← Ch.0189 | Ch.0191 → |
Paris Night ở Ninh Thành vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt.
Không ai biết ông chủ của nó là ai, cũng không phô bày chỗ dựa vững chắc ra ngoài sáng, vừa nhìn, không khác gì với những vũ trường khác, nhưng nó lại chiếm khu vực hỗn loạn nhất của Ninh Thành, đủ loại người, loại khách gì cũng có.
Theo lý thuyết, như vậy thì rất khó quản lý, không cẩn thận một chút sẽ gây ra hỗn loạn, nhưng sự thật là đánh nhau ẩu đả ở đây đều rất ít.
Thẩm Loan ở đây bốn năm, bị mời không ít rượu, nhưng lại không ai dám chiếm lợi. Thứ nhất là cô tự cẩn thận, thứ hai là tên tuổi "không dễ chọc" của
Paris Night cũng không thể bỏ qua.
Chỉ một lần ngoài ý muốn duy nhất, cô chào hàng bia với một ông chủ ở nơi khác, người nọ lần đầu đến, không hiểu quy củ, lén lút hạ kê đơn ở trong rượu của cô. Thẩm Loan phát hiện không đúng, trực tiếp ném một cái chai lên đầu đối phương, dưới sự hoảng loạn chạy trốn đến phố Thanh Đồng, gặp Chu Trì ngồi trên xe lăn.
Sau đó, bảo vệ của Paris Night vất vả mấy ngày mới tìm được cô, cũng không làm gì cô, ngược lại hành ông già ở nơi khác đó, lý do là ---
Ông ta làm hỏng quy củ, không thể tha thứ!
Khi đó, Thẩm Loan mới chân chính biết được, vũ trường này "không bình thường"!
Bây giờ, A Khải nhắc đến vị kia có thể là giám đốc cấp cao, Thẩm Loan tất nhiên sẽ không đối xử vị "giám đốc" này như "giám đốc" bình thường.
Ông chủ thời gian dài không lộ mặt, chuyện lớn nhỏ hầu như đều giao hết cho mấy giám đốc phân công quản lý, nói cách khác, ở chỗ này, giám đốc có quyền quyết định không nhỏ.
"Thật không?" Thẩm Loan sau khi nghe xong, vẻ mặt nghi ngờ: "Nếu đúng như lời anh nói, người đầu bảng là tình nhân của vị cao tầng này, vậy không nên để cho cô ấy tiếp khách mới đúng, thậm chí vị trí đầu bảng nên đổi cho người khác. Tất nhiên, nếu giám đốc các anh có đam mê bị ngược, vậy phải nói cách khác."
A Khải gãi gãi đầu: "Tình huống cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, chuyện đó cũng là nghe người khác nói, nhưng có một chuyện không lừa cô."
"Chuyện gì?"
"A Đàm sẽ không tùy tiện tiếp khách, bên trên phái vệ sĩ cho cô ấy, chỉ cần cô ấy không vui, không ai dám ép buộc."
Thẩm Loan cười cười, đầu ngón tay vuốt ve mệnh giá tiền mặt: "Vậy à..."
Tiền tài làm mối, tuy rằng có chút tục, nhưng không ngăn nổi hiệu quả, cô cũng có đủ kiên nhẫn chờ cá mắc câu.
"Còn lại, tiếp tục."
Ba người phụ nữ lo lắng không yên, lập tức vui mừng hớn hở.
Thẩm Loan một hơi tiễn hai người đi trước, tiền còn dư cũng không nhiều lắm, cuối cùng cô gái đó hít sâu, tiến lên nửa bước: "Em tên là Liễu Liễu..."
Là "Tiểu Hổ Nha" lúc trước hỏi tuổi tác, Thẩm Loan có chút ấn tượng, lúc cô bé tự giới thiệu, ánh mắt cũng nhìn về hướng sàn nhảy, xem ra đêm nay con cá sẽ không mắc câu.
"Được, vậy cô đi." Thẩm Loạn thuận tay chọn, không hứng thú lắm.
Liễu Liễu vừa mừng vừa lo, cô bé đã chuẩn bị chạy lấy người, lại không ngờ vui mừng đến bất ngờ như vậy.
"Ngài... Chọn em sao?"
"Đúng vậy, bé yêu." Thẩm Loan vỗ vỗ má cô bé: "Đi nào." Nói xong, nhanh chóng rời đi.
Liễu Liễu đuổi theo, bước chân tung tăng.
Cùng lúc đó, vị trí khúc sau của quầy bar, vừa lúc ở bên cạnh sân nhảy, ánh đèn nhấp nháy, cũng chiếu rọi lên hai người phụ nữ.
Đỏ sang xanh, xanh lại sang vàng, cùng với nhịp điệu bài hát, càng ngày càng nhiều vị khách bắt đầu hòa vào trong đó, lắc lư cơ thể.
"Thật đáng tiếc, kết quả lại là con nhóc thúi Liễu Liễu kia nhặt được hời."
Người phụ nữ mặc váy da ôm cánh tay cười nhạo, một bên lắc đầi một bên cảm thán: "Tôi không thiếu chút tiền ấy, nhưng có người thiếu. Thôi... Mệt rồi, ngủ bù đã."
Người phụ nữ lắc mông, xoay người rời đi.
Người phụ nữ còn lại có khuôn mặt thanh tú, khí chất hơi lạnh lẽo đứng tại chỗ, thật lâu chưa nhúc nhích.
Sau đó, chậm rãi, nắm chặt tay...
← Ch. 0189 | Ch. 0191 → |