← Ch.23 | Ch.25 → |
Chương 23
Thiên Vẫn ngày thường thân thể gầy yếu, cũng không có sức lực mạnh như Đỗ Ưng Dương, đừng nói là thẩycao, ngay cả ôm lấy Tiểu Dụ đều phải dùng hết sức, cũng khó trách Tiểu Dụ muốn dời tình yêu sang người khác.
Người đàn ông này thật sự là đáng ghét tới cực điểm, đầu tiên là đoạt con traihiện tại ngay cả con gái cũng muốn đoạt, hắn tính làm cho cô tứcố vô thân sao?
"Được thôi, các ngươi đều đi đến chỗ của hắn đi, dù sao không ai thích ta, để cho ta một người cô đơn chết già đi." Cô cô đơn lui ở góc, ngón trỏ vẽ trên mặt đất thành mấy vòng tròn, nhấm nháp thê lương bị chồng ruồng bỏ.
Mắt thấy bóng dáng bắt đầu xám xịt, Định Duệ giật nhẹ góc áo của cha hắn, sau đó ôm lấy Tiểu Dụ."Hai người từ từ tán gẫu, con đưa Tiểu Dụ lên xe con nít." Hắn vội vàng nói xong, tiếp theo ôm lấy Tiểu Dụ đi ra ngoài.
Trước khi đi Định Duệ còn thấy mẹ hắn ném đến cái nhìn ai oán.
A, từ xưa không chỉ trung hiếu khó lưỡng toàn, ngay cả cha hắn mẹ hắn cũng rất khó lấy lòng cùng lúc nha! Vì để ba hắn có thể ở chung, hắn chỉ có thể tạm thời xin lỗi mẹ hắn.
Sau khi tiểu hài tử rời đi, phòng khách lập tức im lặng rất nhiều, chỉ còn lại có Thiên Vẫn nho nhỏ kêu gào.
"Cô cần người giúp đỡ không?" Trí Giả mở miệng, hỏi phương thức xử lý kế tiếp. Vấn đề an toàn bên trong "Tuyệt Thế" luôn luôn do Đỗ Ưng Dương phụ trách, nhắc tới kỹ xảo và phương pháp bắt phần tử khủng thì hắn là đệ nhất.
Đỗ Ưng Dương đầu tiên là nhắm lại hai mắt, trầm tư sau một lúc lâu, đem tất cả tình báo hợp thành một.
Hồi lâu sau hắn thong thả mở to mắt, lúc trước toát ra tình cảm giờ đã muốn biến mất hầu như không còn, lúc này trong con ngươi đen có tia sắc bén.
Đó là ánh mắt mãnh thú khi ngửi được con mồi, lãnh liệt mà vô tình, làm tất cả người tiếp xúc không rét mà run.
"Trước nên tra rõ hành động gần đây của 'Flores', từ nhân viên bắt đầu tra trở lên." Hắn phân phó thảo luận cùng với Trí Giả, muốn khi nào đem Thiên Vẫn đám người đó đến Thượng Quan gia, dù sao chỉ có nơi đó mới là an toàn nhất.
Bởi vì phải bảo vệ Thiên Vẫn cho nên hắn không muốn mạo hiểm. Trước khi Thiên Vẫn gặp nguy hiểm, hắn phải bắt được Black Jack!
Thấy hai người đàn ông bắt đầu nói chuyện chính sự, Thượng Quan Mị quay đầu chỉ vào nội thất.
"Chúng ta vào trong nói chuyện một chút." Cô thấp giọng nói.
"Đó là phòng làm việc của tôi! Cũng không phải là nơi có thể nói chuyện phiếm, tại sao các ngươi luôn thích kéo tôi vào bên trong nói chuyện?" Thiên Vẫn bất đắc dĩ nói, biết cho dù là ở lại cũng chen miệng không lọt. Cô nhận mệnh đứng dậy đưa Thượng Quan Mị đi đến nội thất.
Lúc cô không có phát hiện, có một đôi con ngươi đen thủy chung đuổi theo bóng dáng của cô. Thẳng đến cô đi vào nội thất, tầm mắt vẫn chưa quay trở về.
Tình cảm thật sâu nhưng trong lúc cô không có phát hiện đã lẳng lặng chạy đi.
Hộp nhung màu lam đặt ở trên bàn, lúc này không có trở ngại thuận lợi mở ra, một đôi trâm xinh đẹp nằm ở trên nền nhung, nhìn qua cao quý mà xinh đẹp.
"Đây là chính là thứ cô muốn để phòng thân, tôi chế tạo nó thành đồ trang sức, rất dễ mang theo bên người." Thiên Vẫn giải thích rồi lấy ra cây trâm dài, làm cây trâm này độ khó không cao.
"Thật đẹp." Thượng Quan Mị yêu thích không buông tay, lật ngược lại thưởng thức."Đây không phải là kim loại sao?" Trâm dài nhưng rất nhẹ, lại vô cùng chắc chắn.
"Sử dụng ở khoảng cách gần, lực công phá không nhỏ." Hỏa Nhạ Hoan vui mừng thấp giọng nói, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại."Lúc sử dụng phải vô cùng cẩn thận, coi chừng tổn thương chính mình."
Thượng Quan Mị cười duyên một tiếng, vô cùng thân thiết vỗ vỗ má phấn của Hỏa Nhạ Hoan.
"Yên tâm, thân thủ của tôi cũng không kém cỏi như vậy." Cô gỡ cây trâm cài tóc xuống, rồi lấy cây trâm dài ở trên bàn cài lên lại.
"Côi luôn luôn sống an nhàn sung sướng, cho nên không có bản lĩnh gì đáng nói?" Thiên Vẫn hừ cười một tiếng.
"A, cô nói như vậy làm chotôi rất đau lòng." Thượng Quan Mị lấy tay phủ trước ngực, vẻ mặt như bị đả kích.
Thiên Vẫn cười gượng hai tiếng không đáng để bình luận. Vừa chuyển đề tài cô lại nhớ tới điều liên quan đến cây trâm này."Nhớ kỹ đây thuộc loại vũ khí lạnh, có thể sử dụng phòng thân, có thể đả thương người nhưng không giết được người nha.""Tôi cũng không có ý lấy mạng người ta." Thượng Quan Mị gật đầu, lấy ngón tay khẽ vuốt sợi tóc phân tán, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ phong tình.
Nguyên tắc cô không giết người, thiện lương hoặc đạo đức không quan hệ, thuần túy chỉ là không muốn dơ hai tay. Còn nữa nếu thật sự phát sinh chuyện lớn gì, tự nhiên sẽ có người giúp cô xử lý thỏa đáng, không cần cô tự mình động thủ.
"Vậy cô đặt làm vũ khí phòng thân mục đích là gì?" Thiên Vẫn quay đầu lộ ra ánh mắt hoài nghi.
"Cùng 'Flores' đối lập, Black Jack cũng đã đến Đài Loan cho nên tôi phải cẩn thận làm việc." Thượng Quan Mị rũ mắt xuống, nói như là chuyện đương nhiên.
"Đừng nói những lời râu ria lấy lệ." Thiên Vẫn nhướng mày không thể bị thuyết phục."Cô giả dối thành tánh, sẽ không hao phí tinh thần làm thêm một chuyện, nhiều lời thêm một câu. Hôm nay phí công đặt vũ khí tùy thân, nhất định có mục đích."
"Cô đã quá đa nghi." Thượng Quan Mị vô tội nháy mắt phượng.
Thiên Vẫn buông tha, quay đầu tìm Hỏa Nhạ Hoan để biết giải đáp."Tiểu hoan, cô nói!"
Hỏa Nhạ Hoan mỉm cười lắc đầu."Giữ bí mật là mỹ đức đầu tiên." Cô biết nội tình nhưng không thể để lộ ra.
"Thượng Quan gia và hai chữ mỹ đức cho tới bây giờ không có quan hệ." Hai tay của Thiên Vẫn cắm ở bên hông châm biếm nói, biết trước các cô nhất định là có quỷ kế gì đây, nếu không làm sao thần bí như thế?
"Tôi chỉ là muốn phòng ngừa thôi." Thượng Quan Mị cười ngọt ngào, đôi mắt kiều mỵ liếc đến đây cố ý giễu cợt.
"Nói gì đi nửa, cận vệ tốt nhất đem lòng của mình đặt ở trên người cô, tôi thật chúc phúc cô nha!"
Thiện ý lại có phần giễu cợt làm cho bả vai Thiên Vẫn suy sụp xuống. Cô xoay người sang chỗ khác, trừng mắt nhìn bản đồ vũ khí, cũng là làm như không nghe thấy. Mặt giống như đưa đám......
"Tim hắn cũng không phải là đặt ở trên người tôi." Cái Đỗ Ưng Dương để ý chính là Định Duệ nha!
Thượng Quan Mị ngồi ở mép bào, hai chân thon dài cũng vắt lên."Đỗ Ưng Dương là người đàn ông trải qua địa ngục, cho nên đối với cảm tình không hề lãng phí, nếu không chân chính để ý, hắn sẽ không coi trọng liếc mắt một cái."
"Hắn muốn là Định Duệ." Thiên Vẫn nắm chặt tay thành quyền.
"Hắn muốn chính là cô, mà yêu cũng chính là cô nha."
"Có mới là lạ." Thiên Vẫn hừ một tiếng.
Nếu thật sự yêu cô, tại sao hung dữ với cô như vậy? Hắn đã sớm cho thấy hắn tìm kiếm cô là bởi vì Định Duệ.
"Nếu hắn muốn chính là Định Duệ, cô căn bản không có cơ hội cùng hắn tranh chấp, hắn sẽ tức khắc mang đứa nhỏ đi." Thượng Quan Mị thản nhiên nói.
"Đỗ Ưng Dương không phải là người vô tình như vậy." Cô lập tức cãi lại, không phát giác mình đang nói chuyện thay hắn.
Tuy thời gian ở chung với Đỗ Ưng Dương hơi ngắn ngủi, nhưng cử chỉ của hắn lại làm ấm áp tim của cô. Nhớ tới mấy ngày nay ở chung đôi môi đỏ mọng của cô lại cong lên. Trí nhớ chạy đi chạy.... chạy đến khúc Đỗ Ưng Dương kéo cô vào trong phòng tắm, càn rỡ hôn cô, hấp dẫn cô......
Cô đột nhiên cảm thấy nóng quá, hai má cũng vì nóng mà đỏ lên.
Thượng Quan Mị cười khẽ."Trừ cô ra ở ngoài hắn cũng chưa cho kẻ nào thấy gương mặt hoà nhã."
"Có lẽ tại các ngươi không đủ hiểu hắn." Đỗ Ưng Dương tuyệt đối không phải người xấu, cô rất kiên trì.
"Hắn thậm chí ngay cả biết có cơ hội cũng không cho người khác nha!" Thượng Quan Mị chỉ ra điểm mấu chốt nghiêng đầu nhìn cô, tò mò cô tại sao chậm hiểu như thế nha. Sự tình đều xảy ra trước mắt, hơn nữarất rõ ràng, vì sao Thiên Vẫn không nhìn rõ nha? A, cô gái này chậm hiểu như thế, kế hoạch cô trù bị lâu nay chẳng lẽ không có kết cục hoàn mỹ sao? Thiên Vẫn trở lại trước bàn làm việc, vịn cái trán ngồi xuống, ngay cả không có mũ an toàn cô vẫn cảm thấy rất nặng nha.
"Các cô biết hắn đã lâu rồi sao?" Cô nhỏ giọng hỏi. Đối với cô mà nói quá khứ của Đỗ Ưng Dương là một điều bí ẩn, mà cô có dự cảm cho dù là mình mở miệng hỏi, hắn cũng sẽ không nguyện ý nói thêm.
Nhưng mà cô thật sự muốn hiểu thêm hắn nha a! Chín năm trước cô lựa chọn hắn, không biết có thể tính là vừa thấy đã yêu không? Nói thật lại lần nữa nhìn thấy Đỗ Ưng Dương, mặc dù có kinh ngạc có bối rối nhưng không thể phủ nhận, ở sâu trong trong lòng cô thật ra có chút vui......
"Đỗ Ưng Dương vào làm trong Tuyệt Thế có mười năm." Hỏa Nhạ Hoan đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Thiên Vẫn cổ vũ cho cô."Hắn là một thành viên trong Tuyệt Thế, tuy rằng mọi người cố gắng nhưng đều bị hắn xếp ở bên ngoài, ngoại trừ có chuyện quan trọng nếu không hắn thậm chí lười mở miệng." Cônhẹ giọng nói.
"Hắn cần gì phải mở miệng nha? Hắn dùng cặp mắt kia là có thể sai người rồi." Thiên Vẫn thấp giọng oán giận.
"Hắn là người chạy thoát vụ huyết án diệt môn, lãnh khốc sớm trở thành tính cách của hắn. Vào làm trong Tuyệt Thế hơn mười năm, ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ, hắn tìm kiếm của cô so với tìm kiếm kẻ thù còn tích cực hơn." Thượng Quan Mị chậm rãi nói, mắt phượng ngóng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Vẫn.
Đau lòng giống như nhiều năm trước, cô đầu tiên nhìn thấy cảm xúc của hắn...... Thiên Vẫn lấy tay che môi, nuốt xuống một tiếng hô nhỏ.
"Cho nên hắn mới có thể nói, hắn không có người nhà......" Cô thì thào nói nhỏ.
Khó trách khi Đỗ Ưng Dương nhìn đứa nhỏ hắn vô cùng chuyên chú, cặp mắt hắn sưu tầm hình ảnh cô và đứa nhỏ ở chung. Đối với hắn mà nói, tất cả những đều này là xa lạ, đây là một cái nhà mà hắn từng có được, lại bị người ta tàn nhẫn cướp đi.
Như vậy, cô có thể lén hy vọng, Đỗ Ưng Dương coi cô là người nhà sao?
Vô số vấn đề đảo quanh ở trong đầu, cô cắn chặt môi muốn lao ra hỏi, nhưng lại sợ hắn đưa ra đáp án làm cô rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
"Cô nói hắn ở lại không chỉ là vì Định Duệ?" Thiên Vẫn thật cẩn thận hỏi, thong thả ngẩng đầu lên.
Thượng Quan Mị lộ ra mỉm cười, sau nụ cười lại xuất hiện dáng vẻ giả dối quen thuộc.
"Đừng hỏi tôi, tự bản than cô đến hỏi hắn." Cô đơn giản nói, ném ra vấn đề khó khăn.
Thiên Vẫn trả lời là một tiếng thất bại rên rỉ.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |