Xuống núi
← Ch.010 | Ch.012 → |
Tạ Tố Tinh xuống tay rất nặng, Sở Nhược Đình phải ở trong động phủ tu dưỡng ba ngày vết thương mới dần chuyển biến tốt.
Trong khoảng thời gian đó, Tuân Từ đã yêu cầu gặp mặt vài lần, nhưng đều bị Sở Nhược Đình từ chối.
Nàng tu luyện củng cố tu vi Trúc Cơ kỳ, sau đó hỏi thăm mọi người ở sư môn mới biết chưởng môn Vương Cẩn đang chuẩn bị bế quan nửa năm, còn Kiều Kiều phụng mệnh sư phụ đi bái kiến Thanh Hư đạo nhân.
Thanh Hư đạo nhân là bạn cũ của Vương Cẩn, xưa nay quan hệ vốn không tồi, Vương Cẩn hy vọng Thanh Hư đạo nhân có thể chỉ bảo Kiều Kiều một chút.
Trong 《 Kiều Kiều tu chân ký 》, đây là một đoạn cốt truyện rất quan trọng. Trên đường đi bái phỏng Thanh Hư đạo nhân, Kiều Kiều đã vào nhầm bí cảnh Linh Chân, cứu được bán yêu Cù Như, phát triển quan hệ yêu đương với Cù Như. Đồng thời quen được vị đại năng của Phù Quang giới, Lâm Thành Tử, dưới sự trợ giúp của hắn thành công Kết Đan.
Sở Nhược Đình biết sẽ có một ngày mình và Vương Cẩn phải đối đầu với nhau, nàng cần tranh thủ cơ hội lần này để tu luyện nâng cao tu vi của bản thân.
Trên đường đi, một đồng môn thấy vẻ mặt vội vàng của Sở Nhược Đình, liền hỏi: "Nhị sư tỷ, tỷ lại phải về động phủ tu luyện ạ?"
Sở Nhược Đình hơi mỉm cười, "Việc tu luyện cũng giống như chèo thuyền ngược dòng, nếu không nỗ lực chèo sẽ bị dòng nước cuốn trôi."
Vị đồng môn gật đầu, nói: "Tuy rằng đúng là vậy, nhưng bí cảnh Linh Chân đã hiện thế, ta còn tưởng sư tỷ trở về để xem náo nhiệt."
"Bí cảnh Linh Chân?" Vẻ mặt Sở Nhược Đình cứng đờ, "Đã xuất hiện rồi sao?"
"Vừa mới xuất hiện ngày hôm qua, mà hôm nay mọi người đã truyền cho nhau vô cùng ồn ào huyên náo rồi đấy." Đồng môn chỉ xuống chợ tu chân ở chân núi, "Có rất nhiều linh thảo và linh khí mọi người bảo đã nhặt được ở bí cảnh Linh Chân, cũng không biết là thật hay giả nữa."
Sở Nhược Đình chào tạm biệt vị đồng môn kia, trong lòng nhảy dựng.
Bí cảnh Linh Chân 500 năm mới xuất hiện một lần, vị trí của mỗi lần xuất hiện đều rất thất thường, chỉ có mấy đại gia tộc trong Tu chân giới mới có chút tin tức để trao đổi mà thôi. Mà theo như nguyên tcs, nữ chính Kiều Kiều nhờ có sự may mắn đến nghịch thiên cùng với khí vận của nhân vật chính mà vào được bí cảnh Linh Chân tìm được nhất phẩm tiên khí, Trói Long Tác!
Người sở hữu Trói Long Tác bây giờ chẳng phải lo tu vi bản thân không cao vẫn có thể trói được tu sĩ Nguyên Anh, để mặc người xâu xé.
Lần này, Sở Nhược Đình cần phải vượt trước Kiều Kiều, tìm ra Trói Long Tác trước.
Chỉ khi có được Trói Long Tác, nàng mới có thể chính tay đâm chết Vương Cẩn, vạn vô nhất thất(*)!
(*)Chắc chắn không có bất cứ sai sót nào, chắc chắn sẽ giành chiến thắng. (Baidu)
Sở Nhược Đình nói đi là đi, sau khi thông báo cho đồng môn một tiếng liền muốn xuống núi du ngoạn. Kết quả vừa mới rời khỏi tông môn, một đạo ánh sáng cầu vồng từ trên trời giáng xuống, là Tuân Từ ngự kiếm đuổi đến ngăn nàng lại.
Sở Nhược Đình nhíu mày, đang muốn nói chuyện đuổi hắn đi, Tuân Từ lại móc ra một cái túi trữ vật, không hề giải thích mà đặt vào trong tay nàng, khẩn thiết nói: "Bên trong có một ngàn linh thạch hạ phẩm, một trăm linh thạch trung phẩm và hai khối linh thạch thượng phẩm." Hàng lông mi khẽ rũ xuống, ôn nhuận như ngọc, "Ta muốn bế quan một thời gian nên không thể đi cùng muội được."
Túi trữ vật nặng trĩu.
Những lời nói tàn nhẫn bị nghẹn lại trong họng Sở Nhược Đình, không cách nào nói thành lời.
Nàng hiện giờ đúng là đang nghèo đến không xu dính túi, đang thực sự cần tiền. Nàng ôm tay thành quyền thực hiện một lễ nghi của sư môn: "Đại sư huynh, đa tạ."
Tuân Từ chăm chú nhìn nàng, mái tóc dài đen nhánh của nữ tử chỉ được búi lên đơn giản, dùng trâm bạch ngọc cố định lại. Rõ ràng là một diện mại minh diễm tú lệ nhưng nàng chỉ diện một bộ thanh y nhàn nhạt. Trang điểm mộc mạc cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng mà còn giúp tôn lên nét đẹp trong trẻo, mĩ lệ.
Ánh mắt của hắn liên tục hướng đến nàng, muốn đem toàn bộ dáng vẻ của nàng ghi tạc vào lòng.
Trong lòng nóng lên, hắn duỗi tay ôm nàng vào lòng.
Sở Nhược Đình đang muốn giãy giụa thoát ra, lại nghe được thanh âm trong trẻo, rầu rĩ nhưng đầy tha thiết của hắn từ đỉnh đầu truyền đến: "Một mình đi ra bên ngoài nhớ phải cẩn thận chút. Nhớ mua thêm mấy tấm phù truyền âm phù, nếu gặp phải nguy hiểmthì lập tức tìm ta."
Sở Nhược Đình cứng người.
Một lúc lâu sau, nàng mới thấp giọng "Ừ" một tiếng.
_____
Rời khỏi Thanh Kiếm Tông, Sở Nhược Đình không hề do dự đi thẳng đến Ngu Thành.
Ngu Thành nằm ở giao lộ giữa Ba Thục và Côn Nam, nơi này ngư long hỗn tạp nhưng cũng ẩn giấu vô số cơ duyên.
Muốn vào được bí cảnh Linh Chân thì cần phải có ba quân bài trương cốt(*) làm giấy thông hành. Có 3000 quân bài rải rác khắp nơi trong tu chân giới, nói cách khác, bí cảnh 500 năm mở một lần chỉ có 300 người có thể đi vào.
(*)Thẻ làm từ xương cốt
Đời trước, Sở Nhược Đình phải cõng theo cái danh dâm phụ trốn đông trốn tây nên đã bỏ lỡ thời cơ tốt; lúc này đây nàng càng trở nên quyết tâm hơn bao giờ hết.
Kỳ thật, đi theo Kiều Kiều là kế sách ổn thỏa nhất, nàng ta là con cưng của Thiên Đạo, dọc đường xuống núi một chuyến mà nàng ta đã tìm được hai mươi mấy chiếc quân bài, chỉ cần Sở Nhược Đình dùng chút thủ đoạn, nhất định có thể thu thập đủ ba chiếc. Nhưng bên người Kiều Kiều lại luôn có Tạ chó điênvà một quả bom hẹn giờ Cù Như đi theo, hai người đều là nô tài dưới chân Kiều Kiều, nhỡ đâu, không may Sở Nhược Đình vô ý để lộ dấu vết sẽ lập tức rơi vào đường chết.
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Sở Nhược Đình quyết định đi tới Ngu Thành.
Bởi vì đời trước nàng từng nghe nói, Ngu Thành hiện đang có mười quân bài đang được lưu thông.
Hai ngày sau, Sở Nhược Đình tìm đến Bách Hiểu lâu ở Ngu Thành.
Bách Hiểu lâu là nơi để các tu sĩ hỏi thăm tin tức, lâu chủ được mệnh danh đệ nhất mỹ nam Phù Quang giới - Nam Cung Hiên. Khi Nam Cung Hiên được lên sân khấu, Sở Nhược Đình đã chết từ lâu, nên nàng cũng không có thù oán gì với Nam Cung Hiên cả.
Nàng tới nơi đây là muốn làm một chuyện.
Lúc bước vào lâu thì trời cũng đã tối đen, sương đêm giăng phủ, chưởng quầy Bách Hiểu lâu đang cầm chổi lông gà quét tước bụi bặm trên bàn ghế, trông không khác gì các thương nhân nơi thế tục.
Chưởng quầy thấy người tới, lập tức trưng ra gương mặt tươi cười đón chào: "Vị nữ đạo hữu này muốn tìm hiểu tin tức gì?"
Thân hình chưởng quầy cao lớn cùng bộ râu dê dài, trông cứ quái quái không ăn nhập gì cả.
Sở Nhược Đình thẹn thùng câu nệ nói: "Chưởng quầy, ta muốn mua tin tức của ba quân bài."
Chưởng quầy nói: "Bí cảnh Linh Chân vừa hiện thế, người mua tin tức quân bài quá nhiều. Đạo hữu này, ngươi hẳn là cũng biết, Bách Hiểu lâu chúng ta bất cứ tin tức gì cũng chỉ bán ra một lần, tuyệt đối sẽ không đem cùng một tin tức bán cho hai người."
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều tu sĩ tín nhiệm Bách Hiểu lâu.
"Tin tức đã được bán ra khá nhiều rồi, ba quân bài chỉ sợ không đủ, chỉ có tin tức của một quân bài, đạo hữu có muốn mua không?"
Sở Nhược Đình hơi hé miệng, giả bộ giật mình cùng tiếc nuối, chần chờ một hồi lâu mới gật gật đầu: "Mua."
"Ba khối linh thạch thượng phẩm."
"Một khối linh thạch thượng phẩm có được không?" Sở Nhược Đình giơ ra túi trữ vật trống rỗng, vẻ mặt khó xử, "Ta không có nhiều tiền như vậy, thôi quên đi vậy, tốt hơn hết ta nên rời đi......" Nàng cố ý chậm rãi xoay người, mới đi ra được hai bước, quả nhiên nghe thấy tiếng chưởng quầy gọi nàng dừng bước, đuổi theo, "Thôi được rồi, ta cùng với đạo hữu có duyên, một khối thì một khối vậy. Quân bài nằm trên tảng đá cao nhất của Yến Vân Đài ở Minh Sơn, nó sẽ xuất hiện vào giờ này ngày mai, ngươi chỉ cần tới trước canh giữ ở nơi đó là được."
Ánh mắt Sở Nhược Đình sáng ngời, sảng khoái giao ra linh thạch, liên tục nói lời cảm tạ.
Sở Nhược Đình xoay người vui sướng rời đi.
Kia chưởng quầy nhìn chằm chằm bóng dáng thướt tha vừa rời đi, dựa vào ngăn tủ bên cạnh, tay phải ném viên linh thạch vừa kiếm được vào, nghiền ngẫm cười.
Chưởng quầy kiểm kê lại số linh thạch đã kiếm được trong hôm nay, nhìn sắc trời, treo tấm biển Bách Hiểu lâu đóng cửa lên, khép chặt đại môn, đi vào trong một gian hậu viện.
Trong góc phòng là một người có diện mạo y hệt chưởng quầy đang bị pháp khí bó trói chặt, chỉ là dáng người của gã hơi ục ịch chút.
Người nọ vừa thấy chưởng quầy liền căm giận bất an mà vặn vẹo người, miệng bị triển thuật cấm ngôn nên chỉ có thể kêu thút thít.
"Chưởng quầy" vui vẻ thoải mái tiến đến, giơ tay thi pháp hóa giải thuật cấm ngôn, cười nói: "Bá phụ, ngươi quản lí Bách Hiểu lâu cũng được đấy, sinh lời khá lắm."
Chưởng quầy thật phát hiện mình đã có thể nói, lập tức chửi ầm lên: "Huống Hàn Thần! Ngươi thật to gan! Ngươi chẳng qua là một con chó của Nam Cung gia mà thôi! Ngươi dám tu tà thuật, giả mạo ta gạt tiền người khác! Chờ ta bẩm báo chop lâu chủ, ngươi cứ chờ chết đi!"
Huống Hàn Thần không để bụng, xoay người, khôi phục tướng mạo của mình.
Hắn đứng ngược sáng, mắt đào hoa hơi xếch lên, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ cười: "Đáng tiếc thật, bá phụ không đợi được ngày đấy rồi!" Vừa dứt lời, tay phải hắn đột nhiên ném ra phi đao thanh ưng cốt, "Phụt", đâm thẳng vào yết hầu chưởng quầy.
Chưởng quầy trợn mắt nhìn, miệng cố gào rống, cổ họng trào ra máu tươi ào ạt, không cam lòng ngã xuống vũng máu.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Ch. 010 | Ch. 012 → |