Linh hồn
← Ch.208 | Ch.210 → |
"A!!"
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang dội phía chân trời, Ngũ Đại thiên sứ đang chiến đấu với đám người Minh hoàng, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ nơi xa Die nd da nl e q uu ydo n truyền tới, cả người run lên, trong lòng ngay lập tức xẹt qua một dự cảm không tốt, rất nhanh, giữa bọn họ đã có chung nhận thức với nhau, quyết định chạy tới nơi phát ra âm thanh?
Thế nhưng đám người Minh Hoàng sao có thể dễ dàng để người đi, nhanh chóng đuổi theo.
Mười bóng dáng, ngươi truy ta đuổi hướng tới nơi bị gió lốc che đi.
Lông vũ trắng muốt bay đầy trời, dính máu tươi nhức mắt, bị Bạo Phong cuốn ra bên ngoài, đầu tiên Lạp Phỉ Nhĩ tiếp được một cây lông vũ, trong khoảnh khắc lông vũ rơi vào lòng bàn tay, hắn chợt run lên, Bạch Vũ trong tay rơi xuống dưới.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ô Lợi Nhĩ cùng ba Đại thiên sứ khác vừa ngăn cản sự công kích của đám người Minh hoàng, một mặt khẩn trương hỏi.
Vậy mà Raphael đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, đáy mắt trong suốt lóe ra nét sợ hãi.
"Đi vào, chúng ta nhất định phải đi vào! Michael hắn..."Lạp Phỉ Nhĩ cắn chặt hàm răng, đi hướng ngược lại với bốn vị Đại thiên sứ khác rồi nói.
Ngũ Đại thiên sứ ngay lập tức tập hợp lại, bộc phát ra Thánh Quang, dám bức khai đám người Minh hoàng.
Ngay sau đó bọn họ nhanh chóng xoay người, xông vào bên trong Bạo Phong.
Mùi nguy hiểm tràn ngập ở trong không khí.
"Anh cả, làm sao bây giờ?" Hỏa Đế híp mắt nhìn Ngũ Đại thiên sứ xông vào gió lốc mà không hiểu gì, hỏi ngược lại Minh Hoàng.
Khóe môi Minh Hoàng nhếch lên nụ cười lạnh, hai mắt nhìn lướt qua bên cạnh, Sí Viêm cùng Sóc Ẩn, thấy không có người phản đối, lúc này, hắn hạ lệnh: "Vọt vào đi."
Mặc kệ bên trong là cái gì, nhưng trước lúc khai chiến hắn đã từng đồng ý với Phượng Lại, nhất định sẽ xách theo đầu của Ngũ Đại thiên sứ đi gặp hắn, và hắn quyết sẽ không nuốt lời.
Cả năm bóng hình, giống như một tia chớp xông vào bên trong Bạo Phong, không ngờ, bọn họ không hề nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, khi bụi bặm đục ngầu ở trước mặt tản đi, bọn họ thấy được bóng lưng cứng ngắc của Die nd da nl e q uu ydo n Ngũ Đại thiên sứ, ngay lúc bọn họ kinh ngạc vì sao bọn chúng không hề cử động, rất nhanh, bọn họ cũng giống như Ngũ Đại thiên sứ, hóa đá trong nháy mắt.
Mười đôi mắt khiếp sợ, nhìn chằm chằm tất cả sự việc xảy ra trước mắt, không người nào dám tin, đây là sự thực.
Thiên sứ trưởng Michael cao cao tự tại đó, không ai bì nổi, nhưng người được nhắc tới này đã vô lực để cho người khác bóp cổ, phía sau lưng của hắn, đã không còn đôi cánh xinh đẹp, máu tươi, không ngừng chảy ra từ sau lưng hắn.
Không chỉ có như thế, rõ ràng sáu cánh chim bị bẻ gãy, lúc này, đang bị một cái tay nhỏ điều khiển lơ lửng trong không trung.
Ngũ đại các thiên sứ đã bị tất cả sự việc trước mắt làm cho sợ hãi nói không ra một câu, bọn họ thậm chí không thể động đậy được mà chỉ nhìn sự việc trước mắt, khi Michael có sáu cánh chim thì lúc đó chính là khi hắn triển khai toàn bộ Lục Dực, phải biết, Michael triển khai toàn bộ Lục Dực, hắn có thể dễ dàng tiêu diệt Lục Đại thiên sứ.
Năng lượng đó, bọn họ đã từng tận mắt chứng kiến.
Thế nhưng, người như hắn, lại bị người khác đánh chật vật không chịu nổi như vậy, toàn bộ năng lượng của sáu cánh chim, lại bị người khác bẻ gãy.
Việc đó đau đớn như thế nào, Ngũ Đại thiên sứ, đã không dám tưởng tượng.
"Ngươi dường như không bay nổi đấy." Giọng nữ êm ái dễ nghe phá vỡ sự yên tĩnh.
Lúc này, mọi người mới từ trong cơn khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, mọi ánh mắt ở đây, đã khóa chặt vào người mới lên tiếng.
Một mái tóc dài đen, giống như tơ gấm sáng bóng bình thường lóe ra nét xinh đẹp, khẽ cong khóe môi lên, xinh đẹp làm cho người ta mở mang tầm mắt.
Cặp mắt đen kia khẽ hé mở, làm cho trong lòng mọi người chấn động.
"Tiểu Tà?"
Cuối cùng, Sóc Ẩn dùng giọng điệu không chắc chắn, gọi người trước mắt, ngươi con gái phía trước không giống Phượng Lại Tà.
Là cô sao? Trong lòng của mỗi người, đều có nghi vấn giống nhau.
"Hả? Ngươi là ai?" Phượng Lại Tà chậm rãi quay đầu, ngây ngô nhìn nhóm người trước mắt, hé mở đáy mắt, một nét lạnh lẽo.
Sóc Ẩn hơi chấn động, cô lại có thể hỏi hắn là ai?
"Em không nhận ra anh sao? "
"Ta nên biết ngươi sao?" Phượng Lại Tà khẽ nâng khóe môi lên, giống như lời nói của Sóc Ẩn làm cho cô thấy cực kỳ buồn cười.
"Thiên sứ." Mắt của Phượng Lại Tà, nhìn qua Ngũ Đại thiên sứ đang còn khiếp sợ, có chút dừng lại, ngay sau đó, trong con ngươi kia đen tỏa ra ánh sáng lóng lánh.
"A, cánh thật là đẹp." Lời nói của Phượng Lại Tà làm cho người ta hoảng sợ, chậm rãi buông cổ tay Michael ra, Michael nhanh chóng rơi xuống, Uhlir có phản ứng đầu tiên, lao xuống đỡ được Michael.
Thế nhưng bóng hình của Phượng Lại Tà, thoắt ẩn thoắt hiện, xuất hiện bên cạnh Uhlir đang hết sức khiếp sợ, cô cười mỹ lệ, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng nắm chặt.
"A, A!!" Tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Uhlir truyền ra.
Trong tay nắm lấy lông cánh dính đầy máu tươi, Phượng Lại Tà chậm rãi bay lên bầu trời cao, cùng với sáu cánh chim đang tới gần.
"Đáng chết!" Tứ Đại thiên sứ quả thật không thể tin được, ở sau Michael, Phượng Lại Tà lại có thể bẻ gãy một cái cánh của Uhlir. Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Tứ Đại thiên sứ nhanh chóng bay về phía Uhlir cùng Michael, nhấc hai người lên.
Nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ của Michael, lúc này đã không còn một chút tức giận mà nhắm thật chặt hai mắt lại, mà trên mặt Uhlir tràn đầy mồ hôi lạnh.
Cánh bị xé nứt đến đau nhức, đối với thiên sứ mà nói thì khó có thể chịu được.
Phượng Lại Tà cười nhìn mấy Đại thiên sứ hoảng sợ không thôi, hoàn toàn ném đoàn người Minh Hoàng ra sau lưng, lần này đối với cô mà nói, Đại thiên sứ mới là mục tiêu của cô.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Hỏa Đế nhìn Phượng Lại Tà hoàn toàn xa lạ trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Tất cả bọn họ gần như có thể cảm nhận được, trên người Phượng Lại Tà truyền tới sát khí khổng lồ, cảm giác này so với Phượng Lại thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Một bộ tóc đen, đôi mắt màu đen, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Đệ Nhị đứng ở sau lưng mọi người, lông mày hơi nhíu lại, dùng giọng điệu bất đắc dĩ thở dài: "Cuối cùng vẫn là không cách nào để tiêu diệt được sao?"
"Đệ Nhị, ngươi biết được điều gì sao?" Minh Hoàng nghe được tiếng nói của Đệ Nhị từ sau lưng phát ra, quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Hắn hiểu rõ thân phận của đứa con cấm kỵ thứ hai, tin tưởng đứa con cấm kỵ đó, đối với Phượng Lại Tà đang biến dị lúc này, phải có hiểu biết.
"Ta hiểu biết rõ cái gì, đã không còn quan trọng nữa, tất cả đều đã xảy ra, chúng ta không thể ngăn cản được nữa." Giọng điệu Đệ Nhị có chút nhẹ nhàng, pha thêm chút bất đắc dĩ trong đó.
"Có ý gì? Tiểu Tà rốt cuộc là bị làm sao?"Trong lòng Hỏa Đế dâng lên dự cảm không tốt, khẩn trương nắm cổ áo Đệ Nhị lên hỏi.
"Hoàng tử Hỏa Đế, ngươi có từng nhớ, ngày đó ta đã từng bói cho ngươi một quẻ." Đệ Nhị hỏi.
"Nhớ." Hỏa Đế không hiểu, tại sao đột nhiên hắn lại hỏi như vậy.
"Ngươi có thể cũng không biết, ngươi lơ đãng quyết định, đã để vận mệnh của ngươi có điều thay đổi, nhưng, ngày đó ta cũng vì hai người khác đã làm lời tiên đoán, một người là Phượng Tê, người còn lại chính là Tiểu Tà. Die nd da nl e q uu ydo n Thế nhưng tiếc là, số mệnh của Phượng Tê không có thay đổi, mà số mệnh của Tiểu Tà." Đệ Nhị hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Đang đi theo lời tiên đoán của ta."
Lời này là có ý gì? Hỏa Đế không hiểu nhìn.
"Bây giờ Phượng Lại Tà đã không còn là Phượng Lại Tà chúng ta biết, năng lượng vô cùng khổng lồ bây giờ của cô khiến cho tinh thần của cô hoàn toàn không có biện pháp chịu đựng, thay vì nói cô bây giờ là Phượng Lại Tà, không bằng nói cô chỉ là một thể xác không có linh hồn." Đệ Nhị bi ai Die nd da nl e q uu ydo n mở miệng, hắn nhớ Phượng Lại đã từng cảnh cáo Tiểu Tà không thể vận dụng quá nhiều năng lượng của mình, thế nhưng hiển nhiên là, Phượng Lại Tà đã vận dụng quá nhiều năng lượng khiến cô không thể chịu đựng được.
Cuối cùng, năng lượng của đứa con cấm kỵ đang có, bọn họ tuyệt đối không cách nào sánh bằng.
"Hiện tại, trong lòng cô ấy chỉ có một ý nghĩ, một từ, đứa con cấm kỵ, vừa sinh ra, ma chú liền khắc sâu ở trong lòng cô ấy." Đệ Nhị che ngực mình, cười khổ nói.
"Ma chú?" Hỏa Đế, Sí Viêm, Sóc Ẩn cùng với Minh Hoàng, không khỏi nhắc lại từ này.
Thế nhưng, trong lúc bọn hắn đang nói chuyện, Tứ Đại thiên sứ lại nhận được công kích điên cuồng của Phượng Lại Tà.
Thay vì nói điên cuồng, thì không bằng nói trêu chọc, cô giống như một con mèo đã nắm chắc phần thắng, trêu cợt con chuột đã bị cô để mắt tới.
Nhìn Tứ Đại thiên sứ khẩn trương ôm Uhlir cùng Michael tránh né trường tiên màu đỏ, đáy mắt Phượng Lại Tà tràn đầy nétcười.
Nhưng, rất nhanh cô mèo này đã bắt con chuột chơi trò chơi, ngẩng đầu nhìn trời một cái, nụ cười trên khóe môi cô rút đi.
"A, không thể lại chơi theo các ngươi được." Trong nháy mắt Phượng Lại Tà cúi đầu xuống, báo hiệu cho Tứ Đại thiên sứ chuẩn bị nghênh đón đợt công kích chính thức của cô.
Dùng hết toàn lực triển khai kết giới phòng hộ, Tứ Đại thiên sứ khẩn trương nhìn Phượng Lại Tà chậm rãi bay tới nơi bọn hắn đang đứng, trên mặt của cô mang theo nụ cười thản nhiên, thế mà trên người của bọn họ mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Cô thật sự là loại quái vật gì, tại sao lại kinh khủng như thế?
Ý nghĩ ấy đồng loạt xuất hiện trong đầu của Tứ Đại thiên sứ.
Nhưng Phượng Lại Tà không có cho hắn quá nhiều thời gian để suy nghĩ, nếu Tứ Đại thiên sứ dùng toàn bộ năng lượng triển khai kết giới khổng lồ, thì Phượng Die nd da nl e q uu ydo n Lại Tà cũng đang vung quang roi màu đỏ, ngay lập tức kết giới vỡ vụn, không kịp phản ứng chút nào, cô có thể so với tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt cô đã phá vỡ tất cả.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp không trung, cực kỳ chói tai.
Thế nhưng, Phượng Lại Tà lại cười, cô nhìn bộ dạng chật vật của Tứ Đại thiên sứ. Giang hai tay ra, trong tay là bốn cánh chim rướm máu, chậm rãi hướng về phía bảy cánh chim kia.
"Em ấy đang làm gì?" Tứ Đại thiên sứ kêu thảm thiết thê lương khiến đám người Minh Hoàng kinh hãi không thôi, coi như đối phương là kẻ địch của mình, Die nd da nl e q uu ydo n coi như bọn họ vẫn còn đang chiến đấu, nhưng, trơ mắt nhìn mấy Đại thiên sứ đang gặp khó khăn ngay trước mắt, Phượng Lại Tà lại có thể nhẹ nhàng lấy mất đi một cái cánh của bọn họ, sự thật này khiến trong lòng của mọi người không khỏi chấn động.
Nhìn ánh mắt của Phượng Lại Tà, bọn hắn không biết biểu đạt nên như thế nào, là khiếp sợ, sợ hãi hay là lo lắng.
Thế nhưng Phượng Lại Tà không thèm để ý đến bộ dạng của bọn hắn, chậm rãi trở lại giữa không trung, nhìn mười một cánh chim đang trôi lơ lửng ở xung quanh.
"Một, hai, ba, bốn, ... Mười một?!" Đột nhiên, cô ngẩn người, nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Chớp đôi mắt đen nhánh một hồi, cô như bừng tỉnh hiểu ra vỗ tay một cái.
"Thiếu một!" Ánh mắt của cô nhìn về phía nhóm người Đại thiên sứ đang đau tới phát run, nhìn bọn họ miễn cưỡng chống chọi, cật lực dùng sức nhìn một cái cánh lông xanh còn sót lại giữa không trung.
Nhìn về phía ánh mắt của cô, bọn họ đã tràn đầy sợ hãi.
"Thiếu một Đại thiên sứ nữa, hắn đang ở đâu?" Phượng Lại Tà chậm rãi mở miệng.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Mễ Đạt đã đau đến mức sắp tắt thở, hắn nhìn chằm chằm Phượng Lại Tà, trừng lớn hai mắt không thể tin Lục Đại thiên sứ bọn họ lại có thể dễ dàng thua ở trong tay của cô, trước sau không quá nửa giây, cánh chim ẩn chứa một nửa năng lượng của bọn họ, liền bị cánh tay mảnh khảnh của cô ấy xé rách xuống.
"Ta cần mười hai cái cánh." Phượng Lại Tà chăm chú nhìn hắn trả lời.
"Cái gì? " Mễ Đạt hơi chấn động, không để ý tới ý nghĩa trong lời nói của cô.
"Nói cho ta biết, một Đại thiên sứ khác ở nơi nào, ta cần một cái cánh của cô ta." Phượng Lại Tà bay đến ngay trước mặt của mấy Đại thiên sứ, nhìn cô bay đến, mấy Đại thiên sứ toàn thân chấn động, đổ mồ hôi hột nhìn cô gái trong nháy mắt đã xé nứt một cái cánh của bọn họ.
Hiện tại, không có người nào muốn đi khiêu chiến với năng lượng của cô, ngay cả thiên sứ Die nd da nl e q uu ydo n trưởng Michael khi triển khai toàn bộ Lục Dực, cũng bị cô chặt đứt sáu cánh chim, bọn họ chỉ có một cái cánh, có thể cho cô năng lực như thế nào?
Có lẽ ngay khi cô mất hứng, một cái cánh khác của bọn họ, cũng sẽ bị bẻ gãy.
Vừa nghĩ cảm giác đau đớn đó, trong mắt các Đại thiên sứ liền tràn đầy sợ hãi đối với Phượng Lại Tà.
"Nếu như các ngươi không nói cho ta biết, ta ngay lập tức bẻ gãy cái cánh còn lại của các ngươi." Mặc dù cô không cần phải phí sức như thế, nhưng, sự kiên nhẫn của cô không nhiều.
Quả nhiên, cô vừa nói ra mấy lời này, toàn thân các Đại thiên sứ ngay lập tức chấn động, không còn tí oai phong nào.
Mễ Đạt cảm thấy hàm răng của mình đang run lên, hắn nhìn Phượng Lại Tà, cuối cùng không đấu lại được với nỗi đau nhức sợ hãi, mở miệng nói: "Gabriel bị giam ở Thiên Lao, cô ấy ở trong Thiên Lao."
"Thiên Lao?" Phượng Lại Tà gật đầu một cái, cô đưa tay nắm lấy Michael đang hôn mê bất tỉnh từ trong các Đại thiên sứ kéo đi, Đại thiên sứ bọn họ không không dám nhiều lời một chữ.
Một tia sáng màu tím xông vào trong thân thể của Michael, hắn hầu như không còn sinh khí, bị chấn động mạnh, cố hết sức mở mắt.
Trong cặp mắt kia, đã không còn chút ánh sáng, mà chỉ có một màu u tối.
"Đưa ta tới Thiên Lao, nếu không ta liền lấy lông vũ của ngươi, từng cây từng cây một chen vào da thịt của ngươi." Phượng Lại Tà lạnh lùng mở miệng.
Michael chớp mắt một hồi, giống như đang đáp lại lời nói của cô, Phượng Lại Tà thoả mãn gật đầu, một tay xách theo Michael, một tay gọi mười một cái cánh đến bên cạnh, giống như một tia chớp hướng lên trời bay đi.
Đám người Minh Hoàng đứng ngơ ra tại chỗ, tất cả sự việc xảy ra trước mắt, đã khiến cho bọn họ không cách nào nhúc nhích nổi.
Sau khi biết Phượng Lại Tà đã rời đi, Sí Viêm không nhịn được nhíu mày, bỗng nhiên trong lúc đó, hắn nhìn thấy gió lốc ở góc, một chút ánh sáng màu tím khẽ len ra, hắn và Sóc Ẩn thấy được, ngay lập tức vọt tới thật nhanh.
Thế nhưng, nhìn thấy người đang nằm trên lưng Bạch Hổ, hai người đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Thần thú gầm rú, từ từ đến gần, mất đi một cái cánh khiến mấy Đại thiên sứ có cảm giác bị áp bức khổng lồ, cảm giác ấy càng ngày càng lớn khi Bạch Hổ tới gần.
Một trận chớp, cắt đôi Bạo Phong thành hai mảnh.
Một con Ma thú khổng lồ, bóng dáng thon dài trên lưng nó, được đưa tới tầm mắt của mọi người.
"Phượng Lại." Hỏa Đế nhìn hắn ngồi trên lưng của Ma thú, sự tao nhã cao quý của đàn ông, từ trên người hắn tỏa ra một cách tự nhiên.
"Tiểu Tà ở đâu?" Phượng Lại khẽ nheo đôi mắt màu tím lại, nhanh chóng quét qua mọi người ở đây, tầm mắt đã kịp chạm đến những Đại thiên sứ đang chật vật kia, hắn hơi sửng sốt.
Trong lòng hắn, một dự cảm không tốt đột nhiên dâng lên.
"Phượng Lại, Tiểu Tà mang theo Michael đi đến Thiên Lao của Thiên giới, ngài mau nhanh đi tìm em ấy." Đệ Nhị đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn nhanh chóng vọt tới trước mặt của Phượng Lại, khẩn trương mở miệng nói.
Đáy mắt Phượng Lại thoáng qua một tia kinh ngạc và lo lắng, hắn nhanh chóng hướng về phía thân dưới của Ma thú, nói: "Nhượng Bí! Đi Thiên giới."
"Ta và ngươi cùng nhau!" Phượng Ca đột nhiên chạy tới, cả người đẫm máu, từ trước đến nay dẫn đại quân lo chu toàn cho Thiên Giới, mãi cho đến khi Phượng Lại Die nd da nl e q uu ydo n dẫn theo đại quân Huy thú cùng bộ tộc Vũ Linh đến, lúc này mới hoàn toàn đè lực lượng của thiên sứ xuống.
Phượng Lại liếc mắt nhìn Phượng Ca, không hề lãng phí thời gian, gật đầu một cái.
Phượng Ca lúc này nhảy lên lưng của Ma thú, cùng Phượng Lại hướng về phía Thiên Giới.
"Hi vọng, chưa kịp xảy ra chuyện gì." Đệ Nhị thở dài một tiếng.
← Ch. 208 | Ch. 210 → |