Học viện
← Ch.005 | Ch.007 → |
An Bắc học viện.
An Bắc học viện là một nơi nổi tiếng trong nước, học sinh ở đây tất cả đều có gia cảnh rất tốt: gia đình thương nhân có, chính trị gia có, nghệ sĩ và những người có quyền lực trong thế giới ngầm cũng có. Giáo viên ở đây đều là những người học vị cao, tiếng tăm tốt, cơ sở vật chất cũng rất hiện đại.
An Bắc học viện là một ngôi trường nhiều cấp học, từ tiểu học cho tới đại học đều có, đồng thời nội quy của nó cũng rất đặc biệt. Bởi vì cha mẹ học sinh ở đây đều là người có thế lực, trong đó cũng không ít người là những đối thủ của nhau trên thương trường hay trong lĩnh vực chính trị, nghệ thuật, nên An Bắc học viện tuyệt đối giữ bí mật gia cảnh của học sinh, kiên quyết không để phụ huynh xuất hiện tại trường học. Lý lịch học sinh cụ thể ra sao cũng chỉ có hiệu trưởng biết, từ giáo viên cho tới những cán bộ cao cấp cũng đều không rõ ràng. Tất cả học sinh đều bị cảnh cáo là không được đề cập đến gia cảnh cùng cha mẹ của mình tại trường, nếu không sẽ bị đuổi học. Trong suốt thời gian ở trường, sự an toàn của học sinh đều do nhà trường chịu trách nhiệm.
Phượng Lại Tà vào được học viện này là do một tay Tiểu K an bài. Nó không biết bằng cách nào mà con mèo đó có thể giúp nó làm thủ tục nhập học. Nhưng mà lúc nó vừa được thông báo phải đi học, thì ngay ngày hôm sau đã vào học tiểu học. Mười năm qua, nó thăng liền ba cấp, thuận lợi vào đại học.
Nhìn cánh cửa to lớn sang trọng của An Bắc Học viện, Phượng Lại Tà thở dài, nó thật không thích không khí ở trường học. Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nóng cháy trên đầu, khuôn mặt nó đã hơi đỏ hồng.
Tuy rằng nó luôn luôn yêu thích sự ấm áp và tươi sáng của mặt trời, nhưng mà làn da đáng ghét của nó lại không chịu hợp tác, chỉ cần nó đứng dưới nắng vào lúc mặt trời lên cao một thời gian thì thể nào cũng sẽ phát sốt. Nhìn làn da trắng nõn của mình, Phượng Lại Tà cũng chỉ có thể mau mau đi vào trường học.
"A! Tôi không có nhìn lầm phải không? Kia không phải là Phượng Lại Tà sao..."
Phượng Lại Tà vừa đi vào học viện thì đã nghe thấy tiếng nói kinh ngạc của một người đi ngang qua. Khóe miệng của nó hơi cong lên, chẳng qua là vắng mặt một hai lần thôi ("một hai lần" ở đây là có bốn phần năm thời gian nó không đi học), nhìn thấy nó cũng đâu cần kinh ngạc như vậy. Nhưng dù sao thì nó cũng đã quen với việc này rồi, mỗi một lần bước vào trường học, nó đều nghe thấy tiếng xầm xì bàn tán không ngớt xung quanh.
Những lời bàn tán này chủ yếu là vì khuôn mặt tinh trí kiều diễm của nó. Người ta nói An Bắc Học viện không có ai không phải là tuấn nam mỹ nữ, trong đó cũng không thiếu những người cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà Phượng Lại Tà lại có thể làm cho những người ở học viện này trầm trồ ngắm nghía, cũng đủ để biểu hiện ngoại hình của nó thật sự rất xuất chúng.
Tiếc là, bản thân nó lại hoàn toàn không biết rằng mình rất xinh đẹp. Thử hỏi, trong nhà có một người đẹp đến mức ai thấy cũng phải chảy máu mũi là daddy, thị giác làm sao có thể bình thường được. Khiếu thẩm mỹ của nó đã bị hỏng từ cái ngày nó nhìn thấy daddy rồi. Theo như nhận thức của nó thì trước mặt daddy, vẻ đẹp của nó cũng chẳng tính là gì.
Tuy vậy, vẫn còn một nguyên nhân khác làm cho người ta bàn tán về nó, đó là...
"Tiểu Tà bảo bối!!!"
"Sweetheart!!!"
Xa xa, một âm thanh nam tính kích động cùng tiếng nói đáng yêu của nữ sinh lọt vào tai của Phượng Lại Tà.
Phượng Lại Tà không cần ngẩng đầu lên cũng biết được hai người gây chú ý này là từ đâu tới, đó cũng là "một nguyên nhân khác".
"Tiểu Tà bảo bối! Đã lâu không gặp cậu, cậu trốn ở chỗ nào vậy?" Một thanh niên cao lớn tuấn tú mặc bộ đồng phục trắng đi đến trước mặt Phượng Lại Tà, ngang qua rất nhiều cô gái đang mê đắm.
"Hàn Ngự." Phượng Lại Tà tươi cười ngọt ngào gật đầu với hắn, trong lòng thầm nhủ: ai là bảo bối của cậu, mau mau đi chỗ khác cho tôi, đừng đứng đây làm hại danh dự của bổn tiểu thư.
"Tiểu Tà Sweetheart, không cần ở đây nói chuyện với cái tên tự kiêu này, qua đây tớ coi cậu có gầy đi không." Một cô gái xinh đẹp tựa như tiểu yêu tinh vươn bàn tay nhỏ bé nhào nắn hai má Phượng Lại Tà, cười nói.
"A... A... Toa Toa... Chỉ là một tuần tớ chưa có tới trường, gầy đi làm sao được." Khuôn mặt vẫn còn bị người xem xét, Phượng Lài Tà bất đắt dĩ mở miệng. Nó thật muốn hai người bọn họ không cần nhiệt tình như vậy, cứ mỗi lần đến trường, cái bộ dạng quỷ khóc sói tru của bọn họ làm cho học sinh toàn trường này đều kinh động.
Nó là đến đây đi học, chứ không phải tới diễn kịch Shakespeare, thật là muốn nói với họ không cần dùng điệu bộ làm người ta nổi da gà mà đến đón tiếp nó.
"Người ta là lo lắng cho cậu thôi." Long Toa Toa bỏ tay xuống, nhìn nhìn Phượng Lại Tà.
"Tớ biết..." Phượng Lại Tà nhún vai, nhìn một nam một nữ đang cười như hoa trước mặt mình. Nam sinh là Hàn Ngự, nữ sinh là Long Toa Toa, hai người đều có khuôn mặt xuất chúng cùng dáng người tuyệt hảo, có thể nói là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Nhưng mà thật là đáng tiếc, hai người này chẳng những không phải là tình nhân, mà còn có thể nói là oan gia.
Mà hai oan gia này cũng là hai người bạn duy nhất trong An Bắc Học viện của Phượng Lại Tà.
"Tiểu Tà, hôm nay tại sao lại rảnh rỗi đến trường vậy?" Hàn Ngự kéo kéo cánh tay của Phượng Lại Tà, đi về phía phòng học, nụ cười tươi sáng lộ ra hàm răng sáng bóng.
"Ừ ừ." Phượng Lại Tà cười cười, lại bị Long Toa Toa một bên đi tới ôm lấy cánh tay của nó.
"Đồ háo sắc! Dám động tới sweetheart của tôi!" Trừng lên đôi mắt to xinh đẹp, Long Toa Toa bất mãn cảnh cáo Hàn Ngự vốn cao lớn hơn cô rất nhiều.
"Cậu mới là người quấn quýt lấy bảo bối nhà tôi." Hàn Ngự cười khinh thường, một tay kéo Phượng Lại Tà về phía mình.
Một trái một phải, một lôi một kéo. Phượng Lại Tà cảm thấy mình giống như món đồ chơi đang bị hai đứa trẻ con tranh giành, bất đắt dĩ cười khổ.
Hai vị này chẳng lẽ không mệt à, mỗi lần thấy nó đều khởi động chiến tranh giành giật như vậy, làm cho người xung quanh đều tò mò kéo đến hò hét, mà kẻ vô tội là nó thì phải lãnh chịu hậu quả, cuối cùng không phải là tay áo bị rách thì cánh tay cũng mỏi nhừ, thật là dở khóc dở cười.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm nó không đến trường học. Bị bọn họ tiếp tục lôi kéo như vậy, nó không muốn tức giận cũng không được.
Khó khăn lắm mới lại tới trường một lần, phần lớn thời gian của Phượng Lại Tà lại bị hai người này chiếm mất. Cho tới khi thầy chủ nhiệm đi ngang qua bắt gặp, mới hùng hổ tách hai người ra, kêu giáo viên chủ nhiệm mang học sinh của mình về lớp học, giải tán đám đông, còn hai người Hàn Ngự và Long Toa Toa thì bị gọi lên văn phòng làm kiểm điểm.
Thở dài, Phượng Lại Tà thật không nói nổi hai người, trước lúc bị thầy chủ nhiệm mang đi mà vẫn còn quay lại nhìn Phượng Lại Tà với bộ mặt cực kỳ đáng thương.
Xem đồng hồ, không ngờ đã đến mười giờ, nó tới đây lúc chưa tới tám giờ, tự nhiên lại bị hai người ăn không ngồi rồi kia làm mất hết thời gian. Đừng nói tới đi học, phòng học nó còn chưa đi tới nữa là.
Bất đắc dĩ sửa sang lại quần áo của mình, Phượng Lại Tà quyết định đi tới một chỗ khác, cũng là mục đích thật sự mà nó ra khỏi nhà.
Mang theo một nụ cười thiên sứ, Phượng Lại Tà đi ngang qua một đám học sinh rời khỏi trường học.
Tại một phòng học.
"Nghe nói Phượng Lại Tà hôm nay đi học có đúng không?" Mang theo một đôi kính đen, giảng viên một bên lật sách, một bên cười hỏi.
Phượng Lại Tà là học sinh đắc ý nhất của ông, cô bé này thật sự rất thông minh, tuy rằng đa số thời gian đều không đi học, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến tiến độ học tập. Lần này nó lại đi học, ông nhất định phải bắt lấy, truyền thụ cho nó những kiến thức cập nhật nhất, bất kể thế nào cũng không thể buông ra một nhân tài hiếm có như vậy.
Học sinh ngồi phía dưới nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người vị giảng viên đang tươi cười vui vẻ kia, đồng thanh mở miệng: "Bạn ấy đã đi rồi."
Cái gì? Đi rồi? Trong lòng đang tràn đầy vui sướng, vị giảng viên vừa nghe câu trả lời thì hai mắt đã tối sầm lại.
Phượng Lại Tà... Lần sau nhất định phải tóm được em.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |