Nghịch chuyển
← Ch.195 | Ch.197 → |
Sóc Ngôn đứng thẳng lưng trên mặt đất lạnh lùng nhếch miệng nhìn Phượng Lại và Phượng Lại Tà đứng giữa không trung.
Phía sau hắn có hơn mười Thiên Sứ áo trắng khiến đấu trường một trận xôn xao.
Trong Ma giới bỗng nhiên xuất hiện hơn mười Thiên Sứ, l, q/d mọi người lập tức trở nên xao động. Rất nhanh đã có người nhận ra cậu thiếu niên đứng ở phía trước chính là người trong tin đồn đã giết chết công chúa nhân ngư sau đó lẩn trốn - Sóc Ngôn.
"Sư phụ..." Ngay khi Phượng Lại Tà thấy được Sóc Ngôn lấy được tự do liền liếc mắt nhìn Sóc Ly trong khán phòng với ánh mắt đầy nghi ngờ. Chẳng lẽ là sư phụ thả Sóc Ngôn? Thật sự sư phụ vẫn không đành lòng?
"Không phải ta!" Khi Sóc Ly nhìn thấy Sóc Ngôn cũng cảm thấy kinh ngạc. Rõ ràng hắn ta đã trói Sóc Ngôn ở trong phòng, vì sao mới chớp mắt mà Tiểu Ngôn lại xuất hiện ở đây.
"Ha ha, không biết cô nói gì với anh trai mà có thể khiến anh ấy nhẫn tâm không để ý đến lời cầu xin của tôi. Nhưng cũng may, tôi có rất nhiều biện pháp để chạy trốn." Sóc Ngôn khinh thường nhìn Phượng Lại Tà, sự oán độc nơi đáy mắt có thể thấy được một cách rõ ràng.
"Chắc hẳn các người không thể tưởng tượng được đúng không. Ma giới sớm đã bị người của Thiên giới mai phục rồi, nên cho dù bị các ngươi trói lại nhưng ta vẫn có thể dùng tâm linh cảm ứng gọi bọn họ là họ sẽ biết ta ở chỗ nào." Lúc trước bị Phượng Ca bắt đi, trên đường vẫn luôn mê mê trầm trầm căn bản không nhớ rõ người ở nơi nào, nếu không hắn cũng không bị tên kia nhốt lâu như vậy.
Lời nói của Sóc Ngôn giống như một quả bom nổ tung nơi đây. Mọi người ồ lên, tất cả cùng trừng mắt nhìn hơn mười Thiên Sứ đứng nơi đó.
"Phượng Lại Tà, tôi muốn nhìn xem hôm nay cô có thể may mắn sống sót hay không." Sóc Ngôn nheo mắt lại, tay vừa làm một động tác thì hơn mười Thiên Sứ ở phía sau đồng thời phóng Thánh quang về phía hai người đang đứng giữa không trung, kích thước to lớn, số lượng dày đặc khiến người ta kinh hãi không thôi.
Phượng Lại nhíu mày, hắn ôm Phượng Lại Tà vào trong lòng xuyên qua lớp Thánh quang dày đặc. Đối với người Ma giới mà nói thì lớp thánh quang này là vô cùng khủng bố.
"Tiểu Ngôn, dừng tay!" Bỗng nhiên có một quả cầu ma pháp ừ mặt bên bắn thẳng về đám người Thiên Sứ, nháy mắt ngăn chặn động tác của họ. Hoá ra Sóc Ẩn hoá thành ngân lang chẳng biết từ lúc nào đã trở lại hình người bay đến phía bên trái bọn họ quấy nhiễu đợt công kích.
"Anh đừng cản trở em!" Sóc Ngôn tức giận gầm nhẹ. Hắn biết rõ Sóc Ẩn thích Phượng Lại Tà, nhưng điều này cũng không đại biểu cho bất cứ điều gì. Hắn sẽ không để bất kỳ người nào gây cản trở hắn trả thù.
Theo ánh mắt của Sóc Ngôn, ba Thiên Sứ quay về phía Sóc Ẩn, Thánh quang trong tay bọn họ không ngừng phóng ra như muốn huỷ diệt hắn.
"Tiểu Ngôn, em điên rồi sao, mau nói bọn họ dừng tay, đó là anh trai của em!" Sóc Ly không thể tin được nhìn tình hình trước mắt. lq;d Một người em trai để Thiên Sứ tấn công một người em trai khác, đây là chuyện đáng sợ đến cỡ nào. Bọn họ là an hem, trong thân thể của họ chảy chung một dòng máu cơ mà.
"Đại ca, anh đừng ngăn cản em, bằng không em sẽ không khách khí với anh." Anh em thì như thế nào, không phải lúc trước Sóc Ẩn vì bảo vệ Phượng Lại Tà mà uất ức bản thân biến thành ngân lang bảo vì sợ hắn làm hại cô ta sao? Mà bây giờ, tất cả đều đã bại lộ, vậy thì hắn cũng không cần che giấu điều gì nữa.
"Khốn nạn!!" Sóc Ly hung hăng cắn răng nhìn Sóc Ẩn bị thánh quang của ba Thiên Sứ bao vây, rốt cuộc bất chấp mọi thứ vọt tới đó.
Cho dù như thế nào thì hắn cũng không thể trơ mắt nhìn hai người em trai xuất hiện thảm kịch.
"Ngươi mang một vài người đến cho rằng có thể làm được cái gì?" Phượng Tê chậm rãi đứng lên khỏi vị trí, tao nhã bay đến phía trước Phượng Lại và Phượng Lại Tà đối diện với Sóc Ngôn đang có nét mặt dữ tợn. Tuy rằng hắn không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện Thiên giới sắp đặt gian tế và cơ sở ngầm ở Ma giới thì hắn đã biết được tất cả từ bức di thư của Phượng Ngâm, nên những gì xảy ra trước mắt cũng không khiến hắn có bao nhiêu khiếp sợ.
"Ha ha, ngươi cho rằng chỉ có những người này sao? Chẳng lẽ các ngươi không cảm giác được hội trường này đã bị bao vây bởi kết giới của Thiên Sứ?" Sóc Ngôn cười lạnh một tiếng nhắc nhở.
Quả nhiên, sau khi hắn nói xong thì tất cả mọi người mới chú ý tới trong hội trường to như vậy đã bị một kết giới vĩ đại bao vây tất cả mọi người lại, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, bốn Thiên Sứ đứng ở bốn góc kết giới duy trì kết giới này.
Sí Viêm hoá thành hình người, một quả cầu lửa bắn về phía vách tường nhưng không có bất kỳ phản ứng gì, quả cầu lửa hoàn toàn bị kết giới hấp thu.
Sự tình càng khó giải quyết.
Trong lúc mọi người còn đang bàng hoàng chẳng biết xuất hiện tình huống như này từ lúc nào thì hàng loạt Thiên Sứ bên ngoài kết giới dũng mãnh xông vào. Mấy trăm Thiên Sứ hoàn toàn bao vây mọi người.
"Hiện tại ngươi còn cảm thấy ta không thể làm được việc gì sao? Bệ hạ... Phượng Tê!!" Sóc Ngôn ngẩng đầu, gương mặt tràn đầy tự tin nhìn nét mặt Phượng Tê đã xuất hiện sự biến hoá.
Phượng Tê cau mày nhìn Sóc Ngôn đã hoàn toàn khác với ngày xưa.
"Lại." Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều Thiên Sứ "sống" như vậy, Phượng Lại Tà không hề cảm thấy kích động chút nào. Cô biết với người Ma giới mà nói thì trong thân thể Thiên Sứ phóng ra gì đó gọi là Thánh quang là rất nguy hiểm, cho dù là "đứa con cấm kỵ" có năng lực hồi phục rất mạnh khi bị Thánh quang công kích cũng sẽ giống như người bình thường, cần phải có một thời gian dài để khôi phục.
"Tay anh." Phượng Lại Tà nhìn miệng vết thương trên cánh tay hắn đau lòng cau mày. Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở.
Cô không muốn hắn bị thương.
Mà tên đầu sỏ gây nên kia thì lại cao ngạo ngẩng đầu, tươi cười tràn đầy tự tin.
Tất cả mọi người trên mặt đất, không trung đều bị Thiên Sứ bao vây.
Phượng Lại Tà âm thầm nheo mắt.
"Ta không sao, vết thương nhỏ này sẽ khỏi nhanh thôi." Phượng Lại không muốn Phượng Lại Tà lo lắng nên lạnh nhạt mở miệng. Nhưng trong lòng hắn thì đang tính toán trong loạt công kích dồn dập như này thì làm thế nào để có thể bảo vệ Tiểu Tà lông tóc không tổn hao.
Nhưng nếu hắn muốn rời khỏi đây, hoặc mang theo Tiểu Tà rời đi cũng là một việc vô cùng khó khăn. l"qd Mặc dù phía sau bọn họ là một khán phòng đầy người, mọi người cũng là cao thủ nhưng đối mặt với nhiều Thiên Sứ công kích như vậy cũng sợ khó tránh khỏi cái chết.
"Phượng Lại Tà, nếu cô không muốn những người ở nơi này chết cùng với mình, vậy thì ngoan ngoãn chịu trói đi. Nếu không đừng trách tôi không khách khí." Một cánh tay làm động tác, tất cả Thiên Sứ đều chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể phóng Thánh quang.
Người Ma giới bị bao vây vào giữa mặt xám như tro tàn. Nếu nói trên chiến trường thì bọn họ còn có thể đại chiến với Thiên Sứ một trận. Nhưng lúc này đây, Thiên Sứ lợi dụng lúc bọn họ không hề phòng bị, im hơi lặng tiếng bao vây bọn họ, hơn nữa ngoài vòng vây lại là kết giới mạnh đến mức không thể phá vỡ. Như vậy dù cho bọn họ giết hết Thiên Sứ trước mặt cũng rất khó nâng thân thể bị thương lao ra khỏi nơi này.
Không có nhiều người nắm chắc trong một số lượng lớn Thiên Sứ đồng loạt tấn công còn có thể hoàn hảo không bị thương.
"Sóc Ngôn, cậu đừng có khinh người quá đáng." Phượng Lại Tà rất muốn tiến lên bóp chết tên cố chấp lại mang thù này. Không ngờ chỉ vì mình cô mà không tiếc đổi sinh mạng của mình lấy sức manh và sự trợ giúp của Thiên Sứ, hơn nữa còn kéo theo nhiều người xuống nước như vậy, mà trong đó còn có hai người là anh trai của cậu ta.
Phượng Lại Tà thấy Sóc Ẩn và Sóc Ly đã ngừng tay, âm thầm nắm tay.
"Phượng Lại Tà, khinh người quá đáng chính là cô." Sóc Ngôn gầm lên, hai mắt sung huyết nhìn Phượng Lại Tà được Phượng Tê bảo vệ ở sau người, Phượng Lại ôm trong ngực.
Cô ta được mọi người che chở thì sao có thể hiểu được cảm thụ của hắn. Người duy nhất hắn yêu, mối tình đầu của hắn cứ như vậy bị huỷ diệt một cách dễ dàng. Cả hai người anh trai của hắn đều đứng về phía cô ta, thậm chí còn mặc kệ đến người em trai ruột thịt này. Như vậy hắn còn có thể ỷ lại vào ai?
Bản thân, chỉ có bản thân, dựa vào người không bằng dựa vào mình. Nếu như không thể tin cậy vào người khác, vậy thì hắn sẽ dùng chính sức mạnh của bản thân, dùng hai tay của bản thân giết chết cô ta.
"Tôi đếm đến ba, nếu bản thân cô không đến thì tôi sẽ để bọn họ phóng Thánh quang. Tôi muốn nhìn xem trong số các người có bao nhiêu người có thể sống sót." Trong đôi mắt Sóc Ngôn ánh lên sự điên cuồng, ngay cả Sóc Ly nhìn hắn cũng phải lắc đầu than nhẹ.
Thiếu niên điên cuồng trước mắt đã không còn là Sóc Ngôn có hơi cố chấp, lại hơi lạnh lùng trong trí nhớ của bọn họ. Hắn ta lãnh khốc, hắn ta vô tình, hắn ta vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, hắn không tiếc hy sinh tất cả thành công cụ để trả thù.
Hắn ta đã hoàn toàn điên cuồng, ở trong lòng hắn, ngoại trừ trả thù Phượng Lại Tà thì không còn gì khác.
Phượng Lại Tà cắn môi, ngẩng đầu nhìn Phượng Lại.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt qua lại, một ý nghĩ âm thầm truyền đi.
Phượng Lại chậm rãi buông lỏng cánh tay đang ôm cô ra.
"Bá Tước Phượng Lại?!" Phượng Tê thấy Phượng Lại Tà bay qua người mình thì kinh ngạc quay đầu nhìn Phượng Lại. Hắn không thể tin được Phượng Lại sẽ thật sự giao ra Phượng Lại Tà.
Tuy rằng Thiên Sứ đông, nhưng hắn chắc chắn có thể đánh bại bọn họ. Nhưng vì sao Phượng Lại sẽ vì một câu uy hiếp của đối phương mà giao cô ra.
Phượng Tâ vươn tay muốn ngăn Phượng Lại Tà tiến về phía trước, nhưng khi đầu ngón tau mới chỉ chạm đến góc áo của cô đã bị cô né tránh.
Hắn nhìn vào mắt cô, trong đôi mắt tràn đầy nghi hoặc.
Vì sao? Vì sao lại đi qua đó?
"Tiểu Tà!" Sóc Ẩn thấy Phượng Lại Tà bay về phía Sóc Ngôn dưới mặt đất thì khẩn trương gầm nhẹ một tiếng, hắn muốn tiến lên nhưng lại bị Sóc Ly kéo tay lại.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy rong mắt Sóc Ly có ý nói: An tâm, đừng nóng nảy.
Hắn hoàn toàn sững sờ, trợn mắt nhìn Phượng Lại Tà ngày càng đến gần Sóc Ngôn.
Khi cô càng tới gần thì đồng tử của Sóc Ngôn cũng dần phóng đại. Dường như cậu ta đã thấy được sự nỗ lực bao lâu nay của bản thân đã chiếm được hồi báo. Người mà mình muốn huỷ diệt nay ở ngay trước mắt, l, q/d chỉ cần một bước, lại một bước là cậu ta có thể bắt được cô, huỷ diệt cô.
Khoé miệng cậu ta giương lên, trong đáy mắt đều là ý cười. Cậu ta run rẩy vươn tay ra khẩn cấp bắt lấy một cánh tay của Phượng Lại Tà. Ngay khi gương mặt cậu ta gần sát gương mặt nhỏ nhắn của cô, cậu ta đè nén nói: "Cuối cùng tôi cũng bắt được cô. Phượng Lại Tà, tôi chờ đợi giây phút này, chờ thật vất vả."
"Sóc Ngôn, cậu sẽ hối hận." Phượng Lại Tà nheo mắt lại nhìn sự mừng rỡ nơi đáy mắt cậu ta. Bàn tay cậu ta đang nắm cổ tay cô mạnh đến mức như muốn bóp nát, nhưng cô vẫn không hề cảm thấy e sợ.
"Không! Tôi sẽ cho cô hối hận, khiến cô hối hận vì lúc trước đã giết 'cô ấy'." Sóc Ngôn thở dốc dồn dập, cậu ta nheo lại hai mắt đầy nguy hiểm nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ trước mắt.
Phượng Lại Tà không nói, cô im lặng nhìn Sóc Ngôn, ánh mắt tràn đầy thương hại.
"Cô..." Gương mặt này... Trong lúc hoảng hốt, hắn có cảm giác như linh hồn đã chết kia lại một lần nữa về trong cơ thể này. Bàn tay cậu ta nắm cổ tay cô khẽ run, cậu ta cảnh cáo bản thân rằng mình nhìn nhầm."Cô ấy" đã chết, đã bị đứa con gái trước mắt giết chết rồi.
Nhưng là...
"Tiểu Ngôn, cậu thật khờ." Nụ cười bất đắc dĩ, tiếng thở dài, đôi mắt ấm áp, tất cả khiến cậu ta hoàn toàn sững sờ.
"Cô... Tiểu... Tà?" Là cậu ấy sao? Thật sự là cậu ấy sao? Sóc Ngôn hoảng hốt nhìn gương mặt gần trong gang tấc. Cậu ta chần chờ vươn một bàn tay ra xoa gương mặt của cô, ánh mắt lưu luyến tại đôi mắt cô.
"Là cậu sao? Cậu đã trở lại?" Giọng nói của cậu ta run run để lộ ra sự kỳ vọng và cầu xin.
"..." Ánh sáng thương hại xẹt qua trong mắt Phượng Lại Tà, cô chậm rãi cúi đầu.
"Thực xin lỗi." Một âm thanh nhỏ như muỗi kêu truyền đến. Ngay khi Sóc Ngôn vẫn ngay ngốc chần chờ, Phượng Lại Tà lật tay khống chế bàn tay Sóc Ngôn đang nắm tay mình đến phía sau lưng, một tay thì mạnh mẽ chế trụ cổ họng cậu ta, cảnh giác nhìn chằm chằm Thiên Sứ. Trong lúc mọi người còn khiếp sợ, cô đạp chân một cái, kiềm kẹp Sóc Ngôn còn đag khiếp sợ bay về phía không trung.
Quay lại bên người Phượng Lại.
"Cô... Cô lừa tôi!" Cảm giác hoảng hốt trong lòng đột nhiên rút đi, sau khi phát hiện tình huống thay đổi 180 độ thì Sóc Ngôn thét lên chói tai.
"Là cậu cưỡng ép tôi!" Phượng Lại Tà cắn răng, hạ quyết tâm mạnh mẽ gập tay cậu ta lại. Sóc Ngôn bị đau thét to một tiếng.
"Các người đừng làm loạn, nếu không tôi sẽ giết cậu ta." Phượng Lại Tà hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén đảo qua những Thiên Sứ đứng giữa không trung.
Bây giờ thì mọi người đã hiểu vì sao Phượng Lại để Phượng Lại Tà đi, vì sao Phượng Lại Tà dễ dàng thoả hiệp như vậy.
Thì ra, tất cả đều vì tiết mục gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Khi biết được kết quả, mọi người đều âm thầm tán thưởng. Thật không ngờ người thiếu nữ nhìn như nhu nhược kia lại ra tay nhanh chóng như vậy, nháy mắt đã đảo ngược tình thế.
Đồng thời cũng lại kinh thán quá trình thương lượng giữa Phượng Lại và Phượng Lại Tà.
Ánh mắt giao nhau trong giây phút ngắn ngủi đã có vô số trao đổi đã triển khai trong lúc mọi người không để ý. Chuyện này cũng thể hiện sự hiểu biết và ăn ý giữa hai người.
Cho dù chỉ là một ánh mắt đơn giản, một động tác đơn giản, nhưng Phượng Lại và Tiểu Tà đều có thể hiểu được đối phương muốn biểu đạt điều gì.
Mà Sóc Ngôn, bại vì quá mức tự tin, quá mưc khinh địch.
Lại nói cậu ta cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi. Tiếp xúc với thù hận quá sớm khiến tâm hồn non nớt của cậu ta bị vặn vẹo.
Phượng Lại đứng ở bên người Tiểu Tà, đáy mắt biểu lộ sự vừa lòng và khen ngợi với cô.
Có lẽ, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ luôn bảo vệ cô ở sau lưng mình. Nhưng họ lại không biết cánh chim phượng hoàng đã đủ lớn, l-q]d cô cần không gian tự do để thể hiện sức mạnh và sự xinh đẹp của mình.
Cô đã không còn là cô bé trước kia chỉ biết trốn sau lưng hắn tìm kiếm sự bảo vệ. Giờ đây cô đã có năng lực tự mình đảm đương. Cô đã không còn là con chim non yếu đuối cần che chở, bây giờ, vào những khi cần thiết cô sẽ trở thành đôi cánh của hắn, cùng nhau kề vai chiến đấu.
Mà cần làm được điều này, bọn họ cần phải ăn ý với nhau.
Đúng lúc mọi người cho rằng chuyện này đã đến hồi kết thì Sóc Ngôn bị giam giữ bởi Phượng Lại Tà bỗng ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Ha ha ha ha..." Tiếng cười của cậu ta vô cùng chói tai, trong đó xen lẫn châm chọc và nhạo báng khiến người nghe phải nhíu mày.
"Cậu cười cái gì?" Phượng Lại Tà nhìn Sóc Ngôn không được bình thường, nghi ngờ hỏi. Chẳng lẽ cậu ta là bị kích thích quá độ nên tâm lý không được bình thường.
"Cô nói cho tôi biết vừa rồi là có chuyện gì xảy ra trước rồi tôi sẽ nói cho cô biết." Sóc Ngôn không có vẻ gì như người bị khống chế, cậu ta cười lạnh nhìn Phượng Lại Tà nói điều kiện trao đổi.
"Vừa rồi?" Phượng Lại Tà nhăn mặt, không hiểu ý của cậu ta.
"Vừa rồi là ảo giác hay là chuyện gì xả ra, vì sao tôi có cảm giác cô ấy đã trở lại." Sóc Ngôn gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Phượng Lại Tà hiểu ra, nhìn Phượng Lại le lưỡi, lập tức để sát mặt vào gần Sóc Ngôn, nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ cậu không biết Nhân giới có thôi miên sao?"
Thôi miên, trong khoảng thời gian ngắn làm cho người ta sinh ra ảo giác, cũng giống như lúc trước cô đã tự thôi miên chính bản thân mình. Khi cô bay về phía Sóc Ngôn, vào lúc bốn mắt nhìn nhau cô liền thông qua ánh mắt cậu ta để ám chỉ rằng bản thân mình chính là người con gái mà cậu ta yêu, một người con gái khiến cậu ta không thể ra tay, không còn phòng bị - một con người khác của cô.
Dường như tất cả mọi người đã quên kỹ năng hạng nhất này của cô bao gồm chính bản thân cô. Nhưng ngay khi ánh mắt của cô và Lại giao nhau, Lại đã nhắc nhở cô. Bởi vậy, kế hoạch này mới được triển khai.
Không đánh mà thắng, chuyển nguy thành an.
Sóc Ngôn chấn động, thật lâu vẫn không mở miệng. Cậu ta không thể tin được ảo giác trong nháy mắt đó là do cô thôi miên ám chỉ.
Chỉ bằng một phương pháp đơn giản như vậy nhưng lại có thể khiến cậu ta cảm nhận được sự bi ai từ thiên đường rơi xuống địa ngục một lần nữa.
"Ha ha ha..." Cậu ta thấp giọng cười khiến lòng người phát lạnh.
"Bây giờ cậu có thể nói với tôi, cậu cười cái gì?" Phượng Lại Tà bị tiếng cười của cậu ta khiến cho rối loạn, cô cau mày hỏi.
Cô hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc chuyện này. Dù sao thì việc Thiên Sứ xuất hiện ở Ma giới cũng không phải là chuyện tốt. Phút nào bọn họ còn chưa rời khỏi đây thì mọi người vẫn gặp nguy hiểm phút ấy.
Cô biết rõ, cô, Phượng Tê, Sóc Ẩn, Sóc Ly và Sí Viêm có thể toàn thân hoàn hảo rời khỏi nơi này là chuyện rất đơn giản, nhưng những người này thì làm sao bây giờ? Trong số bọn họ có người của Lang tộc, Huyết tộc, cũng có người của Yêu Hồ tộc. Bọn họ không thể đưa bọn họ ra ngoài mà không để ý đến những người còn lại.
Muốn hoá giải tất cả nguy hiểm, chỉ còn cách là những Thiên Sứ đó rời khỏi đây.
"Tôi cười các người thật ngây thơ." Sóc Ngôn lạnh lùng mở miệng. Cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt nhìn quét một vòng qua các Thiên Sứ, tiếp tục nói: "Các người cho rằng chỉ cần bắt được tôi là có thể uy hiếp những Thiên Sứ này sao?"
"Vậy thì sao?" Bắt giặc phải bắt vua trước, không phải điều này hoàn toàn đúng ư? Phượng Lại Tà thành thật gật đầu.
Nhưng đổi lại, lại là một tràng cười to của Sóc Ngôn.
Còn chưa đợi cậu ta mở miệng, l;q"d Phượng Lại đx dùng một tay ôm bả vai Phượng Lại Tà kéo cô vào lòng, hai mắt hắn đề phòng nhìn Thiên Sứ ở bốn phía.
"Ồ? Đại nhân Phượng Lại, đã nhận ra rồi phải không?" Sóc Ngôn nhìn phản ứng nhanh nhạy của Phượng Lại thì cười nói, trong giọng nói tràn đầy châm chọc.
"Lại? Sao vậy?" Tiểu Tà thấy Phượng Lại bỗng nhiên khẩn trương thì không hiểu nhìn hắn.
"Tiểu Tà, xem ra kế hoạch của chúng ta hoàn toàn vô dụng." Phượng Lại nheo mắt, trầm thấp nói.
"Cái gì!" Phượng Lại Tà không hiểu chớp mắt.
Phượng Tê cũng đã nhận ra khác thường, hắn lập tức thiết lập kết giới bảo vệ Tiểu Tà ở phía sau: "Động tác của Thiên Sứ không hề dừng lại, đối với bọn họ mà nói thì việc Sóc Ngôn bị khống chế..."
"Một chút ảnh hưởng cũng không có!" Sóc Ngôn cười khổ một tiếng, tiếp tục câu nói của Phượng Tê. Cậu ta quay đầu nhìn về phía Phượng Lại Tà nở một nụ cười tàn nhẫn.
"Xem ra các người tính nhầm rồi. Thật đáng tiếc, tuy rằng bọn họ và tôi là quan hệ hợp tác, nhưng giống như các người nói, bọn họ đối với tôi không hề có chút nhân từ. Chẳng qua tôi chỉ là quân cờ, một công cụ, ai sẽ vì một công cụ mà để người khác khống chế."
Câu nói của Sóc Ngôn giống như một chậu nước lạnh dập tắt hi vọng trong lòng mọi người.
Phượng Lại Tà nhìn thánh quang đang dần hiện lên trong tay các Thiên Sứ, không còn gì để nói.
Quả thực đối với Thiên Sứ mà nói thì sự sống chết của Sóc Ngôn là nhỏ bé không đáng kể. Bọn họ đồng thời bắn thánh quang về phía mọi người.
Nhất thời, ánh sáng trắng hoàn toàn bao vây bọn họ trong đó.
Tiếng kêu rên vang vọng khắp trời.
← Ch. 195 | Ch. 197 → |