← Ch.0274 | Ch.0276 → |
Nguy hiểm thật!
Lúc này Thẩm Loan nghiêng người trốn vào hẻm tối từ từ thở phào.
Nhưng...
Vì sao Thẩm Khiêm lại xuất hiện ở đây?
Gặp khách?
Khách đâu?
Cô chắc chắn bản thân không nhìn lầm, chỉ có anh ta và Đàm Diệu.
Nghĩ đến nhị gia không thường xuyên lộ diện nhưng hôm nay lại cố tình xuất hiện ở Paris Night, thực sự chỉ là trùng hợp có việc thôi sao?
Thẩm Loan cong môi châm chọc, nhưng cô không tin chỉ là trùng hợp.
Bên kia, Thẩm Khiêm vẫn luôn xác nhận, nhưng vẫn không thấy người, chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Đàm Diệu xấu hổ.
Gãi gãi đầu: "Chắc là... tôi nhìn lầm rồi?"
"Ừm, đi thôi."
Đàm Diệu dừng một chút mới đuổi kịp, vẫn lưu luyến, nhưng không thấy bóng dáng kia.
Nhưng anh ta ẩn ẩn tin chắc, không phải hoa mắt, cũng không phải ảo giác.
A Hướng đã rời đi xử lý Cao Ninh, trong phòng chỉ còn lại Tống Cảnh và A Li.
"Lại đây." Người đàn ông mở hòm ra, lấy dung dịch ô-xy già, tăm bông, băng gạc.
Ánh mắt A Li khẽ động, giống như bị mê hoặc đi đến trước mặt anh ta, ngồi xổm xuống.
Tay còn che miệng vết thương đang chảy máu trên trán, lúng ta lúng túng nhìn người đàn ông khí chất nho nhã trước mặt, có một cảm giác mơ hồ đang chuyển động.
Tống Cảnh kiên nhẫn.
Cũng dịu dàng.
Anh ta tự mình xử lý vết thương cho cô ta, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc như vậy, giống như đang làm việc lớn vô cùng nghiêm trọng.
Toàn bộ quá trình không nói một câu.
A Li cũng không mở miệng nói chuyện, thậm chí kêu đau cũng không kêu.
"Với thân thủ của cô, không nên phạm sai lầm cấp thấp như vậy."
Người phụ nữ rũ mắt, lông mi run rẩy: "... Xin lỗi."
"Lần sau đừng để bản thân dễ bị thương như vậy, ông đây sẽ đau lòng."
Nửa câu sau như một dòng nước ấm, lặng yên không một tiếng động chảy vào trái tim A Li, đau đớn trên trán dường như đều biến mất, chỉ còn lại sự vui sướng tràn đầy trong lòng.
Chỉ một câu đã là thuốc tê tốt nhất cho cô.
Chỉ có Tống Cảnh mới làm được việc này.
"... Vâng."
Nếu Tống Cảnh thu hồi long văn ngọc bội, chuyện đã đồng ý với Thẩm Khiêm tất nhiên là sẽ nói được làm được.
Trong thời gian nửa tháng, bên Lục Thâm quả nhiên ngừng lại.
"Hừ! Thẩm Khiêm này thật sự có chút tài năng, thế mà có thể mời anh hai ra mặt!" Lục Thâm buông điện thoại, biểu cảm căm giận.
"Lão nhị?" Quyền Hãn Đình không nhịn được nhíu mày.
"Đúng vậy, chuyện em ngáng chân Thẩm Khiêm hình như anh ta đã xử lý được, còn đặc biệt nhờ người chuyển lời, mời em đừng khó xử. Từ "mời" cũng đã dùng đến, anh nói xem anh hai định làm gì?" Lục Thâm không rõ.
Anh cả sớm đã qua đời, mấy anh em bọn họ náo loạn, Tống Cảnh buông lời tàn nhẫn, từ đó về sau không còn quan hệ.
Nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn nghiêm túc chấp hành theo lời nói, cùng tồn tại ở Ninh Thành, anh ta chưa bao giờ chủ động liên hệ với họ, thậm chí dù là ngẫu nhiên gặp nhau cũng tránh đi.
Bây giờ lại vì một Thẩm Khiêm, không tiếc kéo mặt mũi xuống tìm anh ta, Lục
Thâm không chỉ cảm thấy kỳ quái, còn rất khó chịu.
Thẩm Khiêm là cái quái gì?
Anh hai lâu như vậy không để ý đến anh ta, nhưng vì một chuyện ghê tởm như vậy lại bằng lòng chủ động liên hệ với anh ta.
Trong lòng Lục Thâm chua loét!
"Trước kia cũng không nghe nói anh hai và Thẩm Khiêm có giao tình gì mà..."
Quyền Hãn Đình: "Không nghe nói không có nghĩa không tồn tại."
"Vậy cứ buông tha Thẩm Khiêm như vậy?"
"Bằng phân lượng của em bây giờ mà đòi chơi đùa với anh ta, chơi đủ rồi thì nhân lúc còn sớm thu tay lại đi."
Khóe miệng Lục Thâm khẽ bĩu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ biết nâng người khác lên, tự diệt uy phong của mình..."
Quyền Hãn Đình lạnh lùng liếc anh ta một cái, có dám nói to lên không?
Lục Thâm thành thật.
Được, anh ta phải thừa nhận lời Quyền Hãn Đình nói, vẫn có tí xíu đạo lý.
Đầu tiên, căn cơ nhà họ Lục không ở Ninh Thành, tuy cũng có mạng lưới quan hệ, nhưng xét cho cùng thì cũng không dày đặc như nhà họ Thẩm. Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Khiêm bị giết trở tay không kịp, chờ thời gian sau, anh ta hồi phục lại tinh thần, sẽ phản kích.
Đây chính là cái gọi là cường long áp địa đầu xà.
Hơn nữa, Lục Thâm muốn thể hiện sự độc ác của mình, cho nên nhằm vào
Thẩm Khiêm, có lẽ là đối phương cũng chột dạ, nên mới kệ anh ta náo loạn.
Chờ cảm giác chột dạ gần như biến mất, đối phương cũng cảm thấy phiền, lúc ấy có khả năng không phải một doanh nghiệp nhỏ như bây giờ nữa. Đôi khi, con trai bị bắt nạt, lão tử sẽ trút giận giùm, chỉ dựa vào một mình Lục Thâm muốn đối đầu với nhà họ Thẩm, chắc chắn càng không thực tế, nhà họ Lục sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
Làm không tốt sẽ gây ra cuộc chiến giữa hai gia tộc.
Thật sự không cần thiết.
Nhưng...
"Cứ buông tha anh ta như vậy cảm thấy không cam lòng."
"Gấp cái gì?" Quyền Hãn Đình uống ngụm trà, đứng dậy, cầm chìa khóa xe lên:
"Tương lai còn dài, còn có rất nhiều cơ hội."
"Ế! Anh làm gì vậy?"
"Đón Thẩm Loan."
"..." Nhìn anh xem!
Nửa tháng nay, đúng 9 giờ sáng mỗi ngày Thẩm Loan sẽ báo danh, hoặc là ở phòng luyện công đánh bao cát, cử tạ tay, hoặc là đến trường bắn ngầm luyện bắn súng. Mấu chốt là, Quyền Hãn Đình tay cầm tay dạy cô, có thể nói một tấc cũng không rời.
Nhớ năm đó anh ta cũng chưa có đãi ngộ này đâu! Trong lòng Lục Thâm lại chua.
Sao con cháu nhà họ Thẩm đều đáng ghét như vậy?
...
Quảng trường trung tâm.
Thẩm Loan dừng chiếc Martha sang một bên, hạ cửa sổ xe, có chút bất đắc dĩ lại cạn lời nhìn chiếc Mercedes-Benz đen quen thuộc bên cạnh, là một gương mặt quen thuộc.
"Không phải đã nói rồi sao, tôi tự lái xe qua?"
"Ừm, cô tự lái, tôi theo sau."
Thẩm Loan: "..." Anh ta còn nói lý nữa.
Dường như từ đêm cô đồng ý với Quyền Hãn Đình sẽ bắt đầu suy xét, người đàn ông này càng ngày càng táo bạo trắng trợn.
Không chỉ khi dạy cô, làm động tác mờ ám, còn càng đuổi càng chặt, nhìn tư thế, hận không thể đi theo nịnh bợ.
Thẩm Loan buồn bực, không nhịn được hỏi anh ta: "Lão đại đều nhàn nhã như anh vậy hả?"
Vẻ mặt người đàn ông khoe khoang: "Lão đại là gì? Đó là nhân vật linh hồn, trụ cột tinh thần, đứng một chỗ không động cũng thắng, vốn không cần phải tự làm."
Thẩm Loan phải thừa nhận, lời này không sai.
Người lao động trí óc dùng người, người lại dùng sức dùng người.
Hai người lái xe, một trước một sau tới sơn trang Đông Li.
Lục Thâm nghe thấy tiếng động cơ, mặt xám xịt lên lầu về phòng, anh ta mới không thèm tận mắt chứng kiến anh sáu bị tiểu yêu tinh quấn lấy hút máu đâu.
"Thất gia sao lại tránh đi?" Lăng Vân nhìn thấy như vậy thì nhíu mày hỏi Sở
Ngộ Giang bên cạnh.
"Chắc là không muốn ăn cẩu lương."
Quyền Hãn Đình phát hiện, Thẩm Loan là một miếng bọt biển.
Dù anh dạy cô cái gì, cô đều có thể nhanh chóng tiếp thu, quyền anh, karate cần nhiều thể lực, hay là phi tiêu, bắn bia, khảo nghiệm cần sự tinh tế và chính xác này, có lẽ vừa mới bắt đầu còn chưa quen, nhưng luyện mấy ngày, bảo đảm sẽ có hiệu quả.
Cho nên, loại thiên phú này, thật đúng là không thể cưỡng cầu.
Đặc biệt là bắn súng, sau khi Quyền Hãn Đình dạy cô cách dùng súng, thành tích của Thẩm Loan chưa bao giờ trượt ra khỏi vòng tám.
Tuy Lăng Vân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Sở Ngộ Giang tận mắt nhìn thấy cô dứt khoát nhanh nhẹn ngắm bắn, dễ như trở bàn tay bắn vào vòng mười điểm, lập tức cảm khái nói: "Gia thật không phải người thường."
Lăng Vân không hiểu.
Lại nghe anh ta nói tiếp: "Ánh mắt chọn phụ nữ cũng là số một."
Thẩm Loan thực sự nghiêm túc học, cô thật sự muốn thay đổi tình trạng hiện nay, vừa vặn gặp được một giáo viên tốt như Quyền Hãn Đình, tất nhiên là sẽ dốc hết sức lực nỗ lực phấn đấu.
Từ lúc bắt đầu luyện quyền anh, toàn thân bủn rủn, đến bây giờ có thể không cần nghỉ ngơi mà liên tục đánh bao cát hai giờ, tố chất cơ thể của cô có thể nói là đã tiến bộ vượt bậc.
Thẩm Loan đột nhiên cảm thấy, Minh Á phá sản lúc này, cô thuận lý thành chương mà rảnh rỗi, mang tiếng ở nhà tập trung chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh vào giữa tháng chín, thật ra mỗi ngày đều tới chỗ Quyền Hãn Đình báo danh, bái sư học nghệ, nghe theo ý trời không bằng nói đúng thời cơ, mục tiêu đã định.
Cũng không biết có phải do lời nói tàn nhẫn "Muốn dọn ra ngoài" có tác dụng hay là nguy cơ của Bất động sản Thiên Thủy khiến Thẩm Khiêm bận sứt đầu mẻ trán, không rảnh để quan tâm, tóm lại trong khoảng thời gian này, anh ta không tới làm phiền Thẩm Loan.
Thẩm Loan cũng không đi trêu chọc anh ta.
Hai người cùng ở dưới một mái hiên, những lúc gặp nhau nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, tóm lại sống yên ổn với nhau không có việc gì.
Bởi vậy, Thẩm Loan càng có nhiều thời gian cân nhắc huấn luyện.
Không chỉ học ở sơn trang Đông Li hết sức tập trung, về đến nhà trốn trong phòng cũng chưa từng lơi lỏng. Cô không muốn trở thành King Kong Barbie, nhưng phải có năng lực tự bảo vệ mình, điều này so với kiếp trước, Thẩm Loan cảm thấy cô đã làm được hơn rất nhiều, có lẽ còn có thể tốt hơn.
Ví dụ như giờ phút này ——
"Tiếp đi!" Cô bị Quyền Hãn Đình quật ngã trên đất, tuy có đệm mềm, ngã không đau, nhưng vẫn không thể tránh khỏi eo đau chân mỏi.
Tuy cả người đổ mồ hôi như vậy, dáng vẻ chật vật, nhưng vẫn cắn chặt răng bò dậy, đối mặt với người đàn ông cao hơn cô nửa cái đầu nói - tiếp đi!
Vừa dứt lời, cô ra quyền lần nữa.
"Loan Loan..."
Bụp!
Ngực Quyền Hãn Đình bị đấm một cái, thật sự đau, nhưng cũng rất mềm.
Thẩm Loan nhíu mày, hình như không vừa lòng với biểu hiện của anh: "Anh làm cái gì vậy?" Không biết đánh trả sao?
Người đàn ông than nhẹ, nhìn cô với ánh mắt phức tạp: "Em là một người phụ nữ, sao lại liều mạng như vậy?"
← Ch. 0274 | Ch. 0276 → |