Ánh mắt nhìn mãi tha thiết không rời
← Ch.062 | Ch.064 → |
1 tuần sau đó
Diệu Chi nằm ở bệnh viện cũng được hơn 1 tuần, 2 bên gia đình cũng đến thăm cùng với gia đình. Diệu Chi rất vui vẻ nên tâm trạng tốt, hồi phục cũng rất tốt. Tư Thần vì công việc nên sau tối hôm đó vội vàng quay lại nước P để xử lý nốt công việc đang dang dở lúc trước. Trước khi đi không quên ghi chú lại cho Diệu Chi và kèm theo 2 vệ sĩ bên cạnh để bảo vệ cô an toàn tránh ảnh hưởng đến sức khỏe đang hồi phục...
Đang ngồi trong phòng xem tin tức hôm nay, bên ngoài Lữ Thanh cùng Ngọc Ly bước vào trong đến chỗ Diệu Chi
"A, chào anh rể chị hai" Vì biết Lữ Thanh đang quen Ngọc Ly nên Diệu Chi đã gọi như vậy.
" Hôm nay anh đến để nói với em vài điều" Vẻ mặt của Lữ Thanh nghiêm túc
Ngọc Ly nhẹ nhàng tiến đến ngồi cạnh giường bệnh của Diệu Chi rồi nắm lấy tay cô trước sự ngơ ngác của Diệu Chi..
(Không lẽ mình bị gì sao ta, hay bị bệnh nan y mà 2 nhìn mặt của 2 anh chị có vẻ nghiêm túc thế này) Suy nghĩ lúc này trong đầu của Diệu Chi.
"Em cũng biết vì hộp kim loại nên mặt em có vết thương khá dài sẽ ảnh hưởng đến khuôn mặt này. Chị không muốn thấy em gái mình bị thương, ra ngoài người ta cười nhạo em gái chị xấu xí hay gì đó. Mang tiếng là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tài năng mà không giúp em, chị thà bỏ nghề đi cho xong" Giọng Ngọc Ly có chút nhỏ dần về sau..
" Chị à không phải đâu, chị giỏi nhất trong
"Anh ấy? Em nói Tư Thần sao. Yên tâm chị và cha chưa bao giờ coi em xấu cả, em là em gái mà chị thương nhất mà."
Nói chuyện 1 lúc cả 3 trên mặt không còn biểu hiện buồn bã như lúc đầu mà thay vào đó mà vui vẻ. Lữ Thanh thông báo cho Diệu Chi biết rằng 2 tuần sau sẽ để
Ngọc Ly phẫu thuật cho cô. Nghe vậy Diệu Chi cũng gật gù đồng ý. Sau đó 2 người ra về để cho Diệu Chi nghỉ ngơi để lại sức cho phẫu thuật..
****************
Tại trường X
" Cậu xem, cô ta không xuất hiện ở đây lâu như vậy. Không khí cũng tốt hơn hẳn nhỉ?"
Giọng Lưu Na vẫn vui vẻ cười nói với An Nhiên, vụ việc cô ta làm ra vẫn chưa có gì để cô ta trả giá nhưng sắp tới sẽ làm cho cô ta không còn cười thêm được nữa...
" Cô ta như vậy cũng đáng, anh mình như vậy mà cũng dám từ chối còn đi ve vãn nhiều thằng khác. Chắc cũng khó ra làm sao""
Cả 2 đang cười nói vui vẻ về việc làm xấu xa vẻ vang của bản thân thì từ xa có 1 bóng hình nam nhân bước đi khiến cho Lưu Na không khỏi lưu luyến mà nhìn theo...
" Cậu nhìn gì mà chăm chú thế kia? Ngắm anh nào sao, cho tớ xem với"
Chợt nhận ra có người nhìn mình, Mã Trung Anh biết đó là Lưu Na và em gái của mình nên tiến lại phía họ đang ngồi...
" Đâu có ai" Chợt Lưu Na nhận ra Trung Anh đi về phía mình thì quay đầu lại trả lời An Nhiên..
Khi An Nhiên quay về phía đó thì chỉ thấy anh thứ của mình tiến về phía mình nên vội vàng đứng lên chạy tới chỗ Trung Anh kéo anh về chỗ ngồi cùng, trên mặt An Nhiên thì vui vẻ niềm nở khi thấy anh còn Lưu Na có chút ngượng ngùng mà cúi thấp mặt 1 chút nhưng cũng đủ khiến cho Trung Anh nhận ra điều khác lạ ở cô ta..
← Ch. 062 | Ch. 064 → |