← Ch.0286 | Ch.0288 → |
Tống Càn nâng bước tới gần, hạ giọng: "Nếu không phải bên phía này của tôi nhả ra, cậu cho rằng hạng mục của tập đoàn Cự Phong sẽ dễ dàng rơi xuống trên đầu cậu như vậy sao? Trước đó, ba đặc biệt đã tìm tôi để thương lượng đấy, cậu có biết không?"
Cả người Tống Lẫm cứng đờ.
"À, nhìn vẻ mặt cậu thế này hẳn là không biết rồi." Tống Càn lắc đầu, ánh mắt có vẻ thương hại: "Tình huống lúc ấy thế đấy, cậu có tin hay không, chỉ cần tôi nói một chữ " không ", thì ngay cả góc của hạng mục cậu cũng sẽ không sờ tới!
Tôi nhớ đến chút tình cảm anh em trước kia, để ba tự mình quyết định, lúc này mới cho cậu tư cách kiêu ngạo làm càn trước mặt tôi như bây giờ đấy! Nhưng thực tế thì—"
"Cậu, Tống Lẫm, cơ hội trở mình này của cậu chẳng qua cũng chỉ là món quà cho cậu lúc tôi nhất thời nhân từ thôi. Tự cho là nhặt được bảo bối, nhưng lại không nghĩ, đó là rác rưởi mà tôi đã vứt bỏ không cần nữa."
So về độ độc miệng, Tống Càn cũng không thua bất kỳ kẻ nào.
Một đoạn lời nói không mang theo nửa chữ thô tục, nhưng lại bén nhọn như kim châm, những câu chọc vào trong tim.
Câu nói rất đúng, người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù.
Tống Càn và anh ta đấu đá mấy năm nay, đã sớm thăm dò được cả bảy tấc của
Tống Lẫm rồi, biết thế nào mới có thể làm anh ta đau đến mức tận cùng.
"Câm mồm! Tình cảm anh em? À... ở đây không có ai đâu, nên không cần bày ra khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia nữa. Người không có tư cách nói bốn chữ này nhất trên đời này, chính là anh!"
Tống Càn không dao động, dùng một loại ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta, nếu
Tống Lẫm hơi chút để, là có thể nhìn ra trong ánh mắt ấy lộ ra thất vọng thế nào.
Đáng tiếc, mắt anh ta không chỉ mắt mù, mà tim cũng càng mù.
Tống Càn: "Xuất thân của cậu, không phải lỗi của tôi, cũng không phải lỗi của mẹ tôi. Thảm, không cần phải lấy cớ, cậu tự giải quyết cho tốt đi."
Khi nhỏ, lúc Tống Lẫm được ba dẫn về nhà, Tống Càn thừa nhận mình cũng từng không vừa lòng, nhưng rất nhanh đã chấp nhận sự thật này.
Theo độ tuổi phát triển của hai người, dần dần có phong thái và trách nhiệm của đàn ông, thật ra Tống Càn cũng có thể hiểu được tâm trạng cũng như tình cảnh của người em trai này.
Tuy rằng không đến mức cực kỳ thấu hiểu, nhưng có một số việc, dù sao vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt, lựa chọn khoan dung. Ví dụ như hạng mục tập đoàn Cự Phong lần này, anh ta vốn có thể kéo về phía mình làm, nhưng cuối cùng vẫn cho Tống Lẫm một cơ hội.
Anh ta không tin Tống Lẫm sẽ không nghĩ đến điều này, Tống Càn cũng không trông cậy vào người em trai tối tăm này sẽ biết ơn, nhưng cũng không đến mức xem anh ta như kẻ thù!
Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng cũng không ngăn được đáy lòng lạnh lẽo.
Cứ tiếp tục như vậy, con đường của Tống Lẫm sẽ chỉ càng ngày càng hẹp, cuối cùng đối diện với vách núi, không thể lui được nữa!
Tống Càn muốn cứu, lại chỉ có lòng mà không có sức.
Thôi, mỗi người có mệnh riêng, phải xem tạo hóa của cậu ta...
Tống Lẫm không hiểu ánh mắt phức tạp của đối phương, cũng khinh thường phải tìm tòi nghiên cứu thêm: "Tôi cũng khuyên anh cả một câu: Đường còn rất dài, chúng ta chờ xem."
Vừa lúc thang máy tới, Tống Lẫm cười lạnh một tiếng, nhấc chân bước vào trong.
Tống Càn tự giễu lắc đầu, xem ra, căn bản cậu ta không nghe vào... Cũng thế thôi...
Không hề nghĩ nhiều nữa, người đàn ông xoay người trở lại phòng, tất nhiên không tránh khỏi phải rót một vòng rượu mới, chẳng qua lần này anh ta chủ động uống không ít.
"Tổng giám đốc Tống, tửu lượng thật tốt!"
"Tới đây, đầy vào đầy vào, đêm nay không say không về!"
"Ha ha..."
Ngay lúc Tống Càn đi vào không lâu, một bóng dáng mảnh khảnh từ trong góc đi ra, theo bản năng lắc lắc bọt nước trên tay, mới phát hiện chính mình đứng đây đã lâu rồi, xem màn biểu diễn anh em bất hoà, nước đã sớm bốc hơi sạch rồi, không một dấu vết.
Thẩm Loan đi đến phòng chữ thiên (天) số một, đẩy cửa đi vào.
Quyền Hãn Đình cười vẫy tay nhìn cô: "Lại đây, ngồi chỗ này."
Thẩm Loan nghe lời.
"Nếu em vẫn chưa quay lại, đồ ăn cũng đã nguội lạnh." Nói xong, cẩn thận đưa chiếc đũa tới tầm tay cô.
"Cảm ơn."
"Nếm thử món phật nhảy tường ở đây đi, hương vị cũng được gọi là chính tông."
Lúc nắp bình được mở ra, mùi thịt nồng đậm mãnh liệt chui vào lỗ mũi, cả khuôn mặt Thẩm Loan đều sáng lên.
Phật nhảy tường, còn gọi là Mãn Đàn Hương, hay Phúc Thọ Toàn, là món ăn kinh điển của Phúc Kiến.
Nghe nói, quy trình để làm món ngon này rất rườm rà, nguyên liệu cũng phải có hơn mười loại.
Thẩm Loan lật ra một chút, cô biết có hải sâm, bào ngư, vây cá, sò khô, trứng bồ câu, vịt trân, bong bóng cá, hoa keo, dao trụ, bồ câu, xương sườn, chân giò hun khói, heo bụng, dương khuỷu tay, đề tiêm, gân chân thú, gà truân, vịt truân, nấm đông cô, măng mùa đông.
Lại càng không nói đến còn có rất nhiều nguyên liệu không biết.
Những thứ đó trộn lẫn vào bên nhau, và chất một đống trong một bình rượu, đối với người không thịt không vui như cô mà nói, quả thực là quá hấp dẫn!
Cho nên, toàn bộ quá trình sau đó cũng chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ vùi đầu ăn của cô, đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt thỏa mãn.
Quyền Hãn Đình ngoài việc tự mình ăn ra, còn có trách nhiệm giúp cô gắp đồ ăn.
Chờ đến lúc no sáu bảy phần, hai người mới bắt đầu nói chuyện phiếm —
"Hương vị thế nào?"
"Rất nhiều thịt." Đây là câu trả lời của Thẩm Loan.
Người đàn ông dở khóc dở cười: "Nếu một ngày nào đó chỉ cho em ăn rau xanh, có phải sẽ khóc đến ngất xỉu không?"
Thẩm Loan nghĩ nghĩ, nghiêm trang trả lời anh: "Thứ nhất, tôi không kén ăn, rau xanh hay thịt cũng sẽ ăn, chẳng qua mùi thịt rất ngon, cho nên tôi khá thích mà thôi."
Cũng chỉ là "Khá" thích. Thẩm Loan rất rõ cơ thể của mình cần cái gì, những món ăn cô ăn vào, chỉ vì một mục đích đó chính là tăng cường thể chất, cố gắng để mình không thể bệnh tật giống như kiếp trước mà thôi, cho nên, chẳng sợ đồ ăn không thích hay cực kỳ khó ăn, chỉ cần có lợi với cơ thể, cô đều sẽ không chút do dự nhét vào trong miệng, ép buộc mình phải nuốt xuống.
Dường như, cũng không quá khó ăn như vậy.
"Thứ hai, rau xanh rất tốt, tôi không chê."
"Cuối cùng, tôi cũng sẽ không khóc, càng sẽ không vì loại này việc nhỏ này mà khóc."
Một hai ba, trật tự rõ ràng, mức độ rõ ràng.
Quyền Hãn Đình quả thực yêu chết cái dáng vẻ nghiêm túc này của cô, muốn ôm, muốn ôm, muốn hôn hôn cơ. :v
...
Hai người ăn xong sau đó rời khỏi nhà hàng.
Gió đêm thổi vào mặt, mang tới cảm giác thoải mái lạnh lẽo.
Bàn tay Quyền Hãn Đình khép mở vài lần, do dự bồi hồi không dám đi dắt tay
Thẩm Loan.
Cuối cùng cắn chặt răng, túm chặt lấy cô.
"Á—" Thẩm Loan hít một hơi khí lạnh, người này muốn nắm tay mà sao lại giống như con trâu điên thế, chỉ biết hừng hực thế? Niết làm mu bàn tay cô đau chết đi được!
Quyền Hãn Đình hiển nhiên cũng ý thức được mình dùng sức quá lớn, lập tức nới lại, nhưng vẫn không buông tay cô ra.
"Loan Loan, Loan Loan..."
"Anh gọi hồn hả?" Cô không khỏi bật cười.
Người đàn ông ghé sát bên cổ Thẩm Loan, hơi thở phun trên da thịt non mềm của mô, mang theo một loại khô nóng và ướt át: "Rốt cuộc lúc nào em mới đồng ý làm bạn gái tôi? Hửm?"
Âm cuối nhẹ nhàng, nâng âm điệu lên, mang theo một loại gợi cảm cùng mê hoặc không nói nên lời.
Cảnh đêm đẹp đẽ, trăng treo trên cao, ánh đèn đường mờ nhạt mà mông lung người đàn ông còn tinh xảo hơn yêu tinh ba phần...
Thẩm Loan hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cảnh tươi đẹp như vậy.
Nói không rung động, đó là giả.
Sau khi rung động, lý trí lại trở về.
Quyền Hãn Đình thấy rõ sự dao động thoáng qua đáy mắt hơi cô, nhưng trong giây lát, lại khôi phục thành một mảng lạnh lùng không thể dao động.
"Em thích tôi." Anh nói.
Đèn đường chiếu rọi xuống người đàn ông, ánh mắt chăm chú lại chân thành, vẻ mặt kiên định cố chấp.
Sau một lúc lâu, lâu đến mức Quyền Hãn Đình cho rằng cô sẽ không đáp lại, hoặc là dùng sự trầm mặc để phủ nhận, Thẩm Loan nhẹ nhàng mở miệng —
"Ừm."
Cô thích anh.
Một người đàn ông có giá trị nhan sắc cao, dáng người tốt, nắm quyền hành, một tay che trời, lại còn săn sóc mình chu đáo, vững vàng ổn thỏa, không tiếc đau khổ buông mình để theo đuổi cô, ai không thích chứ?
Thẩm Loan không phải bền vững như thép, cũng đều không phải một bức tường đá, cô có tim, có tình, cũng sẽ rung động, cũng rất khó kiềm chế bản thân.
Nhưng, sự bình tĩnh của cô đã thắng thế.
Cho nên, người đàn ông còn chưa kịp mừng rỡ như điên, đã bị câu nói tiếp theo của cô gái đánh trở lại nguyên hình —
"Nhưng thích với tôi mà nói, chỉ là một phầnrất nhỏ trong cuộc sống thôi, nhỏ đến có thể xem nhẹ bất kỳ lúc nào, thậm chí có thể hoàn toàn vứt lại. Quyền
Hãn Đình —" đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu trịnh trọng như vậy gọi tên của anh, rất êm tai, nhưng người đàn ông lại không hề có chút vui vẻ.
"Thứ tôi có thể cho anh không nhiều lắm, cũng kém xa với những thứ anh phải trả..."
"Tôi không thèm để ý!" Anh vội vàng mở miệng.
Thẩm Loan lắc đầu: "Anh nghe tôi nói hết trước đã. Như vậy thì không bình đẳng, vừa tàn nhẫn với anh, nhưng cũng là sự tra tấn với tôi."
"Tra tấn?"
"Ừ. Anh tốt như vậy, không nên chịu sự đối xử không công bằng như thế, tôi cũng không đành lòng nhìn anh như vậy."
← Ch. 0286 | Ch. 0288 → |