Chuyện cũ ngày xưa
← Ch.25 | Ch.27 → |
Tiệc sinh nhật của Tịch Hi kết thúc u ám. Nàng chẳng những không có thể đả kích Lâm Miểu, chính mình còn bị mất mặt trước mặt các bằng hữu, nàng trấn tĩnh dùng nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nói lời từ biệt cùng Giang Tu Nhân còn có Lâm Miểu.
Về đến nhà, hai người nằm ở trong bồn tắm, Lâm Miểu nói cho Giang Tu Nhân ngọn nguồn sự tình. Hai năm trước, Lâm Miểu dạy kèm cho Phùng Kiếm, nàng bị Phùng Kiếm lừa gạt đến trên núi vắng vẻ, còn lấy đi điện thoại của nàng. Nàng lạc đường, nhìn thấy một người xinh đẹp ôm đứa bé giống như búp bê đang khóc, Lâm Miểu cho rằng Tần Viên là muốn phí hoài bản thân mình (tự sát) chưa lập gia đình đã làm mẹ, vẫn khuyên răng nàng. Tần Viên tỉnh táo lại rồi thì trời tối. Cũng may Bảo Bảo còn đang bú sữa mẹ, Lâm Miểu cởi y phục trên người mặc cho nàng, hai người hảo hảo bảo vệ Bảo Bảo cả đêm, ngày hôm sau, rốt cục có thể xuống tới chân núi, Tần Viên lấy điện thoại đã bị chính cô ta ném đi.
Nàng gọi điện thoại công cộng, rất nhanh, Lâm Miểu nhìn thấy có đoàn xe tới, biết là tới đón Tần Viên, rồi rời đi.
Khuya hôm nay Giang Tu Nhân nói cho Giang Nam biết chuyện đã xảy ra, Giang Nam không nghĩ tới Lâm Miểu rõ ràng đã từng đã cứu người của Lục gia. Ông ta nói cho bọn họ biết, nên mua chút ít hoa tươi cùng hoa quả, đường đường chính chính, không kiêu không nóng nảy, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn.
Lục gia nhiệt tình làm cho Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu hai mặt nhìn nhau. Lục Kiều Sơn rất hòa nhã, cũng không làm cho người ta cảm thấy áp lực. Nhi tử của Tần Viên 3 tuổi, mập mạp, cong ở trong ngực bà nó, tò mò nhìn bọn họ. 19 tuổi Tần Viên đã sinh hạ nhi tử, hiện tại chỉ mới 22 tuổi.
Ca ca của Lục Phong là một tướng quân tuổi còn trẻ nghiêm túc, hắn có ba hài tử, trong đó hai đứa lớn là long phượng thai, 12 tuổi, chỉ số thông minh rất cao. Tiểu nhi tử của hắn 7 tuổi, luôn an tĩnh theo sát ở đằng sau ca ca, tỷ tỷ ồn ào.
Lâm Miểu nói cho bọn họ biết: "Ân, tôi cũng là long phượng thai, Lâm Hâm tại Mĩ quốc làm phỏng vấn học giả, cậu ấy là nhân tài tại khoa ủy đăng ký chuyên dụng. Tôi chỉ là sinh viên bình thường chưa tốt nghiệp. Tôi không có bí quyết học tập, chính là cố gắng, chăm chỉ."
Nhìn thấy Tần Viên chính xác thế gia nhà giàu có là cuộc sống như thế nào, nàng âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới Lục gia đem xa hoa vận dụng đến cực hạn như thế cũng không làm cho người ta cảm thấy phản cảm.
Giang Tu Nhân cùng các nam nhân nói chuyện, năm đó tướng quân số lượng ít biết rõ Giang Tu Nhân là cảnh sát giữ gìn hòa bình ở Congo, lập tức đối Giang Tu Nhân biểu hiện tương đối hứng thú. Cảnh sát giữ gìn hòa bình ở Congo đều là mưa bom bão đạn tới, mỗi người đều là khỏe mạnh.
Giang Tu Nhân chỉ nói về chính mình, từ đầu tới đuôi không có đề cập qua Giang Nam, không có đề cập qua Giang gia.
Sau khi bọn họ đi, Lục Kiều Sơn đối thê tử nói: "Hai người hài tử này ta thích, bọn họ từ đầu tới đuôi không có đề cập qua Giang Nam, cũng không có nghĩ tới muốn Lục gia chúng ta báo đáp. Đặc biệt Tiểu Giang, nói gần nói xa đều đem mình phiết thanh, còn nói lúc đó không biết Lâm Miểu." Lục Kiều Sơn gật gật đầu: "Hai người đều không nói đến hôn lễ, đây quả thật là hiếm thấy." (rồi bị lừa rồi, Anh Nhân là nhà tâm lý mà, hehe)
Lục Phong ôm lấy tiểu nhi tử của mình, cười nói: "Chính là không vì tiểu tổ tông này, người bạn Giang Tu Nhân này con cũng vậy giao định rồi (xác định là làm bạn với anh ta), tính tình của anh ta đối với con rất hợp." Tiểu nhi tử của anh bị ba ba chọc cho cười to khanh khách.
Thê tử tướng quân bát quái đứng dậy: "Con nghe nói muội muội của anh ta so với Tống Phi Dương nhỏ hơn 1 vòng (nhỏ hơn 12 tuổi, 1 con giáp), Lâm Miểu cũng so với anh ta nhỏ 10 tuổi." Có thể đều nghe nhiều hoặc ít nói qua Tống Phi Dương bị vợ quản nghiêm, tất cả mọi người nở nụ cười.
Tần Viên cũng nói: "Không nghĩ tới bọn họ đã quên con, chứng minh nàng thường xuyên trợ giúp người khác, cho nên không đem những chuyện này để ở trong lòng." Người Lục gia thâm sâu chấp nhận.
Giang Tu Nhân công tác bề bộn nhiều việc, còn muốn phát một ít thiệp mời, vừa muốn gặp bằng hữu, cho nên Lâm Miểu mặc dù là lần đầu tiên tới kinh thành, anh cũng không có bao nhiêu thời gian đi cùng. Ngược lại là Merce, mỗi ngày đều dẫn Lâm Miểu đi chơi khắp nơi, Giang Tu Nhân rất cảm tạ hắn. Lâm Miểu tự mình xuống bếp, nấu cơm cho Merce. Merce ăn thật cao hứng, ý vị khích lệ Giang Tu Nhân là người có phúc.
Giang Tu Nhân đưa cho Merce một khối ngọc: "Merce, cảm tạ cậu bồi dưỡng Miểu Miểu, đây là chúng ta tặng cho cậu, làm ơn nhận lấy tâm ý của chúng ta." Merce cầm lấy xem xét, chấn động: "Đây là Hán ngọc!" (ngọc của triều đại nhà Hán)
"Ân, Merce hảo nhãn lực, cái này không hổ là người am hiểu Trung Quốc." Giang Tu Nhân cười híp mắt nói.
Merce không chút do dự nhận lấy: "Mình biết rõ thứ này rất quý trọng, nếu như người khác đưa, mình nhất định không cầm, nhưng là các người tặng, mình liền thu nhận."
Giang Tu Nhân nở nụ cười, không phải bởi vì Merce nhận lấy lễ vật, mà là tiếng phổ thông của Merce cũng có dày đặc khẩu âm Bắc Trữ, rất rõ ràng ai là Lão sư Hán ngữ của hắn.
Lâm Miểu chơi vài ngày. Mệt mỏi, làm mèo trong nhà, làm trạch nữ (chui trong nhà). Đầu mùa đông thủ đô đã bắt đầu ấm áp rồi, trong nhà ấm áp. Nhìn ngoài cửa sổ thời tiết âm u ướt lạnh, ngẫu nhiên còn có thể rơi vài cơn mưa, như vậy thiên khí trời ác liệt làm cho Lâm Miểu đứng ở trong phòng có một loại khoái cảm ác ý.
Giang Tu Nhân vừa mới tiến vào cửa, Lâm Miểu bổ nhào trên người anh: "Anh đã trở lại! Đêm nay em làm canh cá hải sản phách vương còn có mì chay bánh bao, em mời Tiểu Thuần bọn họ tới."
Giang Tu Nhân tranh thủ thời gian buông Lâm Miểu ra, đau lòng nói: "Anh mới từ bên ngoài trở về, quần áo quá lạnh. Em sẽ cảm mạo."
A di nhìn thấy, lắc đầu: "Giang tiên sinh, tôi xem ngài cùng Tống tiên sinh cũng không kém bao nhiêu." Tất cả mọi người nở nụ cười.
Giang Tu Nhân lên lầu tắm rửa, Lâm Miểu khom người mời anh, nhìn thấy bộ ngực hoàn mỹ của Lâm Miểu, Giang Tu Nhân đâu còn nhịn được, anh kéo mạnh Lâm Miểu nồng nhiệt hôn một hồi, sau đó nhanh chóng đem mình cùng Lâm Miểu lột thành trần truồng...... Anh đè xuống đầu của Lâm Miểu, thanh âm khàn khàn: "Miểu Miểu............" Hai vú Lâm Miểu từ lồng ngực Giang Tu Nhân tuột xuống, quỳ gối trong hai chân của anh...... Giang Tu Nhân tựa ở bồn rửa tay bên cạnh, từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ kích thích khác thường này, một đôi ma trảo đặt ở mặt của nàng cùng gò má nhẹ nhàng mơn trớn trên vai. Nhìn xem Lâm Miểu dưới thân thần sắc dịu dàng, ý niệm trong đầu Giang Tu Nhân dâng lên một cổ điên cuồng ở đáy lòng, không quan tâm dùng sức cố gắng chuyển động cự long......
Phấn khởi Giang Tu Nhân ôm Lâm Miểu đem nàng bế lên, đặt ở trên bồn rửa tay, tách bắp đùi thon dài của nàng ra, khoác lên bên hông của mình, thân thể một cái, đem cự long trướng đau tách cánh hoa lầy lội ra, đâm thật sâu vào trong hoa kính của nàng vừa căng vừa ngắn, không có ngừng đột nhiên mãnh liệt lên.
Hai tay Lâm miểu ở phía sau xanh ở trên bồn rửa tay, Giang Tu Nhân điên cuồng mà rất nhanh sau hơn mười phút đồng hồ, nàng rốt cục thét chói tai lấy bị anh đưa lên mây...... Tiếp theo Giang Tu Nhân buông nàng xuống, cho nàng ghé vào trên bồn rửa tay, tách bắp đùi thon dài ra, cặp mông tuyết trắng cao cao nhếch lên, ma trảo tách mông thịt rắn chắc của nàng ra, cự long hung hăng từ phía sau đâm vào hoa kính của nàng, đâm vào trên nhụy hoa kiều nộn của nàng."Nha......" Lâm Miểu hét lên một tiếng, đầu giơ lên cao, eo nhỏ sụp xuống, điên cuồng mà nhún nghênh hợp với tiến công của Giang Tu Nhân...... Nhìn Lâm Miểu tình dục hãm sâu, Giang Tu Nhân càng hưng phấn dị thường, cự long cũng càng thô càng lớn, sẽ cực kỳ nhanh tại trong hoa kính mê người của nàng, một lần so với một lần mãnh liệt, một lần so với một lần hung ác.
Giang Tu Nhân đem đầu Lâm Miểu lên, làm cho nàng nhìn vào cái gương trên tường, Lâm Miểu thẹn thùng hai mắt nhắm lại......
← Ch. 25 | Ch. 27 → |