Mưu sát
← Ch.135 | Ch.137 → |
Bởi vì sử dụng mắt quá độ, toàn bộ hốc mắt Phượng Lại Tà đỏ lên hai ngày hai đêm giống như con thỏ nhỏ. Phượng Lại đau lòng nhìn cặp mắt to long lanh màu hổ phách lại trở thành hồng hồng giống như con thỏ, trong lòng hắn cảm thấy vô tận yêu thương cùng tự trách.
Vừa nghĩ tới trận quyết chiến vừa rồi, Tiểu Tà mắt cũng không chớp nhìn chăm chú vào trận đấu làm hắn không đành lòng. Mặc dù hắn từng nói hy vọng cô bé có thể nhìn hắn chiến đấu, nhưng mà cũng không hy vọng vô bé biến thành như bây giờ.
Cánh tay dài nhấc lên ôm Tiểu Tà đang nằm lì ở trên giường vào trong ngực. Cô nhóc này kể từ ngày ngủ lại phòng hắn, hiện tại mỗi buổi tối đều tìm mọi lí do để ở lại trong phòng của hắn, không hề khách khí chiếm lấy chiếc giường vốn thuộc về hắn. Còn căn phòng của cô bé thì tặng cho Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch.
"Daddy?" Đang ở trên giường lăn qua lăn lại, Phượng Lại Tà nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn Phượng Lại. Những sợi tóc trước trán phân tán sang hai bên làm lộ ra cái trán sáng bóng của cô bé.
Đáy mắt thoáng qua một tia ôn nhu, Phượng Lại nhẹ nhàng ấn xuống cái trán cô bé một nụ hôn, ngay sau đó mở miệng nói: "Tiểu Tà, ngày mai con có muốn nhìn ta cùng Phượng Tê so tài hay không?"
Tiểu Tà chớp chớp mắt to, gật đầu thật mạnh.
Chỉ có điều...
Nó không nhìn thấy nha. Hai ngày trước tại cuộc chiến của Daddy cùng Minh Hoàng, nó đã trừng mắt nhìn cả một ngày, cứ thế ngay cả nửa cái bóng nó cũng không thấy.
"Vậy con ngoan ngoãn nhắm mắt lại." Ngón tay thon dài của Phượng Lại úp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà, ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng che phủ ở trên đôi mắt đang khép chặt của cô bé.
"Hì hì, thật mát Daddy" Phượng Lại Tà ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm thấy mí mắt truyền tới cảm giác mát lạnh làm cho nó không tự chủ bật cười.
Phượng Lại không tiếng động niệm chú ngữ mỉm cười nhìn Tiểu Tà. Ánh sáng màu tím nhàn nhạt lưu động tại đầu ngón tay dịu dàng che phủ ở trên mắt Tiểu Tà.
Cảm giác mát lạnh từ từ chuyển thành ấm áp, Phượng Lại Tà cảm thấy càng lúc càng thoải mái, cô bé không tự chủ được phát ra một tiếng thở dài thoải mái, ngón tay Phượng Lại cũng ngay lúc đó rời khỏi mắt cô bé.
"Được rồi." Để cho Tiểu Tà không tiếp tục trừng mắt ngẩn người, hắn khẽ truyền một chút sức mạnh vào mắt của cô bé, một năng lực nhỏ bé nhưng cũng đủ cho cô bé có thể nhìn rõ hắn và Phượng Tê trong trận đấu ngày mai, như vậy ít nhất cũng sẽ không quá mức nhàm chán.
Phượng Lại Tà mở mắt, cũng không cảm thấy ánh mắt của mình cùng bình thường có gì khác nhau, nó xoa xoa hai mắt không hiểu Daddy đã làm cái gì.
Đang muốn mở miệng, ngoài phòng lại truyền đến thanh âm khàn khàn của Hồ Tư.
"Chủ nhân, Già Duệ bệ hạ cùng Li Mạt công chúa đã đến."
Tiểu Tà sửng sốt, cánh tay đặt trên bả vai Phượng Lại có chút cứng ngắc.
Già Duệ bệ hạ bỗng nhiên đem Ly Mạt đến làm gì? Trong lòng có chút bất an, đáy mắt khẽ loé lên.
Phượng Lại vỗ vỗ đầu nhỏ của nó để cho nó có thể bình tĩnh.
"Con thay quần áo rồi xuống, ta xuống trước tiếp đón." Nói xong, hai chân thon dài bước đi rời khỏi phòng.
Phượng Lại Tà ngã xuống giường, ngửa đầu nhìn trần nhà, theo bản năng sờ sờ lồng ngực. Híp mắt lại, nó liền nhảy xuống giường rất nhanh chạy về phòng mình lấy quần áo, trước ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Tiểu Bạch cùng Tiểu Tiểu Bạch vọt vào phòng tắm.
Thay xong quần áo đi ra ngoài, nó bày ra nét mặt tươi cười nhìn Tiểu Tiểu Bạch bộ mặt ngây ngốc đang nằm lì trên giường. Nở một nụ cười sáng lạn, nó đi về phía mép giường.
"Chi chi." Tiểu Tiểu Bạch theo bản năng đụng đụng Tiểu Bạch đang ở một bên. Vì sao khi nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Phượng Lại Tà nó lại cảm thấy một trận ác hàn, giống như mây đen bao phủ trên đỉnh đầu nó.
"Tiểu Tiểu Bạch, Li Mạt đến rồi, ta nghĩ cô bé nhất định rất nhớ ngươi, đúng hay không?" Cười híp mắt lại, Phượng Lại Tà thoải mái vươn tay ra, dùng hai ngón tay cầm Tiểu Tiểu Bạch đang núp sau Tiểu Bạch nâng lên. Muốn trốn? Nó trốn là có thể tránh được sao?
"Chi chi!!" Một đôi mắt nai chớp chớp, nó dường như đã đoán được tương lai thê thảm của mình rồi. Nụ cười của Phượng Lại Tà làm nó run rẩy, làm bộ đáng thương giống như tiểu tức phụ bị khi dễ, rưng rưng đợi chờ cứu viện. Ánh mắt của nó không tự chủ nhìn về phía Tiểu Bạch một mực nằm lì trên giường bộ dáng xem kịch vui.
Nhìn nó làm gì? Nó đang nghỉ ngơi, cái gì cũng không biết.
Đầu sói của Tiểu Bạch chuyển một cái, bộ dáng không liên quan đến nó, hoàn toàn xoá bỏ tất cả hy vọng của Tiểu Tiểu Bạch.
"Đi thôi, Tiểu Tiểu Bạch của ta, ta mang ngươi đi cùng Li Mạt ôn chuyện." Dường như kể từ lần trước khi bọn họ đi nhân giới đến giờ, Li Mạt cũng chưa gặp lại Tiểu Tiểu Bạch. Tin rằng cô bé nhất định sẽ rất vui vẻ về món quà mà nó tự tay chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.
Một tay xách theo Tiểu Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ mông lung tuyệt vọng, một tay cầm theo chiếc túi nhỏ của mình, Phượng Lại Tà ngâm nga tiểu khúc đi xuống lầu.
Sau khi cánh cửa đóng lại Tiểu Bạch mới quay mặt qua, dùng móng vuốt ở trước ngực vẽ một chữ thập.
Thượng Đế phù hộ hắn.
Trong đại sảnh, Già Duệ cũng Li Mạt ngồi ở một bên, Phượng Lại ngồi ở một bên. Khi Tiểu Tà xách theo Tiểu Tiểu Bạch xuống lầu lập tức kéo tới sự chú ý của Ly Mạt.
"A, chị Tiểu Tà, Tiểu Tiểu Bạch!!" Li Mạt ngay lập tức đứng lên, không để ý Già Duệ bên cạnh tự ý xách theo mép váy chạy đến bên người Tiểu Tà, cặp mắt nhìn vào tiểu cầu màu trắng trong tay cô bé đang chớp mắt.
A ha, bị nó đoán trúng rồi!!
Phượng Lại Tà thấy tiểu Li Mạt vừa nhìn thấy Tiểu Tiểu Bạch liền không có hồn, cười híp mắt ra vẻ hào phóng vứt Tiểu Tiểu Bạch vào trong ngực tiểu Li Mạt. Nó thậm chí nhìn thấy Tiểu Tiểu Bạch bị mình ném đi cặp mắt lã chã chực khóc, giống như nó là người chồng không lương tâm, đem tiểu thê tử đáng thương ném cho ác bá chà đạp. Nó là đang xúc tiến tình cảm giữa hai người nha.
Tiểu Tà sau khi hoàn thành kế hoạch của mình liền tự giác ngồi vào bên cạnh Phượng Lại, Ly Mạt cũng hài lòng ôm lấy Tiểu Tiểu Bạch đến một bên sofa ngồi hưởng thụ "thế giới hai người".
Già Duệ nhìn thoáng qua nữ nhi tính trẻ con nhà mình, trong lòng không khỏi than nhẹ.
"Không biết Già Duệ bệ hạ hôm nay đến quý phủ có chuyện gì quan trọng?" Phượng Lại hỏi thẳng, hắn không thích quanh co lòng vòng.
Già Duệ cười nhẹ: "Hôm nay ta đến là nói về hôn ước của ngươi cùng Li Mạt."
Lỗ tai Phượng Lại Tà nghe đến hai chữ "hôn ước", trong mắt của nó tràn đầy chờ mong lại lo lắng trong lòng, chờ đợi câu nói kế tiếp của Già Duệ.
"Ta nghĩ là, nếu Phượng Lại bá tước không ngại, hôn ước giữa ngươi và Li Mạt nên xoá bỏ." Già Duệ cười mở miệng, nói ra lời ngoài dự đoán của mọi người.
Không riêng gì Tiểu Tà, trong mắt Phượng Lại cũng thoáng qua một tia kinh ngạc. Hắn nghĩ rằng, Già Duệ đã chuẩn bị thật tốt.
"Nếu như có thể ta muốn nói riêng chuyện này với ngươi." Già Duệ mặc dù nói với Phượng Lại nhưng lại nhìn về phía Tiểu Tà.
Tiểu Tà ngay từ lúc nghe được bốn chữ "giải trừ hôn ước" thì vui chẳng biết phương hướng đông tây nam bắc, nó ngay lập tức phát huy tinh thần tuyệt đối tự giác chạy đến bên người Ly Mạt, một tay lôi kéo Ly Mạt đang mê mẩn không dứt, một tay xách theo Tiểu Tiểu Bạch khóc không ra nước mắt, trong thời gian ngắn nhất rời khỏi phòng khách để lại cho Daddy cùng Già Duệ.
"Hiện tại ngài có gì có thể nói." Phượng Lại nhìn Già Duệ, chờ đợi hắn cho mình một đáp án thoả mãn. Mặc dù hắn cũng không để ý chuyện giải trừ hôn ước, thế nhưng lý do hắn vẫn phải có. Dù sao Già Duệ cũng không phải là người xúc động, quyết định như vậy hẳn có đạo lý riêng.
Già Duệ cũng không cảm thấy câu hỏi của Phượng Lại là ngoài ý muốn, cho dù ai gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ đầy bụng nghi ngờ. Hắn cười lên đem mười ngón tay giao nhau, nửa híp ánh mắt nói: "Ta nghĩ, không ai đi đầu tư mà lại không thu về được gì."
"Hả? Xin chỉ giáo?" Phượng Lại cảm thấy hứng thú nhìn Già Duệ, rất rõ ràng trong lời nói của hắn là có chuyện.
Già Duệ buông tay dựa vào sofa nhìn Phượng Lại: "Ngay từ đầu ta đồng ý hôn ước này là bởi vì lúc đó Phượng Tây Huyết tộc mang đến ích lợi cho ta. Nhưng mà hiện tại, ích lợi đã không còn, cho nên ta không muốn để cho con gái của ta đi làm vật hy sinh cho cuộc hôn nhân không có ích lợi này."
Có lẽ ngay từ lúc ban đầu hắn là vì ích lợi của cuộc hôn nhân nên dùng hạnh phúc của Ly Mạt đổi lấy phương Tây Huyết tộc cường đại, nhưng mà sự tình biến hoá lại ngoài dự đoán của hắn.
Ánh mắt ngụ ý của Già Duệ nhìn về phía Phượng Lại, giống như Phượng Lại nên rõ ràng nguyên nhân trong lời nói của hắn.
Phượng Lại cũng không lập tức mở miệng mà nhìn Già Duệ, chậm rãi rũ mi mắt, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ta rất vui mừng ngài có thể giác ngộ đạo lý này."
Già Duệ là một người thông minh, hắn có thể không phải là một vương giả mạnh nhất, thế nhưng hắn lại hiểu được sử dụng lợi thế của chính mình để mở rộng phương Tây Huyết tộc. Khi cần thiết, hắn có thể hy sinh cốt nhục của mình để đổi lấy sự cường đại cho tộc mình.
Già Duệ thở dài, hắn ngày càng không hiểu Phượng Lại nghĩ gì.
"Ngươi đã hiểu rõ những thứ này, vì sao còn muốn cho nó có khả năng phát sinh." Đây không khác gì trợn tròn mắt nhảy vào hố lửa, Phượng Lại không phải là một người ngốc như vậy.
"Rất nhiều khi, không có nhiều "vì sao" như vậy." Phượng Lại như có điều suy nghĩ nhìn về phía trước, cho dù hôm nay Già Duệ không đến đề xuất giải trừ hôn ước giữa hắn và Ly Mạt, hắn cũng không có biện pháp cùng Ly Mạt kết hôn.
"Ngươi rất quan tâm Phượng Lại Tà." Già Duệ bỗng nhiên chuyển chủ đề.
Ánh mắt Phượng Lại mạnh mẽ quét về phía Già Duệ, ánh mắt đủ để khiến cho xương người ta cũng đóng băng, khiến Già Duệ không khỏi cười khổ.
"Ngươi không cần hiểu lầm ý tứ của ta, ta chỉ muốn hỏi sau khi tất cả sự tình phát sinh, ngươi muốn cô bé phải làm sao bây giờ?" Hắn có thể thấy được Phượng Lại Tà lệ thuộc vào Phượng Lại, nếu như cô bé biết... Hắn không dám tưởng tượng cô bé sẽ phản ứng như nào. Có lẽ là bởi vì Phượng Lại Tà cùng Liên Kiều có khuôn mặt giống nhau, khiến cho Già Duệ sinh ra thiện cảm đối với Phượng Lại Tà, làm cho hắn không tránh được lo lắng vì cô bé.
Phượng Lại híp lại ánh mắt không nói gì, bên trong con ngươi màu tím ánh sáng lưu chuyển, thần sắc phức tạp làm Già Duệ không thể lí giải được.
Khi Phượng Lại Tà trở lại đại sảnh, cũng vừa lúc Già Duệ đứng dậy rời đi, hắn cười lên đi về phía Phượng Lại Tà cùng Ly Mạt đang ở bên cạnh. Một tay ôm lấy bả vai Ly Mạt, cười cười nhìn Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to với hắn.
Thật sự rất giống!! Già Duệ ở dưới đáy lòng không khỏi cảm thán.
Hắn cười vươn tay vỗ vỗ đầu Tiểu Tà, động tác vẫn giống như hơn mười năm về trước, chẳng qua là đối với một người khác. Chỉ tiếc, người kia hắn sẽ không còn được gặp lại nữa rồi.
"Phượng Lại, trận đấu ngày mai, cố gắng lên." Già Duệ ngẩng đầu nhìn Phượng Lại thật lòng nói. Nói xong liền dẫn Ly Mạt rời đi, tuy nhiên bởi vì Phượng Lại Tà đồng ý với Ly Mạt trong khi cô bé vẫn ở lại Đông phương Huyết tộc để cho Tiểu Tiểu Bạch ở với cô bé vài ngày. Theo lí đương nhiên Tiểu Tiểu Bạch cũng bị Ly Mạt ôm đi.
Chỉ có điều, trước khi đi trong mắt nó tất cả là nước mắt uất ức, vô cùng ai oán nhìn Phượng Lại Tà mỉm cười phất tay với nó.
Đưa mắt nhìn Già Duệ cùng Ly Mạt rời đi, Tiểu Tà xoay người chạy đến bên người Daddy, một đôi mắt to chớp chớp nhìn khuôn mặt Phượng Lại, tận lực che đi kích động cùng chờ đợi ở đáy mắt.
"Daddy, Già Duệ bệ hạ đã nói với người những gì?" Mặc kệ nói cái gì, cũng là muốn huỷ bỏ hôn ước. Đáy lòng Phượng Lại Tà cảm thấy vui sướng không thôi, nó hận không thể ôm Daddy ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, nhưng điều kiện tiên quyết là Daddy sẽ không đánh tiểu pp của nó.
"Không có gì." Phượng Lại nhàn nhạt trả lời, tay theo thói quen nắm bả vai Tiểu Tà, chỉ là lần này lực đạo hắn nắm vai cô bé có chút tăng thêm.
Tử mâu khẽ nheo lại, cảm xúc trong mắt làm cho người ta không giải thích được.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Trận chiến cuối cùng của võ đạo đại hội cuối cùng diễn ra.
Mà sân thi đấu lại một lần nữa phát sinh biến hoá, phía trên vẫn là bầu trời rộng lớn bao la, cầu thang ở khán phòng xếp thành một hàng theo đường cong bán nguyệt, thuận tiện cho tất cả công chúng chú ý tới tất cả quá trình của trận chiến cuối cùng.
Phượng Lại Tà cũng sớm đã đi đến thính phòng, lúc này để có thể quan sát trận đấu thật tốt nó đã đặc biệt ngồi ở hàng thứ nhất, vị trí đầu tiên. Nó thậm chí còn có tầm nhìn xa chuẩn bị tốt một lọ thuốc nhỏ mắt để phòng ngừa bi kịch lần trước xuất hiện một lần nữa. Nó không có hứng thú lại làm con thỏ hai ngày.
Người càng ngày càng nhiều, nó bỗng nhiên chú ý tới một bóng dáng quen thuộc.
Phượng Ngâm!!
Ngoài ý muốn của mọi người, Phượng Ngâm lại có thể xuất hiện ở trên khán đài. Hắn giống như không bị bất kì kẻ nào ảnh hưởng, tự nhiên ngồi ở vị trí cuối cùng làm bạn với Phượng Ca, lại vừa khéo ngồi cùng hàng với Tiểu Tà.
Trong lúc lơ đãng chống lại con ngươi màu đỏ, Phượng Lại Tà theo bản năng trong lòng run lên. Nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được của Phượng Ngâm nó lại không cách nào bình tĩnh được, ngay sau đó nó cười một tiếng cho qua. Quay đầu lại không hề ngoảnh lại nhìn phía sau lưng nữa.
"Tiểu Tà, phía sau em có người hay không?" Bỗng nhiên một thanh âm truyền đến từ phía sau Phượng Lại Tà. Nó quay đầu phát hiện hoá ra là Nạp Hạ, ngay sau đó lắc lắc đầu. Hắn ngồi ở phía sau mình cũng tốt, thân hình Nạp Hạ cao lớn có thể ngăn trở ánh mắt Phượng Ngâm.
Nạp Hạ cười cười ngồi xuống phía sau cô bé, xung quanh Phượng Lại Tà cũng từ từ ngồi đầy người làm nó không nhịn được tò mò. Trận đấu lần trước của Daddy và Minh Hoàng nhiều người không thấy rõ chiêu thức như vậy, tại sao vẫn có nhiều người chạy tới xem trận chiến, chẳng lẽ bọn họ đối với không khí cũng có hứng thú?
Theo thói quen muốn xoa xoa Tiểu Tiểu Bạch trong ngực, nó chợt nghĩ đến Tiểu Tiểu Bạch đã bị Ly Mạt mang đi vẫn chưa về, Tiểu Bạch cũng bởi vì phải chăm sóc Sóc Ly nên không đi cùng, đáng thương nó chỉ có thể một mình ngồi tại khán đài chờ đợi trận so tài bắt đầu.
Khi Phượng Lại xuất hiện trước mặt mọi người liền đưa tới một trận tiếng hít khí.
Một thân trang phục màu trắng khiến thân hình thon dài của Phượng Lại càng thêm hoàn mĩ, màu trắng tinh khiết làm cho sự lạnh lùng cùng quý phái của hắn lên đến trình độ cao nhất, lãnh ngạo nhưng không mất đi sự tao nhã.
Kết hợp với Phượng Lại còn có danh xưng đệ nhất mĩ nhân, sự xuất hiện của hắn làm cho mọi người kinh diễm.
Phượng Tê cũng bước ra võ đài trên tiếng than sợ hãi của mọi người, một thân chiến phục màu lam, đồng dạng xinh đẹp làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Hai mỹ nhân của Huyết tộc sắp triển khai trận quyết chiến cuối cùng, tất cả đều trở thành cảnh đẹp ý vui.
Bất quá điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể nhìn thấy quá trình trận đấu mới được.
Tuyệt đại đa số đều rất rõ ràng, vào lúc hai người thi đấu, bọn họ căn bản ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy, thế nhưng vẫn chạy đến tham gia náo nhiệt. Trận quyết chiến cuối cùng, ý nghĩa phi phàm, đặc biệt là top 3 năm nay có sự thay đổi lớn, cuộc chiến tranh giành danh hiệu Đệ Nhất tiến vào giai đoạn quyết liệt nhất.
Hai đầu khán phòng xếp đặt kết giới đề phòng ảnh hưởng của trận so tài làm thương khán giả. Trọng tài nhìn thời gian nắm bắt thời khắc mấu chốt tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Trong khoảng thời gian này, khán đài trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người tập trung suy nghĩ nín thở cùng đợi thời khắc mấu chốt tiến đến. Bọn họ mở to hai mắt mà nhìn, dường như rất phấn khích.
Nhưng mà thời gian mọi người muốn bắt liền bắt được sao?
Khi tiếng chuông trận đấu gõ lên, tim của mọi người thậm chí thót lên tận cổ họng, ánh mắt bọn họ trừng thật lớn.
Vậy mà...
Không ngờ Phượng Lại cùng Phượng Tê ai cũng không động thủ.
Bọn họ chỉ đứng thẳng thân hình, lẳng lặng nhìn đối phương.
Hai cặp tử mâu yêu dị nhìn thẳng vào nhau, đó là cảnh giới bất luận kẻ nào cũng không thể lí giải nổi.
Phượng Lại ngoài ý muốn nhìn thấy trong mắt Phượng Tê một mảnh phức tạp.
Hắn cũng không bao giờ ra tay đối với đồng loại, tựa như...
Hắn cùng với Đệ Nhị đến bây giờ chưa từng quyết đấu thật sự, cho nên trước trận đấu hắn mới tìm Đệ Nhị để cho hắn tự động rút lui khỏi trận đấu có thể xuất hiện giữa hai người. Bởi vì hắn cũng không muốn ra tay với người đã từng có tử mâu - Đệ Nhị.
Nhưng....
Lúc này dường như không thể tránh né rồi.
Phượng Tê khẽ cau mày, nhìn thấy trong mắt Phượng Lại có vẻ bất đắc dĩ, trong lòng không khỏi dâng lên một trận áp lực. Khoé mắt nhìn đến trên khán đài, người ngồi ngay chính giữa, nam tử chỗ cao nhất - Phượng Ngâm.
Khoé miệng hắn mỉm cười, khoé m
← Ch. 135 | Ch. 137 → |