Vay nóng Tinvay

Truyện:Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy - Chương 021

Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy
Hiện có 217 chương (chưa hoàn)
Chương 021
Trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-217 )

Siêu sale Lazada


Trong đại điện, áp khí ngập tràn, một trận cuồng phong làm cho cửa đại điện mở ra, tiếng kêu gào chồng chất lên nhau. Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc trơ mắt nhìn trận cuồng phong đó thì bỗng chốc nó đã hóa thành một cơn lốc xoáy màu đỏ tươi của máu, những con dã lang liên tục bị cuốn vào đó, rít gào một cách thê thảm.

Gió cuồn cuộn nổi lên thổi tung làn tóc của Phượng Lại Tà, nó tựa vào lồng ngực Phượng Lại để tránh né, mở to mắt nhìn cảnh tượng đầy máu do một tay daddy của nó tạo ra. Lần đầu tiên, nó lờ mờ hiểu được thực lực của daddy, hiểu được người đã cùng với nó thực hiện khế ước, cuối cùng có khả năng như thế nào.

"Aaaa..." Mục Đồ giờ đây đã không còn quan tâm đến con mắt bị thương, cực kỳ sợ hãi đứng lên khỏi chỗ ngồi, trơ mắt nhìn tâm huyết của mình đã bị một trận gió hủy diệt toàn bộ. Gã nổi điên lên, hai tay ôm đầu, phát ra tiếng gầm rú đến đinh tai nhức óc. Lập tức, một ngọn lửa nóng cháy nổi lên bao vây hắn, sau đó, một con sói màu lam xuất hiện thay thế Mục Đồ, có điều con mắt bị thương kia vẫn còn chảy máu giống như trước.

"Wow! Đại thúc hóa thú." Phượng Lại Tà bị ánh lửa hấp dẫn, chăm chú nhìn quá trình biến thân của Mục Đồ. Trong lòng không thể không thừa nhận, tuy rằng đại thúc này nhẫn tâm tàn ác lại đê tiện, nhưng mà sau khi biến thân thì cũng rất là oai vệ nha. Ồ không được, nó đã có Tiểu Bạch rồi, không thể chia sẻ tình cảm lung tung được.

(Tiểu Bạch là ai? Ây da, chính là con bạch lang vừa nãy bị daddy đưa đi đó, người ta đã đặt cho nó một cái tên rất hay nha. )

"Muốn chạy?" Phượng Lại nheo lại đôi mắt xinh đẹp, mở miệng.

"Ngươi đừng nên ngạo mạn sớm quá, có gan thì mau nói tên ra, Mục Đồ ta không sớm thì muộn cũng có một ngày trở lại báo thù." Giận dữ mở miệng, Mục Đồ gã trước nay chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục lớn như vậy. Vậy mà gã người ông thần bí trước mắt đã làm cho gã thất bại thảm hại, thậm chí phải biến thành hình sói để tháo chạy.

Phượng Lại vẫn thờ ơ nhìn hắn, trong mắt không có chút gợn sóng nào, nhưng bất cứ ai đều có thể cảm nhận được sát khí bên trong đó.

Mục Đồ vốn dĩ muốn khiêu khích để cho đối phương tức giận, nhân cơ hội đó mà chạy trốn, vì vậy nên mới biến trở lại thành hình sói, dù sao thì tốc độ của thân thể chân chính vẫn nhanh hơn nhiều so với hình dạng người. Nhưng đối phương lúc này lại chẳng có chút phản ứng nào, vẻ mặt không nóng không lạnh làm cho kế hoạch của gã không thể thực hiện được. Thật may mắn, gã vẫn còn một lớp phòng vệ cao cấp cuối cùng, nếu không, từ nãy đến giờ có lẽ hai chân của gã đã bị dọa đến nhũn cả ra rồi.

Không biết tên này là quái vật từ đâu đến, dã lang chiến sĩ của lang tộc có thực lực đủ để đại quân ma giới kiêng kị ba phần, cho dù thuộc dạ dưới tay gã chỉ là lang nhân bị cải tạo, nhưng cũng có được bảy phần mười lực chiến đấu của dã lang chiến sĩ thật sự. Cho dù là cao thủ số một số hai như Sóc Ly, lúc phải chống chọi với một số lượng lớn dã lang cũng đã rất chật vật. Vậy mà, hắn ta lại không hề nao núng, cũng không thật sự ra tay, chỉ một trận cuồng phong đã giết chết hết thảy tâm huyết bao nhiêu năm của gã.

Ý cười của Phượng Lại ngày càng sâu, hắn biết là Mục Đồ đang khủng hoảng, cũng biết rằng Mục Đồ đang loay hoay lấy ra vật cứu mạng cuối cùng.

Chỉ có điều...

Đang lúc Mục Đồ còn suy nghĩ tìm cách, Phượng Lại đã lướt qua không khí, ôm Phượng Lại Tà xuyên qua tầng bảo vệ cuối cùng của gã. Vật bảo kia đã tạo ra một màng ma pháp vô cùng cứng cỏi vây xung quanh Mục Đồ, nhưng giờ đây lại phát ra tiếng nứt vỡ của thủy tinh, . Sau đó, lớp bảo vệ trong suốt lập tức xuất hiện dấu vết đổ vỡ. Một giây sau, vật bảo ma pháp cực mạnh của lang tộc đã bể thành nhiều mảnh nhỏ, lóe lên những tia sáng lấp lánh rồi lập tức rớt xuống đất.

"Quái vật!" Nhỏ giọng hô một tiếng, Mục Đồ bất kể như thế nào cũng không thể tin được những gì xảy ra trước mắt. Lập tức, gã biết rằng lớp phòng vệ cuối cùng của mình cũng theo đó mà biến mất, lúc này, gã chỉ còn biết cầu mong bản thân mình may mắn mà có thể qua được một kiếp.

"Đại thúc, không nên mắng người nha, cẩn thận ngươi sẽ chết rất thảm nha." Dám nói daddy vĩ đại của nó là quái vật, cho dù thật sự là quái vật thì cũng chỉ có nó là có thể nói thôi. Phượng Lại Tà có lòng tốt nhắc nhở kẻ không biết chết sống trước mắt.

"Ngươi!" Hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Lại Tà. Gã hiện tại đã hết sức rõ ràng, người đàn ông bí ẩn trước mắt làm hết thảy mọi việc chính là bởi vì con nhóc đó.

Trong lòng Mục Đồ hối hận vạn phần, ngàn lần vạn lần không nên bắt nó về một khi vẫn còn chưa điều tra rõ ràng thân phận nó. Vốn tưởng rằng một bé gái thuộc nhân loại tầm thường chẳng thể có gì nguy hiểm. Sao gã biết được, mình chẳng những mất một con mắt, đoàn dã lang khổ công tạo dựng không còn, mà mạng sống cũng sắp bị đoạt mất, Mục Đồ giờ chỉ biết nguyền rủa trời cao không có mắt.

Phượng Lại chỉ im lặng không nói, trong lòng hắn suy nghĩ gì, người ngoài hoàn toàn không biết được.

Chớp mắt, một vầng sáng đã lóe lên trong không khí, dòng máu tươi lập tức bắn ra từ khuôn mặt Mục Đồ.

"Aaaaa..." Quá đau đớn, Mục Đồ dùng móng vuốt ôm lấy khuôn mặt, lăn lộn trên đất kêu gào. Cả thân thể đều trở nên vặn vẹo, méo mó. Tiếng thét chói tai thê thương của gã khiến tất cả mọi người đều chú ý.

Phượng Lại Tà rụt cổ lại, theo bản năng thụt người sâu vào trong lòng daddy.

Nó thấy lúc nãy daddy đã lướt một ngón tay trên mặt Mục Đồ, trông thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng chớp mắt sau đó liền thấy một ngọn lửa màu tím kì dị thiêu đốt khuôn mặt Mục Đồ. Trong lòng, nó cũng mơ hồ biết được ngọn lửa đó cũng không phải là ngọn lửa bình thường.

"Daddy?" Ngẩng đầu lên, Phượng Lại Tà muốn biết daddy lúc này có thái độ như thế nào, nhưng nó chỉ thấy được khuôn mặt Phượng Lại vẫn thản nhiên, như cười như không giống lúc trước - khuôn mặt kia cực kì tuấn tú làm cho người ta đặc biệt si mê.

Chỉ tiếc, tiếng thét thê thảm bên tai phá hỏng vẻ đẹp của hắn.

Daddy của nó, có điểm rất đáng sợ.

Chẳng qua...

Nó thích thế!!!

"Trở về." Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà xoay người rời khỏi đại điện. Lúc xẹt qua bên người Sóc Ly, Sóc Ly mới giật mình tỉnh ngộ như vừa từ trong mộng trở về hiện thực. Mặc kệ như thế nào, hắn cũng bị gã đàn ông trước mắt này làm cho kinh sợ.

Kia là thực lực áp đảo, cùng thủ đoạn tuyệt tình.

Sóc Ly quay đầu lại nhìn Mục Đồ đang lăn lộn trên đất - gã Mục Đồ đã hại cả gia đình hắn.

"Daddy, người ta mệt mỏi quá, con ngủ một lát nha." Phượng Lại Tà ngoan ngoãn rúc đầu vào lồng ngực Phượng Lại, nhẹ giọng nói, hai mắt cũng từ từ nhắm lại, khuôn mặt trắng nõn giờ có chút ửng đỏ nhợt nhạt.

Phượng Lại cúi đầu nhìn Phượng Lại Tà đang ngủ một cách thanh thản. Trong đôi mắt màu tím khẽ lóe ra một cái gì đó, nhưng nhanh chóng biến mất làm cho người khác không kịp nắm bắt.

Tiểu Tà của hắn phát sốt, nhiệt độ trên người nó không ngừng truyền đến cơ thể hắn. Cô bé cố chấp này, thế mà lại không nói lấy một lời, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, mãi cho đến khi mọi việc đều chấm dứt, mới buông lỏng sự đề phòng, bắt đầu thiếp đi.

"Từ từ!" Đi theo Phượng Lại xuyên qua cổng dị giới trở lại quán cà phê, Sóc Ly bước nhanh để đuổi kịp hai người.

Phượng Lại dừng lại, đưa mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt hoàn mỹ không có thái độ nào.

Người đàn ông này mới vừa rồi đã hủy diệt cả Ma lang Bảo chỉ bằng thực lực của một người, Sóc Ly thầm nhủ trong lòng: nhất định không được trở thành kẻ địch của hắn ta, nếu không, hắn rất có thể sẽ trở thành Mục Đồ thứ hai.

"Đây là thứ ta đã đồng ý đưa cho ngươi." Sóc Ly lấy ra một chiếc chìa khóa, chính là vật là ba năm trước đây Tiểu Tà đã làm mất. Nhưng Phượng Lại không có vẻ gì là sẽ nhận lấy.

"Ngươi?" Sóc Ly khó hiểu nhìn hắn, sau đó từ ánh mắt của hắn mà hiểu ra vấn đề, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ mà hạ thấp đầu.

"Xin lỗi, ta tìm được cái này trên người Tiểu Tà vào ba năm trước. Khi đó, ta cùng em trai vừa thoát khỏi sự đuổi giết của Mục Đồ, mai danh ẩn tính tránh ở trong quán cà phê nho nhỏ này. Ngày đó, Tiểu Tà vì tránh né trận bão mà đi vào quán của ta, ban đầu ta cũng không để ý, nhưng về sau vô tình lại thấy được cái chìa khóa giắt trước ngực của nó, cho nên tiện thể..." Nói xong, hắn không khỏi nhìn về phía Phượng Lại Tà đang ngủ say, ánh mắt toát lên sự căng thẳng và áy náy. Cướp đoạt chiếc chìa hóa là vì lòng tham nhất thời của hắn, về sau nhận Phượng Lại Tà làm đồ đệ cũng chỉ vì bị thái độ kiên quyết và cố chấp của cô bé làm cho cảm động.

Phượng Lại vừa lòng, khẽ nhếch khóe miệng, đầu ngón tay khẽ động, cái chìa khóa đã nằm trong tay hắn.

"Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai, có quan hệ gì với Tiểu Tà?" Thấy hắn phải đi, Sóc Ly cuối cùng nhịn không được phải bật ra những hoài nghi trong lòng. Hơn nữa, xem động tác của hắn ta là phải mang Tiểu Tà đi theo, khiến Sóc Ly không khỏi có chút lo lắng.

Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, cho dù đối phương cố ý tổn thương Tiểu Tà, bằng thực lực của hắn cũng không thể làm gì được. Chẳng qua, vừa nãy Tiểu Tà cùng hắn rất là thân mật, nói vậy thì hai người đã quen biết từ trước rồi. Nhưng nếu như vậy thì việc gã đàn ông này chịu làm giao dịch với hắn vào lúc trước là có ý gì?

"Ngươi không cần biết." Phượng Lại không nhiều lời với hắn nữa, ôm Phượng Lại Tà đang ngủ say rời khỏi Thương Nguyệt.

Sóc Ngôn lúc này thấy Phượng Lại đưa Phượng Lại Tà đi, liền chạy lại bên cạnh Sóc Ly, thấp giọng hỏi: "Anh hai, chuyện này cuối cùng là thế nào?" Giao dịch của bọn họ không phải là hắn giúp mình cứu Tiểu Tà ra, mình giao cái chìa khóa cho hắn sao? Tại sao hiện tại, chiếc chìa khóa về hắn, người cũng về hắn, mà anh trai của mình lại không phản đối lấy một lời?

"A Ngôn, em nhớ kĩ, về sau nếu gặp lại người này, tuyệt đối không được đối đầu với hắn, cho dù có phải cúi đầu xưng thần cũng phải cam chịu." Sóc Ly xoay người, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu trầm trọng mở miệng dặn bảo Sóc Ngôn.

Trên mặt Sóc Ngôn tràn ngập sự khó hiểu, nhưng Sóc Ly không hề nói thêm điều gì.

Mặc kệ đối phương là ai, khả năng như vậy, sự thần bí như vậy cùng quan hệ mập mờ với Tiểu Tà. Còn có chiếc chìa khóa kia, tất cả đều đủ để chứng minh, hắn không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc.

Khi màn đêm buông xuống Ma giới, Mục Đồ bị một vài thuộc hạ cứu được, thế nhưng thần kì không chết, chỉ là một bên khuôn mặt bị lửa đốt giờ đã trở thành một mảnh xương khô.

--- ------ ------ ---

"Chủ nhân." Tiểu K nhìn thấy Phượng Lại trở về, liền đi ra nghênh đón.

"Chuẩn bị thuốc hạ sốt." Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà vào phòng, nhẹ nhàng đặt co bé lên giường. Tiểu K nhảy đến bên gối nằm của Phượng Lại Tà, dùng một chân nhẹ nhàng sờ lên trán nó, quả nhiên nóng bỏng.

"Vâng." Tiểu K theo lệnh đi chuẩn bị.

Sau khi mọi thứ đã xong, Tiểu K trở lại thì nhìn thấy Phượng Lại đang ngồi bên giường nhìn tiểu thiên sứ đang ngủ say.

"Chủ nhân, con sói kia..." Tiểu K thật sự không muốn đúng lúc này lại quấy rầy chủ nhân, nhưng có một số chuyện không thể không nói.

"Nói." Phượng Lại lạnh lùng mở miệng.

"Con bạch lang bị chủ nhân đưa trở về phải sắp xếp như thế nào?" Tiểu K có chút quái dị mở miệng hỏi. Nó không hiểu chủ nhân tại sao lại phải mang một con sói như vậy về nhà, đó rõ ràng không phải là một hành động sáng suốt cho lắm.

"Tiểu Tà muốn nhận nó làm thú cưng." Phượng Lại vẫn đang nhìn Phượng Lại Tà, nhàn nhạt mở miệng.

"Thú cưng?" Tiểu K suýt nữa là té luôn từ trên giường xuống dưới đất. Có phải là hai lỗ tai của nó bị ảo giác, hay là đầu óc của Phượng Lại Tà có vấn đề, tự dưng lại muốn nhận con bạch lang kia làm thú cưng, cái này thật sự là quá mức buồn cười mà.

"Ừ. Ta đã đồng ý." Lời tiếp theo của Phượng Lại làm cho Tiểu K thật sự ngã xuống đất.

"Chủ nhân, có phải là người nói giỡn không, làm sao có thể nhận 'hắn' làm sủng vật được? Đây không phải..." Tiểu K đứng lên, thành khẩn khuyên bảo với mong muốn chấm dứt màn điên cuồng này. diendanlequydon

"Cùng một lời, ta không muốn lặp lại lần thứ hai." Ý là, quyết định hắn đã ra tuyệt đối sẽ không thay đổi.

"A! Này..." Tiểu K có chút khiếp sợ nhìn Phượng Lại.

"Vâng." Tiểu K còn đang định phản đối, sau khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Phượng Lại thì lập tức im lặng, cúi thấp đầu tự nhủ, mình bị làm sao vậy, khi nào thì bắt đầu phản đối quyết định của chủ nhân? Có lẽ nó đã ở nhân giới thật sự lâu lắm rồi mới có thể càng ngày càng không hiểu quy củ như vậy.

"Lui ra đi." Phượng Lại phất tay.

Tiểu K theo lời rời đi. Sau khi Tiểu K lui ra, Phượng Lại nâng một bàn tay nhỏ bé của Phượng Lại Tà lên, nheo mắt nhìn thấy ngôi sao sáu cánh chói mắt in trên làn da trắng nõn kia.

"Mặc kệ con ở đâu, ta đều sẽ tìm thấy con." Nhẹ nhàng hôn xuống, lúc đôi môi Phượng Lại chạm vào da tay Phượng Lại Tà, ngôi sao sáu cánh cũng theo đó mà biến mất, giống như đã chìm hẳn vào bên trong da thịt.

Tiểu K đi ngang qua một căn phòng, nghe thấy tiếng sói tru truyền từ bên trong ra, không khỏi cúi đầu thở dài.

Trong phòng, bạch lang bị mang về điên cuồng gào rống, đôi mắt màu đỏ tràn ngập hận thù chém giết.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-217 )