Khách tới
← Ch.024 | Ch.026 → |
Mèo Ba Tư?!
Phượng Lại Tà híp mắt nhìn người đẹp gợi cảm bỗng nhiên xuất hiện, ánh mắt xẹt từ trên xuống dưới quan sát.
Vóc người 100 điểm, khuôn mặt 90 điểm, khí chất 90 điểm.
Hai mắt Phượng Lại Tà tròn xoe nhìn đối phương đang tới gần từng bước một, daddy thì vẫn chưa nói câu nào.
"Cho hỏi, dì đây là ai vậy?" Rất rõ ràng, cô gái này không ý thức được sự tồn tại của nó. Từ lúc bước vào cửa, hai mắt màu xanh biếc luôn nhìn chằm chằm daddy, nó đành phải hảo tâm lên tiếng nhắc nhở cô nàng rằng chính mình tồn tại.
"A! A! Nhóc là ai?" Quả nhiên, mèo Ba Tư vừa nghe thấy giọng nói của Phượng Lại Tà, đưa mắt nhìn xuống thì mới chú ý thấy một cô bé khả ái lanh lợi, đang dựa trong lồng ngực "Phượng Lại đại nhân".
"Dì này, nơi này là nhà của con, dì chạy tới nhà của con lại hỏi con là ai?" Phượng Lại Tà cười ngọt ngào, không lẽ mèo Ba Tư trước mắt đầu óc bất bình thường sao? Đã đi vào nhà người ta mà còn hỏi người ta là ai?
"Nhà nhóc! Phượng Lại đại nhân, chuyện này là sao?" Mèo Ba Tư hiển nhiên đã bị lời nói của Phượng Lại Tà kích thích, hai mắt mở lớn hỏi.
Nhưng Phượng Lại vẫn không nói gì, thái độ lạnh lùng xa cách, chỉ đơn giản ôm Phượng Lại Tà đi lên lầu hai.
"Phượng Lại đại nhân?" Mèo Ba Tư thật không ngờ Phượng Lại lại lạnh lùng không để ý tới sự tồn tại của mình.
"Ai Phil tiểu thư, xin hãy giữ yên lặng." Tiểu K bỗng nhiên nhảy tới bên cạnh mèo Ba Tư.
"Ngươi là ai?" Ai Phil cúi đầu nhìn con mèo đen nho nhỏ, từ đôi mắt mèo thâm thúy đó, cô biết được đây cũng không phải là một con mèo bình thường.
"Ta là quản gia ở đây, căn phòng của ngài đã được chuẩn bị tốt, mời đi theo ta." Tiểu K ngoe nguẩy đuôi bước đi, bộ dạng có chút cao ngạo.
"Sao?" Ai Phil trừng mắt nhìn thái độ ngạo mạn của Tiểu K, trong lòng thầm nguyền rủa, nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo nó.
"Daddy, người phụ nữ kia là ai?" Phượng Lại Tà bị Phượng Lại ôm trong lòng, không ngần ngại hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, ngẩng cổ, bĩu môi hỏi.
Không thích! Không thích! Nó không thích người phụ nữ kia, cô ta làm sao có thể thân mật gọi daddy của nó là "Phượng Lại đại nhân" được chứ?
"Tay." Phượng Lại dường như không nghe thấy câu hỏi của nó, sau khi đặt nó ở trên giường thì thấp giọng ra lệnh.
"Hu hu, daddy người phớt lờ con, hu hu." Oa một tiếng khóc lên, Phượng Lại Tà vừa đáng thương chảy nước mắt, vừa ngoan ngoãn đưa tay ra.
Phượng Lại không để ý tới cô nhóc đang khóc nháo, cầm tay nó lên, trước tiên lau đi vết máu dính trên đó, đôi lông màu hơi nheo lại quan sát vết thương.
Xem ra cần phải khâu lại.
"Hu hu, daddy, người nói cho con đi, cho dù dì ấy có là mama tương lai của người ta, người ta cũng có quyền được biết mà." Phượng Lại Tà thút tha thút thít mở miệng.
"Không phải." Phượng Lại lạnh lùng nói ra hai chữ, rồi buông tay Phượng Lại Tà ra.
Khâu lại sẽ rất đau, đồng thời cũng để lai vết sẹo khó coi, cho nên hắn quyết định...
"Oa! A! A! Daddy người làm gì cái gì vậy?" Phượng Lại Tà đang nước mắt ràn rụa thì nhìn thấy Phượng Lại dùng đôi môi hoàn mỹ hôn qua cánh tay của nó, đầu lưỡi mềm nhẹ liếm liếm vết thương.
"A, thật ngứa!" Phượng Lại Tà định rút tay lại nhưng không được, chỉ đành nhìn daddy hôn lên vết thương của mình. Nơi bị daddy liếm lên có cảm giác ấm áp và ngứa ngáy như có một dòng nước ấm sát trùng nhẹ nhàng chảy qua.
Nhưng chuyện kế tiếp mới làm cho Phượng Lại Tà trợn to hai mắt.
Wow wow! Tại sao nó không biết nước bọt của daddy còn có công hiệu như vậy? Phượng Lại Tà nhìn thấy chỗ vết thương bị daddy hôn qua đột nhiên khép lại một cách kỳ diệu, để lại chỉ là một dấu vết mờ mờ cùng với làn da phiếm hồng.
"A, cảm ơn daddy nhiều." Phượng Lại Tà đỏ bừng mặt, thẹn thùng mở miệng. Sờ sờ cánh tay hoàn hảo như lúc ban đầu, đôi mắt to của nó trộm nhìn vẻ mặt không chút thay đổi kia của Phượng Lại.
Nó thật sự là càng ngày càng sùng bái daddy.
"Daddy nè, người nói cho người ta cái kia đi... Dì kia là ai vậy?" Phượng Lại Tà chớp chớp mắt năn nỉ, cố gắng bày ra bộ dạng khả ái mà đáng thương. Tốt xấu gì thì nó cũng là người bệnh nha, không lẽ daddy cũng không thể chiều nó một chút sao?
"Đi hỏi Tiểu K". Phượng Lại thỏa mãn nhìn thấy vết thương khép lại khá ổn, liền bỏ lại một câu, sau đó rời khỏi phòng của Phượng Lại Tà.
"Xì. Đồ keo kiệt!" Hướng về phía cánh cửa làm một cái mặt quỷ, Phượng Lại Tà le lưỡi nằm trên giường.
"Hỏi Tiểu K à?" Nó cũng có nghĩ tới, điều kiện tiên quyết là, Tiểu K nhìn thấy nó sẽ không bỏ chạy bạt mạng hoặc là trực tiếp té xỉu.
--- ------ ------ ---
An bày phòng cho Ai Phil xong xuôi, Tiểu K ra khỏi phòng, đang chuẩn bị tới tìm chủ nhân báo lại thì...
"A!! A!!" Một tiếng kêu thê thảm phát ra ở hành lang.
"Ai nha nha, anh trai Tiểu K à, không nên khẩn trương như vậy có được hay không, kích động thế làm cái gì, người khác không biết lại còn tưởng ta muốn bắt cóc ngươi đấy." Phượng Lại Tà một xay xách cái đuôi của Tiểu K, nhảy chân sáo trở về phòng của mình.
Tiểu K đáng thương sớm bị đau đến không còn biết phương hướng, nó cảm thấy cái đuôi của mình rất nhanh sẽ đứt lìa khỏi người, vậy mà Phượng Lại Tà còn nhảy qua nhảy lại, làm cho cả người nó đều quay mòng mòng.
Bắt cóc! Bắt cóc cũng không có ngược đãi mèo như vậy. Cái này so với bọn cướp còn đáng sợ hơn.
Vào phòng rồi, Phượng Lại Tà quay qua đóng cửa lại, sau đó ném Tiểu K lên giường, còn mình thì mang theo ý cười ngồi kế bên.
"Anh trai Tiểu K, người ta có chuyện muốn hỏi."
Tiểu K hết sức kinh ngạc, lắc lắc đầu, vẻ mặt đề phòng.
"Nhóc muốn hỏi cái gì?" Nó dám thề, cô bé trước mắt này tuyệt đối không phải là người nó đã trông nom mười năm qua, cho dù là khuôn mặt giống nhau, nhưng linh hồn đã hoàn toàn thay đổi.
Nhớ lại ngày đó, cô bé kia không dám động tay động chân với nó, bây giờ đã biến thành một tiểu ác ma mà nó vừa thấy chỉ hận không thể lập tức bỏ chạy.
"Anh trai Tiểu K, cái dì hồi nãy là ai vậy?" Phượng Lại Tà ngây thơ mở to mắt, dường như muốn chứng minh lần này thật sự mình "không có ác ý".
"Ai Phil?" Tiểu K không rõ tại sao cô nhóc lại hỏi chuyện này.
"À, hóa ra tên của dì ấy là Ai Phil." Thật sự là tên "đẹp" nha.
"Dì ấy là ai? Tại sao lại tìm Daddy?" Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, cười cười hỏi.
"Nhóc hỏi cái này làm gì?" Tiểu K có chút đề phòng hỏi, nó có dự cảm, mọi chuyện liên quan tới cô nhóc này đều không phải là chuyện tốt.
"Anh trai Tiểu K, ngươi đơn giản nói cho ta là được rồi." Giọng nói làm nũng khiến cho người khác mềm lòng, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách kia lại chứa đựng sự uy hiếp.
Tiểu K không khỏi nghĩ tới thảm kịch sáng sớm ngày hôm đó, đột nhiên cảm thấy lạnh hết cả xương sống.
"Ta nói." Tiểu K hiểu rất rõ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nó không bao giờ muốn ôn lại ác mộng hôm đó.
Phượng Lại Tà lẳng lặng nghe Tiểu K giải thích, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
← Ch. 024 | Ch. 026 → |