Truyện:Dục Tiên Đồ - Chương 109

Dục Tiên Đồ
Trọn bộ 174 chương
Chương 109
Chạy trốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-174)

Sở Nhược Đình không dám mở mắt.

Ý Nhạn Thiên Sơn là gì? Trách nàng xông vào gò Côn Luân ư?

Sở Nhược Đình bất giác nhớ lại ngày đầu gặp hắn.

Nhạn Thiên Sơn cưỡi hươu trắng, tà áo xanh phấp phới, tuyết lất phất dừng trên gương mặt như tiên giáng trần; tất cả tạo nên hình ảnh thoát tục và cô độc đầy kiêu hãnh.

Ban đầu nàng tiếp cận hắn vì mục đích riêng. Trải qua bao tháng ngày, nàng nhận ra tuy Nhạn Thiên Sơn kiệm lời và sống ẩn dật nhưng tim hắn vẫn hướng về thương sinh cũng như xót xa cho nỗi khổ trên thế gian.

Nàng kính trọng lẫn cảm kích Nhạn Thiên Sơn, hắn là ngọn đèn chỉ đường khi nàng mất phương hướng.

Hiện giờ hắn lại đè nàng trên chiếc bàn cứng ngắc mà h𝖚п●ɢ ♓ă●𝖓●ℊ đ*â*ɱ thọc.

"Nhạn tiền bối..."

Sở Nhược Đình cảm thấy giữa hai người đã phát sinh hiểu lầm, nàng cần nói gì đấy với Nhạn Thiên Sơn.

Nàng kìm nén sự hoang mang cùng sợ hãi tận đáy lòng rồi căng thẳng hỏi, "Có phải Nhạn tiền bối định song tu để tăng tu vi không? Nếu giúp được ngài phi thăng thì ta...ta đồng ý."

Biết đâu Nhạn Thiên Sơn thấy mình tu luyện quá chậm nên muốn thử biện pháp khác?

Eo Nhạn Thiên Sơn bất động.

Hắn sửng sốt giây lát trước lúc mở bàn tay che mắt nàng, đồng thời hỏi lại, "Nàng không oán trách ta sao? Ta đã phạm sai lầm."

Lửa dục âm ỉ trong giọng nói khàn khàn của hắn.

Hắn chẳng thể khống chế bản thân, biết rõ là sai nhưng vẫn làm. Hắn lợi dụng lúc Sở Nhược Đình mất các giác quan để bế nàng 𝐥ê*ռ ⓖ❗*ư*ờ𝖓*🌀 rồi chiếm hữu triệt để cơ thể nàng.

Bốn bề tĩnh lặng.

Sở Nhược Đình cảm nhận rõ dương v*t cương cứng giật giật trong âm đ*o.

Nàng không ghét bỏ hay oán giận.

Chỉ thấy khó tin thôi.

Khó tin rằng Nhạn Thiên Sơn sẽ trần truồng 𝖌ï*a*ⓞ ♓*ợ*🅿️ với nàng.

"Sao ta lại oán ngài chứ?"

Sở Nhược Đình 𝖐.𝐡é.🅿️ 𝖍.ờ hàng lông mi dày, nàng nhìn mặt bàn ép cho bộ ⓝ*🌀ự*𝒸 đầy đặn tⓗ.à𝐧.♓ 𝖍.ì𝓃.𝒽 tròn dẹp.

Thiếu nữ nghiêm túc bảo, "Nhạn tiền bối, trước kia ta từng nói...mình không có gì báo đáp ân tình từ ngài."

Nếu song tu giúp hắn phi thăng thì nàng tình nguyện làm.

Trái tim Nhạn Thiên Sơn tràn đầy chua xót.

Hắn bóp vòng eo dương liễu của nàng và chậm rãi đưa đẩy dương v*t thô cứng vào nhụy hoa, "Sở Nhược Đình, ta không cần nàng báo ơn."

Bao nhiêu thơ từ ca phú chứa chan tình ý cũng chẳng tài nào diễn đạt trái tim hắn. Hắn sống cuộc đời đơn độc ẩn dật bấy lâu, nay lại cụp mắt xuống và khẩn cầu một cách đáng thương, "Ta muốn nàng nặn người tuyết cho ta...nặn cả một đời."

Nỗi khiếp sợ lấp kín đôi mắt Sở Nhược Đình, nàng trợn tròn mắt vì mọi nghi hoặc đã được giải đáp.

"Nàng hiểu chưa?"

"Nhạn tiền bối..."

Nhạn Thiên Sơn dùng cánh tay rắn chắc giữ chặt eo Sở Nhược Đình, hắn áp đầu mình lên gò má ửng đỏ của người con gái rồi nặng nề nói, "...Hãy gọi ta là Thiên Sơn."

Đừng gọi tiền bối nữa.

Hắn phải thành đạo lữ của nàng, làm một đạo lữ không rời không bỏ và đến 𝐜𝖍ế*т cũng chẳng chia lìa.

Đầu óc Sở Nhược Đình hóa cuộn chỉ rối.

Sao nàng dám gọi hắn là "Thiên Sơn" chứ?

Nàng ⓥ_υố_𝖙 𝖛_ⓔ ngọc Phục Hy trong lòng bàn tay hồi lâu mà chưa bình tĩnh lại nổi.

Nhạn Thiên Sơn thọc vào 𝓇-ú-𝐭 ⓡ-𝖆 đóa hoa thần bí bằng những cú đ●â●𝐦 với độ nông sâu khác nhau, sự tê dại lan tỏa khắp người nàng. Thế rồi hắn dùng ngón trỏ tay phải lần mò nơi hai người hợp làm một, tìm kiếm â_ɱ ☑️_ậ_ⓣ mẫn cảm để nhẹ nhàng xoa nắn.

Động tác ấy k-í-c-𝒽 𝖙ⓗ-í↪️-♓ Sở Nhược Đình dữ dội, bụng nàng run run và thân dưới c.𝐡.ả.🍸 пư.ớ.🌜 liên tục.

Tay Nhạn Thiên Sơn có thể vẽ 𝖇.ù.ⓐ 𝒸.𝐡.ú, bày trận pháp, viết thơ văn, đặt quân cờ...chứ sao có thể tác oai tác quái ở â_Ⓜ️ h_ộ nàng.

Nghĩ vậy thôi đã khiến Sở Nhược Đình cảm tưởng mình phạm phải tội ác 𝒹â-ɱ 𝖉-ụ-🌜.

Dường như nàng đã vô tình mắc lỗi, kéo một Nhạn Thiên Sơn không dính bụi trần xuống vũng bùn cuồn cuộn những dơ bẩn.

Nàng quý mến Nhạn Thiên Sơn, vì vậy sẽ chẳng đẩy hắn ra vào lúc này và làm hắn mất mặt.

Nàng phải cố gắng thích nghi.

Sở Nhược Đình kiềm chế cảm xúc, sau đấy chống tay lên bàn rồi lí nhí bảo, "Nhạn tiền bối, nằm sấp thế này hơi thiếu thoải mái."

Ván gỗ cứng ép vú nàng tới mức khó chịu.

Nhạn Thiên Sơn thoáng ngơ ngác rồi rút dương v*t khỏi con đường chật hẹp, hắn nâng 〽️-ôռ-𝖌 Sở Nhược Đình và bế nàng lên.

Cơ thể mất trọng lượng khiến Sở Nhược Đình vô thức ôm cổ hắn.

Ⓗ●ơ●ï ⓣ●h●ở пó●n●g гự●𝐜 từ đôi bên hòa vào nhau; hương mộc lan thoang thoảng kết hợp hương lá trúc đăng đắng, dệt nên một ảo ảnh tươi đẹp.

Tay Nhạn Thiên Sơn hất tung bàn cờ trên chiếc bàn con, các quân cờ đen trắng rơi lạch cạch đầy đất.

Hắn đặt Sở Nhược Đình lên bàn, lưng nàng dựa vô chiếc gối Ⓜ️ề-ⓜ 〽️ạ-i.

Nhạn Thiên Sơn vén sợn tóc quấn quanh núm vú cô gái, ôn tồn hỏi, "Đỡ hơn chưa?"

Sở Nhược Đình nào dám nhìn hắn, nàng quay đầu khi khẽ đáp, "Ừ."

Nàng dang rộng hai chân, người đàn ông đứng trước nàng đưa đẩy hông để tiến vào lần nữa.

Hắn nhanh chóng lấp đầy nhụy hoa được nước mật tưới ướt đẫm. Cây gậy kia chà xát bên trong nàng từng chút một, nó tấn công nơi sâu nhất của nhụy hoa làm toàn thân nàng tê rần.

Sở Nhược Đình vừa giơ cái cằm nhòn nhọn, vừa khoan khoái nheo mắt.

Lúc hai người mặt đối mặt, Sở Nhược Đình ngại nhìn trắng trợn bèn lặng lẽ quan sát Nhạn Thiên Sơn từ khóe mắt.

Hai tay hắn giữ lấy đùi nàng, gương mặt tuấn tú đanh lại. Dung nhan đẹp như tranh vẽ núi sông của hắn giờ được tình dục điểm xuyết sương khói mùa thu cùng ráng chiều đỏ rực.

Hắn thật đẹp.

Nàng nghĩ mình đã hái được ánh trăng xa xôi ngoài tầm với.

Sở Nhược Đình 𝐫*ê*n 𝖗*ỉ đứt quãng, nàng vẫn chưa hiểu sao Nhạn Thiên Sơn để ý mình.

Hiện giờ không phải lúc hỏi, nàng mong hắn mau bắn nhằm kết thúc cuộc 🦵.à.Ⓜ️ ✝️ìⓝ.ⓗ như trong cơn say này.


Hai chân Sở Nhược Đình vòng quanh cái eo săn chắc của Nhạn Thiên Sơn, còn hắn nâng đầu gối nàng và giã liên hồi. Từ đầu đến cuối, hắn luôn kiểm soát lực đâ-Ⓜ️ cho vừa phải.

Người con gái nghiêng đầu nhìn tuyết trắng bay lả tả ngoài cửa sổ.

Tuyết đè nặng cành trúc, tiếng "răng rắc" vang lên nhưng nó hoàn toàn bị áp đảo bởi tiếng 🌴*𝐡*ở 𝖍*ổ*n h*ể*𝓃 từ nam tử.

dương v*t cứng nóng mạnh mẽ càn quét âm đ*o lẫn xâm chiếm từng tấc thịt mềm. Mật hoa chảy tràn lan, nhuộm màu đỏ ⓓ_â_Ⓜ️ đã𝖓_𝖌 nơi hai người kết hợp và khiến nó sũng nước. Hắn thô bạo xâm lăng, κ●𝖍ⓞ●á●𝒾 c●ả●Ⓜ️ dâng cao làm Sở Nhược Đình nhìn nóc nhà tranh mà phát ra tiếng rên 🍳ⓤ●y●ế●𝐧 r●ũ.

Nhạn Thiên Sơn hốt hoảng trước âm thanh trầm bổng hớp hồn kia, hắn suýt thất thủ vì nó.

Tay phải hắn hô biến ra pháp bảo bản mạng - bút phán quan - rồi nhét vô cái miệng nhỏ xinh của nàng, "...Nhược Đình, đừng kêu."

Kêu nữa thì hắn hết nhịn nổi.

"Ưm?" Sở Nhược Đình mở to cặp mắt long lanh, nàng bối rối cắn chiếc bút lạnh lẽo.

Hai bàn tay Nhạn Thiên Sơn bó lấy đôi gò bồng đảo đang lắc lư và dốc sức thảo phạt †·𝐡â·𝓃 т·𝐡·ể nàng.

🎋𝒽𝐨·á·❗ ↪️ả·ɱ trong Sở Nhược Đình tỷ lệ thuận với tốc độ của hắn, nàng muốn kêu ngâm nhưng cây bút không cho phép, thành thử nước bọt trong suốt uốn lượn từ khóe miệng đến cằm nàng.

Ánh mắt Nhạn Thiên Sơn tối sầm, hắn khom lưng rồi hé môi uống hết dòng nước kia.

Nó ngọt lành hệt như hắn tưởng tượng.

âm đ*o truyền đến sự sung 𝖘-ư-ớ-ռ-ⓖ tuyệt đỉnh, Sở Nhược Đình ⓑ-ấ-u 🌜-♓-ặ-𝐭 mép bàn với hơi thở mỗi lúc một dồn dập. Giây phút bụng nàng run bần bật cũng là lúc trận mây mưa này đến hồi kết.

Nàng phô bày dáng vẻ quá 𝐠-ợ-𝖎 cả-𝖒, âm đ*o đang thít lại 𝖐ẹ_ⓟ ⓒ_♓_ặ_✞ dương v*t. Nhạn Thiên Sơn đâ_m về trước thêm mấy lần, 🎋𝒽oá.𝐢 𝖈.ả.m thấm tận xương ập tới khiến sợi dây căng chặt trong đầu hắn đứt mất. Nam tử vừa nhắm mắt vừa kêu rên. Hắn nằm trên 🌴*♓â*ⓝ 𝐭*h*ể phớt hồng bên dưới mình, 🅿️_♓_â_ⓝ ⓣ_ⓗâ_𝖓 chôn bên trong nàng bắn 𝖙1ⓝ_♓ 𝒹ị🌜_ⓗ đặc sệt hồi lâu mới dừng lại.

Dù tâm trạng rối bời nhưng Sở Nhược Đình chưa quên thi triển công pháp hấp thu chất lỏng màu trắng.

Nàng tuyệt đối không thể lãng phí nguyên dương của Nhạn Thiên Sơn.

Màn â-ռ á-ℹ️ ngập tràn vui 💰_ướn_🌀 chấm dứt, cơn thủy triều dư vị cũng lắng xuống, Nhạn Thiên Sơn lẫn Sở Nhược Đình dần hoàn hồn.

Tiếng ✝️_♓_ở ◗ố_𝖈 từ hai người quấn lấy nhau giữa căn phòng yên tĩnh.

Sở Nhược Đình chẳng dám động đậy.

Lát sau, Nhạn Thiên Sơn lưu luyến rời khỏi người nàng, thể dịch của cả hai lóng lánh trên dương v*t chưa mềm hẳn. Khuôn mặt người đàn ông như thiêu đốt, hắn cúi đầu làm mái tóc đen dài rủ xuống và che khuất phần lớn lưng hắn cùng vòng eo gầy.

Chân Sở Nhược Đình bủn rủn, nàng vịn bàn đứng dậy rồi nhặt chiếc váy đỏ trên mặt đất. Cô gái do dự miết, nàng không biết mở lời sao.

"À ừm, Nhạn tiền bối, thương...thương tích của ta đã lành, đa tạ ngài."

Nhạn Thiên Sơn lẳng lặng siết tay, gương mặt hắn ửng đỏ.

Giọng hắn khôi phục chất lạnh lùng chứ chẳng còn khản đặc khi giả bộ thong dong, "Ta có chuyện muốn nói với nàng."

"À."

Sở Nhược Đình gãi mũi, nàng gượng cười để giấu giếm nỗi xấu hổ, "Nói sau nhé, ta phải xem Thanh Thanh khỏe không, khéo...khéo nó đang tìm ta khắp nơi."

Dứt lời, Sở Nhược Đình chẳng chờ Nhạn Thiên Sơn đáp trả đã hấp tấp đẩy cửa phòng. Chân nàng chạy, tay nàng mặc áo, thắt đai lưng, mang giày; nàng té lộn nhào nhưng vẫn chạy trối 𝐜●♓●ế●ⓣ.

Nhạn Thiên Sơn suy sụp ngồi ở mép giường, hắn bi thương nhìn dấu chân lộn xộn trên nền tuyết.

...Nàng chạy.

Sở Nhược Đình đã thật sự chạy trốn.

Chương (1-174)