Bị bệnh
← Ch.4 | Ch.6 → |
Sở dĩ trên đời có sự trùng hợp, không phải vì tự nhiên nó thế mà nó là chuỗi những sự việc liên tiếp mà đều dẫn đến kết quả là những gì liên quan đến nhau, trùng hợp có thể tốt, cũng có thể xấu, thậm chí đôi khi còn đẩy người ta vào những chuyện khó hiểu hay khó xử theo.
Đúng là anh muốn giữ mối quan hệ lạnh nhạt và ngăn cách với cô, nhưng càng lúc anh càng chú ý đến cô nhiều hơn, dành cho cô nhiều sự quan tâm hơn, thì anh thấy bản thân lại có thể thờ ơ và lạnh nhạt với cô nhiều năm như vậy thực sự là một điều khó tưởng tượng nổi. Và việc anh xem cô như một khối gỗ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh ngần ấy năm, thật ra cũng có chút hơi hướm của sự sống, mặc dù cách cô đối mặt và tuân lệnh anh cũng vô cùng nghiêm cẩn mà lạnh nhạt.
Nhưng đó là suy nghĩ của anh trước đây vài ngày, còn hiện tại, anh lại thấy, bản thân hình như bỏ qua quá nhiều chuyện về cô, ngay cả khi đã được cảnh cáo một lần rằng, nữ hầu chuyên dụng của mình cũng có lúc sẽ tỏa ra sức hút mãnh liệt, nhưng lần trước chỉ là một chút thanh thuần và nhẹ nhàng nơi gương mặt khi cô còn đang say ngủ, vậy mà lần này cô lại hoàn toàn tỉnh táo, cô cứ đáng yêu cúi đầu trước mắt anh. Cơ thể mềm mại cứ ẩn ẩn hiện sau chiếc áo sơ mi của anh, cứ như vậy cúi người trước mặt anh. Cảm thấy nhộn nhạo là thật, anh cũng là đàn ông và cô thì cứ ngang nhiên như thế."Khụ khụ... Được rồi, ra ngoài đi, tôi có chuyện cần hỏi cô." Ánh mắt anh lúng túng rời đi, cố để bản thân thôi không làm ra những chuyện khiến mình rơi vào khó xử nữa. (Tác giả: Thanh niên cuồng lolita... )
Thấy anh bước chân đi, cô đành nhanh chóng đuổi theo sau, ra đến bên ngoài cô liền đi lấy một chiếc áo sơ mi khác mang đến cho anh, chờ anh cho một cái ý tứ đến phục vụ, nhưng hiện tại, ngay cả nhìn cô cũng khiến anh cảm thấy không ổn, liền lấy cái áo sơ mi trên tay cô tự mình mặc vào, sau đó ngồi lên ghế dài trong phòng, liếc nhìn cô một cái rồi lạnh giọng hỏi."Cô có ý định gì mà tối muộn rồi còn đi loanh quanh?" Đừng nói với anh là cô cũng mất ngủ.
Thấy anh lại trở về bộ dáng lạnh nhạt thường ngày, cô cũng trở lại dáng vẻ nghiêm nghiêm cẩn cẩn mặc dù cô hiện tại không phù hợp với nó lắm, mái đầu cô hơi cúi xuống, khom người rồi cẩn trọng nói từng câu từng chữ rõ ràng chuyện bất thường mà cô cảm thấy mấy ngày hôm nay."Vâng thiếu gia, Tiểu Vân cũng có chuyện muốn báo."
Chuyện bắt đầu từ hôm trước, hôm cô ngủ quên trên bàn nhỏ trong phòng mình, cô nhớ rõ ràng là bản thân không hề đi đến bên giường, nhưng hôm sau lúc thức dậy lại phát hiện bản thân lại đang ngủ trên giường, chăn đắp đàng hoàng, sau đó là việc cô cảm thấy có một ánh mắt luôn len lén theo dõi mình, ánh mắt đó hình như có điều soi mói. Mà cô biết, bản thân anh sẽ không đặt quá nhiều sự chú ý lên người cô, nên cô phỏng đoán, người đó không phải là anh, mà người này có thể đã ẩn nấp đâu đó trong biệt viện, không gì khác hơn là đành chờ trời tối nhân lúc người đó không đề phòng mà cô đi tìm, như vậy sẽ có nhiều cơ may bắt ngay tại trận hơn, nào ngờ lại vô tình gặp anh."Thiếu gia, chuyện này có nên báo cho lão gia hay không?" An toàn của anh vẫn là trên hết.
Mi tâm anh hơi động động, được rồi, anh thừa nhận bản thân có chút chột dạ bởi vì người mà cô đang tìm kia lại chính là mình, nếu cô đã để ý như vậy, thì anh đành hạn chế việc này lại thôi, cũng không phải là chuyện gì cần phải để tâm."Chuyện này, tôi sẽ tự giải quyết, cô cứ về phòng đi, có chuyện gì tôi sẽ phân phó." Nghĩ đến chuyện khác, không biết hôm nay anh có nên đi tìm cậu ta không.
"Vâng." Cô cúi đầu chào anh rồi đi xuống tầng.
----
Thời tiết mấy ngày hôm sau chuyển biến không tốt lắm, trên ti vi dự báo là đã có một cơn bão kèm theo mưa lớn đang tiến dần đến bờ biển nước Y, cho nên mấy ngày qua đều là mưa dầm mưa dề, quần áo cũng khó lòng mà khô được. Nhìn ngoài trời âm u, cô liền hơi phiền muộn, quần áo nữ hầu có hạn, mặc dù đã nhận thêm nhưng những bộ đồ cũ thiếu gia đều không cho cô mặc nữa, như vậy đồ cũng không có nhiều, mà mưa nhiều như vậy, sẽ không có đủ đồ để mặc đâu.
Bởi vậy, hôm đó sáng sớm có được một chút nắng vàng, cô liền tranh thủ mang quần áo ra phơi cho ráo, sau khi trở lại phòng bếp thì thấy bóng dáng anh đi xuống tầng, vừa định cuối đầu chào buổi sáng thì cô đột nhiên cảm thấy hoa mắt, bước chân hơi khựng lại, đến khi anh đến gần mới cất giọng."Chào buổi sáng thiếu gia."
Ánh mắt anh dừng trên người cô, gò má cô hơi hơi đỏ và cảm thấy cô hơi khác thường, nhưng chỉ nhíu mày rồi lạnh lùng bước qua, để lại một tiếng."Ừm." Duy nhất. Thấy anh theo thói quen lại ngồi đọc báo trong phòng khách, cô liền dời bước chân vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Đến khi anh bắt đầu dùng bữa sáng, thì bên ngoài gió lồng thổi đến, mây đen ùn ùn che phủ cả bầu trời, có vẻ lại sắp có mưa lớn, cô liền xin anh cho phép một tiếng rồi chạy vội đi dọn quần áo. Thấy vậy, anh vẫn không động dung ngồi ăn cháo thịt bầm cô làm cho mình, hương vị rất tốt. Nhưng càng ăn anh lại càng cảm thấy không ổn, không phải vì mùi vị cháo có vấn đề mà vì thời gian cô đã dần dần dài hơn, đi lâu như vậy mà chưa có trở về. Không phải chỉ là đi dọn quần áo thôi sao, có lẽ vì quần áo mấy ngày nên hơi nhiều chẳng hạn, anh tự nghĩ như vậy rồi dùng tiếp.
Bên ngoài trời mưa như trút nước, từng hạt nặng trĩu dội lên nền cửa kính trắng xóa, tiếng sấm vang rền và lóe sáng, ngoài vườn mưa lẫm đẫm rơi, nhưng bên trong lại không nghe thấy bất kì âm thanh gì. Nhìn bát cháo mới ăn một nửa, anh cảm thấy chẳng còn mùi vị gì nữa, buông thìa xuống, nhìn xung quanh, cô gái nhỏ kia còn chưa quay lại, nhớ đến hành động bất thường ban nãy, dáng đứng chào anh hình như muốn không vững, với lại cảm thấy gò má cô đỏ bất thường, giọng nói cô hơi yếu ớt, lòng anh hơi chùng xuống, không phải xảy ra chuyện gì chứ? Nghĩ nghĩ, anh liền đứng dậy lên tầng xem xét thử.
Nhìn nơi phơi quần áo, đầy quần áo của anh mấy ngày qua, những cía nào đã khô đều đã được mắc vào một bên, ướt cũng mắc một bên, còn có một ít đồ của cô treo khiêm tốn một góc tránh làm ướt đến đồ của anh, nhưng chung quanh lại không thấy cô đâu, nhìn nhìn khu vực gần đó, ngay tại cánh cửa thông với bên ngoài sân thượng có khe hở, giờ trời đang mưa to, không phải là cô đang ở ngoài đó chứ.
"Cạch." Vừa mở cửa, gió lạnh đã tạt vào mặt, sau đó là giọt mưa từng giọt, từng giọt lạnh như băng rơi lên người mình, ánh mắt cẩn thận mở ra nhìn, mới phát hiện trên nền sân thượng có gì đó đen đen. Ánh mắt anh híp lại, nhận ra đó là váy nữ hầu chuyên dụng, liền rất nhanh bước tới, mới biết cô như vậy lại đang nằm trên nền đá lạnh lẽo, bị nước mưa làm cho ướt đẫm, bên dưới chính là chiếc asco sơ mi mà hôm trước anh cho cô mượn không sai, có lẽ đang dọn quần áo mà ngất ở đây.
Tay đặt lên trán cô, nóng hổi, có lẽ cô bị sốt rồi, vỗ vỗ má cô anh gọi."Tiểu Vân, tiểu Vân." Cô không có dấu hiệu trả lời, anh không gì khác hơn đành bế cô vào trong. Rõ ràng cảm giác sáng nay, biểu hiện của cô chính là không được khỏe, mưa gió thế này sao lại còn đi ra ngoài, mày anh nhíu lại, sao cô lại có thể không để ý sức khỏe bản thân như vậy. Bước chân anh vừa định dời đi, thấy cô trong lòng mình khẽ động, nghĩ là cô đã tỉnh, nhưng chỉ nghe được một vài âm thanh lầm bầm mê sảng của cô."Ướt ướt... thiếu gia... quần áo..." rồi lại lặng đi.
Bước chân anh dừng lại rồi lại bước nhanh hơn, trong lòng từng dòng suy nghĩ dâng lên không ngớt.
Đã không ít lần anh tự hỏi? Vì sao năm ấy anh rời đi, ông ấy lại để cho cô đi theo bên cạnh anh, là vì để giám sát anh hay là vì muốn cô chăm sóc anh, nhiều năm như vậy trôi qua, chưa một lần anh hiểu được dụng ý của ông ấy, khi ông ấy đưa cho anh thứ đó và nói anh rời đi, đó là lần đầu tiên anh không hiểu người mà anh suốt bao nhiêu năm anh gọi là ba có dự tính gì, có mục đích gì, không phải anh đang rất tốt sao?
Chỉ có ánh mắt khẩn thiết của anh ấy lúc đó khiến anh không thể nào từ chối.
Nhìn cô gái nhỏ trong ngực, anh nên làm như thế nào với cô đây...
← Ch. 4 | Ch. 6 → |