Nước chảy theo xuân đi
← Ch.103 | Ch.105 → |
Lộ Dao cắn cắn môi dưới, khẽ gật đầu, khẽ đáp: "Đúng thế, vẫn ở trúc cốc, tình hình giống hệt như lần đầu tiên."
Lúc này Ân Lê Đình mới nhớ, đầu tháng hai, Phó Thu Nhiên vội vội vàng vàng rời khỏi Thu Linh trang. Lúc đó chàng còn tưởng là hắn có chuyện làm ăn gấp mới rời đi, bây giờ xem ra, e là vì chuyện Lộ Dao.
"Muội vốn định đi tìm huynh nhưng nửa đường muội và Thu Nhiên nghe nói chuyện của vị Lộ đại phu này, cảm thấy khoan lộ diện trước, đi xem ngọn nguồn rồi nói, không ngờ lại đụng huynh và Du nhị ca bọn họ ở chỗ này..."
Ân Lê Đình vuốt tóc Lộ Dao: "Ài, Tiểu Dao, vì sao lúc đó không ra mặt chứ? Lúc đó huynh vừa vào viện trong lòng liền có cảm giác kỳ quặc, nhưng rõ ràng đại phu kia không phải muội. Lúc ấy huynh... thật không biết nên làm sao mới tốt, biết rõ cô ta không phải muội nhưng lại muốn nhìn dáng vẻ muội thêm một chút." Nói rồi chàng cúi đầu, nhìn vào mắt Lộ Dao, nỉ non khe khẽ: "May mắn rốt cuộc muội đến rồi..."
Lộ Dao bỗng xoay người đối mặt với chàng, nhìn chàng chằm chằm không chớp mắt, có phần do dự hỏi: "Lục ca? Vì sao huynh không hỏi?"
"Hỏi cái gì?" Ân Lê Đình kéo lại chiếc chăn bị tuột giùm nàng.
Lộ Dao chớp mắt, lấy hết dũng khí đáp: "Hỏi muội làm sao mà quay về, hỏi đến tột cùng xảy ra chuyện gì, thậm chí... muội có phải, hơ..." Lộ Dao mím môi, không nói nữa.
Ân Lê Đình thấy bộ dạng tiu nghỉu hiếm thấy của nàng, cười khẽ thành tiếng, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên ấn đường nhăn lại của nàng "Là cái gì? Tiểu Dao, bây giờ muội mạnh khỏe đứng trước mặt huynh, không bệnh không đau, vậy còn chưa đủ ư? Bốn năm nay huynh hối hận rất nhiều lần, muội và Phó huynh lai lịch bất phàm, có phải vì muội tiết lộ những chuyện huynh không nên biết mới có màn báo ứng này trên người chúng ta không. Nếu không muội hành y nhiều năm, có thiếu nợ nhiều mấy cũng đã trả sạch sẽ rồi, sao lại có báo ứng như thế? Bây giờ muội êm đẹp ngồi ở nơi này, bất luận tiền nhân hậu quả ra sao, cái gọi là mượn xác hoàn hồn năm xưa cũng được, hay là nguyên nhân mà huynh không cách nào hiểu được cũng tốt, có quan hệ gì đâu chứ? Sư phụ từng nói, thế gian vạn vật tự có đạo lý tuần hoàn, đạo pháp nhiên, tạo hóa sẵn có, không phải thứ chúng ta có thể hiểu được hết. Mặc kệ thân thể này của muội từ đâu mà có, đều là Lộ Dao, cô nương xinh đẹp sáu năm trước trong Vọng Giang lâu từng nói với sư phụ và huynh mình chẩn bệnh có thu phí. Còn lại có gì quan trọng đâu?" Nói chưa dứt, bỗng Lộ Dao sán lại, ôm eo chàng vùi đầu vào trước ngực chàng, thì thầm: "Lục ca, muội biết huynh không để ý những thứ này... nhưng mà, thật ra muội định nói..."
Ân Lê Đình vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng "Định nói gì? Huynh đang nghe đây."
Lộ Dao khẽ than "Lục ca, tuy huynh không hỏi nhưng muội vẫn muốn nói. Tịnh Bi sư phụ nói rất đúng, trên đời này nhân duyên quả báo xâu chuỗi thành mối, cho dù cách một đời cũng không xóa đi được. Lục ca, huynh còn nhớ không, muội từng nói với huynh, sau khi Nhược Trường qua đời muội và Thu Nhiên đã nhận được một lá thư nặc danh, người viết thư chỉ nói Nhược Trường từng cứu mạng y. Trong thư ám chỉ Nhược Trường chết vì có người ngầm giở trò. Sau đó muội và Thu Nhiên mất bao công sức điều tra tỉ mỉ mới biết được nội tình. Sau đó nữa mới dẫn đến nhiều chuyện như thế."
Ân Lê Đình gật đầu, một lá thư, gần như có thể nói là bước chuyển ngoặt hai kiếp của Lộ Dao và Phó Thu Nhiên.
"Lần này, ông lão họ Cốc kia nói với muội, nói kì thật lá thư đó chẳng phải quan quân nào viết cả. Thật ra là... là muội tự tay viết."
Ân Lê Đình nghe xong, tức thì mở to mắt, sửng sốt nhìn Lộ Dao, gần như hồ đồ.
"Tịnh Bi sư phụ nói nhân quả đan xen, thật ra không nhất định nhân có trước quả, thậm chí có đôi lúc, nhân và quả thật sự khó mà phân chia rõ ràng." Lộ Dao vuốt vuốt trán, nói tiếp "Ông lão ấy nói với muội, ông ta được một cố nhân nhờ vả, giúp muội và Thu Nhiên lập lại đoạn nhân quả đảo điên này. Vì thế ông ấy hỏi muội, bây giờ muội có muốn viết lá thư này hay không. Nếu đồng ý, tất cả những chuyện muội và Thu Nhiên từng trải qua vẫn như cũ. Nếu muội không muốn viết, những chuyện đó sẽ không phát sinh, sẽ không có giãy dụa mâu thuẫn nhiều năm như thế, thậm chí sẽ không có sự cố trong trận động đất sau đó, càng không tới nơi này. Ông ấy nói bây giờ viết hay không viết, đều do muội."
Ân Lê Đình thoáng hiểu được, nói khẽ: "Vậy là muội viết?" Tính Lộ Dao chàng rõ quá. Việc Cố Nhược Trường, bao nhiêu năm qua nàng và Phó Thu Nhiên cõng trên lưng sự bứt rứt nặng nề vô cùng nhưng từ đầu chí cuối chưa từng hối hận chút nào. Thế nên biết rõ lá thư đó sẽ mang đến cho nàng và Phó Thu Nhiên năm xưa kết quả gì, vẫn không do dự mảy may.
Lộ Dao dựa vào chàng, khẽ gật đầu: "Muội viết thư đưa cho ông lão ấy xong, ông ấy liền nói với muội, món nợ ngày xưa của muội và Thu Nhiên coi như kết thúc, tao ngộ về sau lại có tính toán sau. Còn nói ông ấy nợ cố nhân kia một ân tình, bây giờ giúp muội hẳn là nên làm. Vì thế đợi muội tỉnh lại lần nữa thì đã ở trúc cốc rồi, tình hình giống hệt năm đó. Chuyện sau này huynh biết rồi đó."
Ân Lê Đình ôm nàng, giọng điệu vui sướng thoải mái: "Vậy là được rồi. Tiểu Dao muội cần gì so đo thân thể này của muội có lai lịch gì chứ? Đã là có cố nhân nhờ vả, hẳn là không hại muội."
Lộ Dao cũng than thở: "Muội không so đo cái này. Chỉ là muội... lục ca, muội rất ít khi chủ động nhắc chuyện Nhược Trường với huynh. Mà lần này... lục ca, huynh cũng biết trên đời này khiến người ta đau khổ nhất chính là hối hận. Nhưng vì Nhược Trường, bao nhiêu năm nay bất luận vất vả thế nào, muội và Thu Nhiên đều chưa từng hối hận chuyện năm xưa đã làm. Nhược Trường từng là động lực duy nhất giúp muội và Thu Nhiên kiên trì đi tiếp, bởi vì mỗi lần nhớ đến huynh ấy liền cảm thấy chẳng có gì là vất vả cả. Nếu không có những thứ đó, có lẽ muội vĩnh viễn chỉ là một tiểu nha đầu lớn lên dưới sự che chở của người yêu và huynh trưởng, chẳng biết trời cao đất rộng là gì. Nhưng chuyện lần này... lục ca, vì những chuyện cũ kia, muội và Thu Nhiên chịu báo ứng cũng được, vất vả cũng tốt, bọn muội đều không để ý. Nhưng lần này, lại liên lụy đến huynh... muội sợ, vì Nhược Trường, trong lòng huynh... không thoải mái." Vòng vo lấp liếm, rốt cuộc cũng nói ra miệng. Nàng biết rõ tấm lòng và tình yêu thuần khiết chân thành của Ân Lê Đình, vì thế người xưa giờ luôn tự do cởi mở như nàng đối với chuyện này lại dè dặt mọi bề, nghĩ trước nghĩ sau lâu như vậy rốt cuộc vẫn không biết đặt Nhược Trường ở nơi nào mới làm tình yêu này thành thực?
Ân Lê Đình nghe xong hai tay giữ lấy vai Lộ Dao, chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Tiểu Dao, huynh đã nói với muội, Nhược Trường với muội như cha như anh như thầy như bạn. Đến bây giờ muội và huynh đã là phu thê, huynh ấy là huynh trưởng từ nhỏ đã dốc lòng chăm sóc dạy dỗ thê tử của huynh, thì cũng là huynh trưởng của huynh. Mấy năm nay vô số lần huynh thầm cảm tạ huynh ấy, nếu không có huynh ấy sẽ không có Tiểu Dao trên Vọng Giang lâu năm đó." Nói rồi khẽ khàng vuốt má Lộ Dao, dịu giọng: "Từ lâu, huynh đã có ý cùng muội tưởng nhớ huynh ấy rồi. Sau này nếu muội cảm thấy nỗi nhớ này quá nặng nề, hoặc là không biết nên đặt ở đâu thì đưa cho huynh cũng được." Nói rồi kéo tay Lộ Dao áp lên ngực mình "Trong này chỉ cần có muội một ngày thì sẽ có Nhược Trường một ngày." Kế đó chàng lại áp tay lên trái tim Lộ Dao "Tiểu Dao, hôm nay muội nói như vậy, huynh nghe mà cao hứng không kể đâu cho hết. Muội sẽ sợ, sẽ nói với huynh những điều này, là vì trong này đang... đang, đang có huynh, đúng không?" Nói rồi vành tai đỏ rực song cứ nhìn thẳng Lộ Dao, đôi mắt đen nhánh lấp lánh sáng ngời.
Cổ họng Lộ Dao căng thẳng, trước khi phản ứng lại đã ôm lấy chàng, sán lại, cánh môi run rẩy dán lên môi chàng, quyến luyến trằn trọc. Tình sâu đến mức nào mới bao dung được quá khứ như thế? Giữa người yêu với nhau, muôn vàn ngôn ngữ cũng không tỏ được tình yêu, môi răng dịu dàng quấn quýt thì lại có thể. Ân Lê Đình động tình ôm nàng, say mê trong hơi thở ngọt lành gần trong gang tấc của nàng, đẹp như đang dấn thân vào mộng. Bốn năm xa cách, chàng nhớ kỹ từng hồi ức giữa hai người từ khi gặp gỡ lần đầu đến Hàng Châu, thậm chí nàng mặc quần áo trang sức gì đều nhớ rõ mồn một. Nhưng chàng không dám hồi tưởng lại tình cảnh tân hôn trong trúc cốc, có lẽ là không thể, cũng có lẽ là không dám. Nhưng bây giờ, cái đêm động tình tột độ ấy bất giác ùa về, mỗi chi tiết nhỏ nhắt với chàng mà nói đều rõ ràng, gần như trong nháy mắt khiến hơi thở chàng loạn nhịp, màu đỏ đáng ngờ từ hai má lan thẳng xuống cổ, tay lại không tự chủ được vuốt nhẹ mái tóc dài, gò má, cổ Lộ Dao, theo bản năng dè dặt đẩy cổ áo vạt áo ra một chút, vuốt ve xương quai xanh mảnh mai, dán môi lên hôn, lưu luyến lại qua như thể gió lướt qua tơ liễu. Lộ Dao nhắm mắt, cảm thụ hơi thở trong mát ấm áp của chàng, không kềm được run run, lại to gan ôm lại chàng, hai tay thậm thụt làm loạn nơi eo chàng, mười đầu ngón tay lần mò sờ nắn tựa như mưa rơi giữa ao xuân. Hai người đều rộn ràng không kềm chế được, nhất thời tiếng thì thầm nỉ non hòa với gió xuân từ ngoài cửa luồn vào, cả phòng ngập tràn ấm áp. Bỗng nhiên, hai người nghe một tiếng "rột", Ân Lê Đình khựng lại, tiếp đó lại một tiếng "rột" nữa, lần này cả Lộ Dao cũng nghe rõ. Mặt Ân Lê Đình đỏ bừng, hít sâu mấy hơi, ráng kềm nụ hôn lại, nhìn Lộ Dao, trong mắt có ý dò hỏi. Lộ Dao sờ mũi "Cái này hình như là bụng muội... hơ, đang réo..."
Lần này Ân Lê Đình phì cười "Đói rồi?"
Lộ Dao vênh cái mặt dày xưa giờ "Cái đó... còn chẳng phải cứ rối rắm có nên đi gặp huynh hay không, kết quả tối qua đâu có bụng dạ ăn gì..."
Ân Lê Đình nghe xong lắc đầu, cẩn thận chỉnh lại vạt áo cho nàng, đắp lại chăn, vỗ vỗ trán nàng "Muội nghỉ trước đi, huynh đi lấy đồ ăn lên. Tối qua không ăn, giờ không thể để đói được. Thu Nhiên nói với huynh rồi, làm đại phu mười người thì hết chín bụng không tốt, là do bận lên không ăn đúng giờ được."
Lộ Dao kinh ngạc nhìn chàng chỉnh vạt áo, dùng sức chớp mắt, lại chớp. Nàng không có kinh nghiệm thì cũng biết thời điểm này dừng lại thật khó mà tin, không nén được bèn hỏi: "Lục ca... huynh?... huynh?..."
Ân Lê Đình đang định ra cửa nghe tiếng nàng vội vàng quay lại hỏi: "Sao vậy, muội thích ăn món gì à?"
Lộ Dao tròn mắt, cắn môi nhe răng cười: "Lục ca, huynh có dễ chịu không vậy..."
Đầu tiên Ân Lê Đình không hiểu ý nàng, ngây ra một chút, đợi nhìn vào mắt nàng lập tức hiểu được nàng định nói gì, trong phút chốc máu toàn thân như dồn cả lên mặt, Lộ Dao cách xa như thế còn cảm giác được sức nóng trên mặt chàng."Tiểu Dao..." Nửa như hết cách nửa như cầu xin, chân loạng choạng, gần như là chạy trốn khỏi phòng.
Lộ Dao nhìn chàng thảm hại vì một câu nói của mình, nhớ lại tình cảnh vừa rồi, trùm chăn lên đầu nằm soài ra giường cười suýt nghẹt thở.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |