← Ch.0213 | Ch.0215 → |
"Thay đi."
Thẩm Loan nhìn áo hoodie trong tay, chớp chớp mắt.
"Nếu không thì cái này cũng được." Quyền Hãn Đình đứng trước tủ quần áo, tiện tay lấy ra một cái sơ mi trắng, cười như không cười mà nhìn cô.
Đáng tiếc, Thẩm Loan cũng không tỏ ra thẹn thùng hay tức giận như anh tưởng tượng, mà là nghiêm túc so sánh hai bộ quần áo, cuối cùng chọn áo hoodie làm áo ngủ.
Bởi vì —
"Điều hòa có hơi lạnh, cái này tương đối dày, rất vừa."
Quyền Hãn Đình: "..."
Vì sao gia lại thích cô gái... Không giống người thường như thế?
Thẩm Loan nâng cằm, chỉ ra cửa.
"Hửm?"
"Tôi muốn thay quần áo nghỉ ngơi, có phải chú Lục nên tránh một chút không?"
Yết hầu người đàn ông nhẹ lăn, ánh mắt dừng trên vết thương trêntay phải của cô: "Em chắc chắn có thể tự mình cởi sao?"
Thẩm Loan ngoài cười nhưng trong không cười: "Tất nhiên."
Phía trên cô chỉ mặc một cái áo dây, một tay là có thể nhẹ nhàng cởi ra.
Ánh mắt Quyền Hãn Đình hơi thu lại, cóvài phần tiếc nuối, đúng lúc bị Thẩm
Loan nhìn thấy —
À, đàn ông!
"Vậy... em nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi trước."
Thẩm Loan đưa anh ra cửa: "Chú Lục, ngủ ngon."
Ngay lúc cô chuẩn bị đóng cửa, người đàn ông đột nhiên duỗi tay ngăn lại, thuận người ghé sát vào: "Thẩm Loan, tôi đang nghiêm túc."
Vẻ mặt cô gái không thay đổi.
"Được rồi..." Chút dũng khí vừa trỗi dậy trong lòng người đàn ông bỗng nhiên bị dập tắt sạch sẽ: "Ngủ ngon."
Từ từ sẽ đến mà.
Trăng lên cao, bóng tối dần bao phủ.
Lục Thâm xử lý xong miệng vết thương, lại cùng Sở Ngộ Giang đưa bác sĩ Trâu lên xe, rồi mới trở lại phòng.
"Mẹ nó—" Nhìn gò má bầm tím của mình trong gương, nhịn không được chửi một câu thô tục.
Lục Thâm càng nghĩ càng uất ức.
Bắt gian không thành, ngược lại càng để cho tiểu hồ ly tinh có cơ hội đến gần
Quyền Hãn Đình, trộm gà không được còn mất nắm gạo, quá đáng giận!
Còn nữa, rõ ràng dũng cảm đứng lên, người làm anh hùng cứu mỹ nhân là anh ta thế mà công lao lại dồn cả lên đầu Lục caa, cũng không phải anh ta cần Thẩm
Loan biết ơn, nhưng cảm thấy con tiểu hồ ly tinh kia nếu bởi vậy mà càng không có ý định buông tha Lục ca của anh ta, đó không phải tự dưng đi làm việc ngu sao?
Tức giận áaaaaa!
Sau khi tự mắng chửi một trận xong, Lục Thâm thở dài, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa.
Giây tiếp theo, liền thấy chai lọ bình vại của mình nằm tứ tung ngang dọc trên bồn rửa tay.
Anh ta kêu lên một tiếng, hoàn toàn sụp đổ.
Đêm nay, Lục Thâm nằm mơ thấy mình biến thành người bắt yêu, sau khi trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày truy đuổi, cuối cùng cũng một kiếm đâm chết con hồ ly đang chạy trốn, sau đó lại từ trong túi vải lấy pháp khí ra (một nhãn hiệu kem đêm nào đó), trực tiếp ném vào trên mặt bạo quân.
Đoàng—
Thế giới yên tĩnh, Lục Thâm sảng khoái, rồi lại thấy "Bạo quân" đột nhiên biến hình, lắc mình biến thành " Tiểu Long " trong 《 vương giả vinh diệu 》, mà anh ta làm một chiến binh, bị đập hai nhịp răng rắc.
You—hane—been—slained! (bạn đã bị đánh chết)
Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, ác mộng lại tiếp tục.
Ngay dưới ánh trăng sáng ấy, nhà cũ nhà họ Thẩm đèn đuốc tối om, chỉ có ánh sáng mơ hồ trên một phòng ngủ trên lầu hai phía Tây Nam, mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tích tích—
Đồng hồ treo tường retro kiểu Anh chỉ vào hai giờ sáng.
Thẩm Khiêm đứng trước cửa sổ, ánh mắt trầm thúy lại đen tối nhìn phía xa xa, mà phương hướng đó, đúng là cửa chính nhà họ Thẩm.
Từ mười giờ tối đến gần hai giờ sáng, anh ta đã đứng đây bốn tiếng, hút vô số điếu thuốc, mà người được đợi vẫn không trở về.
"Loan Loan, lá gan của em càng lúc càng lớn..."
Một tiếng lẩm bẩm theo làn khói bốc lên dần dần biến mất trong không khí, tựa như chưa từng xuất hiện.
...
Tia sáng đầu tiên chiếu vào trong căn phòng, đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức Thẩm Loan.
Lọt vào trong tầm mắt là trần nhà xa lạ, đảo mắt lại là đồ trang trílẫm.
Ký ức ùa về, lúc này mới nhớ tới lúc này mình đang ở đâu.
Trên khuỷu tay phải có cơn đau truyền đến, nhắc nhở cô những chuyện đã xảy ra ở Paris Night tối hôm qua.
Sau đó...
Cô đi theo Quyền Hãn Đình tới chỗ này.
Mảnh vỡ, băng bó, anh ôm cô lên lầu, còn có từng việc trong phòng tắm...
Tối hôm qua cô buồn ngủ mê mang, cửa phòng bị mở ra, người đàn ông cố tình bước nhẹ chân, trong lúc hoảng hốt, có vật mềm mại chạm vàogiữa lông mày cô, cùng với hơi thở rất nhẹ và tiếng lẩm bẩm không thể nghe thấy.
Thẩm Loan chớp mắt, cố gắng nhớ lại, lại không nhớ nổi rốt cuộc là anh nói gì.
Cũng có thể là, mọi thứ đều là ảo giác của cô? Giấc mộng và hiện thực không phân biệt được?
Ừm...
Vấn đề này rất nhức não, cô từ chối hiểu.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ chính.
Sau khi Quyền Hãn Đình lẻn vào phòng khách hôn Thẩm Loan vào nửa đêm hôm qua, sau đó lại khó đi vào giấc ngủ.
← Ch. 0213 | Ch. 0215 → |