Vay nóng Tinvay

Truyện:Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy - Chương 063

Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy
Hiện có 217 chương (chưa hoàn)
Chương 063
Vũ hội
0.00
(0 votes)


Chương (1-217 )

Siêu sale Shopee


Trong hội trường to lớn, những chàng trai cô gái huyết tộc diện đủ các loại lễ phục, cầm trên tay ly rượu đỏ tươi, nhìn nhau cười.

Sự xuất hiện của Phượng Lại Tà và Phượng Tê thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. Sau khi sững sờ với vẻ lạnh lùng quý phái của Phượng Tê, Phượng Lại Tà liền trở thành trung tâm của sự chú ý: một bộ váy màu đỏ rực lửa, vòng eo nhỏ nhắn, làn da mềm mại ướt át hòa hợp với ngũ quan xinh xắn, nhất thời khiến cho dục vọng của những kẻ khác trào dâng.

Thân phận con người của Phượng Lại Tà làm rất nhiều người hoài nghi. Họ bắt đầu chụm lại, ghé tai vào nhau suy đoán thân phận của cô bé.

"Phượng Tê, có phải là nếu em tách ra khỏi anh thì sẽ bị bọn họ bắt đi ăn thịt không?" Phượng Lại Tà lui xuống sau lưng Phượng Tê. Ánh nhìn như lang như hổ không chút che giấu của đám người ở đây dường như đang muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.

"Không đâu." Phượng Tê an ủi, vỗ vỗ lưng Phượng Lại Tà. Tuy rằng mùi hương của máu toát ra từ cơ thể Phượng Lại Tà là mê hoặc rất lớn đối với huyết tộc, thế nhưng thân phận của Phượng Lại Tà là đặc biệt, trong yến hội này lại chỉ có toàn các quý tộc, mọi người tự nhiên là không thể làm chuyện xằng bậy.

Phượng Lại Tà chớp mắt, nhìn người phục vụ mang đến hai ly rượu, bên trọng chứa dòng máu đỏ tươi khiến cho nó cảm thấy hơi buồn nôn.

Đó là máu - máu của con người.

Phượng Tê nhạy cảm phát hiện hàng lông mày của Phượng Lại Tà đã nhăn lại, lập tức ra hiệu cho người phục vụ rời khỏi, sau đó rót một ly nước đưa cho Phượng Lại Tà. Hắn đã quên rằng các buổi tiệc của Huyết tộc đều sử dụng máu nhân loại làm rượu, còn Tiểu Tà lại là một nhân loại hàng thật giá thật.

"Phượng Tê." Phượng Ca nhìn thấy hai người từ xa, cười cười đi tới.

"Hoàng huynh." Phượng Tê gật đầu chào, sau đó lập tức nhìn thấy Hỏa Đề đang đeo bộ mặt khó chịu đi phía sau Phượng Ca, hiển nhiên là vẫn còn tức giận vì cú tấn công vừa rồi của Phượng Lại Tà.

"Tiểu điểm tâm, hôm nay em rất xinh đẹp nha." Phượng Ca hạ thấp người, mặt đối mặt với Phượng Lại Tà, cười cười khen ngợi.

"Cảm ơn." Phượng Lại Tà chớp mắt, giả dạng ngây thơ đáng yêu.

"Nhìn em thế này, anh thật rất muốn ăn em nha." Nhưng mà câu nói tiếp theo của Phượng Ca lại làm vẻ mặt của Phượng Lại Tà có chút cứng ngắc. Nhìn bộ dạng đáng yêu của Phượng Lại Tà, Phượng Ca cảm thấy vui vẻ, đưa tay ra định đùa giỡn khuôn mặt của cô bé, lại bị cô bé tránh qua chỗ khác.

"Phượng Tê, anh trai chị đùa giỡn em." Phượng Lại Tà chu miệng, nhăn mày tố cáo với Phượng Tê.

"Hoàng huynh."

Phượng Tê bất đắc dĩ, cá tính ham chơi của anh trai vẫn không thay đổi một chút nào.

"Ha ha, thôi được rồi, nếu hôm nay em chăm sóc Tiểu Tà, vậy thì anh sẽ không đùa nữa." Phượng Ca nhún nhún vai, tạm thời tha cho cô nhóc vậy.

"Tại sao em không thấy phụ vương?" Vũ hội đã sắp sửa bắt đầu nhưng phụ vương vẫn chưa xuất hiện.

"Phụ vương nói tối nay cho chúng ta tự quản, người tới sợ rằng làm Hỏa Đề bó tay bó chân, cho nên đêm nay người không tới." Phượng Ca trả lời.

Phượng Tê lặng lẽ thở dài một hơi. Âm nhạc đã từ từ vang lên, vũ hội chính thức bắt đầu.

Hỏa Đề vẫn đang trừng mắt nhìn Phượng Lại Tà, bỗng nhiên nhếch miệng cười. Hắn đưa tay ra, kéo Phượng Lại Tà vẫn đang trốn sau lưng Phượng Tê tới trước ngực mình, hai tay cố định cả cơ thể Phượng Lại Tà, không cho cô bé động đậy.

"Nếu như đêm nay là tổ chức để cho anh đón gió tẩy trần, vậy thì hẳn là anh có quyền tự chọn bạn nhảy rồi." Hỏa Đề cười càn rỡ, cúi đầu nhìn Phượng Lại Tà đang giãy giụa trong lòng mình. Hắn híp mắt lại, đem môi đặt sát bên tai cô bé, nhỏ giọng nói: "Anh muốn em khiêu vũ với anh."

"Ta không thèm." Phượng Lại Tà lắc đầu nguầy nguậy. Nó rõ ràng thấy được đằng sau nụ cười kia là âm mưu trả thù. Nói chơi à, nó đâu phải là đứa ngây thơ ngu ngốc, biết rõ hắn ta là con sói háo sắc mà còn tự chui đầu vào rọ.

"Em không có quyền từ chối." Hỏa Đề cười tà ác, sau đó kéo Phượng Lại Tà ra sàn nhảy.

"Phượng Tê, cứu em." Phượng Lại Tà giãy giụa, sau đó nhìn về phía Phượng Tê cầu cứu, đáng tiếc, Phượng Tê và Phượng Ca chỉ đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai, bộ dạng đã bó tay không còn cách nào.

"Nhóc con biết điều một chút đi, cho dù có gào đến khản cả cổ thì cũng không có ai tới cứu đâu." Bàn tay to và mạnh mẽ của Hỏa Đề đặt lên eo Phượng Lại Tà, hắn buộc cô bé phải bắt kịp bước nhảy của hắn. Cơ thể nhỏ bé của Phượng Lại Tà đặt bên cạnh vóc người cao lớn của Hỏa Đề khiến cho người khác thậm chí không nhìn thấy sự tồn tại của cô bé. Phượng Lại Tà lúc này giống như một con búp bê, tùy ý hắn điều khiển đi tới đi lui.

"Ngươi không thể bắt kịp thời đại một chút à?" Nhịn không được, Phượng Lại Tà ném cho Hỏa Đề một ánh nhìn khinh thường. Nó thật muốn dạy cho hắn ta biết: bây giờ cái câu dùng để uy hiếp con gái "cho dù có gào đến khản cả cổ cũng không ai tới cứu" đã lỗi thời lắm rồi. Làm ơn đi, hắn ta cũng đâu cần phải cổ lổ sĩ như thế chớ.

"Ừ." Hỏa Đề nhất thời không hiểu được ý của Phượng Lại Tà, chỉ biết cau mày nhìn cô bé, hai mắt với hai màu khác nhau không khỏi khiến người khác cảm thấy hết sức kì dị.

"Hỏa Đề ca ca, người ta biết anh không dễ giận như vậy, đúng không?" Phượng Lại Tà đột nhiên nở một nụ cười ngọt ngào.

"Sai rồi, anh rất nhỏ mọn, anh là người thù dai hết sức. Người khác đắc tội với anh một lần, anh nhất định phải đòi lại gấp trăm lần." Hỏa Đề cười nham hiểm, bàn tay đang đặt bên eo Phượng Lại Tà cũng dùng thêm lực, kéo Phượng Lại Tà càng gần sát mình.

Hắn cúi đầu, nguy hiểm nói: "Em nói xem, anh sẽ làm gì em đây, Tiểu Tà?" Hắn cười nham hiểm, làm cho Phượng Lại Tà cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua cổ mình.

"Hỏa Đề ca ca, người ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho người ta đi." Phượng Lại Tà chớp mắt, mười phần đáng thương nhìn Hỏa Đề, đôi mắt to đã bắt đầu ươn ướt.

Hỏa Đề nhướn mày, nếu không phải chân trái của hắn vẫn còn đang đau đớn từng cơn thì chắc là hắn đã bị bộ dạng yếu ớt của con nhóc này lừa gạt rồi.

"Một lần thì anh có thể tha thứ, nhưng mà không phải chỉ một lần."

Phượng Lại Tà kinh ngạc mở to mắt, hình như nó chỉ đắc tội với tên này có một lần vừa rồi thôi, không lẽ còn có chuyện khác nữa? Hắn ta không nên tùy tiện vu khống nha, nó có thể khởi tố hắn với tội danh phỉ báng người khác.

"Trí nhớ của em thật là kém, không nhận ra anh sao?" Hỏa Đề nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Phượng Lại Tà, càng thêm tỏ ra nham hiểm. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của cô bé trên mặt hắn, mang theo hương thơm ngọt ngào.

"Ừm... Xin hỏi quý danh của tiên sinh ngài là chi?" Nó thề, nó thật sự không nhớ mình khi nào thì gặp phải tên này, hai người rõ ràng chỉ vừa quen biết thôi mà. Hay là hắn ta nhận lầm người?

"Vẫn chưa nhớ ra? Có phải muốn đợi sau khi anh ăn thịt em rồi thì mới nhớ ra không?" Ôm thật chặt eo của Phượng Lại Tà, Hỏa Đề nâng cằm cô bé lên, buộc cô bé phải mặt đối mặt với mình.

Hít vào một hơi, Phượng Lại Tà trợn to mắt. Sinh vật ở Ma giới không lẽ đều là loài ăn tạp sao? Tại sao đi tới chỗ nào cũng có người muốn ăn nó vậy? Không lẽ bọn họ không có cái gì khác có thể ăn? Từ đầu đến chân nó cũng không nặng được bao nhiêu, còn không đủ cho bọn họ nhét kẽ răng nữa.

Mang theo một nụ cười ngả ngớn, Hỏa Đề chậm rãi cúi đầu, tiến gần tới đôi môi đang run lên nhè nhẹ của Phượng Lại Tà. Mắt thấy khuôn mặt hai người đã gần chạm vào nhau, đột nhiên, trên tay Hỏa Đề lại trở nên trống không, Phượng Lại Tà đã rơi vào vòng tay của một người khác.

"Hỏa Đề hoàng tử, ta muốn đổi bạn nhảy với ngài." Mang theo mặt nạ màu bạc để lộ đôi mắt màu tím đang thản nhiên nhìn về phía Hỏa Đề, hai tay ôm lấy Phượng Lại Tà còn chưa phục hồi tinh thần, hắn hạ thấp người một chút, cả hai liền biến mất khỏi đám đông ở đó.

"Ê..." Hỏa Đề trợn mắt nhìn gã Trình Giảo Kim đột ngột xông ra, miếng thịt béo sắp đưa vào miệng lại không cánh mà bay. Hắn căm giận hừ một tiếng, nhưng không có cách nào lách ra khỏi đám đông đang khiêu vũ để đi tìm hai người họ, cho nên chỉ còn cách tức tối đi tới cạnh Phượng Tê cùng Phượng Ca.

"Tiểu Tà đâu?" Phượng Tê thấy chỉ còn có một mình Hỏa Đề, mở miệng hỏi.

"Bị đoạt đi rồi." Hỏa Đề buồn bực trả lời, sau đó cầm một ly rượu lên mà uống, kết quả là mùi máu tươi lại làm cho hắn phun hết rượu ra ngoài.

Chết tiệt! Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao huyết tộc lại khoái máu như vậy.

Người đàn ông mang mặt nạ cùng Phượng Lại Tà len vào giữa đám đông, đợi tới khi cô bé phục hồi tinh thần, lại nhìn thấy đôi mắt màu tím quen thuộc kia.

"Daddy."

Ngón tay thon dài đặt lên môi Phượng Lại Tà, đè xuống câu nói tiếp theo của cô bé. Hai người khiêu vũ theo khúc nhạc du dương trên sàn nhảy.

Cắn môi, Phượng Lại Tà cố nén tiếng cười, tiếp tục say sưa trong điệu múa. Ánh mắt dịu dàng của người nào đó vẫn chiếu lên người cô bé, làm cho Phượng Lại Tà thả lỏng cơ thể. Nó không biết tại sao daddy phải mang mặt nạ, nhưng quan trọng là daddy đã tới - tới bên cạnh nó.

Tiếng nhạc du dương vừa dứt, Phượng Lại Tà đột nhiên ôm cổ hắn kéo xuống, nhón chân đặt lên làn môi của hắn một nụ hôn nhẹ nhàng và ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước.

Hắn nhíu mày, trong mắt hiện vẻ không hài lòng. Tiểu Tà quá to gan, nếu như để người khác nhìn thấy, chỉ sợ không dễ dàng giải thích. Cũng may, bọn họ đứng giữa một đám đông, những người xung quanh lại đang say mê nhảy múa nên cũng không chú ý tới động tác thân mật vừa rồi của hai người.

Phượng Lại Tà cười vui vẻ, hai má đỏ bừng, chôn đầu vào ngực hắn.

Có điều, sự ấm áp cũng không duy trì được lâu. Một âm thanh thật lớn phát ra từ trên lầu làm cho động tác của toàn bộ người trong hội trường đều dừng lại, ngay cả các nhạc công cũng ngừng chơi, ngước đầu nhìn lên trên.

"Hống." Một cái bóng trắng nhảy vọt ra, mang theo tiếng sói tru gào rít, truy đuổi mục tiêu phía trước.

"Chi chi." Một cái bóng nhỏ bé cũng có màu trắng vội vội vàng vàng rớt xuống mặt đất, nhanh hơn bạch lang một bước.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-217 )