← Ch.0094 | Ch.0096 → |
Nếu Thẩm Tông Minh đồng ý, tất nhiên sẽ không lừa gạt Thẩm Loan. Ngày hôm sau, nhân viên tập đoàn Minh Đạt dường như đều biết tin tức cô đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Á.
Đối với chuyện này, cái nhìn của mọi không giống nhau, có bao che mà cũng có châm biếm.
Nhưng nói tóm lại, cũng không có nhấc nổi sóng to gió lớn gì. Gần đây, sự tồn tại của Minh Á vốn cũng không có gì đáng mừng, đặc biệt là mấy năm gần đây, vẫn luôn dựa vào sự giúp đỡ của Minh Đạt mới miễn cưỡng duy trì cho tới hôm nay; thứ hai, tuy Thẩm Loan không phải con vợ cả hợp pháp, nhưng tốt xấu gì cũng họ Thẩm, cho cô một công ty nhỏ luyện tập cũng không quá, chỉ cần không ảnh hưởng đến tập đoàn, thành viên hội đồng quản trị vẫn rất dễ tha thứ.
Hôm sau, thông báo bổ nhiệm nhân sự chính thức từ tập đoàn chuyển đến Minh
Á, lập tức làm một đống người vây xem, cùng với âm thanh ghé tai thì thầm với nhau—
"Lão Vương vừa đi chưa tới hai ngày, đã chọn được tổng giám đốc mới rồi, tốc độ của phía trên này... Được đó!"
"Trực tiếp nhảy dù, vừa nhìn đã biết có quan hệ, có người chống lưng, không chừng còn khó hầu hạ hơn lão Vương, chỉ sợ đến lúc đó tôi cũng không có chỗ ngồi khóc!"
"Đúng rồi, tổng giám đốc mới tên là gì thế?"
"Tôi nhìn trước đã... ở đây có! Thẩm... Loan?"
"Nữ sao?!"
"Nghe tên giống thế. Quan trọng là, người này họ Thẩm!"
Thực tập sinh mới đến nghe vậy, không hiểu cho lắm: "Họ Thẩm thì sao vậy?"
"Minh Á là công ty con dưới tập đoàn Minh Đạt, mà chủ tịch tập đoàn, giám đốc, tổng giám đốc đều họ Thẩm, nếu trong cổ đại thì đó chính là " nước họ ", chỉ có dòng họ hoàng thất mới có thể làm. Hiểu chưa?"
Thực tập sinh nuốt nuốt nước miếng: "Ý chị là, chỗ này của chúng ta có thiên kim nhà giàu?"
"Ừ, không sai lắm."
"Ấy... Em lúc trước nghe lão Vương nói, đời con của dòng chính nhà họ Thẩm, đều có chữ Xuân, tới đời cháu cũng không chú ý nhiều như vậy. Trước mắt xem ra vị Tổng giám đốc Thẩm này hẳn là cháu gái. Nhưng nhà họ Thẩm cũng chỉ có hai cô con gái, một người là Thẩm Như, đảm nhiệm quản lý cấp cao ở tổng bộ tập đoàn, một người gọi là Thẩm Yên, vẫn là sinh viên. Chưa từng nghe người gọi là Thẩm Loan mà?"
"Tiểu rầu rĩ, em nói lại cho rõ ràng đi."
"Nói chậm- em cũng chỉ suy đoán mà thôi, vị tổng giám đốc nhảy dù này sợ là xuất thân không được vinh quang lắm..."
"Thật hay giả? Chị đã nghĩ ra một tuồng kịch ân oán tình thù của nhà giàu rồi!"
"Ai biết được?" Hai tay dang ra, nhún nhún vai: "Bên trên không phải viết, tổng giám đốc mới ngày mai đến nhận chức à, tóm lại sẽ có lúc gặp mặt, vội gì chứ?"
Ngày hôm sau, ba mươi hai nhân viên của Minh Á đến đông đủ, đã sớm chờ trong phòng hội nghị.
8 giờ đúng, âm thanh giày cao gót nện trên mặt đất từ xa tới gần, vẻ mặt mọi người rùng mình!
Tới rồi!
Cửa từ bên ngoài đẩy ra, một người phụ nữ mặc trang phục màu đen bước vào, đôi mắt đen nhánh, mái tóc buộc cao sau đầu, vẻ mặt không cảm xúc có chút giống với lão ma ma thích tra tấn tiểu cung nữ trong phim cung đấu.
"Chị Thái?!"
Ở đây có người hô ra tiếng.
"Sao lại là chị?"
"Tổng giám đốc Thẩm đâu?" Mọi người rướn cổ, nhìn về phía bên ngoài.
Tầm mắt người phụ nữ thản nhiên đảo qua, nghiêm giọng nói: "Tổng giám đốc
Thẩm có việc cần xử lý cho nên không tiện xuất hiện, mọi người giải tán trước đi."
Tiếng nói vừa dứt, lập tức một mảng rầm rì.
"Tổng giám đốc mới này cũng rất làm giá đó."
"Khách quý đang bận chuyện."
Chị Thái định rời đi, lại bị đám người vây quanh, bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi—
"Chị Thái, chị đã gặp Tổng giám đốc Thẩm chưa?"
"Nam hay nữ?"
"Có xinh đẹp hay không?"
"Có phải cô ấy đi công tác không? Bận đến mức ngày đầu tiên nhậm chức cũng không thấy bóng dáng đâu, xem ra là một người chăm chỉ "
Chị Thái: "Tổng giám đốc Thẩm nói, cô ấy đi du lịch."
← Ch. 0094 | Ch. 0096 → |