← Ch.33 | Ch.35 → |
Cảnh Dực như đã quen với cảnh tượng như vậy, lập tức đi đến bên sân khấu, ân cần đỡ lấy tấm gỗ mà Cảnh Nghi đang cầm:
"Nhị ca, bận rộn vậy sao?"
Ngày thành thân của Lãnh Nguyệt và Cảnh Dực, Cảnh Nghi bận đến tận khuya mới tới, đến nơi thì cũng uống vội chén rượu mừng. Lãnh Nguyệt biết hắn đến vì thấy có người mang theo vài hộp thuốc bổ thượng hạng tặng, nhưng lúc ấy nàng còn đang bận dọn dẹp tiêu thi ở dưới gầm giường để mang đến thư phòng Cảnh Dực, không tiện ra tiếp. Tính ra, cũng đã nhiều năm rồi nàng không có dịp chính thức chào hỏi, nói chuyện cùng Cảnh Nghi.
Trong ký ức của nàng, Cảnh Nghi là người điềm đạm nhất trong số bốn huynh đệ Cảnh gia, hành xử trầm tĩnh, từ tốn, trên môi luôn ẩn nét cười thân thiết. Lãnh Nguyệt từng ngây thơ cho rằng các con trai Cảnh gia lớn lên đều sẽ như vậy, chỉ là trưởng thành sớm hay muộn mà thôi.
Nàng liếc nhìn Cảnh Dực bên cạnh, hắn đang cười đến vẻ mặt rạng rỡ như muốn chiêu tài tiến bảo.
Ha hả...
Cảnh Nghi đặt tấm gỗ đúng chỗ, rồi chỉnh lại vạt áo hơi lộn xộn, giơ tay áo trắng như tuyết lau mồ hôi trên trán, sau đó cười dịu dàng với Lãnh Nguyệt, thân thiết nói: "Ấm Cung hoàn, bảy vị."
"..."
Câu "Nhị ca khỏe không" vừa đến miệng nàng đã kẹt lại, cả người đờ ra.
"Ấm Cung hoàn, một ngày hai lần, mỗi lần mười viên, dùng trong một tháng, " Cảnh Nghi vẫn hòa nhã tiếp lời.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Lãnh Nguyệt lập tức trở nên giống như bị sét đánh, Cảnh Nghi còn tỏ ra càng thêm dễ gần.
"Yên tâm, không đắt đâu."
"..."
"Ăn thêm canh gà đen hầm kỷ tử để bồi bổ, hiệu quả tốt hơn nhiều."
"..."
Cảnh Dực lập tức chen vào giữa nàng và Cảnh Nghi, giấu nắm tay của nàng đang siết chặt phía sau lưng, mặt hướng về Cảnh Nghi cười tươi như hoa:
"Nhị ca, hôm nay ta gặp Phùng Ti Nhi."
Lãnh Nguyệt bị Cảnh Dực che khuất tầm nhìn, không thấy được vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên mặt Cảnh Nghi, chỉ nghe giọng điệu bình thản của Cảnh Dực, như thể đang trò chuyện chuyện nhà:
"Hai chúng ta sáng nay đi thăm một người bạn ở Đại Lý Tự, Phùng Ti Nhi là phu nhân của người đó. Quản gia nhà hắn nói nhị ca đã từng xem bệnh cho cô ấy. Sao trước giờ không thấy nhị ca nhắc đến việc Phùng Ti Nhi đã lấy chồng?"
Cảnh Nghi im lặng một lát.
Trong lúc đó, Lãnh Nguyệt đã gạt tay Cảnh Dực ra, bước đến đứng cạnh hắn, sóng vai mà đứng.
Nàng rõ ràng nhìn thấy Cảnh Nghi dùng ánh mắt thâm trầm khó dò liếc nhìn Cảnh Dực, nhưng vẫn tỏ vẻ ân cần, ôn hòa đáp một câu:
"Ta quên."
"..."
Cảnh Nghi nở nụ cười đầy vẻ huynh trưởng chiều chuộng em út, nhẹ nhàng nói:
"Chẳng phải cô ta từng nói ngoài đệ ra sẽ không lấy ai sao? Quản gia kia chỉ nói chủ nhân nhà mình là người của Đại Lý Tự, ta còn tưởng cô ấy là một trong những ngoại thất của đệ nữa chứ."
Dứt lời, hắn thản nhiên xoay người, ung dung quay trở lại sân khấu.
Cảnh Dực sững sờ.
Phùng Ti Nhi khi nào thì từng nói ngoài hắn ra sẽ không lấy ai?
Mà hắn khi nào từng có cái gì gọi là ngoại thất?
Đến khi bị Lãnh Nguyệt mặt đen kịt siết chặt lỗ tai, hắn mới chợt hiểu ra.
Cái đồ Cảnh Nghi này...
Chỉ là lần trước có quên gửi tiền khám bệnh ngày Bát Thập thôi mà!
"Tiểu Nguyệt... Hắn nói bậy đấy!"
Từ trên sân khấu, giọng Cảnh Nghi vẫn ôn hòa vọng xuống: "Ha hả."
Từ sân khấu đến nhà bếp ở hậu viện, giữa đường có một hoa viên lớn trồng toàn cây đại thụ, tán lá rậm rạp, dù đã sang thu nhưng vẫn xanh tươi mát rượi, cao vút, vững chãi.
Lãnh Nguyệt lôi Cảnh Dực vào hoa viên, kéo hắn đến cạnh một gốc đại thụ cạnh hồ sen, đẩy mạnh hắn xuống đất. Nàng thành thạo kéo đai lưng hắn, trói gô lại rồi treo lên một nhánh cây không quá mảnh không quá thô.
Nhánh cây chịu sức nặng, đung đưa vài cái.
Cảnh Dực nhìn xuống bên dưới một chút.
Lãnh Nguyệt chọn chỗ này rất kỹ lưỡng, chỉ cần hắn không ngoan ngoãn, ngọ nguậy một chút là có thể rơi thẳng xuống, đầu cắm vào hồ sen bên dưới, đầm mình trong nước bùn.
Cảnh Dực sắp khóc.
"Tiểu Nguyệt... Thật đấy, hắn bịa thôi!"
"Thật sao?" Lãnh Nguyệt ngồi xuống tảng đá gần đó, khoanh tay, nheo mắt nhìn hắn lủng lẳng trên cây như một cái kén:
"Vậy Huynh nói sự thật cho ta nghe xem."
"Phu nhân của ta là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ."
"..."
Lãnh Nguyệt vận lực đá vào thân cây, lập tức cây đại thụ cành lá xào xạc, còn Cảnh Dực thì gào khóc thảm thiết, lắc lư qua lại.
Trong lúc đong đưa, hắn bỗng nghêu ngao một bài thơ diễm tình.
Thơ thô thiển đến mức, ngay cả Lãnh Nguyệt vốn ít đọc sách cũng hiểu ra.
Cảnh gia là nhà nào chứ? Nhà học thức, ngay cả nha hoàn rửa chén trong bếp cũng có thể ngâm thơ làm phú.
Lãnh Nguyệt tuy võ công không đến mức cách không truyền âm, nhưng cũng không muốn để hắn làm trò ầm ĩ, đành đẩy một tấm khăn đỏ thẫm lên che miệng hắn rồi hạ hắn từ trên cây xuống.
"Huynh la hét cái gì loạn lên thế hả?"
"Ưm..." Cảnh Dực bị trói gô, quần áo xộc xệch, ngả ra đất, đôi mắt đen tròn ngập nước chớp chớp nhìn nàng vẻ tội nghiệp, còn hơi mấp máy môi, trông yếu đuối đáng thương.
"Vừa nãy hoảng quá liền hét đại vài câu... Ta la cái gì vậy?"
"Ta không hiểu huynh la cái gì hết!"
Gương mặt Cảnh Dực hiện lên nụ cười ngây ngô.
"Nàng có thể nói lại một lần, để ta giải thích cho rõ."
"..."
Ngay khi Lãnh Nguyệt vừa chống đầu gối vào bụng hắn, tay giữ chặt cổ hắn, thì từ đằng xa vang lên tiếng quát giận dữ.
"Đứng yên!"
Đó là giọng của Cảnh Yên.
Lãnh Nguyệt chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Đây là Cảnh gia đại trạch, người nàng vừa ghì dưới đầu gối chính là tứ công tử Cảnh gia, mà vị tam công tử đang nổi giận đằng đằng kia lại là anh ruột của hắn.
Trong một khoảnh khắc, những câu như "huynh đệ như thủ túc, nữ nhân như y phục" cứ hiện lên trong đầu nàng. Nàng cũng không dám nghĩ đến việc Cảnh Yên, người xưa nay ít khi để lộ cảm xúc, lại nổi giận như thế này sẽ gây ra hậu quả gì.
Trong lúc hoảng hốt, nàng vội buông Cảnh Dực ra.
Quay đầu lại, nàng thấy Cảnh Yên giận đến mức mắt trợn trừng, tay cầm con dao sáng loáng, xông tới chỗ nàng với sát khí ngút trời.
Không phải...
Là chạy tới chỗ con gà mái đang gào thét trong hướng nàng mà chạy qua.
"Đứng lại!"
"..."
Đây là lần đầu tiên Lãnh Nguyệt thấy Cảnh Yên kích động đến thế, sắc mặt đỏ bừng, bước chân hùng hổ. Còn chưa kịp phản ứng, con gà mái đã vụt qua cạnh nàng, nàng lập tức chộp lấy, tóm gọn con gà đang muốn lao vào hồ sen.
Thấy mục tiêu đã sa lưới, Cảnh Yên không để ý gì đến phong thái quân tử, liền ngồi phịch xuống cỏ, thở phì phò, khoát tay liên tục mà không nói nổi lời cảm ơn.
Lãnh Nguyệt liền giúp hắn, lấy một cọng cỏ dài từ bờ hồ, nhanh nhẹn trói chặt hai chân gà mái, thân thiện nói: "Tam ca, lần tới nếu bắt gà, huynh nên cất dao đi, mang theo nắm thóc, đừng hét "đứng lại", cứ gọi "cục cục cục", có lẽ đỡ phải chạy đến mấy vòng."
"..."
Cảnh Yên thở hổn hển, không nói gì, còn Cảnh Dực thì đang lăn lộn cười bên gốc cây.
Cảnh Dực quả thực vừa cười vừa lăn.
Cười đến không thở được, lăn đến mức quên mất bên cạnh là hồ sen.
Vậy nên, khi Lãnh Nguyệt còn chưa kịp đưa con gà cho Cảnh Yên thì liền nghe thấy "Ùm" một tiếng lớn.
"..."
"..."
Khi Lãnh Nguyệt kéo Cảnh Dực từ hồ sen lên, sắc mặt Cảnh Yên cũng tươi tỉnh hơn nhiều.
"Khụ..." Cảnh Yên cầm dao trong một tay, tay kia xách con gà mái vẫn còn giãy giụa, từ tốn đứng dậy, giọng điềm tĩnh như thường:
"Trong phòng ta có quần áo, đi theo ta."
"Cảm ơn tam ca..."
Vậy là, cả đám nha hoàn gia đinh đều chứng kiến tam công tử tay xách gà, tay cầm dao, mang theo cặp vợ chồng tứ công tử một người ướt sũng, đi ngang qua đại trạch.
Hiện giờ, trong số bốn huynh đệ Cảnh gia chỉ còn đại ca Cảnh Trác và tam ca Cảnh Yên ở lại trong phủ. Cảnh Yên sống ở sân cuối phía đông của hoa viên, trồng đầy cây hải đường. Thời tiết đã sang thu, hoa hải đường đã rụng hết, trên cây chỉ còn quả chín vàng, thơm ngọt.
Cảnh Dực vừa đi ngang qua liền nhanh nhẹn hái trộm một quả, vừa cắn đã lập tức nhổ phì ra.
Lãnh Nguyệt thấy thế, ngay lập tức từ bỏ ý định hái quả.
Xem ra, Cảnh Dực đôi khi cũng có ích.
Cảnh Yên đặt con gà rũ rượi vào một cái chậu hoa trong sân, rồi dẫn hai người vào phòng, lấy ra hai bộ quần áo, một bộ nam trang, một bộ nữ trang.
Cảnh Yên còn độc thân, trong phòng không có bất kỳ dấu vết nào của nữ nhân. Khi thấy bộ váy hồng phấn mềm mại mà hắn đưa, Lãnh Nguyệt nhất thời kinh ngạc đến nỗi suýt rơi cằm.
"Tam ca, " nàng ôm bộ váy có chất vải mềm mại, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp, "Ta... không quen mặc váy."
Cảnh Yên nhíu mày, đưa tay nhận lại bộ váy, đổi sang bộ nam trang mà Cảnh Dực đang cầm: "Được rồi."
"..."
Sau khi Cảnh Yên từ chối việc mở tủ tìm quần áo khác, lại chỉ cho phép họ ở trong phòng hắn đợi quần áo mình khô, Cảnh Dực đành ôm bộ váy hồng phấn, khóc không ra nước mắt mà chui vào sau bình phong.
Không biết là vì nữ trang mặc vào phiền phức, hay vì Cảnh Dực mặc xong lại không muốn ra, mà lúc Lãnh Nguyệt thay đồ bước ra ngoài, vẫn chỉ thấy Cảnh Yên ngồi một mình.
Lãnh Nguyệt ngồi đối diện, nhận lấy tách trà Cảnh Yên đưa, nhấp một ngụm, chần chừ nói: "Tam ca... Có chuyện ta muốn hỏi."
Cảnh Yên cúi đầu nhấp trà, đáp: "Bộ váy đó không phải của ta."
"..."
Lãnh Nguyệt cầm chén trà, chỉnh lại một chút rồi nói:
"Không phải... Ta muốn hỏi tam ca, tối mười ba tháng tám, huynh có gặp Tiêu Duẫn Đức - chủ tiệm Từ Diêu không?"
Cảnh Yên nhíu mày.
Bình phong sau lưng bỗng dưng im phăng phắc.
Sau một lúc lâu, Cảnh Yên bình tĩnh hỏi:
"Tiêu Duẫn Đức làm sao?"
"Đã chết rồi."
Cảnh Yên lại nhíu mày lần nữa, im lặng hồi lâu, Lãnh Nguyệt cũng không thúc giục, chỉ im lặng uống trà.
Đang uống, Cảnh Dực từ sau bình phong bước ra.
Lãnh Nguyệt bất giác ngẩng đầu nhìn, suýt chút nữa sặc ngụm trà.
Bộ váy không lớn không nhỏ, không ngắn không dài, mặc lên người Cảnh Dực lại vừa khít.
Đúng vậy, ngay cả phần ngực cũng vừa vặn.
Dung mạo Cảnh Dực vốn là kiểu thanh nhã ôn hòa, ngũ quan như họa, làn da trắng như tuyết, tóc đen dài như mực, lại mặc bộ váy phấn hồng, tóc còn ướt thấm nước, trông hắn như đóa hoa sen sau mưa, đẹp đến mức khiến Lãnh Nguyệt...
Có chút xấu hổ.
Nàng nhìn thoáng qua Cảnh Yên, lại càng thấy ngượng ngùng.
Cảnh Yên ngồi đối diện, vừa hay bị ngụm trà của nàng phun trúng.
"Tam ca, xin lỗi..." Nàng vội lấy khăn tay lau, Cảnh Yên như đã quen với cảnh tượng này, nhận khăn, quay đầu liếc nhìn Cảnh Dực một cái, rồi im lặng lau mặt.
Lãnh Nguyệt phức tạp nhìn Cảnh Yên lau mặt xong, liền nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: "Ta có thể nói cho muội, nhưng ta có điều kiện."
← Ch. 33 | Ch. 35 → |