cũng đã từng nghe tên tuổi của "Bất động sản

Thiên Thủy".

Thẩm Loan: "Sau lưng Thẩm Khiêm là nhà họ Thẩm, sau lưng Thiên Thủy là

Minh Đạt, tuy rằng so sánh với tài chính MT với tài lực hùng hậu có hơi kém cỏi nhưng cũng sẽ không kém hơn nhiều. Mấu chốt là, Thiên Thủy có con đường tiêu thụ và con đường vận chuyển về phía khu vực Âu Mỹ, dựa vào việc gia nhập vào cuộc chơi từ sớm, Thẩm Khiêm lại là kẻ giỏi luồn cúi, kết bạn được vơi không ít gia đình bạn bè quyền thế ở phương Tây, tin là về mặt phê duyệt chính sách sẽ dễ làm hơn rất nhiều."

Mã Hướng Tiền không nhịn được bĩu môi: "Những điều cô nói này tôi đều hiểu rõ, mấu chốt là bất động sản Thiên Thủy không có ý hợp tác, tôi cũng không thể không trâu bắt chó đi cày, ép buộc người ta hợp tác với tôi chứ?"

"Sao lại không thể?" Cô đáp trả.

"Gì?" Mã Hướng Tiền cảm thấy năng lực lý giải của mình khả năng là có vấn đề.

Thẩm Loan lấy một chiếc thẻ bạc từ trong túi ra đẩy đến trước mặt anh ta.

Chỉ thấy góc phải bên dưới mặt thẻ khắc một cái kí hiệu S nhìn cực kì bí ẩn, đồ án là khu office building của Ninh Thành.

Mã Hướng Tiền xác định mãi, không ngừng chớp mắt để đảm bảo mình không xuất hiện ảo giác.

Nếu anh ta không nhìn lầm, tòa office building này là hạng mục đầu tiên bất động sản Thiên Thủy khai phá đầu tư ở Ninh Thành, có ý nghĩa vô cùng to lớn đối người nào đó.

Mà thẻ bạc định chế như vậy, nhìn khắp toàn bộ Ninh Thành chỉ có Thẩm

Khiêm mới có!

Bây giờ lại xuất hiện ở trước mắt mình, Mã Hướng Tiền bỗng nhiên có chút không hiểu, ánh mắt nghi hoặc rơi xuống trên mặt Thẩm Loan: "Cô... Đến cùng cô là ai?"

Từ từ!

Thẩm...

Cùng một họ, sẽ là sự trùng hợp sao?!

"Cái này, dưới tiền đề không để người chủ sở hữu biết, hạn ngạch tối cao là một triệu, bây giờ tôi lấy nó làm tiền đặt cọc để nói chuyện liên quan giữa công việc hợp tác của Cự Phong và Thiên Thủy, tổng giám đốc Mã nghĩ sao?"

"Cô có thể đại diện cho Thẩm Khiêm à?"

Thẩm Loan lắc đầu: "Tôi không thể, nhưng nó có thể." Vừa nói chuyện, đầu ngón tay vừa gõ nhẹ lên mặt thẻ bạc: "Căn cứ vào quy định mới nhất của 《 luật kinh tế 》ở quốc gia chúng ta, ở dưới điều kiện nhất định, lấy đồ vật đại diện cho thân phận như con dấu có thể dùng để ký kết hợp đồng, hoàn thành ý truyền đạt."

"Nói cách khác, tôi dùng chiếc thẻ bạc này ký hợp đồng hợp tác với người khác, mà chủ thẻ vẫn không biết gì."

Mí mắt Mã Hướng Tiền bỗng nhiên giật giật: "Không biết gì?!"

"Đúng vậy. Cho nên, tổng giám đốc Mã cũng không phải lừa gạt hay gian lận, tất cả trách nhiệm đều đẩy lên trên người tôi, hiểu không?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1170)